ANH LẤY CỦA CÔ CHỮ "TRINH" VÀ GỬI LẠI CHO CÔ CHỮ "KHINH"
Cô là Cỏ. Cô xấu xí, không có
duyên, mỏng manh hoang dại, và
tròn vo.
Anh là Gió. Anh lãng tử, galăng,
đào hoa, mạnh mẽ và đa tình.
Năm cô 16 - là lúc anh 17. Hai con
người thuộc về hai thế giới gặp
nhau.
Cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Anh chê cô xấu và chán nản khi
nhìn cô...
Tuổi trẻ của họ, là những năm
tháng anh hờn hợt - còn cô thì
nồng nàn.
Với anh, cô là người tình hờ. Với
cô, anh là tất cả.
Anh đa tình, cô giỏi chịu đựng.
Anh sành đời, cô gà mờ.
Tình yêu của cô - không ích kỉ,
không thèm khát, không ham
muốn. Là tình yêu nhẹ nhàng,
nhưng rất sâu và rất thật.
Tình yêu của anh - không thuộc
về nơi cô...
Năm cô 19 - là lúc anh 20.
Cô trao tấm thân cho anh.
Anh dạy cô hút thuốc, cô có hút -
nhưng không ghiền.
Anh dạy cô uống bia, cô có uống -
nhưng lại ói ra hết.
Anh dạy cô làm tình, cô làm anh
lên đỉnh - nhưng không bằng
những người phụ nữ ngoài kia.
Anh lấy của cô chữ "trinh", và trả
về chữ "khinh".
Cô vẫn chấp nhận.
Cô chung thuỷ đến đáng thương.
Anh nhận ra nhiều điều. Và xem
cô như một chỗ dựa tinh thần
vững chắc nhất.
Khi tâm trạng đâm vào ngõ cụt,
anh tìm cô.
Khi anh buồn, cô cứ ở mãi một
chỗ nghe anh nói và dỗ dành anh.
Thấy anh đau vì một người con
gái khác, cô không ghen - chỉ
buồn theo anh.
Cô cứ ở mãi một chỗ, đợi chờ anh.
Anh cứ rong chơi mãi, vì biết cô
sẽ đợi...
Sinh nhật lần thứ 25 của anh, anh
ngỏ lời cầu hôn cô.
Anh cho cô bốn tháng để suy nghĩ
- nhưng biết chắc câu trả lời, anh
âm thầm chuẩn bị hôn lễ.
Sinh nhật lần thứ 24 của cô, cô
đồng ý làm vợ anh.
Không có gì là bất ngờ, vì cô yêu
anh.
Không có gì là bất ngờ, vì từ lâu -
anh xem cô là tri kỉ...
Lấy nhau về, anh vẫn không bỏ
được thói trăng hoa - còn cô, vẫn
là người phụ nữ đứng sau và chờ
đợi anh.
Lấy nhau về, nhiều lúc anh bỏ mặc
cô ở nhà một mình tận ba bốn
ngày, có khi là một tuần - thế mà
cô chẳng trách móc anh một câu
nào cả.
Lấy nhau về, anh hỏi cô:
" Sao em không cấm cửa anh?!"
- cô trả lời:
" Vì em biết mình không thể ràng
buộc anh".
Lấy nhau về, anh càng đa tình hơn
- cô càng chung thuỷ hơn...
Năm cô 30 - là lúc anh 31.Biến cố
xảy ra.Anh chạy theo một người
đàn bà khác.
Ôm ấp con ả ấy về nhà.
Cô đi chợ về, thấy đôi giày đỏ - tự
động đóng cửa ra cafe ngồi.
Trưa - cô gặp con ả ấy trước cửa.
Chiều - cô để lại cho anh một tờ
giấy.
" Người ta có thể làm người tình
hờ của nhau cả đời, nhưng để làm
vợ hờ - là rất khó. Cái giá của một
người vợ rất lớn, không phải con
đĩ nào cũng có quyền chỉ thẳng
vào mặt em mà nói - "Giữ được
chồng còn không thể thì mày làm
được gì?!". Anh không sợ mất em,
cho nên anh mất em rồi đây."
Tối - anh đọc tờ giấy, vò nát, nước
mắt rưng rưng...
Anh yêu cô từ lúc nào không
hay... !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro