Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Mùa xuân đã về trên ngôi làng nhỏ bên bờ sông, nằm nép mình dưới chân núi với những cánh đồng xanh ngắt và dòng nước trong vắt. Đây là một ngôi làng yên bình, nơi những thửa ruộng bậc thang kéo dài đến tận chân trời, và những cây tre già cỗi đứng lặng lẽ như những người lính gác trăm năm. Mỗi sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng, những người nông dân đã bắt đầu công việc của mình, chăm chỉ cày cấy, gieo trồng, và chăm sóc cho mùa màng. Âm thanh của cuộc sống nông thôn vang lên khắp nơi, từ tiếng gà gáy sáng cho đến tiếng kêu réo của lũ trẻ con đùa giỡn trong sân.

Minh là con trai út trong một gia đình nông dân sống trong ngôi làng này. Gia đình cậu có ba anh chị em, và cậu là người nhỏ nhất. Cha mẹ Minh là những người nông dân chân chất, cả đời gắn bó với ruộng đồng. Họ yêu thương các con hết mực và luôn dạy dỗ các con về giá trị của sự chăm chỉ và lòng nhân hậu. Minh lớn lên trong tình yêu thương và sự che chở của gia đình, trở thành một chàng trai với trái tim thuần khiết và tính cách hiền lành.

Cuộc sống của Minh đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Hằng ngày, cậu cùng cha mẹ và các anh chị ra đồng làm việc. Dù công việc đồng áng vất vả, Minh luôn cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên gia đình và làm việc vì tương lai của họ. Cậu là người chăm chỉ, không ngại khó khăn, và luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người trong làng. Mọi người đều yêu mến Minh và cậu trở thành người mà ai cũng yêu quý.

Mỗi buổi sáng, khi mặt trời còn chưa lên, Minh đã dậy sớm để giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng cho gia đình. Sau đó, cậu cùng cha ra đồng để bắt đầu công việc. Vào buổi trưa, khi mặt trời lên cao, Minh thường ngồi nghỉ dưới bóng cây tre già ở bờ sông, nơi mà cậu có thể ngắm nhìn những cánh đồng lúa chín vàng trải dài đến tận chân trời. Những khoảnh khắc yên bình đó, Minh thường nghĩ về cuộc sống, về những giấc mơ và hy vọng của mình.

Dù cuộc sống của Minh bình yên và hạnh phúc, cậu vẫn cảm thấy có điều gì đó thiếu sót. Trong những đêm trăng sáng, khi cả làng đã chìm vào giấc ngủ, Minh thường ngồi một mình dưới gốc cây đa cổ thụ giữa làng, nhìn lên bầu trời đầy sao và tự hỏi liệu có điều gì đó lớn lao hơn đang chờ đợi cậu ở đâu đó ngoài kia. Cậu không thể gọi tên cảm giác ấy, chỉ biết rằng trái tim mình vẫn luôn khao khát một điều gì đó mà cậu chưa tìm thấy.

Thời gian trôi qua, Minh dần trưởng thành, nhưng cảm giác trống trải đó vẫn không biến mất. Cậu yêu cuộc sống ở làng quê, nhưng cũng luôn tự hỏi liệu có con đường nào khác đang chờ đợi mình, một con đường mà cậu chưa từng bước chân đến. Những ngày tháng trôi qua như những cơn gió mùa xuân, nhẹ nhàng nhưng vô hình, mang theo những giấc mơ và hy vọng của Minh đến những miền đất xa xôi.

Một ngày nọ, khi mùa xuân đang rực rỡ với những cánh hoa đào nở rộ khắp nơi, một sự kiện đặc biệt đã diễn ra trong ngôi làng nhỏ. Đó là ngày mà đoàn người từ kinh thành đi qua làng, mang theo không chỉ sự náo nhiệt mà còn cả những tia hy vọng mới. Minh không biết rằng cuộc gặp gỡ với đoàn người ấy sẽ thay đổi cuộc đời cậu mãi mãi.

———

Mặt trời đã lên cao, chiếu những tia nắng vàng ấm áp xuống ngôi làng nhỏ bé. Bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây, báo hiệu một ngày đẹp trời và yên bình. Minh đang đứng ở bờ sông, nơi cậu thường xuyên đến mỗi buổi sáng để hít thở không khí trong lành, cảm nhận sự thanh thản trong lòng. Bờ sông này không chỉ là nơi Minh làm việc, mà còn là nơi cậu thả hồn vào những suy nghĩ về cuộc đời, về tương lai.

