Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Giá như có thể nói giá như (chap cuối)

Tôi như nghiệm ra điều gì đó. Tôi đùa em một cách bâng quơ:

-Em nghiên cứu khá kỹ về nó nhỉ?

Em gật đầu đáp lại tội: - Em chỉ tìm hiểu về nó thôi. Em đang thử trồng một cây. Chỉ mới ba năm thôi, còn lâu lắm mới có thể nhìn thấy nó nở.

-Vậy khi nó nở, em có muốn tặng ai không? – tôi tham lam hỏi em. Chỉ nhận lại một cái lắc đầu của em làm bản thân tự nhiên cảm thấy thật vô duyên.

Một lúc sau, chị chủ bưng đến hai ly trà sữa. Tôi ngồi đó chán nản, vọc ly nước, lại nghe thấy tiếng cười khúc khích của em.

-Anh giống con nít thật!

Nói rồi em tiếp tục vớt lên từng miếng thạch cho vào miệng ăn ngon lành. Giống như nhớ ra điều gì đó, em nhìn thẳng vào tôi, nheo mắt, miệng vẫn còn nhai hỏi: - Sao anh lại chụp lén em?

Tôi xém tý đã sặc, vội vàng chột dạ liếng thoắng nói không có. Nhưng dường như, sự ma mãnh trong đôi mắt của em khiến tôi phải nhận thua, chỉ bịa đại lý do nào đó. Một lý do nào đó để em tin. Và như thế, em chẳng hỏi tôi nữa, tiếp tục nhấm nháp ly trà sữa, đôi mắt, những ngón tay cứ thế mà say mê những cánh tử đằng. Tôi ngắm em, rồi lại hút lên những giọt trà sữa béo béo, ngọt ngọt. Tôi vốn không thích đồ quá béo hay quá ngọt, vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay lại thấy nó ngon đến như vậy. Nhìn em cứ như đứa con nít cứ vân vê món đồ chơi như thể thứ đó rất độc đáo. Chờ em uống xong, tôi đứng lên đi tính tiền, chưa kịp quay đi, em đã níu tôi lại, tay lấy tiền từ trong túi ra, cái miệng còn dính sữa chóp chép:

-Tiền của em. Em chỉ đùa lúc nãy thôi.

Tôi lắc đầu mỉm cười, cúi xuống lau đi vết sữa còn đọng trên mép của em.

-Anh đã hứa bao em thì bao em thôi. Lão già này không lẽ ly trà sữa cũng không trả nổi cho nít ranh.

Tôi đùa, trêu em là nít ranh. Em không giận, còn bật cười đến vô duyên! Gương mặt em khẽ ửng hồng. Thằng con trai như tôi nhìn thấy thật khó hiểu.

....

Tôi dắt xe ra, đèo em về nhà. Chỉ tiếc là vừa đầu ngõ em đã đòi đi xuống, em nói rằng trong ngõ rất nhỏ, xe tôi vào sợ không dắt ra được. Em trả lại cái mũ cho tôi, mặt còn kiểu nham hiểm kéo cái mũ xuống chọc tôi rồi chạy một mạch vào ngõ. Nhìn theo bóng em in trên nắng nhỏ dần rồi biến mất. Tôi quay xe đi về.

....

Ngày...tháng ... năm,

Tôi lại cứ như thường lệ, vẫn tìm đủ mọi lý do để đi ngang qua lớp em. Tìm mọi cách trêu chọc em. Và tìm mọi cách để chụp lén em.

Rồi tôi và em trở nên thân hơn. Mỗi sáng lại cùng nhau đi ăn sáng, đến trưa thì đèo nhau về. Nhiều lúc lại cúp học chỉ để đi ăn cùng em. Thành tích của tôi có chút sa sút, ba mẹ vì vậy mà quản giáo tôi nghiêm ngặt, chẳng còn buông lỏng như trước. Thời gian gặp em của tôi bây giờ trở nên rất ít. Chỉ có thể đi ngang sang con ngõ nhà em rồi lại quay về.

Lúc trước, một ngày không thấy em, tôi sẽ rất chán nản, bức rứt. Còn bây giờ, chỉ mới một tiếng chẳng nghe em cười, chẳng được thấy em, lòng tôi như trở nên cồn cào, tâm trí chẳng thể tập trung làm gì. Cái cảm giác khiến bản thân giống như một kẻ nghiện lúc thiếu thuốc. Có phải ... tôi đang nhớ em!

....

Ngày...tháng...năm,

Một ngày mưa tầm tã, tôi vội vàng chạy đến trạm xe gần đó để trú mưa. Cố gắng phủi cho những lọn tóc rủ, bớt nước, cái áo ướt mẹp dính sát vào người. Cũng may ngày thường bản thân có chăm chỉ luyện tập thể thao nên xem như cũng có chút cơ cáp, không đến nổi, mỡ ế một đùm.

Tôi tựa người vào tấm bảng phía sau lưng, cũng hơn bảy giờ tối rồi, đường phố trở nên nhộn nhịp, đông đúc. Chẳng hiểu sao, riêng tôi, chỉ riêng tôi thấy nó thật ồn ào. Cơn mưa đã ngừng lại!

Nhớ lại buổi chiều hôm đó, cái buổi chiều tình cờ gặp em. Giá như, em ở đây lúc này. Đưa đôi mắt nhìn những hạt mưa đang tí tách rơi, bất chợt tôi nhìn thấy một tấm thẻ học sinh. Hình như, là của em. Ảnh thẻ của em dán trên đó trông thật đẹp.

Tên: Cao Hoàng Điềm Đan

Ngày sinh: 27-9-xxxx

Số điện thoại: 012xxyyxxyx

Mã thẻ: 4********

Thì ra em sinh ngày 27-9, em sinh trước tôi hai tháng bảy ngày nhưng lại sinh sau tôi một năm. Lấy trong túi cái điện thoại, tay tôi vội bấm mặc định ngày sinh của em, rồi lại liếng thoắng nhấn từng con số trong dãy số để liên lạc với em. Phải công nhận, tôi nhớ em thật.

Từng tiếng tút truyền đến khiến lòng lại thêm nôn nao mong muốn được nghe giọng em.

"Alo?" – Giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến.

"Alo? Điềm Đan xin nghe? Ai vậy?" – Một lần nữa, giọng nói quen thuộc khiến tôi mong nhớ đêm ngày lại vang lên.

"Là anh."-Tôi cố gằng cảm xúc, đáp lời em.

"Anh – Minh đây!"

"A! Minh lão đại! Anh gọi em chi ế?" – giọng nghe có vẻ rất vui. Là vì tôi gọi sao?

"À anh muốn hỏi giờ em rảnh không, đi dạo với anh một tý. Anh có cái này muốn đưa cho em."

"Ồ, lão đại chờ tí, em rửa nốt đống chén rồi ra. Anh đứng đâu, để em ra?"

"Anh chờ em ở trước ngõ được rồi, khi nào xong rồi thì ra."

"Vâng."

Nói rồi em cúp máy, tôi thong thả bước từng bước đến ngõ nhà em. Chẳng hiểu từ khi nào bản thân tôi lại thích thú với việc đi bộ dưới mưa như thế này. Từng giọt mưa không to không nhỏ, cứ thế lất phất, muốn bay đến đâu thì bay, chung quy lại vẫn là rơi xuống đất.

Một cơn mưa đi qua để lại... những ký ức anh và em


Tìm em trong cơn mưa... anh thẩn thờ


Lần theo những dấu vết đánh rơi


Tưởng như rất gần mà ngờ đâu đã rất xa


Vụt mất theo cơn mưa ngày qua


Tưởng như rất lạ mà ngỡ đâu sao quá quen


Là lúc em ngang đời ta...

Tôi ngẫm từng câu hát, trong đầu lại mường tượng, thầm nghĩ đến tôi và em sao có thể giống với lời bài hát đến như vậy. Những chuỗi kỷ niệm về những ngày đầu gặp em, những ngày được quen em, và những ngày phải nhớ em đến cồn cào. Tôi tự hỏi bản thân, tình cảm năm tuổi mười bảy là như thế này hay sao? Nhanh nhẹn lại ngông cuồng.

Từ sau ngày em nói thích Tử Đằng, tôi đã dày công nghiên cứu, tìm hiểu về loại hoa này, thậm chí là tỉ mỉ trồng, chăm sóc nó. Tôi chẳng hiểu bản thân rốt cuộc đang muốn làm gì nữa...

....

Tôi đứng chờ em trước ngõ, nhìn sâu vào màu đen trong con ngõ ấy. Một thứ màu tịch mịch, yên tĩnh. Lại có chút đáng sợ.

-Anh!

Em nhảy đến trước mặt tôi. Tôi nở nụ cười nhìn em.

Hai chúng tôi đã đi dạo với nhau rất lâu, tôi mua cho em trái bắp nướng, mua ly trà sữa vị sô-cô-la em thích. Còn em, em kể với tôi đủ chuyện, em hỏi tôi dạo này rất bận phải không. Rồi em lại chọc cho tôi cười. Con nhóc này, em có biết chỉ cần bên em thôi mọi bận rộn của tôi đều có thể gác lại.

Trời lại bất chợt đổ cơn mưa. Tôi nắm lấy tay em chạy thật nhanh đến trước một căn nhà có mái hiên lớn nọ, gương mặt em có phần nhăn nhó, có lẽ là do bị ướt mưa. Trông em lúc bấy giờ cứ như đứa con nít đang tập làm bà cụ non. Hai má phồng ra, trán thì nhăn lại, hai tay em chà sát vào nhau vì lạnh.

-Bỏ vào đây này! – tôi hướng hai túi áo khoát của mình cho em. Ý chỉ em hãy để tay vào túi áo mình cho đỡ lạnh.

Đôi mắt em nhìn tôi có vài nét mỉm cười, đáy mắt như muốn hỏi có thật không.

-Đương nhiên! – tôi đáp em.

Giống những đứa trẻ được quà, em nhanh chóng bỏ hai tay vào túi áo tôi. Lại còn vừa gật gật vừa cười toe toét như muốn cảm ơn.

-Em chịu lạnh rất yếu. – em nhỏ giọng lí nhí.

Trời như trêu ngươi, mưa mỗi lúc một to, đến cả mái hiên ''tổ chảng'' như thế vẫn không thể che chắn cho tôi và em. Từng hạt mưa tạt vào hai đứa. Tôi liền xoay người che chắn cho em, kệ đi, cùng lắm là về tắm lại. Cố gắng bao bọc không để em ướt mưa. Chẳng hiểu sao ngay lúc này, tôi nghe rõ từng nhịp tim của cả em và chính mình. Nó nhanh mà to lắm, như thể tiếng mưa chẳng còn là gì trong mắt cả hai.

Thật lạ, chưa bao giờ tôi thấy em gần đến như thế, đầu em cúi nhẹ, mặt có chút hơi ửng đỏ, cánh môi dưới khẽ cắn của em bất chợt làm tôi muốn hôn đến lạ thường. – Không được – tôi phải dẹp ngay cái ý nghĩ đó trước khi không thể kiềm nén được. Bởi vì...tôi biết, nếu mình làm vậy, em và tôi sẽ chẳng giống như bây giờ. Bất chợt...

Hmm...

Tôi tròn xoe mắt nhìn người trước mắt mình. Em... em đang hôn tôi ư? Là hôn ư? What đờ...? cả người tôi lúc này đều đang cứng đơ.

Môi em ngọt thật!

Mùi vị này khiến tôi như chìm đắm mặc dù nó đã rời đi rất lâu rồi. Tôi nhìn em vừa ngơ ngác vừa đầy dấu chấm hỏi.

-Em thích anh! – em cười híp mắt nhìn tôi.

-Cái gì? – Hai con mắt tôi như lồi ra hết cỡ. Là thật hay mơ vậy? Em đang đùa tôi chắc?

Cái đầu tôi trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được gì. Nghĩ xem, nếu một người con gái bạn thích cũng thích bạn, lại còn tỏ tình trước mắt bạn ngay lúc này. Bạn nghĩ gì? Là cô ấy lừa mình hay là do bạn ảo tưởng?

Em kéo tai tôi xuống, nhìn thẳng vào hai con mắt mở to không thể bình thường, mồm há to càng không thể khép.

- Nếu anh không thích em thì nói em biết. Em biết em không được xinh, không dễ thương, trắng trẻo như người khác, càng không dịu dàng nữ tính như người khác. Em...

Tôi cúi xuống hôn em, chặn lại những lời em định nói tiếp. Những cảm xúc cứ dâng trào lẫn lộn trong lòng tôi.

"Mấy ai hiểu thấu

Mấy ai cảm nhận

Lý trí chẳng hiểu

Rằng tim biết yêu..."

Có phải, kể từ giờ, tôi và em sẽ chẳng là bạn? Có phải đây là kết thúc cũ cho một bắt đầu mới?

Em là viên thuốc ngọt. Ngọt nhất mà tôi từng say...

....

Từng ngày trôi, tôi nắm tay em, em giữ tay tôi. Cứ thế mà hạnh phúc, vui vẻ. Chưa phải tôi chưa từng yêu. Tôi đã từng. Thế nhưng, chỉ là crush thôi, chỉ là đơn phương.

Nhìn những người con gái của trước đây tôi thầm mến, so với em, họ thua nhiều lắm.

Em hồn nhiên, vô tư. Em không hoàn hảo trong mắt mọi người, nhưng với riêng tôi, em là người hoàn thiện nhất. Em chính là mảnh ghép còn thiếu sót trong tôi.

....

Ngày...tháng...năm,

Một năm hai tháng luôn bên em,

Mỗi ngày, quan tâm em. Mỗi ngày, lo lắng cho em. Mỗi ngày, làm em cười. Dường như đã thành một phần trong cuộc sống của tôi.

Tôi đã cùng em đi ăn ở những góc nhỏ nơi Sài Thành bận rộn này.

Đã cùng em, nắm tay nhau qua những góc phố yên tĩnh, trái ngược với sự ồn ào nơi trung tâm.

Đã cùng em chạy trốn dưới những cơn mưa, bất chợt ào đến.

Chúng tôi cũng đã cùng trao nhau những nụ hôn thật nít ranh trên tầng sân thượng căn nhà hoang nào đó.

Em đã cười. Cười nhiều lắm. Nụ cười em rất hạnh phúc.

Nhìn niềm vui nơi đáy mắt em, khiến lòng tôi trở nên thật ấm áp. Tôi rất thích nhìn em cười. Bởi vì, chỉ cần em cười, tôi đều cảm thấy mọi thứ thật nhẹ, nhẹ tựa lông hồng.

....

Ngày...tháng...năm,

Ngày hôm nay, người bố thân yêu đã giáng một cái tát đau đến nghiến răng vào tôi, ném bảng điểm thẳng mặt và hét lên rằng:

-Mày đang làm gì thế hả!

Đôi mắt tôi cụp xuống, khuôn miệng chẳng thể mấp máy được từ gì cho nên hồn.

Ừ nhỉ, tôi đã rất sa sút...

- Là con bé đó ?

Tôi thoáng cả kinh, bố biết rồi sao? Từ khi nào?

Miệng tôi trắng đến thiếu máu, mấp máp vô lực hai chữ không phải.

- Mày đã lớp mười hai rồi, mày muốn gì? Mày muốn cái nhà này phải xấu mặt vì mày à, thằng bất tài?

Ông tức giận, cả người đều run lên không ngừng.

....

Ngày...tháng...năm,

Hình như, ngày hôm đó, bố đã tìm đến gặp em. Trông em rất xa cách.

-Anh, có thể đừng vì chuyện chúng ta mà để lỡ việc học hành, tương lai không?

Đáy mắt em dấy lên chút xúc cảm rất khó nói.

-Em sắp quay về Mỹ. Thật ra, nhà em định cư ở đó, em chỉ sống tạm thời ở đây cho đến khi em tròn mười tám. Nhưng, bố đột nhiên bắt em về . Hai tháng nữa, em sẽ quay lại đó.

Cuống họng tôi chợt thắt nghẽn lại. Có thứ gì đó đang đọng lại. Trước mắt tôi như rung lên. Tôi nắm lấy tay em, giọng nghẹn ngào:

-Đừng...!

-Ngốc! Anh có thể nhận học bổng sang du học cơ mà. Chỉ cần anh cố gắng học tập thôi.

Em mỉm cười, hai tay ôm lấy mặt tôi, đôi mắt to tròn cố nở nụ cười. Cái môi chúm chím hôn phớt lên môi tôi.

-Nếu không đạt được học bổng thì anh vẫn có thể chờ em mà. Chỉ bốn năm thôi. Em sẽ quay trở về đây. Em hứa đấy.

Giọng em chắc chắn như để dỗ đứa con nít là tôi. Đưa hai tay lấy tay em xuống.

-Anh chắc chắn sẽ không để em về. Anh sẽ đến bên em. Anh sẽ nhận được học bổng. Anh hứa!

Tôi cố gắng nói cho tròn câu. Cứ như rằng việc sắp xếp câu từ cũng đang rất khó khăn với tôi.

Em nhìn vào mắt tôi. Nở nụ cười thật đẹp. Và rồi chúng tôi móc ngoéo với nhau.

....

Ngày...tháng...năm

Như những gì đã hứa, tôi nổ lực để xứng đáng với em. Tôi cố gắng lấy lại thành tích. Nhưng chỉ vì thành tích ấy mà tôi quên mất em mỗi ngày đều chờ đợi tôi. Mỗi ngày đều chờ những dòng tin hỏi han của chính tôi.

Đã có lúc, em khóc một cách âm thầm, tôi chẳng thể biết.

Đã có lúc, những giọt buồn đọng trên mắt em, tôi cũng chẳng để ý đến.

Em chọn im lặng, em không nói tôi nghe.

Tôi biết, là vì em không muốn là gánh nặng trong cuộc sống của tôi. Dần dà, tôi vô tâm với em. Nhưng em vẫn chọn cách im lặng.

Những lần đi chơi cùng nhau cứ thế giảm dần. Em cũng vẫn im lặng.

....

Thời gian hai tháng rất nhanh đã đến. Tôi vẫn còn nhớ như in ngày hôm ấy. Chỉ vì vô tâm, tôi quên mất ngày em chuẩn bị cất bước đi khỏi tôi....

Ngày...tháng...năm...

Như con thiêu thân tôi chạy thật nhanh đến sân bay. Cố hết sức, hết sức đến mức khi đến nơi, tôi chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đầy cô đơn của em đang từ từ xoay người bước vào khoang.

Tôi đã ước thời gian hãy chậm lại để tôi có thể đến bên em kịp lúc. Tôi hét lớn tên em giữa dòng người, nhưng cái bóng nhỏ ấy vẫn cứ quay đi. Em không nghe thấy...

Tôi ngồi khụy xuống hàng ghế băng. Chắc em đợi tôi lâu lắm. Rồi tôi đứng dậy, chiếc máy bay vừa cất cánh được nửa tiếng.

Hai cánh tay buông thõng, đầu tôi đang mường tượng đến cảnh em thẫn thờ chờ tôi, đợi tôi. Đôi mắt em nhìn vô định về hướng nào đó thật xa xăm.

....

Thật lâu sau đó, tôi quay về, đưa tay vào túi lấy điện thoại ra. Một dãy những tin nhắn em gửi tôi. Những tin nhắn được cài sẵn ngày gửi đến.

" Em nhớ anh, Minh."

" Anh ăn cơm chưa nhỉ ?"

....

"Minh con chó, học tốt vào!"

....

"Minh con chó, hôm nay là kỷ niệm một năm sáu tháng em cưa anh đấy nhiee :v mấy hôm nay bà cô đây không dám nhắn tin cho anh mà cài ngày gửi tới là vì bà muốn anh học chăm vào :v anh cứ yên tâm đi, bà đây sẽ sống tốt chờ cưng đến. Nói trước, bốn năm sau cưng không đến là bà về tán sấp mặt cưng nhé .-. " - Hôm nay, 17h00, kèm theo tấm hình em đang cười rất tươi rói.

Nhìn dòng tin cuối em gửi với hàng loạt những icon làm miệng tôi chẳng nhịn được mà nhoẻn lên.

- Điềm Đan, em to gan thật !

Có vẻ như lòng tôi đã thôi cảm xúc tiếc nuối. Trên con đường trải nhẹ màu nắng hoàng hôn chiều,đôi chân bâng quơ tôi đi về phía trước. Những xúc cảm , những hồi ức, những kỷ niệm về em cứ thôi không ngừng hiện lên trong tôi.

Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời màu đỏ cam, nhẹ nhàng mà quyến rũ. Tôi thấy môt hình bóng khác còn đẹp đẽ hơn.

Đó là em.

....

Ngày...tháng...năm...

19h15,

Tôi ngồi đó, thẫn thờ nhìn màn hình tivi đang chiếu những hình ảnh đầy chướng mắt - một chiếc máy bay đang nổ, cháy cả một vùng trời sau đó.

Những âm thanh cứ ong lên trong đầu. Tai tôi dường như ù đi. Đôi mắt thẫn thờ.

"Chiếc máy bay sau khi đã thẩm định, được xác nhận là chiếc V***, với điểm đến là bang Massachucetts tại Mỹ. Cất cánh lúc 16h00. Sau hai giờ bay, chiếc máy bay đã phát nổ khiến hơn 200 hành khách đều thiệt mạng. Nguyên do phát nổ vẫn đang được xác định."

Đêm hôm đó, tôi đã lén trốn ra khỏi nhà, lao thẳng một mạch đến chỗ bí mật của tôi và em.

Từng cơn gió như kéo cản cả thân người. Càng chạy lại càng mệt chỉ muốn gục xuống.

Tấm lưng tôi dần trượt xuống theo cột bê tông. Trong vô thức, tôi phát hiện mình đang khóc. Khóc đến nức nở.

Chỉ mới lúc nãy, em đã gửi tin bảo tôi em sẽ chờ tôi. Chỉ mới lúc nãy, em đã nói sẽ sống tốt. Cũng chỉ mới lúc nãy, em đã gửi tấm ảnh chính em đang mỉm cười chờ tôi.

Tại sao lại như vậy? Ai đó nói rằng em chưa đi đi? Được không? Ai đó nói tôi biết rằng chiếc máy bay có em vẫn đang rất bình lặng đến nơi em sinh sống có được không? Làm ơn cho tôi nghe ba chữ em bình an đi. Làm ơn!

Họng tôi gào đến khàn đặc. Đôi mắt luôn không ngừng tuôn những giọt nước mắt như để xác nhận những gì tôi mong đều là không thể.

Tôi đã không thể yêu em thật trọn vẹn, đã không thể bên em như những gì đã nói, cũng đã không thể bảo vệ em. Tất cả tôi đều không thể. Những hình ảnh về em liên tục ào về trong tâm trí tôi. Em cười rạng rỡ như nắng mai. Em khóc như đứa trẻ mới lớn. Em nghiêm như những bà cụ non. Và đôi mắt em đang đỏ ngầu vì khóc, khóc rất đau đớn.

Vì em đang trách tôi. Là em đang trách chính tôi.

Gục đầu xuống gối, tôi khóc đến kiệt sức...

....

Bốn năm sau

....

Chiếc máy bay cất cánh trở về từ Mỹ, một người mặc vet đen, đeo đôi mắc kính cũng đen. Anh ta đứng một mình đẩy chiếc vali chờ xe đến. Chẳng ai có thể biết đằng sau đôi mắt kính đó là gì.

....

Tôi trở về nhà sau bốn năm du học Mỹ.

Tôi đã hoàn thành những gì đã hứa với em. Đã giành được học bổng của Harvard, đã đến Mỹ du học. Tôi đã thực hiện ước mơ được học ở Harvard cho em. Chỉ là, tôi vẫn để mất em. Mãi mãi.

....

Chiếc ô tô nhỏ của thằng chí cốt đưa tôi đến cánh đồng bồ công anh. Nó đã đem giúp tôi chậu Tử Đằng, tôi nhờ nó chăm giúp. Đó từng là của em. Tôi từng đến nhà bà em để thăm bà giúp em. Bà đã đưa tôi chậu hoa đó.

Chẳng hiểu sao, tôi chẳng ôm theo chậu Tử Đằng, chỉ lẳng lặng bước xuống xe, không nhanh không chậm đi về phía bãi đất gò.

"Đan, anh đến thăm em. Đã bốn năm rồi, anh...nhớ em lắm!"

Những ngón tay khẽ lướt trên cây thánh giá, tượng trưng cho linh hồn em. Trong một giây, tôi bất chợt nhớ lại những khoảnh khắc ở bên em. Tôi ước giá như đừng làm ba thất vọng. Giá như đừng vô tâm với em. Giá như tôi từng quay đầu nhìn em một lần. Có lẽ, em đã không bỏ rơi tôi để đi đến nơi nào đó. Một nơi nào đó thật đẹp.

Tôi lấy ví, từ trong đó, kéo ra tấm hình em gửi đã được tôi rửa ra cách đây bốn năm. Nhìn nó, tôi mỉm cười đầy chua xót. Tôi ước rằng giá như chính là thật.

Tôi đứng dậy quay gót đi đến gần chiếc xe. Vừa mở cửa, ánh mắt tôi dừng lại trên chậu Tử Đằng thật lâu.

- Anh gì ơi ! - Một tiếng gọi nghe có chút thân thuộc làm tim tôi khựng lại.

- Anh đánh rơi thứ này này. - Giọng nói ấy lại vang lên. Tôi quay đầu.

Một khoảnh khắc làm tôi ngỡ ngàng. Khuôn mặt đó, tiếng nói đó. Là em sao ?

- Đan? - Tôi vô thức bật ra tên em. Nhưng tại sao em lại ngạc nhiên nhìn tôi? Sao cũng là đôi mắt ấy nhưng những yêu thương đã từng đong đầy trong mắt em bây giờ đã chỉ còn là sự xa lạ đến khó thở vậy?

- Tôi xin lỗi !

- Không có gì. Em nhặt được tấm thẻ bị ố này nằm ở đó. - nói rồi em đưa mắt nhìn về phía ngôi mộ. Có lẽ lúc nãy, mở ví đã làm rơi, tấm thẻ học sinh của em.

- Cảm ơn .-Tôi nhận lại tấm thẻ.

- Tên em là Beatrix, ở đây anh có thể gọi em là Hạ Đan.

Chẳng hiểu vì cớ gì tôi quay lại hướng đối mặt với cửa xe đưa tay ôm lấy chậu Tử Đằng nhỏ, xoay người về hướng em. Miệng vô lực khẽ nói

- Tặng em. Xem như tôi trả ơn em vì tấm thẻ.

Trong khoảnh khắc em nhận lấy chậu hoa, những ngón tay em vô tình chạm vào bàn tay lạnh của tôi. Trong phút chốc, tôi nhìn thấy hình ảnh của em trong mắt của cô gái ấy. Lòng tôi chợt rạo lên câu hỏi rằng liệu em còn sống hay đã chết, hay em mang cô gái này đến trước mắt anh thay cho lời nói bản thân rằng em vẫn luôn bên anh?

Hạ Đan nhìn tôi cười. Nụ cười em rất sáng. Sáng tựa như có linh hồn trong nụ cười. Phải không Đan?

......... The End ..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: