Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 36: Làm tình!

18+ nhé các mẹ. Thịt thịt :v
~

Diệp Chính Hàn trong phòng nhìn quyển sách cố vò đầu vào học. Nhưng cứ một lúc lại nhớ tới cô. Tại sao giờ này chưa đến gặp anh nhỉ? Không biết cô với con có khỏe không? Cơ mà, quái quỷ là,... Tâm trí anh vẫn khốn nạn nhớ nhung đến thân thể của cô.

Tiếng cánh cửa mở ra. Diệp Chính Hàn biết là cô, vui mừng không quay đầu, giả vờ gằn giọng nói:

"Mau về! Hà Thiên Tranh đừng làm phiền tôi nữa!"

Nói xong anh mới lạnh nhạt quay lại. Bỗng đôi đồng tử hiện lên một ánh sáng khó hiểu, một sự ngạc nhiên bỡ ngỡ nào đó.

Hà Thiên Tranh đang mặc trên người một bộ nội y màu hồng, dạng còn thỏ sao? Diệp Chính Hàn khẽ nuốt nước bọt. Chiếc áo lông mỏng manh không dây cuốn quanh ngực sữa ngọt ngào, mờ ảo khe ngực chật chội. Dưới chiếc bụng hơi nhô ra. Là một chiếc quần lót lông hồng đang ẩn chứa một thứ vật quý báu. Đằng sau mông cô là một chiếc đuôi nhỏ nhắn đáng yêu. Chiếc chân trắng nõn bước nhẹ tới anh. Diệp Chính Hàn ngước đôi mắt kinh ngạc lên nhìn cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm đỏ ửng. Hai má phiến hồng nhìn vô cùng đáng yêu. Hai mắt trong suốt thơ ngây chết tiệt nhìn anh ngại ngùng.

Diệp Chính Hàn khẽ gầm một tiếng:

"Hà Thiên Tranh! Cấm bước đến đây!"

Hà Thiên Tranh ngại ngùng e thẹn vì câu nói của anh mà buồn tủi, chân vẫn tiến đến chậm chạp, miệng khẽ nũng nịu khó chịu kêu lên:

"Em thật rất buồn khi anh cứ xa lánh em!"

Diệp Chính Hàn đưa mắt ra chỗ khác. Nhưng không chịu được lại nhìn thẳng vào đôi hồng hào xinh đẹp của cô. Da trắng nõn của cô đã ửng hồng vì lạnh. Anh phải làm gì đây?...

Diệp Chính Hàn vô cùng bỡ ngỡ. Tim đã chệch đi vài nhịp. Mắt đung đưa sang phúc khác. Khuôn mặt tức giận lạnh lùng nói:

"Ai đưa em bộ này để mặc vậy!?"

Hà Thiên Tranh tức giận với thái độ của anh nói:

"Là em tự mua! Làm sao chứ!?"

Hình ảnh người con gái non nớt đáng yêu mặc bộ đồ phản cảm hiện lên trước mắt. Diệp Chính Hàn không chịu đước bỗng đứng dậy. Tiến bước thật nhanh về phía cô. Tay ấm áp ôm lấy má cô. Môi mỏng nhắm thẳng vào môi ngọt ngào của cô. Làm Hà Thiên Tranh giật mình. Tim đã đập thình thịch. Cô không nhớ anh là ai, nên bây giờ làm chuyện đột ngột như này, thật khiến người ta tay không mà run rẩy ngại ngùng.

Lưỡi anh cuốn chặt lấy lưỡi ấm áp của cô. Cái cảm giác này, là khi nào rồi chưa được thưởng thức? Tay anh khẽ luồn lách dưới vùng ngực cô. Khẽ bóp mạnh một cái. Cho dù là qua lớp vải lông mềm mại, nhưng lại khiến cho tinh thần Diệp Chính Hàn đê mê. Thật có lực đàn hồi!

Hà Thiên Tranh hoảng hốt kêu lên một tiếng. Rốt cuộc lại khiến thằng nhỏ của anh giật giật vài cái.

Tay Diệp Chính Hàn cố cởi chiếc áo ngực. Nhưng lại cởi mãi không xong. Dùng lực xé lại không được. Anh liền bỏ môi ngọt ngào ra. Bế bồng cô tiến về phía giường.

Sau khi trụ cô kiên cố. Anh chăm chú đến phần ngực nhô cao. Muốn cởi áo ngực ra bằng được. Diệp Chính Hàn điên tiết thầm rủa nhà sản xuất tại sao lại làm ra cái áo nội y mà khó cởi đến vậy!

Hà Thiên Tranh mặt đã đỏ bừng. Bàn tay lạnh ngắt của anh chạm vào ngực khiến cô run rẩy. Tim đập thình thịch. Tay không chịu được mà ôm lấy mặt mặc cho anh hoành hành. Là tại cô dụ dỗ, làm sao có thể dừng lại được! Nhưng cô lại nhớ đến bụng mình. Khẽ kêu lên:

"Hàn...ưm... Nhẹ thôi,... Con chúng ta...!"

Diệp Chính Hàn vừa cởi được chiếc áo ngực của cô. Ngực to lớn nhảy bổ ra. Nhìn như hai chiếc bánh bao thơm ngon. Hà Thiên Tranh sợ hãi liền cảm thấy có gì ẩn ướt chạm vào ngực mình. Cô khẽ run lên. Cả người mất hết sức lực. Răng cắn thật chặt ngón tay nhằm cố không phát ra những tiếng kêu dâm đãng. Mắt nheo lại chịu đựng sự tê dại của dục vọng.

"Hàn, Hàn... Ưm...Nhẹ chút!"

Diệp Chính Hàn một miệng cắn xé ngực cô. Ngực còn lại tùy ý cấu véo. Bảo anh nhẹ chút? Chính là chờ đến sáng mai!

Miệng anh cắn cắn hạt nho trên ngực cô. Anh thật là biến thái nha!

"Ư... Hàn... Ư...ư...Hay thôi?"

Diệp Chính Hàn nghe vậy tức giận cắn mạnh ngực cô một miếng thật lớn. Làm ngực trắng sữa đã hiện đầy vết răng của anh.

Tay anh đi xuống dưới luồn vào quần lót. Ngón tay khẽ ray ray hạt chân châu. Tinh dịch tràn đầy cả tay của anh.

Diệp Chính Hàn cắn cắn vành tay cô, miệng cố hé lên:

"Nhiều dịch thế này. Còn bảo dừng lại!"

"Ư... Huhu... Ư... Hàn... Ân....!"

Hà Thiên Tranh cắn môi đến bật máu. Má nóng rát đến tê người. Tim đạp loạn xạ. Cơ thể như đã không còn là của bản thân. Bỗng phần to lớn của anh khẽ cọ xát âm huyệt. Làm cho Hà Thiên Tranh ngứa ngáy khó chịu muốn lấp đầy. Cái cảm giác này mới là lần đầu từ khi cô mất trí nhớ. Thật là muốn chết mất! Miệng cô không ý thức khec nỉ non van xin:

"Ư... Hàn... Ngứa... Ngứa quá!"

Diệp Chính Hàn nghe vậy nhớ lại những ngày tháng hai người âu yếm. Trong lòng dâng lên ham muốn. Cậu nhỏ cọ sát vào u cốc của cô.

Hà Thiên Tranh khóc không ra nước mắt. Miệng vang xin ngại ngùng :

"Hàn... Huhu... Giúp em đi! Khó chịu... Ưm...ư....hu... Giúp em!"

Diệp Chính Hàn cười nhếch lên một cái. Tim như có dòng nước ấm tràn vào. Lập tức cởi quần. Vật to lớn đứng hẳn dậy uy nghi như đang làm việc chính nghĩa!

Anh đưa cậu nhóc đến cửa huyệt, nơi có dâm dịch đang trào ra phóng túng. Quy đầu cố định. Diệp Chính Hàn nhấc một hơi. Liền trực tiếp đâm thẳng vào. Khiến Hà Thiên Tranh đau đến phát ngất kêu lớn lên.

Đau đớn! Tay cô khẽ có xoa bụng. Anh đang làm cái gì vậy! Cô bỗng khóc lóc đau đớn. Chỗ ấy như bị xé rách. Vật kia như quá to lớn đối với hang động của cô!

Diệp Chính Hàn thấy mình hơi quá đáng. Động tác mạnh mẽ nhẹ nhàng lại một chút. Cả một tháng chỉ có nhìn cô mà không được ăn. Thử hỏi chưa đâm chết cô là may!

Ra thịt non mềm bó sát vào cu cậu khiến Diệp Chính Hàn sung sướng. Tay bóp chặt ngực cô. Miệng lại hạ xuống bú mút.

Hà Thiên Tranh vừa đau đớn vừa mang theo dục vọng. Khiến nước mắt cô ngừng rơi. Thay vào đó là những tiếng kêu dâm đãng đến chính cô còn không biết được...

Diệp Chính Hàn lên đến cao trào đâm sâu chục cái vào thân thể cô, rồi lại chịu đựng mà chạy ra ngoài phun ra.

Hai thân thể trần trồng dính sát vào nhau. Tận đến nửa đêm Diệp Chính Hàn mới buông tha. Riêng Hà Thiên Tranh đã ngất đi ngất lại bốn lần!

~~

Sáng sớm, tiếng Lăng Ngọc Tuệ đã như muốn vả chết tên ôn tử trước mặt:

"Diệp Chính Hàn, con còn nhân tính không! Con bé đang mang thai. Lại dám vận động mạnh. Con không nghĩ đến đứa bé sao!?"

Diệp Chính Hàn khuôn mặt xám xịt nhìn cô gái sắc mặt nhợt nhạt đang nằm trên giường. Vốn hôm qua anh làm rất nhẹ nhàng. Mọi lần làm đến sáng, lần này mới đến nửa đêm, cô đã thành ra như vậy sao?!

~

20/8,01:08

Huhu sao mình ra truyện mới không ai đọc luôn vậy -.-

Mọi người ủng hộ truyện mới nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro