Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26


Hắn lấy tay lau đi giọt nước mắt của nó, thở dài. Hắn cảm thấy đau và có lỗi với nó nhiều lắm, hèn gì khi hắn gọi báo, giọng nó có vẻ hơi kì lạ. Nhưng thật sự, hắn không hề nhận được bất kì tin nhắn nào từ nó, hắn cảm thấy rất lạ bởi vì lúc nào hắn cũng đem điện thoại bên mình cơ mà,chỉ có duy nhất lúc nãy là bỏ quên trong phòng thôi.

- Không lẽ làm Mika? Nhưng tại sao con bé lại làm như vậy chứ? – Hắn nhíu mày lại – không được, mình phải hỏi rõ chuyện này.

Nghĩ là làm, hắn gọi cho Mika nhưng không liên lạc được, hắn bỏ điện thoại qua một bên rồi đi tắm. Sau đó hắn qua phòng nó và nhẹ nhàng leo lên giường để không đánh thức nó. Hắn ôm lấy nó vào lòng và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Địa điểm: Biệt thự nhà họ Minikuidesu......................

- Hahahaha, nghĩ tới cái cảnh cô ta ngồi ở nhà chờ đợi mỏi mòn, tao thấy vui thật đó – Mika cười vui vẻ – Tao sẽ cho nó biết, nó chẳng là gì với anh Phong cả, anh Natsu chỉ có thể là của tao.

- Mày không sợ anh Natsu phát hiện ra sao? – Lisana thở dài – Dù gì cô ấy cũng là vợ sắp cưới của anh Natsu mà.

- Mày im đi – Maka rít lên – Chỉ có tao mới có tư cách làm vợ của anh phong thôi. Tao quyết không tha cho nó đâu.

- Tao chỉ cảnh báo mày vậy thôi, tuỳ mày quyết định, thôi, nãy giờ nói cũng khá lâu rồi, tao ngủ trước đây, sáng mai tao phải đi làm thêm.

- Ừ, mày ngủ đi, đừng có bép xép với ai đó – Mika đe doạ.

- Tao biết – Lisana thở dài, nói nhanh rồi tắt máy.

Lisana khẽ thở dài, cô cảm thấy kinh tởm chính con người của cô, tuy cô không dính dáng đến những việc Mika đã làm nhưng cô đều biết. Nói cách khác, cô chính là nhân chứng sống, chỉ cần cô tố cáo, Mika chắc chắn sẽ bị bắt nhưng cô không thể. Dù gì chính Mika cũng đã cứu sống cô, làm vậy chẳng khác gì là lấy oán trả ơn mà cô không phải là một con người vong ân bội nghĩa.

Mải suy nghĩ, Lisana không tài nào ngủ được, cô bật dậy khỏi giường và đi ra ngoài. Không khí lành lạnh của đêm khuya khiến đầu óc cô nhẹ nhàng hơn. Đang rảo bước trên con phố, đột nhiên có tiếng nói phát ra từ sau lưng cô:

- Này cô em, có muốn đi chơi với bọn anh không?

Lisana hoảng hốt quay đầu lại, trước mắt cô là 4 tên thanh niên trông rất bụi bặm và người chúng sặc mùi rượu. Một tên tiến về phía cô, giở giọng đểu cáng nói:

- Em thật là xinh đó nha, nào, đi uống với bọn anh một ly nào.

Nói rồi, tên đó tóm lấy tay cô. Mặt Lisana trắng bệt, cô dùng hết sức giật tay ra và quay đầu bỏ chạy.

- Đuổi theo nó tụi bây.

Đường phố giờ này vắng hoe, lâu lâu chỉ có vài chiếc xe hơi chạy vụt qua và họ chẳng để ý gì tới cô cả. Lisana bắt đầu thấm mệt, bước chân cô chậm dần và 4 tên kia cũng đã đuổi kịp cô. Bọn chúng bắt đầu lôi cô đi,mặc cho cô không ngừng hét lên. Bỗng nhiên có một chiếc xe hơi thắng lại trước mặt họ và một chàng trai bước ra. Anh ta lạnh lùng nói:

- Bỏ cô ấy ra

Nhưng khổ nỗi, anh ta lại nói bằng tiếng Anh nên bọn chúng dường như không hiểu, một tên trong bọn chúng tiến đến giơ nắm đấm ra, kề sát mặt anh:

- Thằng Tây kia, mày nghĩ mày là ai mà xía vào chuyện của tao, lên tụi bây.

Hắn vừa dứt lời, 3 tên kia xông lên. Lisana nhìn chàng trai kia đầy lo lắng nhưng anh ta vẫn đứng đó, bình thản đến lạ lùng. Rồi rất nhanh, anh giơ chân lên đá vào mặt tên cầm đầu, hắn té ngược về phía bọn đàn em,máu từ mũi hắn chảy ra. Rồi bọn chúng lại xông lên nhưng chàng trai lạ mặt nhanh chóng hạ gục cả 4 người. Bọn chúng cắm đầu chạy đi, miệng không ngừng đe doạ.
- Cô có sao không?

- À không? Tôi ổn, cám ơn anh đã cứu tôi – Lisana nắm lấy tay anh.

Bixlow mỉm cười, đỡ cô đứng dậy:

- Tiếng Anh của cô cũng khá quá nhỉ? Tôi cứ sợ cô không hiểu tôi nói gì.

Lisana thoáng đỏ mặt trước nụ cười đó, cô mỉm cười, ngại ngùng đáp:

- Lúc nhỏ tôi vốn sống ở Mỹ mà, cám ơn anh đã cứu tôi nhé, tôi tên là Lisana Straus – Cô mỉm cười – Nếu không thì anh cứ gọi tôi là Clara, đó là tên tiếng Anh của tôi.

- Chào cô, tôi là Bixlow, cô không cần cám ơn tôi, đó là điều nên làm mà – Anh mỉm cười – Sao trời khuya rồi mà cô còn ra ngoài?

- Tôi không ngủ được – Cô khẽ mỉm cười – Còn anh?

- Tôi cũng vậy, xem ra chúng ta là hai người cùng ý tưởng rồi – Anh mỉm cười – Để tôi đưa cô về nhà nhé?

- À vâng, cám ơn anh – Líana ngại ngùng.

Cô vừa dứt lời, Bixlow mở cửa xe cho cô rồi cũng mau chóng lên xe.

Bầu không khí trên xe vô cùng tĩnh lặng, không ai nói với ai câu gì. Thỉnh thoảng, Lisana lại lên tiếng chỉ đường cho Bixlow rồi lại tiếp tục chìm vào khoảng không tĩnh lặng của chính cô. 4 tên côn đồ lúc nãy đã vô tình gợi lại cho cô những kí ức ngày xưa, những kí ức cô chẳng bao giờ muốn nhớ lại. 5 nhăm, một khoảng thời gian không hề ngắn ngủi, nhưng cũng không đủ dài để xoá đi bóng đêm trong lòng cô. Nhìn vẻ mặt bi thương và buồn bã của cô gái lạ mặt, đột nhiên lòng Bixlow khẽ rung lên.Cái hình bóng vừa nhỏ nhắn, vừa cô độc này khiến anh muốn ôm lấy để bảo vệ và che chở. Bỗng nãy ra một ý, Bixlow tăng tốc, chiếc xe phóng vút đi trong màn đêm tĩnh lặng. Đang ngồi suy nghĩ, Lisana chợt nhận ra cảnh vật xung quanh đang càng lúc càng vắng vẻ và cực kì lạ lẫm. Cô nhìn anh với ánh mắt đề phòng:

- Anh muốn làm gì? Anh đưa tôi đi đâu?

- Cô hãy tin tôi – Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói rồi quay ra tiếp tục lái xe.

Không hiểu sao, cô lại tin tưởng anh, đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ấy dường như không nói dối. Cô mỉm cười:

- Tôi tin anh.

Chừng 15 phút sau, chiếc xe dừng lại trên một cánh đồng rộng lớn. Bixlow mở cửa cho cô, cô bước xuống nhìn xung quanh rồi ngạc nhiên hỏi:

- Đây là đâu vậy?

Anh mỉm cười, giơ ngón tay hướng lên trời. Lisana ngước lên nhìn theo hướng anh chỉ, trước mắt cô là một dải ngân hà lung linh huyền ảo, các vì sao lấp lánh như đang mời gọi, không kìm được, cô khẽ thốt lên:

- Oa, đẹp quá!!!!!!!!!!!!!Làm sao anh tìm được nơi này vậy?

- Tôi tình cờ thôi, từ khi tới Nhật, mỗi khi buồn, tôi thường đến đây, nơi này khiến tôi thấy thoải mái.

Anh kéo cô ngồi xuống, cô mỉm cười, ánh mắt ánh lên nỗi bi thương thầm kín:

- Sao anh lại đưa tôi đến đây?

- Vì tôi thấy cô đang buồn, tôi nghĩ cô sẽ thấy thoải mái hơn khi ở đây.

Lisana cười tít mắt, cô ngả người nằm xuống bãi cỏ, nhẹ nhàng nói:

- Đúng vậy, nơi này khiến tôi thấy rất tuyệt. Cám ơn anh.

- Không có gì – Anh khẽ mỉm cười.

Rồi hai người lại chìm vào im lặng. Đột nhiên Lisana lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

- Anh giữ bí mật được không? – Cô nhẹ nhàng nói – Dù đó là những việc vô cùng kinh tởm?

- Được, cô muốn nói chuyện gì?

Lisana mỉm cười, đôi mắt nhìn về một khoảng xa xăm. Cô bắt đầu nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đôi lúc khẽ run run:

- Ngày xưa khi tôi ở Mỹ, tôi từng có một gia đình rất hạnh phúc, mẹ tôi là người Nhật, ba tôi là người Mỹ. Vào những ngày cuối tuần, tôi thường cùng họ đi picnic hoặc đi du lịch đây đó. Rồi một ngày, khi tôi 8 tuổi,một tai nạn đã cướp đi ba mẹ của tôi – Giọng cô run run – Sau đó, những người được gọi là người thân của tôi đã cướp sạch tài sản của ba mẹ tôi, không để lại cho tôi một xu nào.

Cô dừng lại, hít thở thật sâu rồi tiếp:

- Họ đá tôi qua một bên và bắt đầu đùn đẩy tôi cho nhau. Rồi dì tôi nhận tôi về, từ đó, tôi sống như một con ở, suốt ngày phải thức dậy từ sáng sớm để làm đủ mọi việc. Cơm thì bữa có bữa không, nếu có cũng chỉ là cơm nguội là sang lắm rồi. Khi bà ta vui, bà ta không thèm để mắt đến tôi,còn khi buồn bựa chuyện gì, bà ta đánh đập tôi như một con chó.
Lisana lại im bặt rồi lại nói tiếp nhưng giọng đầy bi thương và sợ hãi:

- Khi tôi 13 tuổi, bà ta có một người nhân tình. Hắn cũng không ngừng đánh đập tôi trước mặt bà ta. Rồi một ngày khi bà ta đi vắng, lúc đó tôi đáng làm việc nhà, hắn từ phía sau ôm chầm lấy tôi và bàn tay hắn xé toạc áo tôi ra. Tôi cố gắng chống cự thì hắn tát vào mặt tôi, rồi hắn dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ tôi, nào là nếu tôi nghe lời, hắn sẽ cho tôi ăn ngon, sẽ cho tôi tiền – Cô cười khan một tiếng nhưng ánh mắt ngập tràn cay đáng – Tôi vẫn chống cự và lần này hắn đánh tôi rất mạnh. Lúc đó, đầu óc tôi quay cuồng, khoé miệng còn bị chảy máu nữa, thế là tôi để mặc cho hắn cưỡng bức mình......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro