Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Ánh Nhìn Lạc Lối

Triển lãm tranh "Những Mảnh Ghép Cảm Xúc" diễn ra vào một buổi chiều lặng gió. Không gian yên tĩnh của phòng tranh như tách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài. Ánh sáng dịu nhẹ từ những chùm đèn trần rọi xuống, làm nổi bật từng bức tranh đầy sắc màu và cảm xúc.

Nakroth bước vào với dáng vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng. Anh không thích nghệ thuật, nhưng vì nể lời đối tác nên anh miễn cưỡng đến đây. Bộ vest đen lịch lãm ôm sát cơ thể cao lớn khiến anh nổi bật giữa đám đông. Tuy nhiên, ánh mắt của anh vẫn giữ sự thờ ơ, như thể mọi thứ xung quanh không đủ để khiến anh bận tâm.

Nhưng khi đi ngang qua bức tranh trung tâm phòng triển lãm, bước chân của anh bỗng chững lại.

Đó là một bức tranh hoàng hôn trên biển.

Tuy chỉ là một khung cảnh bình thường, nhưng sắc đỏ cam của mặt trời hòa cùng những đường nét mềm mại lại gợi lên một cảm giác kỳ lạ. Bức tranh như chứa đựng cả nỗi cô đơn và sự khao khát được giải thoát khỏi bóng tối.

Nakroth đứng lặng trước bức tranh. Một hình ảnh từ quá khứ chợt lóe lên trong tâm trí anh - khung cảnh của những ngày anh còn là một cậu thiếu niên ngồi trên bãi biển, chờ đợi một người mà anh biết sẽ không bao giờ quay lại.

Anh không thích nhớ về quá khứ, nhưng có những ký ức dù anh cố quên, chúng vẫn cứ âm ỉ trong tim.

"Anh có vẻ thích bức tranh này nhỉ?"

Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, kéo anh trở về thực tại.

Nakroth quay đầu lại, đối diện với một chàng trai trẻ có mái tóc bạch kim rối nhẹ và đôi mắt xám tro sáng ngời. Chàng trai ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng hơi nhăn và quần jeans đơn giản, hoàn toàn khác biệt với những người ăn mặc sang trọng trong phòng triển lãm.

Nakroth im lặng, chỉ khẽ gật đầu.

Chàng trai bước lên, đứng cạnh anh và nhìn vào bức tranh. "Tôi vẽ bức này đấy."

Nakroth quay lại nhìn cậu, đôi mắt thoáng qua chút ngạc nhiên.

"Cậu là họa sĩ?"

"Đúng vậy. Tôi là Zephys." Chàng trai nở một nụ cười nhẹ và đưa tay ra.

Nakroth nhìn bàn tay cậu trong giây lát trước khi nắm lấy.

"Nakroth."

Zephys nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh tò mò. "Anh là nhà sưu tầm tranh à?"

"Không." Nakroth buông tay, ánh mắt quay trở lại với bức tranh. "Tôi chỉ tình cờ ghé qua."

Zephys bật cười, nụ cười của cậu giống như một tia nắng ấm áp giữa không gian lạnh lẽo. "Vậy mà anh lại đứng trước bức tranh này lâu như thế. Có vẻ nó đã chạm đến anh?"

Nakroth không trả lời ngay. Anh lặng im vài giây rồi khẽ nói: "Nó khiến tôi nhớ về quá khứ."

Zephys hơi ngạc nhiên nhưng không hỏi thêm. Thay vào đó, cậu bước gần hơn và nhìn sâu vào bức tranh. "Khi tôi vẽ bức này, tôi nghĩ về sự cô đơn. Nhưng tôi tin rằng không ai cô đơn mãi mãi. Có những người sẽ bất ngờ xuất hiện và mang lại ánh sáng cho cuộc đời ta."

Nakroth khẽ nhíu mày. "Cậu tin vào điều đó?"

Zephys mỉm cười. "Tôi tin."

Giữa cuộc trò chuyện, một nhân viên phục vụ vô tình va vào Zephys, khiến khay rượu trên tay anh ta nghiêng hẳn về phía cậu.

Nakroth nhanh chóng bước tới, kéo Zephys ra khỏi đường rượu đổ. Tay anh giữ chặt lấy eo cậu, kéo cậu sát vào mình.

Zephys mở to mắt, hơi thở như nghẹn lại khi nhận ra khoảng cách giữa hai người giờ đây gần đến mức anh có thể cảm nhận hơi thở của Nakroth phả nhẹ bên tai mình.

"Cẩn thận một chút." Nakroth lên tiếng, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Zephys.

Zephys bối rối lùi lại, gò má hơi ửng đỏ. "Cảm ơn anh."

Nakroth thả tay ra, nhưng ánh mắt anh vẫn giữ chặt lấy Zephys. Trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra mình bị thu hút bởi chàng họa sĩ trẻ này - một cảm giác mà anh đã lâu không cảm nhận được.

Zephys cũng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bình thường. Cậu không hiểu tại sao một người xa lạ lại có thể khiến cậu bối rối như vậy.

Nakroth nhìn cậu thêm một lát rồi lên tiếng: "Cậu thường vẽ ở đâu?"

Zephys thoáng bất ngờ trước câu hỏi đó, nhưng rồi cậu trả lời một cách tự nhiên. "Tôi có một xưởng vẽ nhỏ ở ngoại ô. Không lớn, nhưng đủ yên tĩnh để tôi tìm cảm hứng."

Nakroth gật đầu. "Tôi có thể ghé thăm chứ?"

Zephys nghiêng đầu, ánh mắt cong lên như đang cân nhắc. Sau vài giây, cậu mỉm cười đầy ẩn ý. "Nếu anh thật sự muốn."

Nakroth không hiểu tại sao mình lại đưa ra lời đề nghị đó. Có lẽ vì anh muốn tìm hiểu thêm về Zephys, hoặc có lẽ... anh muốn tìm lại cảm giác mà bức tranh này mang lại.

"Anh không phải người yêu nghệ thuật." Zephys lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng. "Nhưng anh lại đứng trước bức tranh của tôi lâu như vậy. Điều đó khiến tôi rất tò mò."

Nakroth nhìn sâu vào mắt cậu. "Có những thứ không cần giải thích bằng lời."

Zephys bật cười. "Anh nói đúng. Cảm xúc thì không cần phải giải thích."

Cuộc gặp gỡ này chỉ là khởi đầu. Nakroth không ngờ rằng từ giây phút ấy, Zephys đã trở thành người duy nhất có thể lay động trái tim anh - trái tim mà anh nghĩ rằng đã nguội lạnh từ lâu.

---

Hết Chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro