Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

  "Cậu chủ, cậu không muốn gặp cô chủ tương lai ."
   "Đừng đề cập đến chuyện này." Lục Niên Phong cau mày.
 
    Anh đã từng nhìn thấy một cô gái trẻ từ bữa tiệc thứ 18 đến đảo và cha anh nói rằng cô sẽ là người vợ mà ông đã chọn cho anh. Đó là ý muốn của ông,nhưng anh cố phớt lờ vấn đề này.
Lâm An đã ở trên đảo được mười ngày.Lục Niên Phong chưa bao giờ thấy cô trước đây và anh cũng không muốn nghe bất kỳ thông tin về cô.Anh thậm chí còn không biết tên cô,chưa nhìn rõ mặt cô.Cuộc sống của anh ta vẫn còn đang trong sự nghiệp phát triển.Nuôi một người phụ nữ trong biệt viện,toàn là những trò hề nhàm chán,anh mặc kệ những điều đó.

   Lục Niên Phong biết rằng ,cha anh luôn cảm thấy có lỗi với anh,muốn bù đắp.Anh cười lạnh,còn có ích gì.
Ngồi trên băng ghế đá trong sân mùa thu,Lâm An vừa hát thầm vừa ngắm nhìn những bông hoa đang nở rộ trước mặt. Khuôn mặt nhỏ bé của cô không còn đầy nước mắt như mấy ngày trước,đôi mắt ảm đạm và rực rỡ.Cô bị cha dượng bán cho hòn đảo này và đó là một ngày sau khi cô trở về với mẹ.Rất khó để rời hòn đảo, nó nằm ở biển Địa Trung Hải rất xa Đài Loan.Khi cô nghĩ về mẹ,lại muốn khóc thêm lần nữa.Nhưng rồi để xua tan nỗi buồn,cô bắt đầu làm quen với mọi người trên đảo và cùng họ làm việc,quả thực nơi này cũng không hề tệ ,hơn chỗ nhà máy trước đây cô làm việc. Lục Hàn Tuệ,đứa trẻ cô mới quen,thật đáng yêu,con bé hồn nhiên và sôi nổi,giống như em gái cô,nó hay ríu rít bên cô làm cô bớt nghĩ về những chuyện buồn hơn.Những người khác trong sân cũng rất tôn trọng và lịch sự với cô.Và cô biết được rằng mình sắp được gả cho con trai của chủ hòn đảo này,nhưng đã ở đó rất nhiều ngày,cô vẫn chưa nhìn thấy gương mặt anh.Cô thật sự lo lắng ,chồng tương lai của cô là một người xa lạ.

  "Chị Lâm An!" Tiếng gọi to của Hàn Tuệ làm cô bỗng chợt tỉnh.Hàn Tuệ là một đứa trẻ mới mười tuổi,con bé mắc căn bệnh bại liệt từ nhỏ,nhưng sự không hoàn hảo này cũng không thể ngăn được sự hồn nhiên ,nghịch ngợm dễ thương của con bé.Đặc biệt cô là em gái của chồng sắp cưới của mình.Người dân trên đảo không ai dám nhắc đến sự không hoàn hảo của Hàn Tuệ,để nó không mặc cảm.
  
    Khi Lâm An tỉnh dậy trên đảo,chính Hàn Tuệ là người đầu tiên đến nói chuyện với cô.Mái tóc ngắn ngây thơ và sống động của con bé khiến Lâm An chút bỏ được nỗi sợ hãi và khó chịu trong lòng.Hàn Tuệ khéo léo dừng xe lăn và đưa vào lòng bàn tay của cô một chiếc lược và chiếc búi tóc.
  "Chị Lâm An,chị giúp em chải tóc nhé!" Cô cầm lấy lược và chải tóc cho Hàn Tuệ.Mái tóc thẳng mượt mà,cô chải từ từ rồi buộc lại bằng búi tóc và mỉm cười dịu dàng nói:"Xong rồi em gái." "Cảm ơn chị Lâm An ,a...anh..." Hàn Tuệ chỉ vào hướng phía sau lưng cô. Cô quay người,tròn mắt nhìn về người đàn ông cao lớn đi về phía mình,là anh sao?
  Hàn Tuệ vội chạy ra ,nắm lấy Lục Niên Phong giới thiệu:" Đây là chị gái Lâm An.Còn đây là anh trai em Lục Niên Phong.Hai người làm quen đi."
Lục Niên Phong nhìn cô ,ánh mắt anh ta có chút ngạc nhiên.Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế ,che đi phần tóc mái mỏng trên trán.Lông mi dài và cong được phủ nhẹ trên gương mặt ranh mãnh,chiếc mũi nhỏ và cong,đôi môi trái tim hồng hào hơi đỏ mọng,khiến người ta cảm thấy muốn hôn.Cô quả thực có gương mặt rất khả ái ,xinh đẹp.Và một điều rằng anh thấy cô quả thực rất giống người đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #mocdi