Ngày hôm ấy, khi Minh đang mải mê ngắm nhìn dòng nước trôi lững lờ, cậu nghe thấy âm thanh rộn ràng từ xa vọng lại. Tiếng vó ngựa vang dội trên con đường đất, tiếng người nói cười vui vẻ xen lẫn tiếng lục lạc vang lên từ đoàn người đang tiến gần về phía làng. Minh tò mò ngẩng đầu lên, nhìn về hướng đoàn người đang đi đến. Từ xa, cậu thấy những chiếc kiệu sơn son thếp vàng, những lá cờ bay phấp phới và những người lính mặc giáp trụ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đoàn người từ kinh thành đã đến, họ mang theo một không khí hoàn toàn khác biệt so với cuộc sống yên bình của ngôi làng nhỏ. Minh chưa từng thấy một đoàn người nào lộng lẫy và uy nghiêm như thế. Cậu cảm thấy một sự kích thích lạ thường, một cảm giác phấn khởi như đang đứng trước một điều gì đó lớn lao sắp xảy ra. Đoàn người tiến đến gần hơn, và Minh có thể thấy rõ hơn những khuôn mặt rạng ngời của những người đi trong đoàn.

Trong số những người đó, có một chàng trai trẻ cưỡi trên lưng ngựa, trang phục chỉnh tề với một vẻ ngoài thu hút ánh nhìn. Anh có mái tóc dài đen mượt, buộc gọn sau gáy, và đôi mắt sáng ngời tràn đầy tự tin. Ánh mắt đó quét qua những người dân làng đang đứng hai bên đường để chiêm ngưỡng đoàn người, và dừng lại nơi Minh đang đứng. Trái tim Minh như ngừng đập trong khoảnh khắc đó. Cậu cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo cậu về phía chàng trai, một sự kết nối mà Minh chưa từng cảm nhận trước đây.

Chàng trai trẻ đó, không ai khác, chính là Khải, con trai duy nhất của một gia đình danh giá trong kinh thành. Khải đang trên đường đi thi Hương, mang theo ước mơ và hy vọng của cả gia đình, cũng như của bản thân. Đoàn người đi qua làng Minh chỉ là một chặng dừng chân trên con đường dài đến kinh đô, nơi Khải sẽ tham dự kỳ thi quan trọng này. Nhưng đối với Minh, khoảnh khắc ấy đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong tâm trí cậu.

Khải, dù chỉ lướt qua Minh trong tích tắc, nhưng đôi mắt của anh đã để lại một ấn tượng mạnh mẽ. Minh cảm thấy như trái tim mình đang đập loạn nhịp, một cảm giác lạ lùng mà cậu chưa từng trải qua trước đây. Minh đứng lặng yên, nhìn theo đoàn người cho đến khi họ khuất dần sau những hàng tre. Cảm giác ấy vẫn còn nguyên vẹn và Minh biết rằng cuộc đời cậu từ đây sẽ không còn như trước.

Đêm hôm đó, khi cả làng đã chìm vào giấc ngủ, Minh vẫn trằn trọc không yên. Hình ảnh của Khải không ngừng hiện lên trong tâm trí cậu, từ ánh mắt đến nụ cười nhẹ nhàng của anh. Minh tự hỏi tại sao cậu lại cảm thấy như thế, tại sao trái tim cậu lại rung động mạnh mẽ đến vậy chỉ vì một ánh nhìn thoáng qua. Minh biết rằng đây không phải là tình cảm bình thường, nhưng cậu không thể lý giải được điều gì đang xảy ra trong lòng mình.

Những ngày tiếp theo, Minh tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình, nhưng tâm trí cậu luôn bị chi phối bởi hình ảnh của Khải. Cậu nghe người làng bàn tán về đoàn người, về những câu chuyện từ kinh thành và về kỳ thi Hương sắp tới. Những câu chuyện đó càng làm cho Minh thêm tò mò về Khải, và cậu mong muốn được gặp lại anh một lần nữa, dù biết rằng điều đó có thể là không thể.

Minh bắt đầu tìm hiểu về Khải, hỏi thăm những người trong làng về đoàn người đến từ kinh thành. Cậu biết rằng Khải là một học giả trẻ tuổi, nổi tiếng thông minh và tài giỏi, được nhiều người ngưỡng mộ. Khải không chỉ đẹp về ngoại hình mà còn có một trái tim nhân hậu, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Những điều này càng làm cho Minh thêm khâm phục và tôn trọng Khải.

Một ngày nọ, khi Minh đang làm việc trên cánh đồng, cậu nghe tin rằng Khải và đoàn người của anh sẽ lưu lại ở ngôi chùa gần làng trong vài ngày để chuẩn bị cho kỳ thi. Tin tức này làm tim Minh nhảy lên vì vui mừng. Cậu biết rằng đây là cơ hội duy nhất để gặp lại Khải, để có thể nhìn thấy anh một lần nữa. Nhưng Minh cũng hiểu rằng cậu không thể đến gặp Khải một cách đường đột mà không có lý do chính đáng.

Với sự quyết tâm, Minh nghĩ ra một kế hoạch. Cậu sẽ đến chùa để dâng hương cầu bình an cho gia đình, như một cái cớ để có thể gặp Khải. Dù biết rằng điều này có thể không dễ dàng, nhưng Minh không thể bỏ lỡ cơ hội này. Cậu cảm thấy trái tim mình đang bị cuốn vào một cơn lốc cảm xúc mà cậu chưa từng trải qua và chỉ có một cách để làm dịu đi sự xao động ấy, đó là được gặp lại Khải.

Ngôi chùa mà Khải và đoàn người đang ở là một ngôi chùa cổ kính nằm trên đỉnh đồi, được bao quanh bởi rừng cây xanh mát và những bức tượng Phật uy nghiêm. Chùa này là nơi mà người dân trong vùng thường xuyên đến để cầu nguyện. Minh đã từng đến chùa này vài lần, nhưng chưa bao giờ cậu cảm thấy hồi hộp như lần này.

Khi Minh đến chùa, mặt trời đã bắt đầu lặn, nhuộm vàng cả bầu trời và cảnh vật xung quanh. Minh bước vào sân chùa, nơi những cây cổ thụ đứng lặng lẽ như chứng nhân của thời gian. Cậu cảm nhận được một không khí tĩnh lặng, thiêng liêng bao trùm lên mọi thứ. Những tiếng chuông chùa vang vọng trong không gian, làm lòng Minh thêm phần hồi hộp.

Trong lúc Minh đang thắp hương, cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau. Quay lại, Minh thấy Khải đang tiến đến, với nụ cười dịu dàng trên môi. Ánh mắt họ chạm nhau, và thời gian như ngừng lại. Minh cảm thấy mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hai người họ trong không gian tĩnh lặng của ngôi chùa cổ.

Khải chào hỏi Minh một cách tự nhiên, và Minh đáp lại với sự ngượng ngùng nhưng đầy chân thành. Họ bắt đầu trò chuyện, từ những câu hỏi xã giao ban đầu đến những câu chuyện về cuộc sống, về ước mơ và cả những lo âu trong lòng. Khải kể cho Minh nghe về hành trình từ kinh thành đến đây, về những kỷ niệm mà anh đã trải qua, và về kỳ thi sắp tới. Minh lắng nghe từng lời nói của Khải, cảm nhận được sự gần gũi và đồng điệu trong tâm hồn giữa hai người.

Cuộc trò chuyện kéo dài hơn Minh tưởng, và khi cậu nhận ra, trời đã bắt đầu tối. Khải rủ Minh đi dạo quanh khu vườn chùa, nơi những cây hoa đang nở rộ và tỏa hương thơm ngát. Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi hoàng hôn, Minh cảm thấy lòng mình tràn đầy hạnh phúc, như thể cậu đã tìm thấy điều mà cậu luôn tìm kiếm. Khải không chỉ là người mà Minh ngưỡng mộ, mà còn là người khiến trái tim cậu rung động.

Trước khi chia tay, Khải nhìn vào mắt Minh và nói rằng anh rất vui khi gặp được cậu, và hy vọng rằng họ sẽ còn gặp lại nhau. Minh đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng cậu biết rằng cậu không muốn chỉ dừng lại ở đó. Cậu muốn được ở bên Khải, muốn cùng anh chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống. Nhưng Minh cũng biết rằng điều đó không dễ dàng, bởi vì cậu chỉ là một người nông dân bình thường, còn Khải là một người đến từ kinh thành, nơi mà cậu không thể với tới.

Khi Minh trở về nhà, cậu mang theo một cảm giác vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Hạnh phúc vì cậu đã có cơ hội gặp lại Khải, nhưng lo lắng vì cậu không biết liệu cuộc gặp gỡ này sẽ dẫn đến điều gì. Minh không biết liệu Khải có cảm thấy như cậu không, hay chỉ đơn giản là một cuộc trò chuyện xã giao. Nhưng dù thế nào đi nữa, Minh biết rằng trái tim cậu đã thuộc về Khải và cậu sẽ không bao giờ quên được những khoảnh khắc họ đã chia sẻ với nhau.

Những ngày sau đó, Minh tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình, nhưng trong lòng cậu luôn hướng về Khải. Cậu biết rằng đoàn người sẽ rời khỏi làng sớm để tiếp tục hành trình đến kinh thành, và Minh không biết liệu cậu có thể gặp lại Khải trước khi họ rời đi. Cậu cảm thấy như thời gian đang trôi qua quá nhanh, và mỗi khoảnh khắc trôi qua đều khiến cậu thêm phần lo lắng.

Rồi một buổi sáng, khi Minh đang làm việc trên cánh đồng, cậu nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa. Đoàn người từ kinh thành đã chuẩn bị rời đi, và Minh biết rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để cậu gặp lại Khải. Không chần chừ, Minh chạy về phía con đường mà đoàn người đang đi qua, với hy vọng rằng cậu có thể nhìn thấy Khải một lần nữa.

Khi Minh đến nơi, đoàn người đã bắt đầu rời khỏi làng. Khải, vẫn cưỡi trên lưng ngựa như lần trước, đang nói chuyện với những người đi cùng. Minh cố gắng len qua đám đông để tiến gần hơn, và khi Khải nhìn thấy Minh, anh nở một nụ cười ấm áp. Minh cảm thấy trái tim mình như tan chảy dưới ánh mắt đó. Khải nghiêng người về phía Minh và nói: "Hy vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, Minh."

Minh chỉ kịp gật đầu, không thể nói gì thêm. Đoàn người tiếp tục đi xa dần, và Minh đứng đó, nhìn theo cho đến khi họ biến mất hoàn toàn. Cậu biết rằng cuộc gặp gỡ này có thể là ngắn ngủi, nhưng nó đã để lại trong lòng Minh một ấn tượng sâu sắc. Minh không thể ngừng nghĩ về Khải, về ánh mắt và nụ cười của anh, và cậu biết rằng cuộc sống của cậu từ đây sẽ không còn như trước.

———

Mùa xuân đã đi qua, mùa hạ đang dần đến, mang theo những tia nắng chói chang và tiếng ve kêu râm ran trên các cành cây. Những cánh đồng lúa xanh mướt bắt đầu chuyển sang màu vàng óng, báo hiệu một mùa gặt bội thu. Dù công việc đồng áng vẫn bận rộn như thường lệ, Minh vẫn không ngừng nghĩ về Khải. Từng ngày trôi qua, cậu luôn tự hỏi liệu Khải có đang nghĩ về cậu như cậu đang nghĩ về anh hay không.

Vào buổi chiều, khi công việc đã xong xuôi, Minh thường ra bờ sông ngồi ngắm hoàng hôn. Nơi đây, trong không gian yên bình của làng quê, Minh cảm thấy như có thể nghe thấy tiếng lòng mình, những ký ức về Khải lại hiện về, rõ ràng như mới hôm qua. Cậu không thể xua đi hình ảnh của Khải, từ ánh mắt đến nụ cười, và cậu cảm thấy như có một sự trống trải lạ kỳ trong lòng.

Một ngày nọ, khi Minh đang ngồi dưới gốc tre già ở bờ sông, cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần. Minh ngẩng đầu lên và ngạc nhiên khi thấy Khải đang đứng trước mặt cậu, với nụ cười quen thuộc. "Minh, ta đã quay lại," Khải nói, giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.

Minh ngạc nhiên và vui mừng, không thể tin vào mắt mình. "Sao... sao chàng lại quay lại đây?" Minh hỏi, giọng cậu run rẩy vì xúc động.

Khải ngồi xuống bên cạnh Minh, ánh mắt anh đầy sự dịu dàng. "Ta không thể ngừng nghĩ về em, Minh. Khi rời khỏi làng, ta đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ chỉ là một kỷ niệm thoáng qua, nhưng trái tim ta lại nói khác. Ta đã đi thi, nhưng trong suốt thời gian đó, ta chỉ nghĩ về em, về cuộc sống ở đây, về những điều ta chưa kịp nói."

Minh cảm thấy như trái tim mình đang đập loạn nhịp. "Chàng... chàng thật sự đã nghĩ về em sao?" Cậu hỏi, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên và vui sướng.

Khải gật đầu, nắm lấy tay Minh và nói: "Đúng vậy. Ta nhận ra rằng có một điều gì đó ở đây, giữa ta và em, mà ta không thể bỏ qua. Ta đã quay lại để tìm hiểu điều đó, để biết rằng liệu trái tim ta có đúng hay không."

Minh nhìn sâu vào mắt Khải, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. "Em cũng đã không ngừng nghĩ về chàng," Minh thú nhận, giọng cậu đầy cảm xúc. "Nhưng em không dám hy vọng, vì em chỉ là một người nông dân bình thường, còn chàng... chàng đến từ kinh thành, là một người tài giỏi và danh giá."

Khải khẽ lắc đầu, nắm chặt tay Minh hơn. "Minh, địa vị hay xuất thân không quan trọng. Điều quan trọng là trái tim của chúng ta nói gì, và ta biết rằng trái tim ta đã chọn em."

Minh cảm thấy lòng mình như nở hoa, một cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Cậu không còn cảm thấy sự trống trải hay lo lắng như trước nữa. "Vậy thì... chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?" Minh hỏi, đôi mắt sáng rực lên vì hy vọng.

Khải mỉm cười, ánh mắt anh tràn đầy sự quyết tâm. "Ta sẽ ở lại đây với em, Minh. Ta đã suy nghĩ kỹ rồi và ta muốn sống một cuộc sống giản dị nhưng hạnh phúc ở ngôi làng này, bên cạnh người mà ta yêu thương."

Minh cảm thấy như mọi lo lắng và sợ hãi đều tan biến. Cậu biết rằng cuộc sống không hề dễ dàng, nhưng với Khải ở bên, cậu cảm thấy mình có thể đối mặt với mọi thử thách. "Em rất vui khi chàng quyết định như vậy," Minh nói, giọng cậu nghẹn ngào vì xúc động. "Em cũng muốn được ở bên chàng, cùng nhau chia sẻ mọi điều trong cuộc sống."

Khải và Minh ngồi bên nhau, nhìn ra dòng sông yên bình trước mặt, nơi ánh mặt trời đang dần lặn xuống, nhuộm đỏ cả một góc trời. Họ biết rằng con đường phía trước có thể đầy khó khăn và thử thách, nhưng tình yêu và sự quyết tâm của họ sẽ giúp họ vượt qua tất cả.

Những ngày sau đó, Minh nói với bố mẹ và anh chị rằng cậu cũng đã trưởng thành, nên sống độc lập chứ không dựa dẫm gia đình nữa. Cậu và Khải cùng nhau dựng một ngôi nhà nhỏ, tuy đơn sơ nhưng ấm áp và bắt đầu sống cùng nhau trong làng. Họ làm việc trên cánh đồng, cùng nhau chăm sóc mùa màng và chia sẻ những khoảnh khắc yên bình bên bờ sông. Cuộc sống của họ tuy giản dị nhưng đầy ắp niềm vui và hạnh phúc.

Tin tức về mối quan hệ của Khải và Minh dần dần lan ra khắp làng. Ban đầu, một số người trong làng tỏ ra ngạc nhiên và có phần dè chừng. Tuy nhiên, khi thấy Khải và Minh sống hạnh phúc bên nhau, mọi người dần dần chấp nhận và ủng hộ họ. Khải không chỉ là một người tài giỏi mà còn là một người có trái tim nhân hậu, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người trong làng. Nhờ đó, anh và Minh ngày càng được mọi người quý mến.

Thời gian trôi qua, Khải và Minh đã xây dựng cho mình một cuộc sống ổn định và hạnh phúc. Họ được mọi người trong làng yêu quý. Khải và Minh biết rằng họ đã tìm thấy điều mà họ luôn khao khát – một tình yêu chân thành và một cuộc sống bình yên bên nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl