Chap 18
Tại nhà hàng, Miko dùng đũa gắp một khoanh sushi đưa lên miệng hắn:
- Nói a đi nào!!!!!!!
- Thôi, anh tự ăn được rồi, sao hôm nay em lại nổi hứng muốn đút cho anh ăn vậy?
- Em muốn chăm sóc anh mà, nói AAAAA đi – Cô ta vẫn tươi cười
Hắn mỉm cười, mở miệng ra theo lời Miko. Cô ta sau khi đút cho hắn, cười toe toét:
- Ngon không?
- Ngon, mà anh tự ăn được rồi – Hắn quay qua nó – Em ăn có ngon không?
- Ngon lắm, anh đừng lo – Nó mỉm cười, che đi sự khó chịu trong lòng.
Ngồi nhìn hắn thân thiết với nó, Miko khẽ cau mày khó chịu, cô ta giật giật tay áo hắn, miệng cười rất tươi:
- Anh này, em đút cho anh nữa nè.
- Thôi, anh tự ăn được rồi.
Tuy phản đối nhưng Miko bỏ ngoài tai, tiếp tục gắp cho hắn, hắn cũng đành phải bó tay mà thuận theo cô ta. Trong suốt bữa ăn, hắn và Miko nói rất nhiều chuyện, chủ yếu là về gia đình hắn. Nó chỉ ngậm tăm ngồi ăn, không nói gì cả bởi vì nó có biết gì để nói đâu, ba mẹ hắn nó chỉ mới gặp có một lần thôi, hầu như nó chưa biết gì về gia đình của hắn cả. Ăn xong, hắn đưa Miko về nhà, trước khi vào mà, Miko hôn vào má hắn một cái rồi mới chạy đi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, sự khó chịu trong lòng nó lại gia tăng nhưng nó vẫn cố che giấu. Trên đường về nhà, hắn hỏi nó:
- Sao lúc đi ăn em không nói gì vậy?
- Em đâu biết gì mà nói hả anh? – Nó mỉm cười – Miko hình như rất thân thiết với gia đình anh thì phải?
- Ừ, con bé giống như em gái của anh vậy, mẹ anh cũng xem Miko như con cái trong nhà, mà em hỏi có gì không?
- Không, em chỉ hỏi vậy thôi mà, không có gì đâu.
Nói rồi, nó quay ra cửa ngắm nhìn cảnh vật, hắn thấy vậy cũng không hỏi gì thêm. Bỗng nhiên điện thoại nó rung lên, là nhỏ gọi đến.
- Alo, bà gọi tui có gì không? – Nó bắt máy.
- Tui muốn rủ bà đi chơi đó mà, đi không?
- Ừ, tui cũng đang rảnh. Chừng nào?
- Bây giờ nè, bà lại nhà tui đi, tui đợi.
Nói rồi, nhỏ cúp máy, nó quay qua hắn:
- Anh chở em lại nhà Juvia được không?
- Ừ, em và cô ấy đi chơi hả?
- Ừhm, em cũng muốn đi chơi một chút, hihi – nó cười
- Đi đâu thì đi nhưng tối về sớm với anh nha, xa vợ anh nhớ lắm đó – Hắn cười gian
- Anh này, em đi có một chút thôi mà – Nó đỏ mặt
Tới nhà nhỏ, trước khi nó xuống xe, hắn kéo tay nó, mỉm cười:
- Có gì điện thoại cho anh nha.
- Ừ, em biết rồi, thôi em đi à – Nó bước xuống xe.
- Ừ, tối gặp.
Nói xong, hắn phóng xe đi, nó bước tới cổng nhà, bấm chuông một hồi lâu mới thấy nhỏ vác xác ra. Nó gầm lên:
- Tưởng bà chết trong đó rồi chứ!
- Thôi mà, hihi, xin lỗi, mình đi thôi, xe đợi sẵn nè.
- Đi đâu?
- Đi mua sắm,hihi, nhanh lên.
Hai đứa lên xe và và bắt đầu dạo xung quanh các cửa hàng quần áo. Mua đồ xong, hai đứa đi ăn kem. Trong nhà hàng, đang măm măm ly kem socola,bỗng nhiên nhỏ ngẩng đầu lên hỏi nó:
- Bà với Natsu dạo này sao rồi?
- Sao là sao? Thì vẫn bình thường thôi, còn bà thì sao?
- Cũng vậy thôi à, hihi
- Ừ, mà Juvia nè, nếu mà Gray có một đứa em gái, không phải là em gái ruột nha, vô cùng thân thiết với nhau thì bà nghĩ sao? Ví dụ thôi nha.
- Ưhm, tui sẽ xử con nhỏ đó – nhỏ cười toe.
- Tui hỏi nghiêm túc đó – Nó nghiêm mặt.
- Tui đùa chút cho vui mà, nếu là tui, tui sẽ nói thẳng với Gray là tui không thích, mà sao bà hỏi vậy?
- Vì Natsu cũng có một cô em gái như vậy đó, cô ấy có vẻ rất tốt,rất đáng yêu nhưng tui lại thấy hơi khó chịu khi thấy họ gần gũi, có lẽ tui ích kỉ quá bà ha? – Nó cười buồn.
- Bà điên à – Nhỏ búng vào đầu nó – Sao lại ích kỉ chứ? Chuyện đó là bình thường mà, nếu là tui,tui cũng vậy thôi. Mà bà tính làm gì?
Nó lấy tay xoa xoa trán, cười buồn:
- Chắc tui sẽ từ từ theo dõi, nếu thấy cô ấy quá thân thiết với Natsu thì tui sẽ nói chuyện với anh ấy.
- Bà điên à? Không được, phản đối, bà cần phải nói ngay, con trai là chúa lăng nhăng, coi chừng bị cướp người yêu hồi nào không hay đó!!!!!!
- Nhưng tui muốn tin anh ấy – Nó cười với nhỏ – Bà đừng lo, tui biết mình đang làm gì mà.
Biết tính nó đã quyết thì không thay đổi được, nhỏ hậm hực nói:
- Tuỳ bà thôi, nhưng nếu có chuyện gì thì phải nói cho tui biết đó.
- Ừ, tui biết rồi, mà bà không được nói chuyện này với ai đó, kể cả Gray, hứa với tui đi!!!!!!
- Ừ, tui hứa mà, không lẽ tui nhiều chuyện lắm sao?
- Bà đâu có nhiều chuyện – Nó cười cười – Mà là cực kì nhiều chuyện.
Nói xong, nó nhăn răng ra cười, nhỏ quê độ, cúi xuống ăn kem, không nói thêm lời nào. Nó cũng ngưng cười rồi cúi xuống ăn, trong lòng vẫn còn hơi vướng bận chuyện của Miko.
Tại biệt thự nhà họ Minikuidesu.......................
- Miko, mày mới nói gì cơ? – Tiếng Lisana hét lên trong điện thoại.
- Tao nói là tao sẽ xử con nhỏ đó, mày điếc à? –Miko bực bội
- Mày có điên không? Coi chừng phạm pháp đó.
- Không có đâu mà mày lo, thế lực của ông già nhà tao dư sức bưng bít mà, với lại nếu có chuyện gì cũng không tới lượt tao hưởng đâu – Miko cười đểu.
- Mà mày tính làm gì?
- Tao sẽ cho người lái xe đụng nó, giống như một vụ tai nạn vậy.
- Tại sao chứ? Vì một người con trai ư? Đáng không hả Miko, mày nên suy nghĩ kĩ đi.
- Mày im đi, sao lại không đáng? Mày biết tao yêu anh Natsu bao lâu rồi không? Con nhỏ đó lấy quyền gì mà cướp anh ấy của tao?
- Mày thật là........họ yêu nhau là chuyện của họ, mày không mừng thì thôi sao lại làm vậy chứ?
- Mày im đi, tao đã quyết rồi, không ai được cướp Natsu của tao, mày đừng có mà bép xép đó.
- Tao biết rồi, tuỳ mày thôi, tao không có ý kiến.
Nói rồi, Lisana tắt máy, cô thở dài mệt mỏi, đã 5 năm rồi, cô và Miko trở thành bạn thân đã ngần ấy năm, là người hiểu rõ Miko nhất và là người duy nhất biết được những việc làm ghê tởm của Miko. Đã nhiều lúc cô muốn dứt bỏ mọi thứ, không muốn dính dáng gì tới Miko nữa nhưng chưa bao giờ cô làm được những việc đó. . Cô thở dài, chắp tay lại thầm cầu nguyện:
- Xin Chúa hãy che chở cho người con gái tội nghiệp ấy, cho dù có phải hy sinh mạng sống của con, xin hãy giúp con.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro