Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 46

Nó cười cười nhìn hắn, hắn cũng nhanh chóng đi lấy nước cho nó. Nghe tiếng chân nhỏ dần, nó mỉm cười lém lỉnh, khẽ khàng để chân xuống giường. Chân nó chưa kịp chạm đất thì tiếng nói của hắn đã vang lên, ý cười thể hiện rất rõ

- Xem ra em lại không nghe lời nhỉ? Có muốn anh PHẠT em không? – Hắn nhấn mạnh

Nó vội rút chân lên giường và nằm xuống, trong lòng ngạc nhiên vô cùng,nhưng nó cũng không để tâm lắm, nó thừa biết hắn lợi hại từ lâu rồi, hơn nữa lúc nãy nó chỉ muốn thử thôi chứ cũng chẳng xuống giường làm gì vì bây giờ nó thấy rất mệt mỏi.

Hắn đứng bên ngoài lén nhìn vào, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, khi hắn vừa đi ra ngoài là nó bắt đầu nghe ngóng tiếng chân của hắn. Biết vậy nên hắn vờ như đang đi xuống lầu, sau đó thì im lặng đứng bên ngoài nhìn nó. Sau khi xác nhận là hắn đã xuống dưới, nó liền mon men bước xuống giường, hắn liền nói lớn cho nó nghe thấy. Thấy bộ mặt ngơ ngác của nó, hắn bất giác bật cười, nhìn thấy nó nằm xuống giường rồi, biết chắc nó sẽ không dám trái lời, hắn nhẹ nhàng xuống bếp lấy nước và cháo cho nó.

Một lúc sau, hắn trở lên phòng với một ca nước đầy, một tô cháo cùng hai cái ly thuỷ tinh.Thấy nó đang thiu thiu ngủ, hắn cũng không nỡ đánh thức, vừa định đem trở xuống thì giọng nói dịu dàng của nó đã giữ hắn lại:

- Sao anh không gọi em dậy? – Rồi từ dịu dàng, giọng nói nó trở nên kinh hãi khi nhìn thấy tô cháo trên mâm – Đừng nói với em là phải ăn nữa nha?

- Ừ – Hắn gật đầu và nở nụ cười của ác quỉ – Em không muốn ăn sao?

- Không, đâu có – Nó lắc đầu nguầy nguậy – Em ăn mà, dĩ nhiên là ăn rồi.

Dù trong lòng nó rất rất rất là không muốn ăn nhưng nhìn nụ cười đó của hắn mà nó dám mở miệng từ chối thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt cho nó nên đành phải nhắm mắt nuốt đại. Ăn xong tô cháo, nó thở dốc nhận lấy ly nước trên tay hắn, vừa uống nước, nó vừa nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy đau khổ. Nhìn thấy ánh mắt đó của nó, hắn lo lắng hỏi nó:

- Lucy, em làm sao vậy? Đau ở đâu hả?

- Hichic – Nó sụt sịt, mắt rưng rưng đầy buồn bã – Anh có biết..................

Nó đột nhiên im bặt không nói tiếp khiến hắn bắt đầu cuống quít, hắn vội đặt ly nước trên tay nó xuống bàn rồi nắm lấy tay nó, hoảng hốt nói:

- Biết gì? Em mau nói đi, đừng làm anh sợ mà.

Nhìn vẻ mặt của hắn, nó phải cố gắng kiềm chế để không cười, kiểu này chắc nó đứt ruột mà chết mất. Cố trưng ra bộ mặt đau khổ nhất, nó nói đều đều:

- Anh có biết em sắp lăn được rồi không? Hichic, em đâu phải là heo đâu chứ? Em đâu có giống anh, hichic

Nghe nó nói xong, hắn đơ người ra, trong đầu đang cố tiêu hoá câu nói của nó, còn nó thì ngồi nhịn cười đến người run rẩy, sau đó do không chịu nổi, nó cười như điên, không để ý tới bộ mặt đang hừng hực sát khí của hắn. Cười một hồi lâu sau, nó vẫn chưa nín được, nằm bò ra giường, nó lấy tay lau nước mắt, khó nhọc nói:

- Haha......anh làm sao vậy?....Hahaha..........

- Coi bộ em vui lắm nhỉ? – Hắn nhìn nó, mặt càng lúc càng gian – Hình như em thích cười thì phải?

- Hả? Không...haha......em đau bụng lắm rồi, giúp em với, haha – Nó vẫn chưa nhịn được, nhìn hắn bằng ánh mắt van xin.

- Được, để anh giúp em – Hắn cười cười

Nói rồi, hắn không nhanh không chậm đẩy nó nằm ngửa ra giường và hôn nó. Do thiếu oxi+bất ngờ, 13 phút sau, nó....té xỉu. Hắn dừng lại, nhẹ nhàng nâng đầu nó lên và đặt cái gối vào, sau đó thì kéo chăn lên đắp cho nó rồi ra ngoài, miệng vẫn nở một nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng nó cũng đã chịu tha thứ cho hắn, hắn sẽ không bao giờ làm cho nó bị tổn thương nữa và sẽ yêu thương nó suốt cuộc đời này. Sau khi tắm xong, hắn vào phòng làm việc, đang xem hồ sơ thì điện thoại hắn reo lên

- Là Mika sao? Sao em ấy lại gọi vào giờ này nhỉ? – Hắn bấm nút nghe – Alo? Có chuyện gì vậy?

- À không, em chỉ muốn hỏi thăm chuyện anh với chị Lucy, em thấy có lỗi quá – Mika nói giọng buồn bã

- Không sao đâu em, cô ấy đã tha lỗi cho anh rồi – Hắn vui vẻ trả lời

- ..........Vậy là anh đưa chị Lucy về nhà rồi à? – Mika có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh

- Ừ, phải rồi, nên em đừng lo nữa nhé – Hắn không hề giấu đi niềm vui trong giọng nói của mình – Thôi, khuya rồi, em ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé

- À....Dạ vâng, chúc anh ngủ ngon – Mika nói vội rồi tắt mày.

Hắn dẹp điện thoại qua một bên rồi bắt đầu làm việc. Khoảng hơn 3 tiếng sau, hắn mệt mỏi vào phòng và nằm xuống bên cạnh nó, ôm nó trong lòng rồi chìm vào giấc ngủ.

Địa điểm:Biệt thự nhà họ Minikuidesu.......

"BỐP", chiếc điện thoại bay thẳng vào tường, vỡ nát thành từng mảnh

- Chết tiệt, thật là đáng chết mà, tại sao lại như vậy chứ? – Mika gào lên – Được lắm, để xem rồi hai người còn ở cạnh nhau được bao lâu nữa?

Sau câu nói đó là một tràng cười gian ác, Mika trong đầu bây giờ chỉ toàn kế hoạch chia rẽ nó và hắn, tuy rất tức giận khi hai người đã trở lại với nhau được nhưng cô ta nhanh chóng nghĩ ra vài kế hoạch khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro