Chương 2: Xưởng Vẽ Bí Ẩn
Sau buổi triển lãm, Nakroth không ngừng nghĩ về Zephys.
Hình ảnh chàng trai với mái tóc bạch kim, đôi mắt sáng ngời, và nụ cười ấm áp cứ quanh quẩn trong tâm trí anh. Đó không phải là kiểu người anh thường để tâm, nhưng lần này, cảm giác ấy khác biệt - sâu sắc và khó giải thích.
Vài ngày sau, Nakroth quyết định tìm đến xưởng vẽ của Zephys.
---
Nằm ở ngoại ô thành phố, xưởng vẽ được bao quanh bởi những hàng cây xanh mướt. Ngôi nhà nhỏ có tường gạch cũ kỹ, mái ngói đỏ và khung cửa sổ gỗ, mang một vẻ đẹp giản dị nhưng cuốn hút.
Nakroth bước lên bậc thềm, ngập ngừng gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, Zephys xuất hiện trong bộ đồ đơn giản: áo sơ mi rộng và quần jeans cũ. Cậu có vẻ ngạc nhiên khi thấy Nakroth đứng trước cửa, nhưng nhanh chóng nở một nụ cười.
"Anh Nakroth? Sao anh lại đến đây?"
Nakroth khẽ nhướng mày. "Tôi nhớ là cậu mời tôi."
Zephys bật cười, bước sang một bên để anh vào trong. "Tôi không nghĩ anh sẽ thật sự đến."
Nakroth không nói gì thêm. Anh bước vào, ánh mắt lướt qua không gian bên trong xưởng vẽ.
Bên trong là một thế giới đầy màu sắc và cảm xúc. Những bức tranh lớn nhỏ treo khắp nơi - phong cảnh, chân dung, trừu tượng - mỗi bức tranh đều mang một câu chuyện riêng. Ở giữa phòng là một giá vẽ lớn, trên đó là bức tranh dang dở với những nét cọ mềm mại.
Zephys đóng cửa lại, quay sang Nakroth. "Anh muốn uống gì không? Trà hay cà phê?"
"Cà phê."
Trong khi Zephys pha cà phê, Nakroth đi dạo quanh phòng. Ánh mắt anh dừng lại ở một bức tranh chân dung.
Đó là hình ảnh của một người phụ nữ với đôi mắt buồn bã và nụ cười mờ nhạt.
"Đó là mẹ tôi." Zephys lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Nakroth quay lại nhìn cậu. "Bà ấy trông rất buồn."
Zephys gật đầu, ánh mắt thoáng chút u sầu. "Bà ấy từng là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng bà mất cách đây vài năm rồi."
Nakroth im lặng, không nói gì thêm.
Zephys đặt hai tách cà phê lên bàn và ngồi xuống đối diện Nakroth.
"Anh có vẻ không phải người thích nói nhiều nhỉ?"
Nakroth khẽ nhếch môi. "Cậu để ý rồi sao?"
Zephys bật cười. "Có lẽ vì anh quá khác với những người mà tôi từng gặp. Lạnh lùng, ít nói... nhưng lại có gì đó rất cuốn hút."
Nakroth nhìn sâu vào mắt cậu. "Cậu luôn nói chuyện thẳng thắn như vậy sao?"
Zephys nhún vai. "Tôi chỉ nói những gì mình cảm nhận được."
Bầu không khí giữa hai người trở nên trầm lắng.
Nakroth đưa tay lên nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt vẫn dán chặt vào Zephys. Anh không hiểu tại sao mình lại bị thu hút bởi người họa sĩ trẻ này. Có lẽ vì sự ấm áp của cậu, hoặc có lẽ vì cậu khiến anh nhớ đến những điều mà anh từng quên đi.
Zephys đột nhiên đứng dậy, tiến đến giá vẽ.
"Anh có muốn tôi vẽ chân dung anh không?"
Nakroth ngạc nhiên. "Chân dung?"
Zephys gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự hào hứng. "Tôi muốn lưu giữ khoảnh khắc này. Anh có đồng ý không?"
Nakroth suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.
Zephys kéo một chiếc ghế, đặt Nakroth ngồi xuống trước giá vẽ. Cậu lấy cọ và màu, bắt đầu vẽ những nét đầu tiên.
Trong khi vẽ, Zephys thỉnh thoảng ngước lên nhìn Nakroth. Ánh mắt cậu chăm chú, như muốn khắc sâu từng đường nét trên gương mặt anh vào tâm trí.
Nakroth không rời mắt khỏi Zephys. Anh bị mê hoặc bởi cách cậu tập trung vào bức tranh, từng chuyển động của cậu đều toát lên sự say mê nghệ thuật.
Một lúc sau, Zephys đặt cọ xuống, mỉm cười.
"Xong rồi."
Nakroth đứng dậy, tiến đến nhìn bức tranh.
Bức chân dung của anh hiện lên trên đó - sắc sảo, lạnh lùng nhưng không kém phần cuốn hút.
"Cậu vẽ nhanh thật." Nakroth nhận xét.
Zephys mỉm cười. "Vì tôi có cảm hứng."
Nakroth quay lại nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm. "Cậu có thường có cảm hứng với người lạ không?"
Zephys bật cười, tiến đến gần Nakroth. Khoảng cách giữa họ thu hẹp dần.
"Không. Anh là người đầu tiên."
Nakroth cảm nhận được hơi thở của Zephys phả nhẹ lên mặt mình. Khoảnh khắc này, anh biết rằng họ đã bước qua ranh giới của sự xa lạ.
Zephys ngước nhìn anh, đôi mắt sáng ngời đầy chân thành.
"Anh Nakroth... Anh có muốn trở thành nguồn cảm hứng cho tôi không?"
Nakroth nhìn sâu vào đôi mắt ấy, cảm nhận trái tim mình đang dần rung động.
"Cậu nghĩ tôi sẽ từ chối sao?"
Zephys khẽ mỉm cười, ánh mắt cong lên như trăng non.
"Không. Tôi biết anh sẽ không từ chối."
Từ khoảnh khắc đó, mối liên kết giữa họ trở nên chặt chẽ hơn. Một người là họa sĩ luôn tìm kiếm cảm hứng, một người là tổng tài lạnh lùng đang dần tìm lại cảm xúc đã đánh mất.
---
Hết Chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro