Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Thời gian: Buổi chiều

- Con bé đâu rồi? – Jude hỏi người quản gia.

- Dạ thưa ông chủ, tiểu thư đi chơi với tiểu thư Juvia rồi ạ.

- Ừ, ta biết rồi, con bé này thật là, đã dặn nó phải ở nhà rồi mà.

Ông vừa dứt lời thì hắn đến, chiếc Ferrari màu đen bóng lưỡng thắng " Két" trước cổng nhà. Hắn bước vào, lễ phép chào ông:

- Cháu chào bác ạ, như lời hẹn, cháu đến rước Lucy ạ.

- À, chào cháu, con bé đi chơi với bạn rồi, cảm phiền cháu đợi một chút nhé.

- Dạ vâng ạ. – Hắn mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện ông Jude.

Hôm qua tới giờ, mỗi lần nghĩ tới nó là hắn lại cười mãi, lần đầu tiên hắn thấy có người ngất xỉu khi hôn và bỗng nhiên hắn nghĩ: " Nhỏ này thật đáng yêu". Hắn và papa nó ngồi một lát thì ông lôi bộ cờ ra bắt hắn cùng chơi, chơi hết ván này sang ván khác, tỉ số vẫn hòa, hắn lên tiếng thán phục:

- Bác chơi giỏi thật, nãy giờ chơi không biết bao nhiêu bàn mà cháu vẫn không thắng được bác, xin bái phục, bái phục.

- Không, cháu cũng giỏi lắm, con bé Lucy nhà bác nào có thèm đụng tới đâu nên bác muốn chơi lắm mà vẫn không được, hôm nay có cháu bác mới được thỏa mãn cái thú vui này đấy, hahaha

Đang trò chuyện rôm rả thì ông nghe tiếng cười nói vui vẻ từ bên ngoài vọng vào, biết nó đã về, ông gọi quản gia đến:

- Ông cho người lên phòng thu dọn quần áo của con bé rồi mang xuống đây cho tôi, cả sách vở và đồ dùng cá nhân nữa.

Đúng lúc ấy, bà Layla nghe thấy, bà ngạc nhiên hỏi ông:

- Sao ông lại sai người dọn đồ của con bé, ông tính cho nó đi đâu à?

- Phải, tôi cho nó đến nhà cậu Natsu ở một thời gian, chắc bà vẫn còn nhớ hôn ước giữa con bé với con trai của Igneel chứ?

- Ừ, tôi còn nhớ, chẳng lẽ cậu này là.....

- Vâng thưa bác, cháu là Natsu Dragneel, hân hạnh được gặp bác. – Hắn đứng lên cúi chào.

- Ừ, rất vui được gặp cháu. Con bé nhà bác hơi khó bảo, cháu cố gắng nhé. – Bà cười tươi như hoa.

Hắn vừa định đáp lại thì nó và nhỏ bước vào nhà, nghe những lời bà nói, nó ngạc nhiên lắm:

- Mẹ, mẹ nói gì vậy? Sao mẹ lại nói như thể sắp gả con cho cái tên này vậy? – Nó vừa nói, vừa nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lẻm.

- Đúng vậy, cô sẽ là vợ của tôi. – Hắn thản nhiên nói.

- CÁI GÌ? – Nó quay phắt sang bà Layla – Có thật không hả mẹ? Chuyện này chỉ là đùa thôi phải không?

- Cậu ấy nói đúng đấy, con sẽ là vợ của cậu ấy. – Bà nhẹ nhàng nói.

- Không bao giờ, con không làm vợ cái tên này đâu, mẹ ơi, con không muốn, hắn là tên biến thái, là một tên háo sắc.....– Nó như hét lên, mặc cho nhỏ Juvia còn đang đứng như trời trồng khi nghe mẹ nó nói nó sắp có chồng.

- ĐỦ RỒI ĐÓ! – Ông Jude lên tiếng – Con không có quyền quyết định trong chuyện này đâu Lucy, con sẽ đến nhà cậu ấy, ở cùng cậu ấy cho đến khi con tốt nghiệp, sau đó, con mới có quyền chọn lựa cưới hay là không.

- Vâng ạ! – Tuy không cam tâm nhưng nó cũng phải miễn cưỡng đồng ý vì nó không thể cãi papa nó được.

Cùng lúc đó, người quản gia cho người xách một va li quần áo to đùng xuống, mồ hôi nhễ nhại, nói với ông Jude:

- Thưa ông chủ, chúng tôi đã dọn đồ đạc xong rồi ạ – Rồi ông quay sang nó – Tiểu thư đem theo cái va li này trước đi, những thứ cón lại chúng tôi sẽ chuyển đến sau.

- Vâng ạ, cảm ơn bác.

Nó nói, cúi xuống xách cái va li lên. " Ặc, nặng quá, cố lên nào", nó nghĩ, cố hết sức nhấc cái va li lên khỏi sàn nhà nhưng không có tác dụng, cái va li chỉ cách được sàn nhà 3 cm rồi lại hạ xuống mặt đất.Nhìn bộ dạng của nó khiến hắn bật cười, hắn đến cạnh nó và nhấc cái vali lên nhẹ như không rồi rảo bước ra xe, không quên chào ba mẹ nó. Nó ngẩn người một phút rồi cũng quay người đi theo hắn sau khi chào ba mẹ và ôm nhỏ Giao Châu thắm thiết, nói thầm với:

- Nhất định tui sẽ giết hắn cho bà xem.

Ngồi trên xe, nó không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Hắn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đầy khó chịu:

- Này, cô ghét tôi đến vậy à?

Nó không đáp mà chỉ nhìn hắn bằng cặp mắt hình viên đạn. Hắn như không quan tâm, vẫn nói tiếp:

- Hôm qua thật là một ngày đáng nhớ nhỉ?

Nó vẫn mặc cho hắn độc thoại, đôi mắt nó đằng đằng sát khí nhưng gương mặt lại ửng hồng. Nó lúc này chỉ hận không lao vào bóp cổ hắn chết được vì hắn đang lái xe, nếu nó làm vậy thì có khác gì tự giết mình đâu. Hắn không thấy nó trả lời thì thắng xe lại, áp sát mặt vào nó:

- Nếu cô không nói chuyện với tôi, tôi sẽ hôn cô vậy. – Hắn cười ranh mãnh.

Tỏ vẻ ngoan cố đến cùng, nó quyết không nói nhưng khi thấy hắn làm thật, nó vội hét lên khi mặt hắn chỉ còn cách nó đúng 1 cm:

- Tránh xa tôi ra, anh muốn nói chuyện gì cũng được hết á!!!!

- Phải vậy mới được chứ.

Hắn mỉm cười, tiếp tục lái xe và bắt đầu đặt câu hỏi với nó.

- Cô thích màu gì?

- Màu đen – Nó lạnh lùng đáp

- Thích loại đá quý nào?

- Pha lê

- ...................

Hỏi tới câu thứ.....n, thấy nó không còn trả lời hắn nữa mà thay vào đó là sự im lặng, hắn cũng không buồn quan tâm, hắn cũng cảm thấy chán trò đùa này rồi nên chỉ tập trung chạy về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro