Chương 61: Là Tình Yêu 🐯😼
- Anh ơi... em quỳ xin anh... đừng tự trách bản thân mình nữa mà...- Moon Hyeonjoon dường như đã bất lực đến mức phải chấp cả hai tay hướng đến Lee Sanghyeok đang vội vàng rời bỏ đi, hổ giấy cũng thừa hiểu rằng hiện tại thì anh mèo nhỏ gấp gáp thu dọn đồ đạc đòi ra sân bay để trở về Hàn Quốc sau trận thua đáng tiếc kia.
- Không... không phải là lỗi của Hyeonjoonie... anh chỉ muốn về nước sớm để nghỉ ngơi thôi...- Lee Sanghyeok cũng chẳng thể hiểu nổi thứ hành động mà mình đang làm ngay lúc này đây, đôi tay tuy đã đau điếng sau chấn thương nhưng anh vẫn bối rối xếp gọn tất cả quần áo vào vali của mình.
- Anh nghĩ rằng em sẽ dễ dàng để cho anh rời đi đến như thế ư?- Moon Hyeonjoon nhìn thấy Lee Sanghyeok đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, liền không ngần ngại dùng chính bản thân mình ngăn chặn trước cửa đừng hòng để cho anh mèo nhỏ chạy thoát thân.
- Tránh ra, không phải là việc của em!- Lee Sanghyeok cảm giác như bản thân mình sắp phát điên lên rồi vậy, anh chỉ muốn ngay lặp tức rời khỏi nơi này mà tự đi tìm kiếm sự an yên trong tâm hồn.
- Nếu như anh quyết định rời khỏi nơi này... vậy thì chúng ta chia tay đi... em không muốn cản anh nữa...- Moon Hyeonjoon nhìn thấy bàn tay đã bị chấn thương của Lee Sanghyeok đang siết chặt lại thành quyền, lòng cậu tuy vô cùng xót xa cho thứ mà bản thân mình trân quý nhất nhưng vẫn phải thốt ra lời quỷ quyệt này.
Lee Sanghyeok vẫn quyết định việc rời đi... cũng ngầm báo hiệu cho Moon Hyeonjoon rằng...
Chúng ta đã kết thúc rồi...
Chắc là do bản thân Moon Hyeonjoon không đủ tốt, nên mới bị người ta dễ dàng vứt đi đến như thế...
Những tháng ngày sau đó khiến toàn thể nhân viên T1 lại bất ngờ trước tình cảnh hiện tại giữa Lee Sanghyeok và Moon Hyeonjoon, ngoại trừ những giờ tập luyện hoặc lúc bàn luận cho trận đấu thì hai người đó hoàn toàn không có một tương tác gì với nhau hết.
Moon Hyeonjoon tiếp tục làm việc đến tận khuya rồi ngủ qua đêm ở ký túc xá, Lee Sanghyeok thì ngoài lúc tập luyện ra cũng sớm quay trở về nhà nghỉ ngơi từ lâu. Nhìn anh mèo nhỏ chỉ sau vài ngày đã gầy hẳn đi một vòng, không còn cười nói hay mua vui gì nhiều cùng với các em của mình. Nhóc hổ giấy trông còn chẳng có nổi chút sức sống nào hết, nhưng chung quy vẫn chịu ăn uống lẫn tập thể dục nên sức khoẻ chưa đến mức báo động như người kia.
- Mày với anh Sanghyeok có vụ gì vậy? Tao cảm thấy tụi mày không ổn lắm?- Lee Minhyung tận mắt chứng kiến khung cảnh Moon Hyeonjoon và Lee Sanghyeok tuy đứng bên cạnh nhau nhưng khoảng cách lại đến tận chân trời, bản thân gấu lớn cũng chẳng thể giả mù mà làm ngơ trước tình hình căng cực đang phát sinh trong nội bộ nhà mèo hổ này.
- Chia tay rồi!- Moon Hyeonjoon nhẹ tênh đáp trả với Lee Minhyung, tựa như lời nói chia tay ấy chả khác nào là một trò đùa.
- Mày nói giỡn với tao đó hả? Ngày xưa mày đã bảo là yêu đến chết đi sống lại cơ mà?- Lee Minhyung dường như không muốn tin vào những lời tường thuật này của Moon Hyeonjoon, có phải cái thằng này nó bình thản thật hay bị chập mạch ở khúc nào rồi không?
- Ảnh là người chủ động, mày đừng vội trách tao vô tâm!- Moon Hyeonjoon cũng không buồn kéo dài đoạn hội thoại ngộp ngạt này nữa, nếu như Lee Sanghyeok thật sự đã muốn rời đi thì người như cậu làm đách gì có tư cách để níu kéo một vị thần ở lại đây cơ chứ?
- Chắc là do chúng ta vừa mới thua nên anh ấy mất bình tĩnh cũng phải thôi, đừng quá chấp vặt điều đó mà...- Lee Minhyung bình thường cũng hay trêu bạn nhưng mà ngay lúc này thì tuyệt đối không, Moon Hyeonjoon tuy hiền hoà và có phần nhún nhường sẽ thật sự điên lên đấm chết thằng bạn đồng niên này đấy!
- Mày có biết không Minhyung... khi đó tao cũng mong muốn rằng anh ấy hãy suy nghĩ thật kỹ...- Moon Hyeonjoon biết rằng bản thân miệng còn hôi tanh mùi sữa, chưa trải sự đời mà sao thứ tình cảm này tê dại đầu lưỡi thế...
- Nhưng mày ơi... anh ấy bỏ tao rồi...- Moon Hyeonjoon chỉ vừa mới nếm trải vị ngọt còn chưa được bao lâu, đắng cay ngay lúc này đã chiếm trọn toàn bộ giác quan bên trong cậu rồi.
Mọi người không muốn mỗi ngày phải nhìn cái tình cảnh hai kẻ điên tình ấy rảnh rỗi tự ngược lẫn nhau, thế là Moon Hyeonjoon và Lee Sanghyeok bị nhốt bên trong phòng luyện tập nhằm rút gọn khoảng cách giữa cặp đôi này.
- Chuyện về ngày hôm đó, anh xin lỗi...- Lee Sanghyeok lên tiếng để phá vỡ sự câm lặng đang dần đè chết cả anh lẫn Moon Hyeonjoon, dù gì thì anh là người quyết định rời đi nên anh cũng phải đưa ra lời giải thích hợp lý chứ nhỉ.
- Anh không cần xin lỗi... tôi nào dám trách gì anh đâu...- Moon Hyeonjoon đang giả vờ rằng bản thân vô cùng tập trung vào màn hình máy tính, nhưng chính trái tim khi này lại rung động liên hồi trước chất giọng thân quen thường hay gọi "Hyeonjoonie ơi".
- Nếu như em không trách anh... vậy thì sao em lại nói với anh như thế vậy Hyeonjoonie...- Lee Sanghyeok cảm thấy khoé mắt mình có phần hơi cay cay rồi, nhưng mà anh vẫn thích đùa giỡn Moon Hyeonjoon một chút thôi.
- Ừ... tôi chỉ là con rối của anh thôi đúng không? Thích là cần còn chán rồi thì bỏ đi à?- Moon Hyeonjoon thật không thể hiểu nổi thứ tâm tình ngay hiện tại của Lee Sanghyeok, cậu dường như dâng hiến tất cả tâm can để cho chính anh dùng nó để trêu đùa.
- Anh tồi thật nhỉ? Hyeonjoonie thương anh nhiều đến như thế cơ mà...- Lee Sanghyeok lúc này nước mắt chẳng kiềm được đã lặng lẽ tuôn rơi trên gương mặt diễm lệ ấy, tại sao bản thân lại có thể dễ dàng để cho sự thù hận và thiếu suy nghĩ của năm xưa xâm chiếm chính tâm trí anh chứ?
- Không phải là lỗi của anh, chúng ta đi đến kết cục này đã là lỗi của cả hai rồi!- Moon Hyeonjoon vẫn hiển nhiên chẳng dám ngoảnh đầu lại nhìn thấy tâm tình của người kia, có lẽ do chính cậu cũng sợ hãi bản thân sẽ sa ngã vào đôi mắt chỉ còn mỗi bóng hình em hổ ấy.
- Anh sốt rồi, cổ họng cũng đau nữa, chắc là sau ngày hôm nay anh phải nghỉ ngơi thôi...- Lee Sanghyeok tự lấy tay sờ lên trán của mình cảm thấy hơi ấm nóng, chắc có lẽ bản thân anh đã mắc trúng căn bệnh mê tình vô phương cứu chữa mất rồi!
- Uống cái này để giảm hạ sốt này, đừng làm việc nữa không tốt cho sức khoẻ đâu!- Moon Hyeonjoon tuy miệng thì trách móc người ta sống vô tư tuỳ tiện, nhưng quen tay kiếm thuốc ở trong balo của mình dúi vào tay đối phương.
- Bộ anh thích qua lại với người yêu cũ lắm à? Em không ngờ anh vô liêm sĩ đến thế luôn đấy!- Moon Hyeonjoon vốn định đưa thuốc cho Lee Sanghyeok rồi vội rời khỏi phòng tập, nhưng chính anh đã chủ động hôn môi nhưng cậu cũng nhất quyết khoá miệng mình để ngăn anh không thể tiến vào.
- Ừ... vì dù gì thì anh cũng đã từng yêu Hyeonjoonie rất nhiều mà...- Moon Hyeonjoon thiên thần đang khóc ròng và bảo bạn hổ giấy nên nhẹ nhàng yêu thương vì cả hai vẫn còn yêu nhau, nhưng ác ma lại nghiêm túc bởi vì cậu cũng là con người có tình yêu chứ không phải trò đùa của Lee Sanghyeok.
- Anh nên biến mất khỏi tầm mắt của em nhỉ? Sống đã vô sỉ đến thế thì ai dám yêu anh chứ?- Lee Sanghyeok quả nhiên chính là nhược điểm lớn nhất của Moon Hyeonjoon, khi anh mỉm cười rời khỏi phòng tập thì cậu liền hốt hoảng chạy đi kiếm người.
- Em dám yêu! Anh có làm gì đi nữa thì em vẫn yêu anh!- Moon Hyeonjoon cố dùng hết sức bình sinh để gào thét vang vọng khắp các hành lang dài, liệu em dám yêu anh nhiều đến thế thì anh có chịu quay lại với em không?
- Tiếc thật đấy... Hyeonjoonie đâu có thích qua lại với người yêu cũ nhỉ?- Tuy Moon Hyeonjoon khi nãy không dám ngoảnh đầu nhìn về phía Lee Sanghyeok, nhưng anh vẫn sẽ mãi dõi theo bóng hình của em ấy dù chỉ là nhỏ nhất.
- Đồ khốn nạn, anh thật sự coi em là con rối anh thích thì cần còn chán thì bỏ đi à? Anh còn có trái tim không?- Moon Hyeonjoon gào lên trong vô vọng khi bản thân đã đầu hàng trước Lee Sanghyeok, để rồi bóng hình của anh ngày càng xa dần và chính cậu cũng chẳng còn kiên cường để tiếp tục tiến lên phía trước nữa.
- Em nói anh là cái gì cơ?- Lee Sanghyeok thật sự bất ngờ trước câu nói bất lực đến tột cùng ấy của Moon Hyeonjoon, chỉ là bản thân anh ngay từ đầu vốn chẳng khác nào uống một chai thuốc độc vừa đắng mà còn gây chết người.
- Em nói chính anh là đồ vô liêm sỉ, trêu đùa tình cảm của em chắc anh hạnh phúc lắm nhỉ?- Moon Hyeonjoon thấy người kia ngày càng tiến đến gần mình hơn thì tia hy vọng cũng chưa dập tắt hẳn, vẫn còn mạnh miệng mắng Lee Sanghyeok chung quy lại vẫn cứ thích khiến cậu phải quay cuồng phát điên vì tình.
- Ừ... là lỗi tại anh... vì anh không kiềm nén được cảm xúc của mình... vì anh không trân trọng tình yêu của chúng ta... là vì anh không tin tưởng em...- Lee Sanghyeok ngồi xuống bên cạnh Moon Hyeonjoon đang nức nở chẳng ngừng, anh vừa tồi tệ lại càng nhút nhát trong chuyện tình cảm thì vì sao em lại yêu anh chứ?
- Hối hận chưa? Anh có muốn quay lại với người yêu cũ không?- Moon Hyeonjoon tự nhiên thấy Lee Sanghyeok và cậu lúc này đây chẳng khác gì đôi uyên ương đứng bên bờ vực thẳm, thôi vì cả hai vẫn vấn vương chút tình cảm thì liệu bản thân còn muốn đâm đầu vào thứ thuốc độc kia nữa không.
- Anh biết lỗi rồi...- Lee Sanghyeok như một con mèo nũng nịu nhẹ nhàng sà vào lòng người thương, Moon Hyeonjoon tạm thời nhắm mắt cho qua chứ lần sau là không có vụ đó đâu nha!
Hương vị gì mà đắng cay thế nhỉ...?
Hoá ra đó là tình yêu...
Wendy_Smothje
Tui biết việc ship couple chắc chắn sẽ vỡ mộng nên tui đã chấp nhận bản thân viết trong sự hoan hỉ (vì sợ ở nước ngoài lâu quá mất mẹ cái gốc tiếng Việt), thì tại sao lại thất vọng chửi rủa khi tuyển thủ còn chưa confirm chuyện hẹn hò?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro