04: Ở phòng ngủ cùng anh họ loạn luân, nội bắn
Bạch Tụng rất gầy, sờ lên rất thoải mái, trơn mềm, không cộm người.
Cự long cắm vào, trên bụng nhỏ hiện ra hình dạng nam căn, hơi nhô lên theo động tác phập phồng, làm người xem càng thêm muốn thi bạo, chỉ muốn thao hư.
"Ân a...... Ô...... Ca ca......"
Hai tay Bạch Tụng ôm cổ Chu Lộ, ngẩng đầu lên chủ động hôn môi, dò ra đầu lưỡi bị Chu Lộ ngậm lấy, chiếm hữu dục mười phần hôn cực lâu.
Bạch Tụng bị hôn đầu óc mê mang, mơ mơ màng màng nằm, mở ra thân thể đón ý nói hùa nam nhân động tác. Làn da cậu kiều nộn, Chu Lộ mạnh tay, trên tay lại có vết chai dày, sờ lên cọ ra vệt đỏ, nhìn tăng thêm vài phần sắc tình.
Tiếng thao lộng bạch bạch bạch đặc biệt rõ ràng trong phòng, giường đệm rung động. Hắn ra sức thúc eo, nhìn chằm chằm nơi hai người giao hợp, đáy mắt đỏ tươi.
Từ khi từ trong núi ra ngoài, hắn quỳ gối trước mộ cha mẹ, nói khi trở về sẽ mang con dâu về cho bọn. Hiện tại hắn nhìn thân thể Bạch Tụng, nghĩ đến trong cơ thể hai người chảy cùng dòng máu, các loại tự trách tràn ngập.
Hắn nghe Bạch Tụng rên rỉ, động tác đưa đẩy càng ngày càng kịch liệt nhanh chóng, khoái cảm dần dần bao phủ. Hắn nhéo eo cậu mềm mại, lần nữa áp xuống hôn lấy môi người dưới thân thơm ngọt.
Xin lỗi cha mẹ.
Quy đầu đỉnh sâu, đằng trước thường đụng tới tử cung, huyệt thịt bọc cự vật, trứng ở bên ngoài, mỗi một tấc da thịt đều sung sướng đến run rẩy.
"Ca ca...... Quá sâu...... Ân a...... Không cần...... Thật thoải mái...... Ca ca đỉnh tới rồi...... Ân a a...... Ô......"
Hốc mắt Bạch Tụng chứa một tầng sương mù, cậu nhìn thân hình Chu Lộ mơ hồ, kinh ngạc phát hiện từ lúc cắm vào hắn không lêb tiếng.
"Ca ca......"
Chu Lộ đỉnh sâu một cái vào chỗ sâu nhất, ghé vào người cậu, đè nặng giọng: "Ân?"
"Ca ca anh thoải mái không?"
"Thoải mái."
Bạch Tụng ngước mắt nhìn hắn, bĩu môi: "Anh không nói lời nào em tưởng anh không thoải mái."
Chu Lộ rút ra một nửa, lôi kéo tay cậu sờ lên côn thịt, ánh mắt như đang hỏi: Cứng như vậy, em không cảm giác được sao?
Bạch Tụng ngượng ngùng nói chuyện, ngón tay nắn vuốt, đỏ mặt tránh né tầm mắt hắn.
Nhục căn lần nữa bắt đầu đưa đẩy, hoa huyệt đã bị thao đậm màu, ban đầu là nụ hoa, hiện tại là một đóa hoa kiều diễm nở rộ. Trên da thịt trơn mềm không có tì vết, mê người như thạch trái cây.
Chu Lộ không có kỹ xảo, đơn thuần dùng sức thao, mỗi lần đều vào nguyên cây. Hắn hít sâu một hơi bình tĩnh lại vì khoái cảm, Tụng Tụng thật chặt, bên trong ướt nóng, mỗi lần rút ra bị gắt gao hút, rất nhiều lần thiếu chút nữa bị kẹp bắn.
"Ân a...... Ca ca...... Không cần...... Không được...... Quá nhanh đừng...... Muốn tới...... Ân a a......"
Hai tay Chu Lộ nắm mắt cá chân cậu, eo kích thích cực nhanh. Nơi giao hợp dâm thủy văng khắp nơi, nước chảy xuốn giường, hiện ra dấu vết nhỏ ướt dầm dề.
"Không cần...... Không cần......"
Bạch Tụng rên rỉ càng lúc càng lớn, gò má đà hồng, thần sắc mê say.
Hai người thô nặng thở gấp, Chu Lộ cứ như vậy thao mấy trăm cái, toàn thân cơ bắp căng lên.
"Không cần...... Ca ca...... Tụng Tụng...... Tụng Tụng muốn tới...... Thật sự muốn tới ân a...... Không thể...... Quá nhanh...... Ân a......"
Chu Lộ hôn môi cậu, "Có thể bắn vào không?"
"Dạ...... Muốn...... Muốn ca ca bắn vào tới......"
Bạch Tụng gấp không chờ nổi gật đầu, tay lung tung nắm chặt khăn trải giường, chuẩn bị cùng ca ca nghênh đón khoái cảm cường liệt nhất.
Chu Lộ gắt gao cắn chặt khớp hàm mới có thể khống chế bản thân không thô tục. Hắn nâng một chân cậu lên, kê ba càng thêm nhanh chóng đâm vào rút ra. Nếu giờ phút này bên cạnh có camera, nói không chừng động tác trên giường đưa đẩy đã sinh ra ảo ảnh. Thiếu niên 18 tuổi ỷ vào eo tốt, nhanh vô cùng, muốn làm gì thì làm.
"Ân a a...... Quá sâu...... Ca ca thật lớn a a...... Không...... Quá nhanh...... Ha...... Ách a...... Đến...... Tới rồi......"
Bạch Tụng run lên, mãnh liệt choáng váng đánh úp lại, tiểu huyệt lần đầu trải qua cao trào như thế, tần suất co rút quá cao, cả cơ thể đều không khống chế được mà run rẩy. Hai chân quơ trên giường, cong eo, dòng nước tưới trên thịt hành sắp bắn ra.
Chu Lộ không dừng lại, tiếp tục đưa đẩy mấy chục cái. Bên tai là Bạch Tụng thoả mãn rên rỉ, tiểu huyệt vì cao trào bài xuất mật thủy.
Hết thảy như đang nằm mơ, hắn kêu rên một tiếng. Đại điểu phun ra chất lỏng màu trắng, thẳng tắp tưới vào tử cung. Hắn một bên bắn một bên đĩnh động, có tinh dịch bị mang ra có bị thao vào chỗ sâu nhất.
Trong phòng hai người ôm nhau thở dốc, không rút ra, Chu Lộ bắn xong như cũ bên trong đưa đẩy rất nhẹ.
Quá thích, quá thích Tụng Tụng.
......
Trải qua tính ái cực kỳ thoải mái, toàn bộ buổi sáng Bạch Tụng lâng lâng, bắp đùi đau nhức, nhưng không phải qua đêm, cho nên cũng không phải rất khó chịu.
Học kỳ 2 lớp 11 việc học nặng nề, rất nhiều lão sư đã bắt đầu thu xếp học bù khi nghỉ đông còn chưa kết thúc. Bạch Tụng đi học cao trung tư nhân, một lớp chỉ mười lăm học sinh.
Thành tích cậu dưới đáy, hoàn toàn không có hứng thú học bù, nhưng Tống Dương ngồi cùng bàn không chịu được cậu như vậy, trực tiếp mang theo cặp sách tìm tới cửa.
Chu Lộ nầu cơm ở phòng bếp không nghe được, Bạch Tụng chạy ra mở cửa. Tống Dương quen cửa quen nẻo vào phòng khách, buông cặp sách lên sô pha, bắt đầu tiến hành giáo dục cậu.
Bạch Tụng bị hắn dong dài khó chịu, "Câm miệng, tôi có học hay không cũng vậy, đừng phí sức."
"Sau cậu không định xuất ngoại, vẫn luôn như vậy sao được. Chẳng lẽ thật sự cậu định để ba giúp cậu tìm quan hệ vào đại học?"
Trường học giáo dục tinh anh, bối cảnh mỗi học sinh không giàu thì sang, học phí cao, giáo viên ưu tú. Mỗi học sinh có mục tiêu vào các trường đại học nằm trong Top 50 thế giới.
Bạch Tụng hừ một tiếng, đứng lên vào phòng bếp, "Cậu ngồi chơi đi, tôi xem anh tôi."
Tống Dương nga một tiếng, lấy ra sách giáo khoa, ngồi trên sô pha sửng sốt lẩm bẩm một câu: "Cậu từ đâu ra anh..."
Trong phòng bếp, Chu Lộ nhìn thực đơn trên di động, dựa theo phương pháp trong đó xào hai món, hơi cháy sém nhưng hương vị rất thơm, vừa xào xong Bạch Tụng đã vào.
"Ca ca, bạn học em tới, một hồi lấy nhiều hơn một bộ chén đũa."
Cậu nhón mũi chân hôn môi hắn, "Em giúp anh rửa rau?"
"Không cần, sắp xong rồi."
"Vậy em mang lên bàn!"
Chu Lộ nhắc nhở: "Cẩn thận đừng để bị phỏng."
"Dạ ~"
Bạch Tụng trong lòng ngọt ngào, bưng mâm đặt lên bàn cơm, nghiêng đầu thấy Tống Dương ở phòng khách chán đến chết lột quả cam ăn, cậu nhíu mày, tưởng tượng đến ca ca thật vất vả nấu đồ ăn phải cho người khác ăn thì không dễ chịu, càng nghĩ càng không dễ chịu!
Cậu hướng phòng khách hô một câu: "Cậu lúc nào không tới không sao phải tới giờ cơm, lần sau ở nhà ăn cơm xong thì đến!"
Tống Dương bị cậu làm hoảng sợ, vò đầu: "Cậu có bệnh hả Bạch Tụng, khi nào tôi đắc tội cậu?"
Bạch Tụng cười lạnh: "Aizz!"
Bóng đèn!
Hao hết tâm tư làm ba món một canh, ba người ngồi cùng nhau mở lon Coca.
Chu Lộ không nói chuyện nhiều, nhưng vóc người quá làm người có cảm giác áp bách. Khi đứng lên, Tống Dương cao 1m83 bị hắn chiếu như gà con, mạc danh thành ngoan ngoãn, ánh mắt thẳng ngó Bạch Tụng, tự giới thiệu xong thì không biết nói gì.
"Tôi là Chu Lộ, anh họ Tụng Tụng."
Tống Dương vô cùng ân cần: "Chào Lộ ca!"
Thừa dịp Chu Lộ vào bếp xới cơm, Tống Dương kéo cậu, "Tình huống là sao, cậu lùn sao có ca ca cao như thế!?"
Bạch Tụng ngượng ngùng cười cười, "Cũng không phải rất cao, chủ yếu là soái, anh tôi soái đi?"
"Anh em cậu sai trọng điểm, tôi nói cậu lùn."
Bạch Tụng thu hồi tươi cười, để sát vào hắn, nhỏ giọng liên tiếp phun ra một đống từ:
"So với ca ca tôi xác thật hơi lùn nhưng tôi không lùn hơn cậu bao nhiêu. Cậu còn nhiều chuyện thì cút ra ngoài đi."
Tống Dương gật đầu, làm động tác khoá miệng, chắp tay trước ngực xin tha.
"Nói thật, anh cậu là người mẫu sao? Mặt đẹo, nhìn thì dữ, tôi cũng không dám lớn tiếng nói chuyện với ảnh."
"Không phải người mẫu, anh tôi ôn nhu, cậu không hiểu."
Tống Dương chưa từng thấy cậu như vậy, nhất thời biểu tình phức tạp, luôn cảm thấy nơi nào quái quái, không biết nên nói gì mới tốt. Cảm giác này vẫn luôn còn tới sau cơm trưa hai người vào thư phòng học tập. Bạch Tụng lưu luyến nhìn Chu Lộ, một bước cũng không muốn rời phòng khách.
Cảm giác này quá kỳ quái, như tiểu tình lữ trong tình yêu cuồng nhiệt luyến tiếc ly biệt nơi đất khách.
Nhưng đây chỉ là thư phòng và phòng khách a!
Tống Dương bị ý nghĩ của mình làm kinh hoảng, ôm cặp sách trước một bước chạy vào thư phòng. Quá khủng bố quá khủng bố, sao hắn có thể nghĩ bạn tốt của mình như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro