Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11-12-13-14-15

Chương 11.

Sau khi xác định thân thể không có gì đáng lo, chỉ có chút vô lực, tôi cầm lấy gói to đứng lên, rãnh mông lại mạnh mẽ truyền đến một cơn đau đớn, làm cho tôi nhíu mày.

May mắn, không phải loại đau đớn kịch liệt trong trí nhớ, mà là từng cơn từng cơn đau nhỏ, tuy rằng rất không thoải mái, nhưng cũng không phải quá khó nhịn, tôi có gắng điều chỉnh bước chân của mình để cho dáng đi đường của tôi sẽ không giống một ông già.

Đi bộ thong thả về nhà, tôi lấy ra chìa khóa mở cửa, trên đồng hồ hiện tại là mười giờ sáng, hôm nay là chủ nhật, người trong nhà bình thường đều có hoạt động riêng, khả năng có người ở cửa đón tôi không vượt qua 10%.

“Anh!” Vừa mở cửa, em trai nhỏ hơn tôi ba tuổi, Lâm Vĩnh Khánh giống như hỏa tiễn vọt vào trong lòng tôi. Đối với tên của em trai ba mẹ cũng không tùy tiện như vậy, nghe nói là trải qua suy nghĩ sâu sa nghiên cứu, hy vọng tương lai em trai có thế giống như Vương Vĩnh Khánh kiếm được một đống tiền lớn, cung cấp cho bọn họ tiêu xài, an hưởng cuộc sống dưỡng lão xa xỉ khỉ tuổi già.

Tôi thiếu chút nữa bị nó đánh ngã xuống đất, nếu là bình thường, tôi tuyệt đối ngay cả bước chân cũng không lui, em trai mới vừa lên trung học, thân cao chỉ 140cm, mới đến ngực của tôi, tay chân nhỏ gầy không có sức bật gì, tiến lên ở trong phòng khách lớn không đến 10m2, lực đạo cũng không lớn đến đâu.

Nhưng tình trạng thân thể hiện tại của tôi thật sự không tốt lắm, đột nhiên lui lại mấy bước như thế, bộ vị cảm thấy thẹn phía dưới kia hung hăng đau một cơn.

“Anh, anh xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy sắc mặt vì nhịn đau mà có chút khó coi của tôi, Vĩnh Khánh liền lo lắng hỏi.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trắng nõn kia của nó, cảm giác không thoải mái tối hôm qua nháy mắt tôi ném ra sau đầu, tôi nở một nụ cười đĩnh đạc như bình thường với nó. “Anh không sao, chỉ là nhịn một đêm, có chút mệt.”

Tôi đích xác là nhịn một đêm, tuy rằng lúc ấy tôi không có quan niệm thời gian gì cả, nhưng y theo thời gian tôi thường bắn ra khi tự an ủi, ngày hôm qua tôi bắn không biết bao nhiêu lần, nghĩ đến ít nhất bị người đàn ông kia làm đến năm tiếng.

“Đúng rồi, anh hai, tối hôm qua anh chạy đi chỗ nào vậy? Vì sao không về nhà?” Vĩnh Khánh vẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhưng nhìn thấy nụ cười của tôi, biểu tình cũng trầm tĩnh lại.

“Ngày hôm qua lúc đang về nhà anh lại bị bạn bắt được, đã quên gọi điện thoại về, thật sự có lỗi rồi.” Bọn xấu này cấu kết với nhau, khi muốn làm chuyện xấu xa, nhất định sẽ tha một đống người xuống nước, dùng lực lượng của mọi người che lấp cho nhau, lấy kế sách an toàn.

Cho nên trước kia tôi cũng có vài lần nhận được lệnh triệu tập của bọn họ vào lúc nửa đêm, bị bọn họ túm lên xe máy đi với tốc độ vượt qua một trăm km, lao đến nơi bọn họ dự định “phạm án”.

Không ngoài dự đoán là muốn chỉnh một vị giáo viên xui xẻo nào đó, rình coi nữ sinh xinh đẹp nào đó, hoặc là đi thảo phạt đám người dám can đảm mạo phạm “đảng đê tiện vô sỉ” của bọn họ.

“Hóa ra là như vậy, anh hai không có việc gì là tốt rồi.” Vĩnh Khánh yên tâm mà vui vẻ cười với tôi, bộ dáng ngây ngốc kia làm cho tôi không khỏi đưa tay nhéo nhéo mặt của nó.

“Xin hai người, đừng có sáng sớm đã chơi trò anh em tình thâm này được không?” Một đạo đồng âm trong veo lại mềm mại đáng yêu từ chỗ sô pha trong phòng khách truyền đến, tôi quay qua nhìn đứa em gái nhỏ hơn tôi bốn tuổi, năm nay mới học lớp sáu tiểu học, thân cao cũng đã 160cm, so với Vĩnh Khánh cao hơn nửa cái đầu, lâm Mẫn Huân.

Tên của nó đồng dạng cũng là do ba mẹ trầm tư suy nghĩ, thật vất vả mới chọn được, bọn họ không hy vọng nó được gả vào nhà phú hào gì đó, làm thiếu nãi nãi có tiền, mà hy vọng nó có thể lấy thực lực bản thân, tạo ra sự nghiệp của mình, để ngừa khi con trai thứ thất bại, không có cách nào cung cấp nuôi dưỡng bọn họ, còn có người dự bị để chọn.

Tóm lại, ba mẹ hoàn toàn không kỳ vọng vào đứa con cả lẽ ra phải cung cấp nuôi dưỡng bọn họ là tôi này là được. Nhưng mới ba năm có thể làm cho bọn họ nhìn thấu tương lai phát triển của tôi, đến nỗi vội vội vàng vàng sinh em trai cùng em gái ra sao?

Mẫn Huân đang ngồi ở trên sô pha, xem kênh CNN toàn những tin tức bằng tiếng anh mà tôi hoàn toàn nghe không hiểu, không thể không nói, ba đứa nhỏ trong nhà, thì Mẫn Huân là đứa có thiên phú ngôn ngữ nhất, vì thế ma mẹ giúp nó ghi danh đủ các loại lớp học bổ túc ngữ văn, đến bây giờ nó đã có thể nghe nói tiếng anh, tiếng nhật cùng tiếng hàn.

Tiếng anh cùng tiếng nhật lại có thể viết hoặc đọc một số tác phẩm rất hiếm mà lại tối nghĩa, mà mục đích nó học ba loại ngôn ngữ này, là vì tương lai có thể đến ba quốc gia này để làm ăn, trước mắt nó dự tính lại học thêm loại ngôn ngữ thứ tư, tiếng pháp.

Đứa em gái có một đầu tóc đen bóng dài đến eo, khuôn mặt giống như đứa em trai đều đáng yêu đến không chịu được, giống một tiểu thiên sứ xinh đẹp này, cá tính lại hoàn toàn tương phản với Vĩnh Khánh.

Không biết vì sao, Vĩnh Khánh từ lúc sinh ra liền thích dính vào bên cạnh tôi, tôi cũng thích chiếu cố nó, cá tính của nó nhu thuận dịu ngoan, tôi chưa từng thấy nó tức giận bao giờ, lại luôn bị em gái bắt nạt rơi nước mắt, chạy vào lòng tôi khóc, tựa như một con cừu nhỏ, cho nên tôi thương nó nhiều hơn so với thương Mẫn Huân.

Quan trong là, Mẫn Huân cũng không cần tôi thương nó, Mẫn Huân tuổi còn nhỏ cá tính đã siêu cấp độc lập, từ khi còn học lớp một tiểu học, liền đem tiền lì xì cùng tiền tiêu vặt từ lúc sinh ra tồn đến lớn tính toán tốt, kéo theo ba mẹ đi ngân hàng mở tài khoản tiết kiệm, ba mẹ bất đắc dĩ, chỉ có thể tăng thêm tiền lì xì từng tháng cho nó, làm cho nó có đủ tiền để gửi vào ngân hàng.

Ý tưởng trong lòng bọn họ là, dù sao có tồn nhiều thế nào, sau này cũng là cho bọn họ tiêu, coi như làm đầu tư là được rồi.

Nhưng gần đây tôi phát hiện ra một chuyện làm tôi vô cùng giật mình cũng có chút không biết là tư vị gì.

Mẫn Huân cư nhiên đem tiền đi mua cổ phần, thật thật chính chính bắt đầu chơi đầu tư, mà ánh mắt của nó cũng không tệ lắm, mà cổ phần kia cũng rất ổn định, đợi đến thời điểm nó lên đại học, thù lao hẳn cũng tương đối khả quan.

Nhìn đứa em gái cá tính độc lập kiên cường, bởi vì thấy em trai thích chơi với tôi trò anh hai ôm một cái, mà lúc ba tuổi liền cực độ chán ghét chúng ta, cùng đứa em trai bởi vì hay cùng tôi chơi trò anh hai ôm một cái, mà từ lúc ba tuổi liền biến thành cái đuôi nhỏ của tôi, cuối cùng tôi cảm thấy hai người chúng nó có phải đầu thai nhầm người không? Giới tính hẳn là phải đổi lại mới đúng.

“Em gái, sao em có thể nói như vậy, anh chỉ là rất nhớ anh hai, rất lo lắng cho anh ấy, cho nên mới ôm lấy anh ấy, chúng ta thật sự là anh em, tình cảm thâm sâu cũng rất bình thường a, em có muốn cũng đến ôm anh một chút không?” Vĩnh Khánh có chút bi thương nhìn Mẫn Huân, cho tới bây giờ Mẫn Huân chưa từng coi cậu là anh trai mà đối đãi, may là mình so với nó cao cũng so với nó cũng lớn tuổi hơn, nếu không phỏng chừng nó cũng sẽ không thèm nhìn mình.

Cứ việc như thế, Vĩnh Khánh vẫn cố gắng muốn làm một người anh trai tốt, luôn muốn làm ra vẻ quan tâm yêu thương mà anh trai thường có với Mẫn Huân, nhưng lại mỗi lần bị nó bắt nạt đến rơi lệ chạy về tìm tôi, nhìn nó luôn không học ngoan, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

“Tỉnh tỉnh đi anh, rõ ràng chính là luyến huynh tình kết, không thấy qua một đôi anh em nào ghê tởm như thế, các anh ở bên ngoài đừng nói là quen em nhé.” Mẫn Huân đầu cũng không quay lại nói, tự mình bưng lên một ly trà lài nhẹ nhấp một ngụm, tư thái tao nhã như đang thưởng thức trà chiều.

Miệng Vĩnh Khánh mếu ra, lại dúi về lòng tôi, trên mặt tràn đầy ủy khuất. “Em gái à, không phải là em chán ghét anh chứ?”

“Chán ghét còn nói không hơn, có điểm đau đầu lại là thật sự, xin anh không cần ở trường học bị bắt nạt xong, lại bỏ chạy đến chỗ em trốn được không? Anh là học sinh trung học, mà em còn đang học tiểu học, OK?”

Chương 12.

Ba anh em chúng tôi cùng học trong học viên Thanh Thủy, tôi học cấp phổ thông, Vĩnh Khánh học cấp trung học, mà Mẫn Huân học cấp tiểu học.

Nhưng bởi vì cấp phổ thông cần xây dựng rộng rãi cho nên cách một khoảng với cấp trung học và cấp tiểu học, cũng không nối liền cùng một chỗ, có cảm giác cách biệt.

Nghe thấy lời của Mẫn Huân tôi không khỏi nhăn mày, đưa tay nâng cằm em trai lên, nhìn về phía đôi mắt đã có chút ướt át của nó. “Em ở trường học bị bắt nạt? Vì sao không nói với anh?”

Hiểu được tính tình của Vĩnh Khánh quá mức dịu dàng, rất dễ dàng bị thiệt thòi lớn cho nên từ nhỏ tôi liền bảo vệ nó, mãi cho đến khi tôi lên cấp ba, không thể tiếp tục ở bên cạnh nó nữa.

Ai ngờ tôi vừa mới rời khỏi nó nó đã lập tức bị người bắt nạt, chẳng lẽ nó trời sinh đã hấp dẫn người khác tới bắt nạt nó sao?

“Em em không muốn làm cho anh lo lắng a.” Nhìn khuôn mặt của tôi tràn lan lửa giận mà có vẻ hung ác vì nghĩ đến nó bị bắt nạt mà trốn trong phòng của Mẫn Huân khóc, nước mắt dưới đáy mắt Vĩnh Khánh mới lập tức rơi xuống.

“Ô, xin lỗi, là em không tốt, em không nên để cho người khác bắt nạt, anh hai đừng tức giận được không?”

Nhìn Vĩnh Khánh kêu khóc ôm chặt lấy tôi, trong lòng tôi bỗng dưng xẹt qua cảm giác bất đắc dĩ cùng đau lòng, tôi thở dài ôm nó vào trong lòng. “Ngoan, đừng khóc, anh không trách em, chỉ là lo lắng mà thôi. Em không bị bọn chúng làm gì chứ?”

Mới trước đây bắt nạt nhiều lắm là trộm đi thứ gì đó của Vĩnh Khánh, giấu mất cái bàn của nó, nếu không chính là hắt nước vào người nó. Nhưng hiện tại lên cấp hai, trời biết lũ tiểu quỷ chết tiệt đang trong thời kỳ phản nghịch sẽ làm ra chuyện táng tận lương tâm gì.

Đột nhiên, bên tai vang lên một câu nói trầm thấp dễ nghe, tràn ngập ý vị hấp dẫn.

“Tôi muốn ôm cậu.”

Thân thể đột nhiên run rẩy, sao đột nhiên lại nhớ tới hắn? Xuống một chút nữa, lại nhìn thấy vẻ mặt đầy nước mắt của Vĩnh Khánh, càng có vẻ yếu ớt mềm mại, khuôn mặt đáng yêu làm cho người ta muốn yêu thương, đáy lòng lập tức cả kinh.

Diện mạo giống như tôi nhiều lắm chỉ tính là tạm được, còn không xếp vào số những người đẹp trai cũng đã xui xẻo bị chuyện khủng bố như vậy, em trai là một thiếu niên đáng yêu như vậy, sao có thể không làm biến thái tâm động chứ?

Tôi vội vàng nắm hai vai Vĩnh Khánh, truy hỏi: “Bọn họ bắt nạt em thế nào? Có làm em đau không?”

Vĩnh Khánh bị kích động của tôi dọa đến, ngẩn người rồi mới sợ hãi trả lời: “Là có đau một chút.”

“Làm sao? Em làm sao mà đau?” Tôi hoảng sợ nhìn quét qua thân thể em trai, cũng không dám nhìn về chỗ trong dự đoán của tôi.

“Nơi này.” Vĩnh Khánh kéo ống quần, trên mắt cá chân có một khối trầy da nho nhỏ.

“Chỉ như vậy?” Tôi dừng một chút, chần chừ hỏi.

“Chỉ như vậy.” Vĩnh Khánh gật đầu khẳng định.

Thở một hơi thật mạnh, tôi yên tâm ôm chặt em trai. “May là không phải rất nghiêm trọng.”

“Vâng, chỉ là khi đó thật sự rất đau, em đau đến chảy nước mắt, bọn họ ngược lại còn cười lớn tiếng hơn nữa, em rất sợ.” Cảm giác thân hình mềm mại của thiếu niên trong lòng hơi run rẩy, tôi chỉ có thể ôm nó vào càng chặt.

“Không sợ, anh sẽ giúp em, cho bọn chúng không dám bắt nạt em nữa.”

“Vâng, cám ơn anh.” Vĩnh Khánh nở nụ cười sáng lạn với tôi, đó là sự tín nhiệm hoàn toàn, bên cạnh lập tức bay tới một tiếng cười nhạo.

“Chỉ cần anh vẫn yếu đuối như thế, người bắt nạt anh sẽ không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều.” Mà người bắt nạt nó nhiều nhất, đúng là đứa em gái này.

Quay đầu liếc mắt một cái với em gái, Vĩnh Khánh chớp chớp đôi mắt to đen bóng, đột nhiên xoay người lại, khẩn trương nói: “Anh hai, anh nhịn cả một đêm nhất định mệt chết đi? Nhanh đi tắm rửa rồi ngủ!”

Tiếp theo tôi liền bị Vĩnh Khánh đẩy lên lầu, vừa vặn gặp được cha già mới từ trong phòng đi ra. “Ồ, con đã trở lại, thuốc lá của ba đâu?”

Tôi yên lặng đưa qua một gói thuốc lá to.

“Cảm ơn nhé.” Tiếp theo cha già liền nhàn nhã bước từng bước xuống lầu.

Trước khi tôi trở lại phòng chỉ thấy mẹ già đi ra từ ban công lầu hai, nhìn thấy tôi liền chạy đến. “Có mua đồ của mẹ không?”

Tôi yên lặng đưa qua một gói bông hoa hồng to.

“Cảm ơn nha.” Tiếp theo mẹ già liền đánh mông nhẹ bước từng bước xuống lầu.

“Nhanh lên tắm rửa đi ngủ!” Mãi cho đến khi tôi ôm áo ngủ, bị đẩy mạnh vào phòng tắm tôi mới lấy lại tinh thần.

Ba mẹ bọn họ hoàn toàn không lo lắng cho đứa con cả đi suốt một đêm không về còn không gọi điện thoại thông báo a, trước kia khi tôi ra khỏi nhà vào nửa đêm, đều đặt ở cửa phòng bọn họ tời giấy nhớ, khi trở về đầu tiên cũng sẽ đi tìm bọn họ báo cáo.

Nghĩ đến nếu ngày hôm qua tôi cứ như vậy chết trong tay người đàn ông kia, có phải ba mẹ đợi cho đến khi cảnh sát tìm tới cửa, tin tức lan tràn đến ồn ào huyên náo xong mới phát hiện tôi đã không bao giờ trở lại nữa không?

Đang lúc tôi muốn cởi quần áo, đột nhiên nhớ lại hôm nay là chủ nhật, theo lệ thường, trừ bỏ em trai được tôi dẫn đi mới có thể ra ngoài cửa, những người khác đều sẽ tự có cuộc hẹn, mẹ già bình thường sẽ đi bảo dưỡng làm đẹp hoặc là tìm bạn bè chơi mạt chược, mà cha già còn lại là đi đánh gofl, hoặc là cùng bạn bè uống chén rượu, còn như em gái, cho tới bây giờ tôi cũng không biết nó ra khỏi nhà làm cái gì, nhưng nghĩ đến tâm tư nó vô cùng kín đáo, làm việc cũng rất đúng mực, liền không lo lắng nó sẽ làm chuyện không tốt gì.

Chỉ là hôm nay cư nhiên tất cả bọn họ không sót một người đều ở nhà, hơn nữa mỗi một người đều chào hỏi với tôi, trước kia trừ phi có việc phải bảo tôi làm hoặc nhờ tôi, bằng không bình thường bọn họ sẽ không mở miệng nói chuyện với tôi, theo cách nói của bọn họ là, chỉ cần làm cho tôi mở miệng, tôi liền nói mãi không dừng, tuyệt đối sẽ giáo huấn bọn họ đến thối đầu.

Không có cách nào a, ai bảo ba mẹ cùng Mẫn Huân đều là một dạng, cứ việc độc lập tự chủ, nhưng cuộc sống hàng ngày lại làm cho người ta lo lắng, không biết nấu ăn, không giặt quần áo, không biết sửa chữa điện nước, cũng không như bé gái bình thường chơi búp bê, mà là đi nghiên cứu cổ phiếu thị trường, ba người như vậy bảo tôi sao không lo lắng được?

Trước kia còn có chị họ giúp đỡ nấu cơm, nhưng chị ấy học xong đại học liền chuyển đi rồi, hai tuần gần đây cơ hồ đều là ăn ngoài, mãi cho đến ba ngày trước tôi mới thử tự mình xuống bếp, ngoài ý muốn phát hiện tôi rất có thiên phú, mới lại quay về ăn đồ ăn nhà.

Nghĩ đến bọn họ tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng kỳ thật đều giống như em trai quan tâm tôi, đáy lòng liền cảm thấy ấm áp.

Cởi quần áo, tôi đứng dưới vòi nước thấm ướt cơ thể, theo bản năng nhìn về phía chiếc gương cao bằng nửa thân người trên tường, phát hiện trên người có một đống vết nhỏ màu xanh tím, từ xương quai xanh chuyển đến sườn thân, cơ hồ che kín cả thân thể, hơn nữa chỗ hạ phúc là dày đặc nhất, bên cạnh lông mu cùng đùi trong cơ hồ nhìn không ra màu sắc lan da ban đầu.

Tôi quay phắt đầu đi, không muốn lại nhìn thấy thân thể tràn ngập dấu vết tình dục kia, điều đó đại biểu tôi đã khóc cầu nam nhân xâm phạm tôi, chủ động dây dưa lấy hắn như thế nào, dâm đãng hạ lưu giống một con chó cái động dục.

Hai tay ôm chặt lấy thân mình, tôi cắn chặt răng nhịn xuống tiếng rống giận khuất nhục, ánh sáng trong đôi mắt lóe ra, đó là nước mắt phẫn hận.

Không! Tôi tuyệt đối sẽ không khóc!

Đêm qua khóc cả đêm giống như nam nhân mong đợi, tôi sẽ không làm loại chuyện không tôn nghiêm này nữa.

Tôi tuyệt đối sẽ không như ý muốn của hắn!

Hung hăng cọ rửa thân thể, thầm nghĩ tẩy sạch những dấu hôn chướng mắt trên người này, lại ngược lại làm cho làn da không bị xâm nhập ở những chỗ khác phiếm hồng, càng tôn lên tồn tại của những dấu hôn.

Chương 13: Bức thư khả nghi

Mãi cho đến khi toàn thân đều phát đau tôi mới ngừng cọ rửa, bàn chải dùng để chà sau lưng cầm trên tay có chút màu đỏ, tôi mới phát hiện trên người bị chà đến phá da hơi hơi chảy máu.

Vội vàng dùng nước xối sạch vết máu trên người, không thể để cho em trai phát hiện bộ dáng này của tôi, may mắn áo ngủ là áo dài tay, có thể hoàn toàn che lấp.

“Anh, đến đây ngồi đi.” Vĩnh Khánh cầm máy sấy tóc đứng ở bên cạnh ghế dựa ngoắc tôi nói.

Tôi nghe lời đi đến ngồi xuống, hưởng thụ bàn tay nhỏ bé non mềm của Vĩnh Khánh kích thích mái tóc ướt mang chút bọt nước của tôi, hơi nóng mềm nhẹ thổi đi cảm giác ẩm ướt lạnh như băng trên đó.

“Được rồi, anh nhanh ngủ đi, không cần đặt đồng hồ báo thức đâu, ngủ một mạch tự nhiên tỉnh, biết không?” Ngoan ngoãn tùy ý Vĩnh Khánh đẩy tôi lên giường, đắp chăn bông, như là cha mẹ dặn dò đứa con, không được nửa đêm không ngủ trộm ngồi dậy chơi game, tiếp theo cúi xuống hôn lên cái trán của tôi, liền im lặng tắt đèn rời đi.

Hô, vẫn là giường của mình thoải mái nhất.

Nhắm mắt lại không bao lâu, tôi liền nặng nề ngủ, sinh lý cùng tâm linh đều mỏi mệt như vậy.

Ngủ thẳng đến tám giờ tối tôi mới tỉnh lại, ước chừng ngủ mười mấy giờ, tôi chưa từng có một lần ngủ quá tám giờ, khi tỉnh lại không khỏi cảm thấy có chút mơ màng, lắc đầu, thật vất vả mới thanh tỉnh.

“Anh tỉnh rồi à, ăn trước một chút đi, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối anh vẫn chưa ăn đâu.” Vừa mới mở mắt, tôi liền nhìn thấy khuôn mặt gần gũi phóng đại của Vĩnh Khánh, mang theo nụ cười ngọt ngào cùng mùi thơm của đồ ăn, kích thích đại não chưa bắt đầu vận động của tôi, bụng cũng theo phản xạ trở nên bồn chồn.

Tôi cười vỗ vỗ mặt nó, ngồi dậy liền nhìn thấy Vĩnh Khánh bưng một mâm cơm cà ri, còn có một ly sữa.

Tôi mặc kệ ăn thứ gì đều nhất định sẽ uống một ly sữa, mùa hè uống lạnh, mùa đông uống nóng, cho nên tôi mới có thân cao như hiện tại, ở lớp học tôi chính là số một số hai, dù sao mới vừa mười sáu tuổi, rất nhiều nam sinh còn chưa bắt đầu chân chính lớn lên.

Chỉ một lát đã giải quyết xong cơm cà ri cùng sữa, Vĩnh Khánh lại dâng một đĩa táo đã gọt, tiểu tử này thật sự so với nữ sinh còn cẩn thận, tương lai nhất định là một người chồng rất tốt dịu dàng yêu thương vợ.

Ăn no xong, tôi cùng Vĩnh Khánh xuống lầu vào phòng khách xem TV, ba mẹ cùng em gái đều biến mất vô tung, phỏng chừng bọn họ nhìn thấy tôi trở về xong, liền đều tự đi theo lệ thường đi.

Đại khái tới thời điểm chín giờ rưỡi tối, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, em trai sợ tới mức sách tin học trong tay cũng rơi xuống đất.

Lúc trước đã quên nói, Vĩnh Khánh tuy rằng không có thiên phú về phương diện ngôn ngữ, nhưng đối với máy tính lại rất lành nghề, nhớ rõ thời điểm nó học lớp hai tiểu học, liền vì Mẫn Huân thiết kế một trò chơi phiêu lưu nhỏ, tuy rằng tôi không hiểu lắm về máy tính, nhưng nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp kia, trò chơi lưu loát tiến hành, còn có các loại tình lễ thú vị mới mẻ đặt ra, tôi nghĩ trò chơi này hẳn là không phải một người học lớp hai tiểu học có thể thiết kế ra được.

Từ lúc lớp bốn tiểu học, thời điểm Vĩnh Khánh lần đầu tiên học tiết tin học, giáo viên liền phát hiện ra thiên phú của nó, vài lần muốn giúp nó báo cáo, để nó có thể nhảy mấy cấp học chương trình nghiên cứu sâu về máy tính, nhưng ba mẹ lấy lí do như vậy sẽ bỏ lỡ kiếp sống thơ ấu cùng quan hệ con người bình thường mà từ chối đề nghị của giáo viên.

Kỳ thật là bọn họ không nghĩ sớm như thế đã mất một số tiền học phí lớn cho Vĩnh Khánh đào tạo sâu. Cho nên Vĩnh Khánh ngoan ngoãn chậm rãi lên trung học, nhưng cũng không dừng lại việc học tập về phương diện máy tính, chỉ là đổi thành ở nhà tự học mà thôi.

Nhưng vị giáo viên phát hiện ra thiên phú về máy tính của Vĩnh Khánh thật ra ba không năm khi lại chủ động giúp nó học bổ túc, thầy giáo trẻ năm nay mới hai mươi lăm tuổi, mỗi lần nhìn thấy Vĩnh Khánh, bộ dáng kích động cùng yêu thích không khống chế được kia luôn làm cho tôi cảm thấy muốn cười.

Giúp Vĩnh Khánh nhặt sách rơi trên mặt đất, tôi đứng dậy đi mở cửa, nhưng lại có chút nghi hoặc, chưa từng có người nào lại đến chơi vào ngày nghỉ cả, bởi vì bọn họ biết người muốn tìm tuyệt đối sẽ không ở nhà, mà người tìm tôi cũng sẽ không trực tiếp đến nhà tìm, bình thường đều gọi điện bắt ép tôi ra ngoài, còn Vĩnh Khánh ngoài thầy giáo tin học, chưa bao giờ có khách nào đến thăm.

Chẳng lẽ thầy giáo đột nhiên muốn giúp Vĩnh Khánh học bổ túc vào buổi tối sao?

Tôi mang theo đầy suy đoán ra mở cửa, lại nhìn thấy chú đưa thư cả người xanh mượt như một cây xanh quá thừa dinh dưỡng.

“Thư đảm bảo, Lâm Vũ Nhi.” Bởi vì thời gian đã hơi muộn, cho nên người đưa thư cũng không hô to ngoài cửa như bình thường mà là trực tiếp đến ấn chuông cửa.

Tôi càng thêm nghi hoặc nhướn mày. Ai gửi thư đảm bảo cho tôi? Tuyệt đối không có khả năng là đám bạn quỷ sứ kia, vậy còn ai vào đây? Đàn chị, đàn em thầm mến tôi sao? Cũng có thể như vậy.

Tôi có chút hưng phấn mà chạy lên lầu lấy con dấu, khẩn cấp nhận lấy thư, nhìn trên phong thư in mấy chữ to Lâm Vũ Nhi tiên sinh.

Hả? Chữ là dùng máy tính, không phải viết tay, người ái mộ này thật là hơi không thành ý, nếu như con người của cô ấy đủ ngay thẳng thì nên cân nhắc nhận đi.

Trên mặt bìa chỉ có tên của tôi cùng địa chỉ nhà của tôi, không có địa chỉ người gửi, đoán rằng có lẽ cô ấy thẹn thùng.

Không nghĩ mở thư tình ở trước mặt Vĩnh Khánh, sợ nó sẽ muốn học tập tôi mà tùy tiện quen bạn gái, tôi liền tắt TV sờ sờ đầu nó.

“Đã khuya rồi, đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.” Bình thường tôi đều là mười giờ mới kêu Vĩnh Khánh đi ngủ, thời đại này chín giờ đi ngủ thật sự là quá sớm…

Vĩnh Khánh không hề dị nghị gật đầu, ngoan ngoãn cùng tôi lên lầu, tiến vào căn phòng cách vách phòng tôi. “Anh, ngủ ngon.” Nói xong, nhẹ nhàng kiễng chân hôn nhẹ tôi một cái.

Đây là tập tục xấu mà ba mẹ giáo huấn cho chúng tôi từ nhỏ. Từ thời kì trẻ con, ba mẹ liền thích thường thường hôn tôi một cái, cho đến khi Vĩnh Khánh sinh ra, liền sửa thành hôn Vĩnh Khánh, chỉ vào trước lúc đi ngủ hoặc ra ngoài mới có thể hôn tôi, rồi tới Mẫn Huân sinh ra, lại muốn đi hôn nó, nhưng sau khi bị Mẫn Huân cắn thiếu chút nữa đổ máu, ba mẹ liền bỏ qua.

Nhưng Vĩnh Khánh đã quen việc hôn môi, mới trước đây lúc tôi với nó còn chung phòng ngủ, còn có hôn buổi sáng cùng hôn ngủ ngon, dù cho tôi cùng nó đều ra ngoài, vẫn sẽ hôn tôi một cái, tuy rằng nó cũng muốn bắt chước làm với em gái, nhưng mỗi một lần Mẫn Huân đều véo mặt nó biến thành đầu heo, tôi mới ngăn cản hành vi muốn chết của nó.

“Ngủ ngon.” Tôi hôn nhẹ lên trán nó một cái, liền giúp nó tắt đèn đóng cửa, tiếp theo lập tức đi về phòng, đóng cửa rồi khóa lại, đề ngừa ba mẹ xuất quỷ nhập thần đột nhiên vọt vào rồi mới cầm lấy phong thư thần bí kia, cẩn thận mở ra.

Vừa rồi lúc lấy thư liền cảm thấy thư có hơi nặng, không biết nữ sinh kia viết mấy lá thư tình, bình thường thư tỏ tình không phải đều là ngắn ngủi vài câu liền đã xong sao?

Sau khi mở phong thư, tôi đảo ngược phong thư đổ ra thứ ở bên trong, một tập ảnh chuoj rơi xuống tay tôi, vừa mới nhìn thấy cảnh tượng trong ảnh chụp tôi liền trợn trừng mắt.

Trong ảnh chụp chủ chỉ nhìn được một nửa người, hai chân mở ra rất lớn, không hề che lập bại lộ ở trong không khí, cổ chân quấn một mảnh vải, thân thể nằm trên một chiếc giường lớn trắng tinh.

Cái này giống như ảnh chụp trong phim AV, cho dù tôi chưa từng xem qua, cũng vô cùng quen thuộc, diễn viên trong ảnh chụp đúng là tôi của đêm qua.

Trí nhớ từ sau khi về nhà đã bị tôi cố ý quên đi, lại bị phương thức kịch liệt, tàn khốc hung hăng khơi mào, trần trụi máu chảy đầm đìa đập vào trước mặt tôi.

Chương 14: Dục hỏa đốt người

Tấm ảnh đầu tiên là chụp lại các góc độ cảnh hai chân tôi bị trói thành hình chữ M, còn lại các ảnh chụp sau chỉ có hai tay bị trói, vô lực nằm nghiêng ở trên giường, trên người tràn đầu dấu hôn, giữa hai chân vẫn chảy ra tinh dịch dâm loạn, hai mắt nhắm nghiền, hẳn là hắn chụp sau khi tôi bị nam nhân chơi đến ngất xỉu.

Tôi ném mạnh ảnh chụp đi, hai mắt đỏ đậm, giống như tên đàn ông kia đang đứng ở trước mặt tôi, đường hoàng mỉm cười với tôi, tiếng nói tao nhã dễ nghe kia sắp sửa phun ra một câu lại một câu uế ngữ làm cho người ta lúng túng.

Tôi hít thật sâu bình ổn lại tình tự, để tránh Vĩnh Khánh ở cách vách phát hiện ra vẻ bất thường của tôi, nhìn đống ảnh chụp rơi rụng ở chân tường, nghĩ rồi nghĩ, lại đi qua vươn tay run rẩy nhặt lên, nhịn xuống cảm giác khuất nhục đang không ngừng trào lên trong lòng, cẩn thận quan sát hết tấm này sang tấm khác, muốn từ ảnh chụp có thể tìm ra được chút dấu vết để lại, xem có thể phát hiện ra gian phòng kia rốt cuộc ở chỗ nào hay không.

Nhưng nam nhân hiển nhiên rất có kinh nghiệm với việc chụp ảnh, thị giác vẫn cố định ở trên giường, chỉ có thể nhìn thấy bốn chiếc cột giường thông thường, một chút vách tường cùng sàn nhà cũng không chụp đến.

Thất vọng buông ảnh chụp, lại nghĩ tới còn có một thư khác, vội vàng nhìn về phía phong bì thư vừa rồi bị tôi vò thành một cục, ý đồ tìm ra rốt cuộc là từ đâu gửi tới.

Nhưng không những không có địa chỉ, dấu bưu điện lại đều là những nơi không thể tưởng tượng, cái gì mà Malaysia, Campuchia, Chile vân vân, còn có một đống dấu bưu điện ở những nơi tôi chưa từng xem qua, những chữ ở trên mặt tôi không biết cái nào.

Phong thư này cư nhiên là từ nước ngoài gửi tới? Nhưng lại đến quá nhiều nơi như thế, người đàn ông kia thật sự là thần thông quảng đại.

Một người đàn ông như vậy, vì sao cố tình chọn thượng tôi? Tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường, không phải con trai của kẻ có tiền hoặc là người nổi tiếng, cho dù muốn bắt tôi, cũng có thể đợi cho Vĩnh Khánh hoặc Mẫn Huân thành danh xong, mới chú ý tới anh trai của người nổi tiếng chứ?

Nản lòng mặc kệ tự mình tê liệt ngã xuống giường, tôi trừng mắt nhìn trần nhà trắng tinh, cảm giác như nhìn thấy chiếc giường màu trắng kia.

Phẫn hận xoay người sửa thành tư thế nằm úp sấp, cả đầu đều là thanh âm tối hôm qua, ngôn ngữ hấp dẫn của nam nhân, tiếng nước mang đến khi thân thể bị đâm chọc, giường rung lên phát ra tiếng vang, còn có tiếng rên rỉ như khóc của tôi.

Đáng chết!

Tôi hoảng sợ phát hiện, hạ thể cư nhiên đã hơi cương lên, thân thể trở nên nóng, nơi bị nam nhân chạm vào ngày hôm qua lại càng nóng hơn.

Phát hiện tôi cư nhiên có dục vọng với người đàn ông kia, tôi khiếp sợ tột đỉnh, hắn rõ ràng làm chuyện trời đất khó tha với tôi, làm nhục một thanh thiếu niên có tiền đồ tốt như vậy, rất có thể sẽ làm tôi từ nay về sau có tâm lý biến thái, sau khi già rồi lại có ý định đi xâm phạm bé trai, tôi lại hoài niệm cái ôm của hắn?

Thật sự là gặp quỷ!

Cắn răng đứng dậy, tôi liền vội vàng lao vào phòng tắm, quần áo cũng không kịp cởi liền nhảy vào vòi nước lạnh, nước lạnh như băng dội xuống đầu, lúc này mới dập tắt được dục vọng không nên có của tôi.

Nước lạnh như băng từ đầu chảy xuống, trôi qua cổ, đi vào lồng ngực cùng sau lưng, rồi mới rơi xuống dương vật nóng cháy cùng cái mông, hội tụ đến giữa hai chân rồi mới rơi xuống đất.

Cảm giác lạnh buốt này, quy luật này, giống như ngón tay thon dài lạnh lẽo của nam nhân, mềm mại vuốt ve thân thể của tôi, mang đến từng đợt từng đợt khoái cảm khác thường.

Nơi vốn dĩ đã mềm xuống lại càng thêm cương cứng, tôi thất bại giơ tay đấm vào vách tường, đau đớn trên tay thoáng gọi về lý trí của tôi, nhưng thân thể không có được an ủi vẫn kêu gào muốn càng nhiều.

Vì sao lại như vậy? Chỉ là bị một tên biến thái chơi một đêm, tôi cũng biến thành biến thái sao?

Bất lực ngồi bệt xuống đất, hai mắt tôi đẫm lệ mơ hồ nhìn đũng quần cao ngất, làm hiện ra rõ rệt dục vọng của tôi cao thế nào, nơi cảm thấy thẹn phía sau càng mãnh liệt co rút lại, hy vọng có thể có thứ nào đó dùng sức lực hung ác mà tận tình yêu nó.

Bị ma quỷ ám ảnh tôi đưa tay với vào trong quần cầm lấy bộ vị run rẩy kia, ngửa đầu nhắm mắt tự an ủi bản thân, trong đầu tràn đầy hình ảnh một người đàn ông thân hình cao lớn rắn chắc, khuôn mặt lại mơ hồ, khát vọng muốn nhìn rõ ràng khắc sâu vào đáy lòng, muốn tìm ra người đàn ông khơi mào tất cả tình dục của mình kia.

Quá khứ khi hẹn hò với bạn gái, tuy rằng cũng muốn làm với họ, nhưng lại không có khát vọng mãnh liệt như thế, nếu không phải do họ nhu nhược kháng cự, căn bản không có khả năng làm cho tôi dừng tay.

Tôi khẽ kêu một tiếng, thân thể rủn rẩy một trận liền phóng ra.

Đầu óc có chút hoảng hốt, không biết vừa rồi mình làm cái gì, cho đến khi lạnh đến hắt xì tôi mới chuyển vòi sang nước ấm, lạnh như băng nháy mắt biến mất, dòng nước ấm áp làm cho người ta muốn ngủ rơi xuống.

Vô lực chuyển động thân thể, tôi lung tung tắm rửa một lát liền rời khỏi phòng tắm, đem thân thể mềm nhũn vô lực ném lên giường, nặng nề ngủ.

“Anh, dậy đi.” Một tiếng gọi thật nhỏ vang lên từ xa, tôi giãy giụa thoát đi.

“Đừng quấy rầy anh.”

“Đã sáu rưỡi rồi, anh, nhanh dậy đi, bằng không sẽ muộn đấy.” Thanh âm non mềm kia có vẻ lo lắng, một đôi tay nho nhỏ cũng ấn lên đầu vai của tôi, muốn lay tôi tỉnh.

Sáu rưỡi sắp muộn rồi!

Tôi đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng mở hai mắt, tung chăn xuống giường, vội vã đánh răng rửa mặt, thay đồng phục mà Vĩnh Khánh đã chuẩn bị cho tôi, lấy túi sách cùng áo khoác xong liền cùng Vĩnh Khánh xuống lầu đến phòng bếp ăn sáng.

Tháng này cũng không thể muộn, trông coi cổng trường chính là chủ nhiệm giáo vụ siêu máy xe, sau lưng tất cả mọi người gọi lão là hắc tinh tinh, nếu như bị lão bắt được đến muộn, tan học sẽ bị phạt lao động phục vụ, rõ ràng cảnh cáo đến muộn cũng đã rất nghiêm trọng.

Vội vàng ăn sạch sandwich mà Vĩnh Khánh làm, lại xử lý một ly lớn sữa lạnh, tôi lau lau miệng liền đứng dậy nhắm phía cửa, quay đầu lại hôn Vĩnh Khánh một cái xong liền ra khỏi nhà, dắt xe đạp dựng ở cửa, chờ Vĩnh Khánh ngồi vững rồi liền lợi dụng tốc độ nhanh nhất lao về phía học viện Thanh Thủy.

Tuy rằng trung học cùng phổ thông có một khoảng cách, nhưng tôi đều đưa Vĩnh Khánh đến trường học xong rồi mới đi học, dù sao Vĩnh Khánh thường bị người ta bắt nạt như vậy, nếu ở trên đường đi học bị người bắt nạt thì làm thế nào?

Sau khi tôi lại lấy siêu tốc độ cao cơ hồ gãy hai cái đùi nhằm về phía khu phổ thông, đúng lúc trước một giây cổng trường đóng lại mà vọt vào trường học, rồi mới thở dốc dắt xe đạp đến nhà gửi xe.

Khi tới phòng học, đám heo bằng cẩu hữu kia lập tức ùa đến, trên mặt lại là vẻ tươi cười vừa vô lại vừa thiếu đánh, nhưng tôi biết bọn họ chỉ là cười rất bình thường mà thôi, chỉ là bộ mặt chính là dạng người xấu, không làm người ta có cảm tình, không giống tôi ít nhất còn như một thiếu niên rực rỡ đứng đắn.

“Kháo, buổi tối cuối tuần trước cậu chạy đi đâu hả? Gọi cậu nửa giờ cũng không thấy về, hại Cẩu Tử còn gọi điện thoại đến nhà cậu, bị em trai cậu khóc cả buổi tối mới cúp điện thoại.” Tiểu Toàn có quả đầu ba phân ngồi ở phía trước tôi, đang quay đầu vấn tội tôi.

Đáy lòng chấn động. Hóa ra ngày hôm qua bọn họ có gọi điện thoại đến nhà tôi, bình thường thời giạn bọn họ gọi tới đều gần đêm khuya, khi đó Vĩnh Khánh đã sớm đi ngủ, cố tình ba người thừa hơi kia tuyệt đối sẽ không nhận điện thoại không phải tìm bọn họ, mà bạn của bọn họ sẽ không gọi đến vào nửa đêm, cho nên người nhận điện thoại nhất định là Vĩnh Khánh.

Chương 15.

Nghĩ đến nó phát hiện tôi mua đồ xong lại không trở về, thậm chí cũng không ở chỗ bạn bè, chính là có bao nhiêu lo lắng.

Từ từ, buổi sáng ngày hôm qua lúc tôi về nhà, nói với Vĩnh Khánh là tôi bị bạn gọi đi, chính là điện thoại là nó nhận, mà nó nhất định sẽ khóc nói với ba mẹ cùng Mẫn Huân, nói cách khác, bọn họ cũng đều biết tôi không ở chỗ bạn, nhưng lại một đêm không về, hiện tại tôi không quen bạn gái nên không có chỗ nào khác có thể qua đêm.

Bọn họ khẳng định rất lo lắng, muốn làm không tốt cả một đêm cũng chưa ngủ, nghĩ đến ngày đó đôi mắt của Mẫn Huân có hơi đen, ba mẹ đều là vẻ mặt mỏi mệt, Vĩnh Khánh lại bởi vì khóc mệt đến ngủ nên tinh thần có vẻ tốt hơn một chút.

Cứ việc như thế, bọn họ đều không hỏi một câu nào, Vĩnh Khánh cũng không vạch trần nói dối của tôi, đây là dịu dàng bọn họ không nói ngoài miệng, làm cho tôi cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên.

“Ê ê, cậu khóc cái gì chứ? Ngày hôm qua bị người chơi à?” Cẩu Tử nhìn thấy ánh mắt hơi đỏ lên của tôi liền trêu đùa.

Đối với bọn họ mà nói câu đó chỉ là nói đùa, nhưng với tôi mà nói lại là một sự thật vô cùng tàn khốc, hơi thở của tôi cứng đờ lại, một hồi lâu sau mới khôi phục lại bình thường, nâng tay làm bộ ngáp một cái.

“Không có đâu, cùng em trai tớ đọc sách đến hơi muộn.” Chuyện Vĩnh Khánh thích đọc sách tất cả mọi người đều biết, nó cơ hồ không có lúc nào là không ôm một quyển sách, làm cho bọn người này nhìn thấy liền váng đầu hoa mắt đầu óc bay đi.

“Tóm lại, cậu vô cớ vắng mặt trong buổi tụ tập quan trọng, tiệc trà xã giao hôm nay liền từ cậu ra tiền.” Vào nửa đêm trộm lấy sơn vẽ lên xe của giáo viên tên là tụ tập quan trọng, tôi không khỏi có chút nhớ nhung cười, mà cái gọi là tiệc trà xã giao, chính là sau khi tan học, mọi người cùng nhau đến tiệm hồng trà bọt biển ở ngã tư để uống, đồ uống nơi đó cũng không thật sự ngon, nhưng nhân viên bên trong đều là những em gái xinh xắn, dáng người rất đẹp.

Nghe nói điều kiện của nhân viên nơi đó, chặt chẽ về chiều cao, cân nặng, tuổi hạn chế, thậm chí còn giới hạn ba vòng, diện mạo đương nhiên cũng là điều kiện chính trong đó, tóm lại có thể làm việc ở nơi đó, không có chỗ nào mà không phải là gái xinh trong gái xinh, điều này làm cho rất nhiều nữ sinh chen đến phá đầu để vào, bởi vì chỉ cần được mặc đồng phục tạp dề đáng yêu trong cửa tiệm kia, liền đại biểu bản thân được đứng trong hàng ngũ mỹ nữ.

Tôi vô vị gật đầu, còn có thể cùng đám ngu ngốc này chơi đùa, tôi đã rất may mắn rồi, chỉ sợ sau đêm đó liền thành thiên nhân vĩnh cách.

Nhưng tôi không khỏi nghĩ rằng, có lẽ bị giết sẽ tốt hơn một chút, ít nhất không cần chịu loại khuất nhục sau đó, nghĩ đến việc hắn cư nhiên công khai gửi ảnh chụp đến nhà của tôi đáy lòng liền dấy lên một cỗ lửa giận.

Hắn thậm chí còn dùng phương thức cắt dán lưu lại lời bình ở sau mỗi bức ảnh, nói tư thế này không tồi, biểu tình kia rất được, đường cong bên kia lại rất đẹp linh tinh gì đó, làm cho tôi dưới cơn giận dữ thiếu chút nữa xé nát tất cả ảnh chụp.

Nhưng nghĩ là ngày sau có lẽ sẽ cần dùng, nếu tôi có một ngày không nhịn được, tính toán đi báo cảnh sát, tin tưởng cảnh sát hẳn là có thể từ đống ảnh chụp này phát hiện ra được điều gì đó.

Nhưng giờ phút này tôi còn không có dũng khí đem chuyện mình bị một người đàn ông làm nhục nói ra, không nói đến những ảnh chụp dâm loạn này.

Thời gian lập tức trôi qua, tôi thân ở trong tiết học căn bản không có mấy người chân chính nghe giảng bài, thầy giáo có vẻ thích chơi thậm chí cũng dứt khoát không giảng bài, cả tiết học đều dùng để kể chuyện cười, cười đến lúc giáo viên lớp bên cạnh chạy tới kháng nghị mới hạn chế.

Sau khi luyện tập xong ở câu lạc bộ, tất cả mọi người nóng chảy đầy mồ hôi, thầm nghĩ đến tiệm hồng trà bọt biển uống ly giải khát mát lạnh, thuận tiện làm cho ánh mắt ăn kem, thế là một đám người liền tập kết cùng nhau đi vào trong tiệm.

Bởi vì chúng tôi thường đến nên các mỹ nhân trong tiệm mới không bị chúng tôi dọa, bằng không một đám học sinh phổ thông trên mặt viết tên hạ lưu, không biết xấu hổ, hung thần ác sát vọt vào, một đôi mắt nhắm thẳng vào người bọn họ đánh giá, người không biết còn tưởng là người của xã hội đen đến phá quán.

“Hai ly hồng trà, ba ly trà sữa trân châu, một ly trà xanh.” Mọi người gọi xong đồ uống liền nhanh chóng tìm kiếm vị trí tốt nhất, cái gọi là vị trí tốt nhất, chính là vị trí góc độ tốt nhất có thể nhìn thấy nhân viên trong quầy bar.

Căn cứ nghiên cứu chỉ ra, vị trí tốt nhất nằm nghiêng 30 độ ở hai bên trái phải quầy bar, có thể nhìn thấy đường cong thân thể rất đẹp của nhóm nhân viên, còn có thể xuyên qua quầy bar cùng khe hở giữa cánh cửa thấp mà nhìn thấp cặp chân dài tuyệt đẹp của họ.

Trong tiệm quy định tất cả nhân viên đều phải mặc váy ngắn, hơn nữa không thể dài hơn tạp dề trên người.

Tôi bình thường rất có hưng trí, hiện tại lại đột nhiên cảm thấy tất cả đều thật nhàm chán, một mình ngồi ở chỗ gần ngã tư đường, xuyên qua cửa sổ nhìn ra, đối diện là một tòa nhà cao tầng chọc trời, không biết là của công ty nào, ở thời gian tan tầm lúc năm giờ này, không ngừng nhìn thấy một đống người mặc complet giày da xách cặp táp đi tới, rã vào bãi đỗ xe ở bên cạnh.

Đương nhiên cũng có một đống nữ sinh trang điểm thật đâm, xoay eo đánh mông theo sát bên cạnh mấy người đàn ông nhìn qua là ngồi không mà hưởng, nhưng rõ ràng có mùi chủ quản tầng cao, tựa hồ đợi lát nữa còn có “công việc” gì đó phải làm.

Ánh mắt nhàm chán đột nhiên bị một chiếc xe hấp dẫn.

Tôi không có nghiên cứu về ô tô nên không có cách nào gọi được tên của chiếc xe kia, nhưng tạo hình rất đẹp của nó, còn có nước sơn màu đen tràn ngập khí phách, làm cho tôi lập tức đã bị nó hấp dẫn nhìn chăm chú.

Đàn ông chính là nên lái loại xe này! Đột nhiên có điểm muốn đi thi hộ chiếu, nhưng tôi mới mười sáu tuổi, còn phải đợi hai năm nữa, dứt khoát nên tồn tiền từ bây giờ, chỉ là không biết chiếc xe này giá trị bao nhiêu, nhìn qua cũng rất quý không hiểu Mẫn Huân có đồng ý giúp đỡ tôi không.

Chỉ thấy một người đàn ông đứng ở ngoài cửa chỗ vị trí người lái, đang xoay người cùng chủ nhân xe nói gì đó, gật đầu xong liền xoay người rời đi, cửa sổ trên cửa vẫn chưa hoàn toàn đóng lưu lại một đường khe hở, tôi đột nhiên có cảm ứng nhìn vào trong cửa sổ, lại chỉ kịp nhìn thấy một đường ánh sáng hiện lên, cửa sổ liền hoàn toàn đóng lại, đen như mực giống như thân xe, chỉ có thể từ trong nhìn ra ngoài, bên ngoài không thể nhìn vào.

Tôi tiếc nuối thở dài, thật muốn biết chủ nhân xe có bộ dáng thế nào, hẳn là một người đàn ông cường tráng nhìn qua cũng rất uy vũ đi, như vậy mới có thể mua được loại xe tràn ngập khí phách vương giả này.

Miên man suy nghĩ một hồi lâu, không chú ý tới xe lái đi vào lúc nào, mãi đến khi bị tiếng gọi của các bạn học gọi về thì cũng là lúc nên trả tiền.

Nhìn ví tiền đột nhiên ngâm nước không ít, tôi có điểm đau lòng, như vậy sao có thể tồn tiền mua xe chứ? Quả nhiên vẫn là vay Mẫn Huân một chút mới được, nghe nói tiền gửi trong ngân hàng của nó đã có sáu số rồi, thật không biết nó tồn như thế nào.

Tôi vừa đi vừa nghĩ, theo bản năng đi vào cái ngõ tắt nhỏ không đèn đường kia, mới chỉ sáu giờ, cửa hàng bên cạnh lại đã thu dọn xong, cửa sắt cạch cạch kéo xuống, rất nhanh liền trống rỗng không một bóng người.

Mãi cho đến khi đi vào tôi mới ý thức được mình đã đi vào ngõ nhỏ làm cho tôi rơi vào địa ngục này, nhưng cũng đã vào rồi không có khả năng lại quay đầu ra ngoài đi đường vòng, tôi chỉ có thể bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng rời đi ngõ nhỏ rõ ràng nhìn qua không sâu, lại đi thế nào cũng không đến được cuối này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: