Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 2

Ra khỏi căn tin vẫn không quên mua theo vài bịch bánh, một chai nước. Ngồi nơi ghế đá ở góc trường, chổ ngồi thân thuột của hai người. Nơi đó khá vắng vẻ cho cậu và hắn có được cảm giác yên bình.

Đầu cậu gật gù như muốn ngả gụt xuống. Do thiếu ngủ, nên giờ đây mắt mở chẳng lên. Miệng cứ nhai nhóp nhép mà hàng mi cứ muốn lòng vào nhau.

Một câu hỏi quan tâm từ hắn, đôi mắt kèm chút lo lắng.

" Em buồn ngủ hả? "

Không nhận được sự trả lời từ tiểu Thuần hắn chỉ còn cách, ép sát đầu cậu vào người hắn cho cậu mượn bờ vai để ngủ. Dù cho có ngủ nhưng vẫn nhận ra sự thân thuộc nơi mình tựa đầu. Thỏ thẻ nói một tiếng.

" Cảm ơn anh "

Khóe môi hắn theo câu nói ấy mà dần cong lên, lòng ngực có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim, rất nhanh. Từ góc nhìn của hắn, cơ thể tiểu Thuần nhỏ bé, ngoan ngoãn nằm yên không một chút quậy phá khiến hắn muốn giấu riêng cậu cho bản thân mình.

Thành dần để ý gương mặt cậu, từng đường nét khi ngủ của cậu đều lọt vào mắt hắn. Chỉ dám nghỉ thầm trong bụng

"Em thật dễ thương đó Thuần Thuần. "
" Không biết bao giờ anh có thể tỏ tình với em. "

Mặt hắn đang tiến lại gần cậu, nhẹ nhàng làm điều bản thân hắn cấm kỵ. Hắn nghĩ điều này sẽ không bao giờ xảy ra trên cuộc đời này.

Hôn lên tráng của cậu một cái thật nhẹ, để như là thỏa hết lòng mong mỏi bấy lâu nay. Vòng tay của nam nhân ấy đã ôm trọn lấy thân thể nhỏ bé kia. Xúc cảm trào dâng, hắn như muốn chết đi sống lại. Lần đầu tiên trên cuộc đời hắn có cảm giác như bây giờ.

Đầu tiểu Thuần dụi vào lòng ngực nam nhân ấy như một con mèo nhỏ đang quấn lấy chủ nhân, Đại Thành tận dụng cơ hội này. Ôm sát cậu, xoa lên mái tóc thân quen mà ngày ngày hắn từng xoa. Hít một hơi thật sâu như muốn cảm nhận hết mùi hương của cậu, mãi một mùi hương mãi một con người.

Khoảnh khắc này hắn không muốn dừng lại, lúc tình cảm đang đạt tới đỉnh điểm nhưng do tiếng chuông đã cất lên, đánh thức con mèo nhỏ kia nên hắn phải ngừng lại mọi hành động.

Gương mặt hắn thương mến đã ngước lên nhìn hắn. Đôi mắt long lanh như có điều muốn nói. Dụi đầu vào ngực hắn vài lần nữa rồi tiểu Thuần mới nở nụ cười.

Như một sự thúc đẩy nào đó, vòng tay hắn dần dần siết chặt lại. Bất ngờ với điều ấy đôi mắt kia chợt trợn tròn nhưng rồi từ từ khép lại. Hắn cảm thấy trong người rạo rực, từng nhịp đập không còn kiểm soát được. Hơi thở hắn gấp dần, mồ hôi tuôn ra.

Bàn tay nhỏ bé chạm vào cánh tay rắn rỏi ấy, nói

"Được rồi chúng ta lên học thôi! "

Từng lời lẻ nhẹ nhàng đã dần lọt vào tai của kẻ điên cuồng kia. Chậm rãi vòng tay thả lỏng ra, nhịp tim bắt đầu ổn định lại. Hơi thở không còn gấp gáp như trước nữa.

Vừa đứng dậy, theo thói quen tiểu Thuần vương vai khiến tà áo bị kéo hẳn lên. Làm lộ cả phần bụng trắng nỏn của cậu, Đại Thành vội vàng gì chặt áo xuống cùng với thái độ phẫn uất.

"Sao em không cẩn thận làm lộ cả bụng ra rồi kìa "

Tiểu Thuần chỉ biết gãi đầu rồi phì cười, cố ý vạch hẵn bụng ra trừng bày cả một phần eo trước mặt Đại Thành.

"Anh xem eo em có đẹp không? "

Hành động của cậu khiến hắn kinh ngạc, vội vàng hắn liền ôm lấy cậu như đang che dấu đi báu vật của bản thân. Còn tiểu Thuần thì cười rõ to, đắc ý vì đã trêu được hắn.

"Chúng ta mau lên lớp thôi, em đừng giỡn nữa "

Nói rồi cả hai cùng nhau lên lớp, cậu thì cười tươi rối vì đã chọc được hắn. Còn hắn chỉ biết thở dài với trò đùa của cậu. Hắn chỉ muốn bản thân được ngắm nhìn cơ thể cậu, lúc nảy là chốn đông người nên tính chiếm hữu trong người hắn trội hẳn. Dấu đi cơ thể của người hắn yêu đi như một gã keo kiệt giấu đi tiền của mình.

Hết tiết học mọi người đều vội vàng ra về nhưng người mà cậu thích phải ở lại dọn vệ sinh. Thấy anh ấy phải dọn một mình vì bạn cùng bàn đã nghỉ, thấy tội nên đã quyết định phụ. Một phần cũng vì muốn bắt chuyện với anh

" Chánh Minh để tui phụ cho "

Nói xong cậu lăn xăn lấy chổi quét trong sự ngở ngang của anh, vừa quét cậu vừa thao thao bất tuyệt về những câu chuyện xung quanh cậu. Khiến cho Chánh Minh không khỏi đau đầu.

" Tôi không nhờ cậu "
"Mau đi đi !"

Mặc kệ câu nói ấy tiểu Thuần vẫn kiên quyết dọn dẹp giúp Chánh Minh. Nụ cười tươi nở trên mặt cậu, đã phần nào khiến cho anh có thêm phần thiện cảm.

Vóc dáng cao lớn chạy ngoài hành lang dừng trước lớp cậu. Gương mặt Đại Thành rạn rỡ nói

"May về thôi Đại Ca "

Tiểu Thuần từ trong lớp nhìn ra ngoài với ánh mắt ngạc nhiên.

"Anh làm gì mà gấp vậy, để em dọn lớp cho xong đã "

Anh liền ngạc nghiên nói

"Em không nhớ hôm nay chúng ta hẹn đi coi phim à "

Tiểu Thuần đờ người suy nghĩ, xem xét kỹ lưỡng. Đúng là cậu có hẹn với hắn nhưng mà chẵng lẻ phải bỏ anh lại ở đâu. Tiểu Thuần đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

"Dời lại thêm một suất, xem trễ chút để em có thời gian chuẩn bị nữa chứ "

Đại Thành thấy cũng hợp lý nên tán thành ý kiến của cậu.

"Nhưng em sẽ mời thêm bạn"

Vừa ngớt lời cậu lại chạy ngay đến chổ Chánh Minh. Dùng lực ghị tay áo anh lại, tỏ vẻ ngại ngùng. Ánh mắt lãng tránh không dám nhìn thẳng.

"Tối cậu có thể đi coi phim với tôi được không? "

Anh câu mày nói ra một câu khiến cậu suy nghĩ.

"Tại sao tôi phải đi coi phim với cậu. "

Cậu ngốc ấy trầm ngâm một hồi thì cũng có thể trả lời.

"Coi như trả công đi "

Anh khó hiểu nhìn cậu

"Trả công? "

Tiểu Thuần liền gật đầu đắc ý nói

"Tôi giúp cậu dọn dẹp cậu phải đi coi phím với tôi. "

" Cậu tự nguyện chứ tôi đâu ép. "

"Tôi không biết, nếu cậu không đi cậu là đồ... "

"Là đồ... "

"Tôi chưa nghĩ ra nhưng hôm nay cậu phải đi. "

" 7h hẹn ở rạp phim. "

Nói xong cậu tạm biệt hắn rồi cùng Đại Thành về nhà.

Trên đường về hắn tỏ vẻ khó chịu với cậu, thường xuyên thở dốc, mặt mày câu có.

"Có chuyện gì vậy"

Tiểu Thuần ngốc nghếch hỏi.

"Tại sao em lại rủ nó "

Tiểu Thuần phì cười.

"Bạn thôi mà "

Hắn thừa biết tình cảm của cậu là như thế nào nhưng trong lòng cứ dây dứt. Khóe mắt cay cay, bàn tay siết chặt tay ga, không cần nề hà người ngồi sau hắn rồ ga phi thẳng về phía trước.

Gió ào ạt dội vào người hắn nhưng không vì thế mà giảm tốc độ, tâm trạng không tốt khiến mọi hành động xấu theo. Hóc mắt đỏ hoe, mặt mày do tức giận mà tía lên. Nổi uất ứt trong hắn như bọc phát muốn xé toang mọi thứ. Lòng kiêu hảnh của một người đàn ông không cho phép hắn rơi nước mắt, đành vậy mọi nước mắt hắn nuốt vào trong. Ngon lửa ghen tị đang đốt cháy trái tim kia, hắn cảm nhận như có một bàn tay đang bóp chặt trái tim hắn, khiến hắn khó thở dần. Xúc cảm trào dân ánh mắt rực cháy cứ lao vun vút về phía trước.

Chợt nghe một tiếng nói hắn đành phải dừng lại.

"Dừng lại đi "

Nói trong giọng khóc nghen.

Thoát khỏi cơn giận dữ, thắn gấp lại, giờ đây hắn có thể nghe được tiếng khóc kia rõ hơn. Quảnh mặt lại, một điều hắn sợ nhất đã xãy ra. Cậu đang khóc, hắn đã từng thề với lòng rằng không bao giờ để cậu khóc dù chỉ một giọt nước mắt.

Vội vàng tấp xe vào lề, bước xuống gấp gáp. Giờ đây hắn không biết làm gì, tại sao lại lỡ dại như vậy, tại sao hắn lại ngu ngốc như vậy. Hàng tá câu hỏi hắn đặt ra nhưng đều vô nghĩa. Mọi thứ cần làm bây giờ đó là xoa dịu cậu.

Một cái ôm ấm áp từ Đại Thành, bàn tay rắn chắc của hắn xoa lên mái tóc rối kia. Ép sát đầu cậu vào ngực hắn, nước mắt của tiểu Thuần dàn dụa trên mặt, đổ ra liên hồi, đôi mắt nói lên vẻ sợ hãi.

Lòng hắn thắt lại một cách đột ngột, hàm răng nghiến lại ken két.

"Anh xin lỗi "
"Anh không biết tại sao mình lại làm vậy, nó như muốn trút hết mọi ấm ức trong lòng. Cảm thấy nhẹ nhỏm hơn nhưng không biết điều đó làm em sợ. "

Hít thật sâu, hắn hôn lên tráng cậu như một lời an ủi.

Kẻ đang khóc kia cũng đang từ từ ngưng lại, nói trong tiếng nấc.

"Khôn...g ...không phải, là do em "
"Do em mà ra đã không biết mà làm anh tổn thương."

"E... Em... "

Chưa nói hết câu thì cậu lại khóc nức nở. Áp mặt vào trong lòng ngực kia, vòng tay nhỏ bé của cậu siết chặt lấy hắn. Nước của cậu cũng dần ít đi, chỉ còn lại tiếng nấc nhẹ.

Sau một hồi cảnh tỉnh hai người mới lên xe trở về nhà. Dường như cậu đã quá mệt nên đã thiếp đi trên vai hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro