Part 3 : Tự kính bản thân ?
Vạn vật trong thiên hạ, vô số người dũng cảm dùng thân mình để tiến bước, đạt đến những cảnh giới vô ngã, uy lực, đủ sức khuynh đảo cả thiên hạ. Thế nhưng, chưa một ai đủ can đảm nói ra lời này:
"Thế gian vô thần, vạn giới vô quỷ. Vạn nhất chỉ có ta tự kính chi bản thân, nhất đắc khả kính."
Trở lại con ngõ nhỏ âm u.
Minh Thiền khẽ động, Nhị Hồ đứng sau cảm nhận sống lưng mình bỗng nhiên lạnh buốt. Nam nhân trước mặt cũng nhận thấy sự thay đổi từ người nữ tử trước mắt; gương mặt thản nhiên trước kia giờ đã thoáng lộ vẻ cẩn trọng.
Cánh tay cô nhẹ nhàng nâng lên, từng đợt sương mờ nhạt quanh người cô dần rõ rệt, lan rộng ra. Làn khí vốn gần như tử khí giờ đây dần chuyển thành huyết sương, phủ kín không gian tối tăm trong ngõ nhỏ. Nam tử kia lập tức nhảy lùi, cơ thể hắn căng thẳng, sự sợ hãi dâng trào.
"Chẳng lẽ một vị đại năng lại ra tay với kẻ tiểu bối như ta?" Giọng hắn không còn sự bình tĩnh thường thấy.
"Không hề có đại năng hay tiểu bối, tất cả đều là cái bóng của màn đêm khi được ánh trăng chiếu rọi"
Minh Thiền đáp, giọng nói không vội vã, nhưng khiến người khác phải dè chừng.
Tay cô hướng về nam tử trước mặt, từ từ nắm chặt lại.
"Lưu Ly Huyết Sắc - Nhất Thức"
Đôi mắt của Minh Thiền lóe lên tia lạnh lẽo, nhắm thẳng vào ngực của người đối diện, những ngón tay siết chặt.
Chỉ thấy thứ gì đó trong làn huyết sương trong thoáng chốc bay thẳng vào người nam tử kia. Giây thứ hai, cả người nam tử biến sắc, giống như hắn đang chết khô đi một cách nhanh chóng, cơ thể trở nên yếu ớt đến không tưởng, không chịu nổi trọng lượng mà ngã xuống, da của hắn ngày một tái đi như thể toàn bộ máu đang bị rút ra khỏi người hắn. Đến giây thứ ba, tất cả những gì còn lại của hắn chỉ là bộ quần áo cùng những mảnh xương khô, như thể hắn đã chết và phân huỷ được nhiều năm rồi vậy.
Trong màn đêm mịt mù sương huyết này, đồng tử Nhị Hồ dãn ra hết mức mới có thể thấy được thứ đang giết chết nam tử kia. Anh lờ mờ thấy được một huyết thủ tóm chặt lấy hắn, nó phập phồng như một sinh vật sống đang bám lấy cổ nam tử, giết hắn một cách nhanh chóng.
"Đây..."
Nhị Hồ không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến khi Minh Thiền lạnh lùng kết liễu mạng sống ngay trước mắt anh chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Anh đứng sững, cảm giác ngỡ ngàng của mình không thể chỉ đơn giản gọi bằng từ "kinh ngạc" nữa, đó là một cảm xúc sâu xa, khó mà hình dung được.
"Thật là... cô thực sự không nương tay chút nào sao?"
Nhị Hồ giật mình quay lại, nhưng nam nhân kia đã không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng anh. Lúc này, anh mới kịp nhìn rõ diện mạo của hắn: một nam tử cao lớn, mái tóc đen điểm vài sợi bạc lạ lẫm, và trên môi hắn vẫn vương nụ cười quái dị như lúc trước. Nụ cười ấy tỏa ra một khí chất ma mị đến rợn người, khiến anh không khỏi rùng mình.
Minh Thiền xoay người, động tác dứt khoát, thân thủ nhanh nhẹn như một bóng ma. Trong thoáng chốc, Nhị Hồ cảm nhận được một cơn gió lạnh lướt qua người, rồi ngay sau đó là hình ảnh nam nhân kia bị tóm cổ, bị xách ngược lên không trung như một con rối. Một cánh tay thon gọn, những đường gân đen chằng chịt như những vết tích của ác quỷ hiện ra, khiến cả nam nhân kia lẫn Nhị Hồ đều bàng hoàng, đôi chân bủn rủn.
"Ngươi thực sự nghĩ mình có thể thoát khỏi tay ta sao?"
Đôi mắt đỏ thẫm ấy, như hai vũng máu sâu thẳm, nhìn thẳng vào mắt nam tử kia. Thanh âm lạnh lẽo, như sát khí cô đọng lại trong không khí, khiến từng chữ phát ra như lưỡi dao bén ngọt. Chỉ cần nghe thấy cũng đủ để dấy lên một cảm giác rùng mình dọc sống lưng. Trong không gian tĩnh lặng này, mọi âm thanh đều vang vọng rõ rệt, đặc biệt là tiếng tim đập của nam tử kia và Nhị Hồ — một nhịp thình thịch vội vã, một nhịp còn lại thì chậm rãi, như thể đã mất đi sức sống, hoặc như đang bị thứ gì đó vô hình đè nén.
"Ai đang ở đó?"
Ánh sáng mờ nhạt từ những chiếc đèn lồng ngoài phố hắt vào, khiến bóng dáng một nữ tử đứng trước cửa càng trở nên rõ ràng hơn. Cô ta cầm trong tay một thanh trường kiếm, nhưng chỉ với chút ánh sáng yếu ớt, người ta chỉ thấy được dáng vóc cao lớn, mái tóc dài búi cao gọn gàng. Giọng nói của cô ấy trẻ trung, nhưng lại mang một âm sắc lạ lùng, khiến ai nghe cũng cảm thấy có chút bất an.
Minh Nguyệt trong giây lát liếc mắt về phía đó, nhưng khi quay lại, nam tử trong tay cô đã hóa thành một làn khói đen mờ ảo. Đôi mắt của cô nhanh chóng đảo quanh, lên đến bờ tường, chỉ kịp nhìn thấy nụ cười quái dị của hắn trước khi hắn dần chìm vào bóng đêm, như một linh hồn không thể nắm bắt.
"Hai người là ai?"
Nữ tử kia chậm rãi tiến tới, bước đi vững vàng và đầy uy nghi. Một tay cô nắm chặt chuôi kiếm, tay kia xếp ngang bụng, biểu hiện của sự tập trung cao độ. Bóng dáng cô dần hiện lên rõ ràng trong ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn lồng ven đường, như một bóng ma di chuyển trong đêm tối.
Minh Thiền thu tay lại, quay sang Nhị Hồ, nắm chặt tay y và kéo đi vào sâu trong con hẻm tối om. Ánh sáng nhợt nhạt từ xa dần khuất dần, không gian trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
"Đứng lại!"
Một giọng nói sắc lạnh từ phía sau vang lên, khiến không khí càng thêm nặng nề. Nhị Hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo bất thường, một luồng khí âm u, tỏa ra từ nữ tử kia. Đột nhiên, một sự im lặng đáng sợ bao trùm không gian, như thể thời gian ngừng lại, chỉ còn lại cảm giác nặng nề trong lòng. Anh cảm thấy bàn tay Minh Thiền nắm chặt lấy bắp tay mình, rồi đôi mắt đỏ của cô hơi liếc nhìn ra sau, biểu hiện như có gì đó bất ngờ.
"Là cô?"
Thanh âm của Minh Thiền pha lẫn chút bất ngờ và đề phòng, đôi mắt cô vẫn sắc bén như dao, ánh nhìn không rời khỏi nữ tử trước mặt. Thanh kiếm của nữ tử kia, chỉ thiếu một chút nữa là đâm vào người Nhị Hồ, khiến anh thót tim. Nhưng rồi, ngay sau đó, cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.
Nữ tử kia nhanh chóng hạ gối, cúi đầu hành lễ với Minh Thiền.
"Tiểu bối Vũ Vân Yên, tham kiến sư tổ."
Minh Thiền khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua Vân Yên, khiến cô cúi đầu càng thấp hơn, tóc xõa xuống che kín khuôn mặt.
"Tên nhóc Vũ Thiên đó còn sống không?"
"Tên nhóc ư?" Vân Yên tự nhủ, không hiểu rõ câu hỏi của Minh Thiền.
"Bẩm sư tổ, thân phụ sống rất tốt kể từ khi được người chỉ điểm." Vân Yên cúi đầu đáp, giọng điệu đầy cung kính nhưng cũng không thiếu phần ngạc nhiên.
Minh Thiền hừ nhẹ một tiếng, âm thanh như gió lạnh thổi qua, mang theo một chút gì đó khó đoán.
Minh Thiền không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chạm tay lên trán Vân Yên, một cử chỉ đầy lạ lẫm nhưng cũng chứa đựng sự sâu sắc.
"Tiềm lực không tồi, nhưng cần ổn định lại tâm cảnh."
"Đa tạ sư tổ chỉ điểm." Vân Yên cúi đầu, hành lễ thật sâu rồi nhanh chóng rời đi, để lại một không gian trầm lắng.
Ra tới đầu ngõ, Vân Yên quay người lại.
"Bẩm sư tổ, gia phụ có nói là 'Bọn chúng sắp trở lại rồi'."
Cô nói xong cũng rời đi ngay tức khắc. Minh Thiền nghe vậy cũng trầm tư đôi chút.
Nhị Hồ đứng đó, lòng dâng lên một làn sóng tò mò không thể kiềm chế về thân phận của Minh Thiền.
"Tôi biết cậu có rất nhiều câu hỏi, nhưng mong cậu có thể giữ chúng trong lòng cho đến khi chúng ta rời khỏi đây," Minh Thiền lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại mang một chút gì đó kiên định.
Nhị Hồ gật đầu, không hỏi thêm, lặng lẽ theo chân Minh Thiền rời khỏi phố Linh Xạ. Dù trong lòng vẫn còn đầy thắc mắc, anh hiểu rằng không phải lúc để tìm câu trả lời.
Khi về tới động phủ, bước chân của hai người chậm lại, không khí trong động phủ âm u, tĩnh lặng. Nhị Hồ nhìn thẳng vào Minh Thiền, mắt anh ánh lên những câu hỏi chưa nói, nhưng Minh Thiền chỉ đứng đó, ánh mắt kiên định đối diện với anh. Cả hai không nói gì, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang vọng trong không gian lạnh lẽo.
"Cô—"
"Tôi sinh ra trong một cổ tộc, tồn tại từ những thiên niên trước khi Huyết Triều xảy ra. Một gia tộc với những quy tắc cổ hủ, tự cao, và cuộc tranh đấu ngay trong chính dòng máu của mình."
Minh Thiền ngắt lời anh, tay khẽ kéo lớp vải đen phủ trên cơ thể xuống. Nhị Hồ không thể không quay đi khi cô rũ bỏ lớp vải đen dày quấn quanh người, làm lộ ra một cảnh tượng mà anh không thể nhìn thẳng.
"Nhìn đi, đây là hình phạt tôi phải gánh chịu sau khi làm một việc mà không ai có thể chấp nhận."
Hai tay cô ôm lấy cơ thể, che đi những phần không muốn để lộ.
Chỉ lúc này, Nhị Hồ mới dám lấy hết can đảm, liếc mắt nhìn vào cơ thể cô. Ẩn sau lớp vải đen ấy là một cơ thể đầy đặn, có thể coi là tuyệt sắc nếu không có những đường gân đen chằng chịt bên dưới lớp vải trắng đã sẫm màu, cuốn quanh cơ thể cô. Những đường gân đen cuộn lại trên thân thể nàng, giống như mạng nhện tăm tối, lặng lẽ bao phủ, phồng lên, xẹp xuống như thể một sinh vật sống đang từ từ gặm nhấm chủ nhân của nó.
"Rốt cuộc cô đã làm gì?" Anh nhẹ giọng, sự tò mò và lo lắng pha lẫn trong câu hỏi.
"Trời sinh dị chủng, thiên sinh khó trừ," Minh Thiền đáp, giọng cô bình thản nhưng ẩn chứa một nỗi niềm khó nói.
Nhị Hồ lờ mờ cảm nhận được ẩn ý trong lời cô.
"Gia phụ vì gây ra trọng tội nên từ dòng chính bị đẩy xuống thành nhánh phụ, bị tước đi toàn bộ chức danh lẫn gia tài. Dù sống trong gia tộc thượng cấp, nhưng ông chẳng khác gì dân binh bình thường..." Cô nói tiếp, từng lời như những nhát dao sắc, vạch trần gia cảnh đau thương của mình. Nhị Hồ cảm nhận được nỗi đau đằng sau từng câu chữ, muốn làm gì đó, nhưng lại chẳng thể nói nên lời.
"Mẫu thân vì yêu mà cưới, cuối cùng phải gánh chung tội nghiệt. Bà bị tước đi một nửa bản mệnh sinh huyết, sống không quá nửa đời người phàm đã phải nhắm mắt."
Nhị Hồ nghe mà không khỏi rúng động. Anh không thể ngờ Minh Thiền lại kể lại bi kịch của mình một cách vô cảm như vậy, không có lấy một tia cảm xúc.
"Nhìn thấy những đường gân này không? Đây là thứ tôi phải gánh chịu vì tội phản đồ... Một phản đồ đã chĩa mũi kiếm của mình về nơi mà mình sinh ra và lớn lên, là tội nhân diệt tộc." Cô cười nhạt, cái cười không chút niềm vui, mà đầy chua xót.
"..." Nhị Hồ im lặng, không biết nói gì thêm. Anh chỉ biết nhìn cô, cảm giác nghẹn ngào lan tỏa trong lòng.
"Bỏ đi, chuyện cần nói cũng đã nói rồi... Đứng ngây ra đó làm gì, giúp ta luyện dược đi." Minh Thiền khoác lên mình bộ y phục, rồi bày ra một bàn toàn những dược liệu lạ lẫm mà Nhị Hồ chưa từng thấy bao giờ. Anh vẫn còn chìm đắm trong những suy nghĩ sau khi nghe xong câu chuyện bi thương ấy.
"Sao thế? Còn không mau lại giúp một tay?" Minh Thiền ngoái lại, trên môi cô là nụ cười nhàn nhạt, cố che đi những cảm xúc đang cuộn trào bên trong.
"Tới ngay..." Nhị Hồ khẽ gật đầu, cố gắng lấy lại tinh thần, tiến tới phụ cô một tay.
"Nhưng mà tôi có một thắc mắc," Anh chợt dừng lại, bước chân chậm lại một chút.
Cô khẽ gật đầu, đôi mắt lạnh lẽo vẫn chăm chú nhìn vào bàn dược liệu.
"Tôi thấy cô ngày nào cũng luyện đan dược. Luyện đan có thể khiến mình mạnh lên sao?"
Nhị Hồ liếc nhìn những cây cỏ và nguyên liệu trên bàn. Dù anh biết chúng có công dụng gì đó, nhưng với tay mơ như anh, chúng chỉ là những thứ vô nghĩa.
Ngắm nhìn một hồi lâu, anh không khỏi thở dài, vẻ mặt ngao ngán.
"Luyện dược, không chỉ đơn giản là kết hợp các loại dược liệu lại với nhau..."
Minh Thiền cầm lên một nhánh cây, ngón tay cô uyển chuyển lướt trên nó. Một luồng linh lực nhẹ nhàng bao phủ lấy nhánh cây, đi tới đâu, nhánh cây tan rã tới đó, biến thành một lớp bột mịn lơ lửng trong không trung.
"Hiểu được bản nguyên vạn vật, cũng chính là hiểu được bản thể vạn vật, và từ đó hiểu được chính mình. Khi đã hiểu được bản thân, có thể thăng tiến vạn giới."
Tay cô hạ xuống, chỉ trong chớp mắt, nhánh cây khô cô vừa cầm đã biến thành dược liệu thượng hạng, tỏa ra một mùi thơm nhẹ nhàng, thanh thoát.
Nhị Hồ ngẩn người. Thứ triết lý sâu xa này không phải là điều anh có thể hiểu được chỉ trong một sớm một chiều.
Nhìn xuống bàn dược liệu, nơi có hơn trăm loại nguyên liệu lạ mắt, anh không khỏi cau mày.
"Thứ đan dược gì mà cần nhiều nguyên liệu đến vậy?" Anh không thể không cảm thán.
"Là nguyên liệu để luyện chế Phù Dung Tán Huyết Đan."
Minh Thiền bắt đầu cho các nguyên liệu vào cối, và cẩn thận dã chúng.
"Phù Dung Tán Huyết Đan? Công dụng của nó là gì?" Nhị Hồ tò mò.
"Thay da đổi thịt, tẩy tủy luyện cốt, thanh lọc toàn bộ sinh huyết, cải thiện dung nhan..."
Nhị Hồ quay lại nhìn, đây là lần đầu tiên anh thấy Minh Thiền mỉm cười.
"Cô đang đùa tôi đúng không? Làm gì có thứ đan dược nào kỳ diệu đến vậy?"
Minh Thiền nghe vậy, khẽ gõ nhẹ lên đầu anh.
"Sao lại không? Mặc dù không hoàn toàn như những gì tôi nói, nhưng Phù Dung Tán Huyết Đan này có thể thanh lọc và bổ sung sinh huyết cho người uống, từ đó khiến cơ thể trẻ hóa, dung nhan cũng trở nên tươi trẻ. Việc bổ sung và thanh lọc sinh huyết còn giúp tăng hiệu quả tu luyện trong tương lai."
"Thần kỳ vậy sao?" Anh xoa đầu, ngạc nhiên.
Minh Thiền khẽ gật đầu.
"Thần kỳ vậy đấy."
Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên mặt bàn, một làn quang mang nhàn nhạt như một làn sương phủ lên toàn bộ dược liệu. Cô khép hờ đôi mắt lại, hít nhẹ một hơi.
"Cảm nhận độ tinh khiết của dược liệu sao?" Anh nghĩ thầm.
Anh đã thấy cô làm việc này vài lần trước đây, nhưng chưa bao giờ thử. Hai mắt anh khép lại, dòng suy nghĩ như sóng cuộn khiến anh không thể tập trung, làm anh phải cau mày.
"Đối với tôi thì nó còn giúp cho quá trình ăn mòn chậm lại." Cô nói tiếp, khiến anh bừng tỉnh.
Trong thoáng chốc, anh cảm nhận được một chút gì đó, nhưng chỉ là thoáng qua rồi mất đi ngay lập tức.
"Vậy tốt quá rồi."
Chỉ việc tập trung cảm nhận một chút thôi cũng khiến anh cảm thấy tinh thần mệt mỏi nhanh chóng. Anh gượng cười, nhưng từng hơi thở hổn hển khiến anh không thể duy trì lâu.
"Nhưng kỳ tích thường không chọn những người như tôi."
Minh Thiền nghe vậy, chỉ khẽ cười, nhưng cái cười đó lại nhanh chóng dìm đi mọi niềm hy vọng.
"Ý của cô là gì?" Anh hơi cau mày.
Minh Thiền vẫn đều đặn giã dược, không nói một lời, cũng không mảy may để tâm đến những gì Nhị Hồ vừa nói. Trước sự thờ ơ ấy, Nhị Hồ chỉ đành im lặng, những lời đầy ẩn ý của cô anh không thể hiểu nổi. Anh rời đi, tìm một góc vắng lặng sau đồi, ngả lưng xuống thảm cỏ mềm mại, để tâm trí mình được thư giãn, tạm gác lại những suy nghĩ rối ren.
Cảnh vật mở ra trong ánh chiều tà, bầu trời nhuộm sắc vàng ấm áp pha chút xanh xám của hoàng hôn. Anh bước đi, gương mặt mệt mỏi, đôi mắt thăm thẳm dấu vết của sự trầm tư vốn không thường xuất hiện. Những sự kiện dồn dập, những lo âu, giằng xé trong lòng khiến anh như một con thuyền chênh vênh giữa biển cả bão táp.
Dần dần,anh tìm đến một khoảng không gian yên tĩnh, nơi bãi cỏ xanh mướt trải dài như một tấm thảm mềm mại. Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm của đất và cây cỏ, cuốn đi những mệt nhọc trong tâm hồn. Đằng xa, những ngọn đồi mờ mờ ẩn hiện dưới ánh sáng nhạt, như những người bạn thầm lặng, lặng lẽ chờ đợi.
Anh nhẹ nhàng ngã xuống thảm cỏ, cơ thể dần thả lỏng, cảm giác mềm mại dưới lưng như một lời vỗ về. Tiếng chim hót, tiếng gió xào xạc qua những chiếc lá, tất cả như hòa vào một bản nhạc êm dịu, tạo ra sự bình yên hiếm hoi trong lòng. Mọi lo toan, mệt mỏi chợt tan biến, chỉ còn lại khoảnh khắc tuyệt vời của sự tĩnh lặng và thư thái. Bầu trời dần tối, nhưng trong tâm hồn anh, những mảng sáng yên bình vẫn còn vẹn nguyên.
Nằm trong sự bình yên của ánh chiều tà, anh mới nhận ra lồng ngực mình có sự khác lạ. Anh mới nhớ tới "Hai bản thể" bên trong mình, hai nguồn lực này đang ngày một trưởng thành hơn, càng lúc anh càng cảm nhận rõ nó là gì.
"Cảnh giới, sức mạnh, trách nhiệm, quyền lực, mưu mô...cũng chỉ là những thứ do con người đặt ra, hà cớ gì phải bận tâm? Tình cảm nam nữ suy cho cùng cũng chỉ là lời nói mặn nồng, nồng nàn thuở ban sơ, mặn mà lúc ban đầu, nhưng rốt cuộc ai rồi cũng nhạt phai, người không cùng sở thích, người không cùng suy nghĩ, kẻ vô tư đi cùng người luôn bận lòng, ngươi nghĩ có thể bước tiếp con đường sau đó sao ?"
Một thanh âm giống hệt giọng điệu của anh vang lên, một bóng đen che đi ánh nắng dịu nhẹ khỏi tầm mắt anh, gương mặt hệt như anh hiện hữu nở một nụ cười nhìn xuống khiến anh không biết nên phản ứng như nào.
-HẾT-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro