Lấy lại dự án người phát ngôn
Bảo thạch rất giống với các nữ minh tinh trong Showbiz, rực rỡ và đẹp mắt, nhưng mà..." Cô đặc biệt ngừng lại một chút, để lại khúc sau, mục đích thứ nhất mà cô tìm ông Pitt là để lấy lại quyền làm người đại diện, mặt khác là để tìm rõ ràng cô ấy không muốn loại trừ Hàn Tuyết Lê.
Hnà Tuyết Lê không đáng để cô làm vậy.
Ông Pitt gật đầu, ông cẩn thận cất món quà này vào, rồi dặn tài xế quay xe lại và đổi vé máy bay sang lúc khác.
Tống Như thở phào nhẹ nhõm, cô đã cược đúng rồi, Hàn Tuyết Lê và Sang Nghệ phải bị trừng trị thì chuyện này mới kết thúc được.
"Vô cùng cảm ơn ông!" Tống Như vẫn dùng tiếng Ý giao tiếp với ông.
"Không, cô Tống, tôi phải cảm ơn cô mới phải, cảm ơn cô đã tới gặp tôi, nếu không thì công ty chúng tôi đã để lỡ một người đại diện như cô rồi, nếu vậy thì quá đáng tiếc."
Tìm một nữ nghệ sĩ xinh đẹp hoàn mỹ thì rất dê, nhưng một người có cả IQ và EQ cao như Tống Như thi rất hiếm, Sang Nghệ đã lợi dụng sóng gió lần này để đăng những tin vịt bất lợi cho Tống Như, cô ấy tuy phải chịu cảnh này nhưng vẫn không gấp không lo lâng, sự khoan dung độ lượng này không phải ai cũng có.
Ông cho rằng đức hạnh của Tống Như chính là thứ mà mấy năm nay Snow vẫn muốn thể hiện, cô ấy đích thị là người đại diện phù hợp nhất.
"Tôi thấy tôi cũng nên tặng lại cho cô một món quà để thể hiện thành ý."
Ông Pitt biết Tống Như sẽ từ chối, nên ông không để cho cô có cơ hội từ chối, lập tức bảo người chuẩn bị một chiếc vòng cô kim cương mới nhất của Snow, toàn bộ chiếc vòng cô đều được chế tác từ bạc sterling và được điểm xuyến bằng một viên kim cương mau hồng ở giữa, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng đây là mẫu mới của Snow trong mùa này, điều nổi bật nhất của chiếc vòng cổ này là nằm ở đường cắt kim cương vô cùng tinh xảo hơn nữa lại mang ý nghĩa sâu sắc.
"Tên của nó là Hải Tâm, ý là linh hồn của biển cả, nó được lấy ý tưởng từ nữ thần Hy Lạp, tôi muốn lấy danh nghĩa của cô để gửi nó cho cô Hạng Tuyết Lê."
"Ông Pitt, tôi không nhận đâu, nó quá là quý giá."
"Món quà mà cô tặng tôi không lẽ khôgn quý giá sao?"
Quan trọng là tấm lòng chứ không phải giá cả.
"Hơn nữa, chuyện đã xảy ra đến nước này, tôi cho rằng chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm, nếu cô đã là người đại diện cho chúng tôi rồi, nên triệt để giải quyết xong chuyện này thật sớm, như vậy đề có lợi cho mọi người."
"Vậy... tôi chỉ biết cảm ơn ngài thôi."
Sự thật lòng của cô đã đánh động được ngài Pitt, hơn nữa chính khí chất ôn nhu của cô cũng đã góp phần cộng thêm điểm cho cô.
Nếu như Tống Như không kiên trì như vậy thì cũng sẽ không lấy lại được quyền làm người đại diện rồi.
Đối với doanh nhân mà nói, kết quả tốt nhất chính là kết quả khiến đôi bên cùng có lợi. Ngài Pitt không chỉ hóa giải mối quan hệ của Tống Như và Sang Nghệ, mặc dù chiếc vòng cổ kim cương đó rất có giá trị, nhưng nó cũng chỉ là một sản phẩm mới của mùa này mà thôi, hơn nữa món quà nhỏ của Tống Như cũng đã vô tình giúp ông giải quyết được một vấn đề lớn và còn để ông biết đến một đối tác mới, đó là nhà họ Tống.
Nhưng đối với Tống Như mà nói nếu như Sang Nghệ vẫn nhất quyết bám lấy chuyện này không buông, hoặc là lợi dụng món quà đó để khoe mẽ, chuyện đó căn bản không trách Tống Như được, bọn họ sẽ không ngốc đến nổi làm loạn với Snow, nếu họ làm lớn chuyện thì Hạng Tuyết Lê sau này cũng đừng mơ nhận được bất kì quảng cao nào.
Tống Như nhìn thấy món quà mà thư ký của ngài Pitt mang ra, trong lòng cô có chút không chịu được.
Một khi món quà này được gửi đi, điều đó có nghĩa một quả bom sẽ được đặt dưới chân của Hạng Tuyết Lê, chỉ cần Tống Như nhấn công tắc, tất cả sẽ kết thúc.
"Tôi rất vui khi được gặp cô Tống đây, tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, nếu như cô không phiền, tôi muốn mời cô đi ăn tối." Ngài Pitt nhiệt tình đề nghị.
Tống Như có hơi khó xử: "Tôi cũng muốn trò chuyện với ngài thêm một chút, nhưng... tối nay tôi có hẹn rồi."
"Một ngôi sao nữ rực rỡ như cô Tống đây, nhất định là có rất nhiều người theo đuổi." Ngài Pitt mỉm cười tiễn Tống Như đi.
"Tôi đã kết hôn rồi." Tống Như cũng không có ý định trốn tránh, bây giờ cô rất hạnh phúc nên đương nhiên cũng rất muốn nhận được lời chúc phúc từ người khác.
Không giống những nữ ngôi sao khác,họ luôn cực khổ giấu giấu diếm diếm chuyện yêu đương của mình, cuộc sống trước thì người này, sau thì người khác, nhưng một người nổi tiếng lại dám thẳng thắn thừ nhận quan hệ tình cảm của mình như Tống Như thì quả là rất hiếm thấy.
Ngài Pitt nhất thời lại càng thêm khâm phục cô.
"Olet quả thật rất có mắt nhìn người, cô rất có mê lực, cho dù không làm diễn viên đi nữa thì trong giới này cô cũng nhất định rất hơn người."
Tống Như mỉm cười: "Cái giới này tuy là rất phức tạp, nhưng tôi đã học được rất nhiều thứ có lợi, gặp lại lần sau."
Ngài Pitt nhìn cô rời đi, rồi ngồi lên một chiếc xe sang trọng.
"Phó tổng giám đốc, đã gửi hợp đồng cho Olet rồi."
Ngàu Pitt hài lòng gật đầu, nét cười mang theo ý vị sâu xa: "Sản phẩm mới mùa này nhất định sẽ bán rất cháy hàng đây."
.....
Sedan(*) khởi hành được vài phút, Tống Như tựa người vào thân xe, lim dim buồn ngủ.
(*Sedan: là một loại xe chở khác mà thân xe đại thế chia làm ba khoang, khoang động cơ, khoang hành khách và khoang hành lý. Ở Anh, người ta gọi loại xe này là xe saloon. Đức gọi là Limousine. Khoang hành khách thường gồm hai dãy ghế. Không động cơ thường ở phía trước.)
Vì yêu thích công việc này mà cô mới gia nhập vào giới diễn viên, nhưng lại không ngờ rằng cái nghề này lại đáng sợ đến như vậy, chỉ có bản thân cô biết được để đi đến ngày hôm nay đã buộc lòng làm ra bao nhiêu chuyện không muốn làm.
May mà, bây giờ cô có Dương Gia Cửu bầu bạn mới không cảm thấy cô đơn và không sợ hãi như vậy nữa.
Tài xế dừng xe lại: "Thưa cô, đã đến nơi rồi ạ."
Tống Như mỉm cười gật đầu, ngay lúc muốn bước xuống thì cửa xe đã bị ai đã mở ra, cô ngạc nhiên liếc mắt lên nhìn xem, lại vừa khéo lọt vào đôi ngươi thâm thúy của anh.
"Sao anh lại..."
Thế mà anh lại đột nhiên xuất hiện!
"Nhớ em quá, nhất định phải gặp em ngay!" Dương Gka Cửu khẽ cười rồi vươn tay ra, đỡ lấy cô từ trong xe.
Biết bao nhiêu người phụ nữ đến trong mơ cũng khát khao có được sự dịu dàng này kia chứ.
Tống Như mỉm cười dịu đang rồi đặt tay vào tay anh, hơi bĩu môi nói: "Sống chung với anh càng lâu em càng cảm thấy, có lúc chúng ta cũng ăn ý ghê, vừa nãy em đang nghĩ, thấy mình đang mệt, nếu có anh bên cạnh em lúc này thì tốt biết mấy, sau đó vừa ngẩng đầu lên thì anh đã đến rồi."
Lúc Tống Như nói câu này, dường như ánh mắt cô tỏa sáng lấp lánh như ánh sao vậy.
Sự ăn ý này càng khiến lòng cô càng thêm rung động.
Dương Gia Cửu nắm tay cô thật chặt: "Cũng có thể là do chúng ta tâm ý tương thông."
Anh nghiêng người ôm lấy cô, hai người cùng nhau bước vào quán ăn, Dương Gia Cửu không hỏi cô về chuyện người phát ngôn, mà cô cũng không mở miệng nói.
Không phải bọn họ không quan tâm đến vấn đề này, mà là không hy vọng những mối lo âu trong công việc phá hoại bầu không khí chỉ thuộc về riêng hai người.
Khoảng thời gian một tiếng đồng hồ dùng bữa, bọn họ ăn rất chậm, chuyện trò rất vui vẻ.
Nói chung, tất cả mọi chủ đề đều không liên quan đến giới giải trí.
Phần yên tĩnh hiếm có này làm Tống Như cảm thấy thật thoải mái, cảm giác buồn ngủ và mệt mõi không biết là cô đã bị ném đi đến tận đâu rồi.
"No chưa? Em muốn ăn thêm chén canh nữa không?" Dương Gia Cửu dịu dàng đưa cô tờ khăn giấy.
Tống Như lắc đầu, vừa cười cười vừa lau miệng, nói: "Dù sao em cũng là nữ diễn viên mà, phải kiểm soát cân nặng."
Dương Gia Cửu chiều cô quá.
"Không mập đâu, ít nhất em phải chở thêm chục kí nữa mới cần phải giảm." Dương Gia Cửu nghiêm túc tính toán rồi lại cười nói: "Có điều, tới lúc đó anh cũng không cho em giảm cân đâu."
Nữ diễn viên thu hút ánh mắt của công chúng bằng nhan sắc và dáng người không phải là loại hình mà Tống Như mong muốn.
Chỉ cần cô mạnh khỏe vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Tống Như mỉm cười tựa đầu vào vai anh, thủ thỉ kể với anh những chuyện trong ngày: "Em thấy hơi hơi không nỡ, dù sao cô ấy cũng còn trẻ đến vậy, có thể chỉ là bị ai đó lợi dụng mà thôi."
"Lúc ban đầu là chính bản thân cô ta chủ động ứng tuyển muốn gia nhập vào Huy Hoàng, Hạng Long đến Huy Hoàng mời em, người chủ động cản đầu xe anh ta lại cũng là cô ta, cứ để cô ta tự mình gánh lấy tất cả những chuyện này đi, cô ta phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, tuổi tác không phải là lá chắn của cô ta đâu."
Tống Như chống tay vào cằm: "Nói thì nói vậy... có thể em ở trong cái giới này lâu quá rồi nên hơi đa sầu đa cảm."
"Em đâu có dạy dỗ nặng nề gì, nếu mà là nghệ sĩ khác thì cô ta đã bị phong sát từ lâu rồi."
Dương Gia Cửu vuốt ve mái tóc dài của cô: "Về nhà thôi."
Ba chữ dịu dàng này đã đánh thức nụ cười bên khóe môi của cô, Tống Như cười ngọt ngào: "Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro