Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 43


Nó bắt taxi về nhà nhỏ, khuôn mặt không chút cảm xúc, vừa nhìn thấy nó, nhỏ đã xáp lại hỏi han:

- Sao rồi, hai người có gặp nhau không?

Nghe nhỏ hỏi, tim nó đột nhiên nhói lên, nó lạnh lùng đáp:

- Anh ấy không tới – Nói rồi, nó bỏ thẳng lên phòng, để lại nhỏ đang há hốc miệng vì ngạc nhiên.

Lên tới phòng, nó quăng túi xách lên giường và nằm ụp mặt xuống, trong người nó không còn chút sức lực nào, tay chân như trở nên thừa thãi. Một tiếng nấc khẽ vang lên và nó khóc. Nước mắt thấm ướt đẫm cả một mảng giường. Nhỏ đứng bên ngoài nhìn nó, khẽ lắc đầu thở dài, xem ra chính nhỏ đã gián tiếp khiến cho nó đau khổ rồi, còn nguyên nhân trực tiếp chính là hắn. Nghĩ đến đó, máu nóng trong người nhỏ sôi lên sùng sục,nhỏ nghiến răng, tay nắm chặt lại và bỏ xuống nhà. Lúc này, Gray vừa mới tắm xong, nghe tiếng chuông điện thoại, thấy người gọi đến là nhỏ,anh khẽ mỉm cười và nghe máy. Vừa bấm nút "nghe", giọng "oanh vàng" của nhỏ như đâm thủng tai anh:

- GRAY FULLBUSTER, EM CHO ANH 5 PHÚT, SAU KHI 5 PHÚT TRÔI QUA, ANH MÀ KHÔNG CÓ MẶT Ở NHÀ EM, EM THỀ SẼ BẰM ANH RA 100 MẢNH.

Sau tiếng thét như trời đánh đó là tiếng tút tút. Gray vội đi thay đồ và phóng xe đến nhà nhỏ, trong lòng đang thầm nguyền rủa người đã chọc cho nhỏ nổi giận Đúng 5 phút sau, chiếc xe của anh dừng trước nhà nhỏ,cảnh đầu tiên Gray nhìn thấy chính là vẻ mặt hiện rõ chữ giết của nhỏ. Mở cửa xe bước vào trong, nhỏ nói đều đều, sát khí toả ra ngùn ngụt:

- Chở em đến nhà Natsu.

Đó hoàn toàn không phải là một câu nhờ vả mà chính là ra lệnh. Thở dài, anh chỉ còn cách nghe theo.

Trong lúc này, hắn vẫn chưa về nhà, vẫn đang điên cuồng tìm nó, hắn chạy qua chạy lại không biết bao nhiêu lần. Một lúc sau, hắn mệt mỏi trở về xe.Có lẽ nó đã đi rồi, không còn ở đây nữa, nhìn tấm hình một lần nữa, hắn không khó để nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của nó, hắn cảm thấy có lỗi với nó nhiều lắm, nó đã đợi hắn rất lâu, vậy mà hắn lại không đến, nhưng hắn đột nhiên nhớ lại, chẳng phải bà lão hàng xóm nói rằng nhờ em gái hắn nhắn lại sao? Em gái? Chẳng lẽ là Mika sao? Vậy thì tại sao con bé không nói cho hắn biết?....Trong đầu hắn hiện lên muôn vàn câu hỏi, ngay lập tức, hắn phóng xe như bay về nhà, nhất định hắn phải làm rõ chuyện này. Đang phóng trên đường, chuông điện thoại của hắn vang lên

- Là Mika? – Hắn thoáng ngạc nhiên nhưng cũng nghe máy.

Bên kia, một giọng nói khổ sở vang lên:

- Hic, em xin lỗi anh, anh đừng giận em nha – Mika buồn bã nói

- Chuyện gì vậy? Mau nói cho anh biết đi – Hắn dịu dàng

- Hic, lúc chiều bà hàng xóm của anh có nhờ em chuyển lời rằng chị Lucy đợi anh ở cầu Thiên Dạ, nhưng em lại quên mất, giờ nhớ ra thì đã quá muộn rồi, em xin lỗi anh, em thật có lỗi với anh – Lucy rấm rức khóc

Hắn lặng người đi, vậy mà hắn nỡ nghĩ xấu cho Mika, hắn cảm thấy mình thật đáng trách. Rồi hắn dịu dàng nói:

- Mika, không sao đâu, anh không trách em đâu, đừng buồn nữa.

- Thật hả anh? Em cảm thấy có lỗi lắm, hic – Mika vẫn khóc, giọng pha chút mừng rỡ

- Không sao đâu, anh không giận, thôi, anh đang lái xe, nói chuyện với em sau nhé

- Vâng, mai gặp – Mika mừng rỡ nói.

Rồi hắn tắt máy, tiếp tục phóng thẳng về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro