21-2
Chương Nhiễm Nhiễm toét miệng cười ngây ngô một hồi, đứng dậy đi đến nhà hàng của khách sạn ăn chút gì đấy, khách sạn cách sân quay phim không quá xa, cho nên cô có thể rút bớt thời gian ở chính giữa trở về ngủ một giấc, nếu không chắc chắn phải ở lại tổ phim đợi đến phần diễn, lúc trời tối dần Chương Nhiễm Nhiễm cũng muốn quay lại trang điểm lần nữa, lại đi về phía tổ phim, Chương Nhiễm Nhiễm sợ bản thân buổi tối phát huy không tốt, lúc hóa trang ở trên xe đều nhìn kịch bản.
Cảnh quay buổi tối không tính là quá khó khă, chỉ là lại phải đu dây cáp, quay đến hơn 10 giờ liền kết thúc công việc, Chương Nhiễm Nhiễm cảm thấy quay hai ngày nữa, chân của mình có lẽ cũng bị phế.
Lâm Ngưỡng và Chương Nhiễm Nhiễm cùng nhau trở về khách sạn, anh không chuẩn bị xe bảo mẫu, cũng không có yêu cầu xe riêng, bọn họ đều ngồi xe của tổ phim để trở về, nhìn anh cũng có chút mệt mỏi, Chương Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng nói: "Ngày mai anh lại đến à?"
Lâm Ngưỡng gật nhẹ đầu.
Chương Nhiễm Nhiễm nói: "Qúa cực khổ rồi."
Lâm Ngưỡng nhìn cô: "Người đu dây cáp cả buổi sáng và buổi tối cũng không phải là anh."
Chương Nhiễm Nhiễm: "Đối với em mà nói đây là cơ hội khó có được, treo cả ngày cũng không sao."
Lâm Ngưỡng: "Ừ."
Chương Nhiễm Nhiễm: "Em cảm thấy hôm nay em có tiến bộ... Ừm, từng chút một, anh cảm thấy thế nào?"
Không thể không nói, cảm giác quay cùng một đạo diễn điện ảnh tốt hoàn toàn khác nhau, mặc dù Lữ Việt sẽ tức giận -- nhưng cũng không mắng thô tục -- nhưng trên thực tế cũng coi như là vô cùng kiên nhẫn, hắn bằng lòng quay nhiều lần một cảnh, càng muốn cùng diễn viên nói vấn đề cụ thể của cô là ở chỗ nào, mặc dù Chương Nhiễm Nhiễm không có khả năng lĩnh ngộ hơn người, nhưng một cảnh mà tha hồ quay nhiều lần như vậy, cộng thêm lúc trước Lâm Ngưỡng và cô cũng đã tập qua một lần, Lữ Việt lại siêng năng chăm chỉ, ít nhất bây giờ cô cũng có thể cầm được cái gọi là đạt tiêu chuẩn.
Đương nhiên, còn có nguyên nhân là, hiện tại cũng không có cảnh tình cảm kịch liệt đặc biệt gì, mà Bạch Mạt lại mang một cái khăn che mặt, muốn nói kém, cũng thật sự không kém chỗ nào cả...
Lâm Ngưỡng: "Ừ, so với trước kia là có tiến bộ."
Ý nói, so sánh bình đẳng mà nói, vẫn là không được tốt lắm.
Chương Nhiễm Nhiễm nói: "Vừa rồi Tiểu Tình cầm bảng thông báo giúp em, em nhìn một chút, xế chiều ngày mai em đi sân diễn là được, buổi tối quay hai cảnh, nhiệm vụ không nặng, tối nay anh không cần giúp em nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt là được rồi."
Lâm Ngưỡng gật đầu, Chương Nhiễm Nhiễm lại vỗ ngực cam đoan: "Em sẽ nhìn vào gương để diễn, làm theo biện pháp hôm qua anh dạy em, còn có lời kịch, trước khi đi ngủ và vào lúc buổi sáng đều sẽ luyện."
Lâm Ngưỡng nhìn cô một lát, đưa nay gõ nhẹ vào trán cô: "Ừ."
Ngày hôm sau Hà Nghị Cương, Ninh Phẩm Đông, Triệu Vân Băng đều đến cả rồi, hẳn là ban ngày có cảnh quay của họ, mặc dù Chương Nhiễm Nhiễm không cần đi quá sơm, nhưng cô ăn cơm trưa xong liền đi đến studio, muốn học tập một chút.
Đến hiện trường, vừa lúc có cảnh Hà Nghị Cương diễn cùng Tân Dĩ Nguyên, không thấy bóng dáng của Ninh Phẩm Đông, hẳn là đang nghỉ ngơi ở trong xe, mà Triệu Vân Băng ngồi ở bên ngoài, cũng mặc một cái áo khoác quân đội dài, đang ngồi ở bên cạnh Lâm Ngưỡng nói chuyện cùng anh, có lẽ là sợ ảnh hưởng đến quay phim, hai người ngồi ở khá xa.
Tiểu Tình cũng nhìn thấy, nhỏ giọng nói: "Chuyện gì xảy ra? Lâm Ngưỡng và Triệu Vân Băng biết nhau?"
"Không biết."
Chương Nhiễm Nhiễm ngồi xuống vị trí của mình, cũng không đi quấy rầy bọn họ, yên lặng nhìn Hà Nghị Cương và Tân Dĩ Nguyên đang diễn ở trong sân, không thấy Ninh Phẩm Đông, có lẽ là đã về rồi, về phần Lâm Thì Tập, thấy bảo ngày mai mới cần tới quay.
Vai diễn của Hà Nghị Cương là nam chính Bành Phóng, là một lão hiệp khách lười biếng đã về hưu, thoạt nhìn bình thường, nhưng lại là kẻ có được Thiên thương thần công, năm đó thiếu chút nữa là trở thành minh chủ võ lâm, nhưng bởi vì mất đi tình yêu nên liền lui ẩn giang hồ.
So sánh mà nói, Vũ Văn thì tỏ ra vẻ tuổi trẻ khí thịnh, lòng đầy trí khí, giữa hai người đối đầu cùng truyền thừa, là trung tâm tư tưởng lớn nhất của cảnh quay này, lúc này Hà Nghị Cương và Tân Dĩ Nguyên đứng bên hồ diễn cảnh dò xét tiết mục của nhau, dù sao Hà Nghị Cương cũng là diễn viên lâu năm, mười phần trung khí, mặc dù ngữ điệu lười nhác, nhưng lại trầm bổng du dương, Chương Nhiễm Nhiễm có chút hiểu vì sao Lâm Ngưỡng luôn nói giọng của cô không có chút phập phồng nào, quá mức cứng nhắc.
Lại nghĩ tới Lâm Ngưỡng rồi...
Chương Nhiễm Nhiễm nhịn không được lén nhìn thoáng qua chỗ của Lâm Ngưỡng, không ngờ Lâm Ngưỡng cũng nhìn cô, thấy cô nhìn qua, còn vẫy tay với cô.
Chương Nhiễm Nhiễm nho nhỏ xoắn xuýt một cái, vẫn đi tới.
Triệu Vân Băng quay đầu, thấy Chương Nhiễm Nhiễm, cười cười: "Nhiễm Nhiễm."
Chương Nhiễm Nhiễm cũng cười với cô ta một cái, nói với Lâm Ngưỡng: "Làm sao vậy?"
Lâm Ngưỡng: "Đúng lúc Triệu Vân Băng đang trao đổi về diễn xuất với anh, em cũng tới nghe một chút."
Hóa ra là đang nói về diễn xuất.
Không đúng, không nói về diễn xuất thì còn có thể làm gì.
Chương Nhiễm Nhiễm: "Vâng! Nhưng tại sao thấy dáng vẻ của anh rất mệt mỏi..."
Lâm Ngưỡng buồn ngủ nói: "Hơn nửa đêm Lâm Thì Tập tới quấy rối anh."
Trong lòng Chương Nhiễm Nhiễm có chút căm phẫn: "Thật là quá đáng. Anh ta hôm nay lại không cần tới quay phim."
Lâm Ngưỡng nhìn cô, trong mắt có chút vui vẻ, Triệu Vân Băng bỗng nhiên cười nói: "Không phải là nói về diễn xuất sao?"
Lâm Ngưỡng "Ừ" một tiếng, giảng cho các cô về đoạn diễn tối nay, Chương Nhiễm Nhiễm lắng nghe, hiển nhiên Triệu Vân Băng nhiều ý nghĩ hơn cô, còn có thể thỉnh thoảng hỏi một số vấn đề.
Chờ nói xong, Chương Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng nói với Triệu Vân Băng: "Tí nữa chúng ta có cảnh diễn chung đúng không? Diễn xuất của tôi không tốt, nếu chỗ nào diễn không tốt, cô có thể nói thẳng, không cần uyển chuyển, như vậy lúc chúng ta quay chính thức cũng có thể thuận lợi hơn một ít."
Lâm Ngưỡng: "Hôm qua không phải em còn rất tự tin đấy sao?"
Ôi, quên mất thích giác của anh rất tốt.
Chương Nhiễm Nhiễm chột dạ nói: "Anh cũng nói rồi mà, đó là so sánh dọc, so sánh ngang...."
Triệu Vân Băng nhìn cô: "Cô có Lâm đại thần mỗi ngày chỉ đạo, nhất định diễn xuất tiến bộ rất nhanh đấy."
Thời điểm quay phim buổi tối, Tân Dĩ Nguyễn đã nghỉ ngơi ở trong xe một thời gian ngắn, ngáp đi ra trang điểm.
Cảnh quay đêm nay là Bạch Mạt và Vũ Văn đã xác định tình cảm đối với nhau về sau, Vũ Văn tiễn Bạch Mạt trở về Bạch Nham Cung, hai người lưu luyến chia tay chỉ thiếu mỗi hôn môi, thời khắc mấu chốt thì bị Mị Nương lén lút ngăn lại, tiếp đó Mị Nương ra sân, ba người đến sân Tu Lan, cuối cùng Vũ Văn một rời đi.
Chương Nhiễm Nhiễm và Tân Dĩ Nguyên sóng vai mà đi, còn chưa đến lúc đọc lời thoại Tân Dĩ Nguyên đã bị Lữ Việt mắng một trận, nói cậu ta ánh mắt trống rỗng, ngay cả thỉnh thoảng nhìn lén Bạch Mạt cũng không biết, một chút biểu hiện cũng không có.
Tân Dĩ Nguyên hiển nhiên còn chưa tiến vào trạng thái, ngây ngốc bị mắng một trận về sau, trở lại vị trí lần nữa.
Đi đến vị trí, Chương Nhiễm Nhiễm dừng bước lại: "Được rồi, đừng tiễn nữa."
Tân Dĩ Nguyên nói: "Bạch Mạt, Bạch Nham Cung của nàng không phải là phải trở về sao? Mấy người Bạch Nguyệt bịa đặt tin đồn nàng cấu kết với ma đạo khắp nơi, bây giờ nàng trở về..."
"Bất kể các nàng nói cái gì làm cái gì, ta cũng phải trở về." Chương Nhiễm Nhiễm rũ mắt xuống, than thở nhẹ, "Ta đã đáp ứng với sư phụ, muốn quản lý Bạch Nham Cung thật tốt. Bây giờ vẫn không rõ tung tích của sư phụ, nội cung lại có phản đồ, nếu như ta mặc kệ, Bạch Nham Cũng sẽ rơi vào loại hoàn cảnh gì, ai cũng không biết được trước."
"Vậy ta đi cùng nàng."
"Nếu chàng lộ mặt, mấy người Bạch Nguyệt lại càng có lý do nói ta cấu kết với ma đạo rồi." Chương Nhiễm Nhiễm lắc đầu, "Ta xử lý tốt chuyện của Bạch Nham Cung, liền đi quán trọ Phi Sa gặp chàng."
Tân Dĩ Nguyên bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vậy nàng nhất định phải cẩn thận."
Chương Nhiễm Nhiễm nhớ mang máng đằng sau này còn có lời thoại là: "Sau khi ta tìm được Bành Phóng sẽ lập tức tới quán trọ Phi Sa, nếu như nàng có chuyện, cũng có thể dùng bồ câu đưa tin tìm ta."
Lời thoại dài như vậy, Tân Dĩ Nguyên hình như hoàn toàn không nhớ, nhưng Chương Nhiễm Nhiễm đợi một chút, cũng không nghe thấy Lữ Việt hô cắt, đành phải nói tiếp: "Ừ. Chàng cũng coi chừng."
Chương Nhiễm Nhiễm phải rời đi, lại bị Tân Dĩ Nguyên giơ tay giữ chặt, cô quay người, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Tân Dĩ Nguyên thấp giọng nói: "Lần này từ biệt, sau này sẽ gặp lại..."
Cậu ta vừa nói, vừa đi đến gần, lúc này một cục đá âm thầm được quăng ra, Tân Dĩ Nguyên che cho Chương Nhiễm Nhiễm tránh thoát, nói: "Người nào?!"
"Cắt." Lữ Việt vuốt trán, "Diễn lại."
Tân Dĩ Nguyên sững sờ: "Vì sao?"
Lữ Việt nói: "Cậu đi nhìn lại kịch bản đi."
Tân Dĩ Nguyên cầm kịch bản xem một lát, chắc chắn đoán được mình quên lời thoại, đành phải cùng Chương Nhiễm Nhiễm diễn lại lần nữa.
Lữ Việt chê bọn họ không có cái cảm xúc gọi là lưu luyến không rời, quay một lần lại một lần, cuối cùng cũng không làm cho hắn hài lòng, đành phải nói, "Cảnh này ngày mai tiếp tục, trước tiên đem quay cảnh tiếp theo."
Cảnh tiếp theo là Mị Nương và Bạch Mạt còn có Vũ Văn ở sân Tu La, Triệu Vân Băng hiện thân, mắt liếc Chương Nhiễm Nhiễm, tràn đầy giễu cớt nói: "Ta tưởng cô nam quả nữ lúc nửa đêm là người nào, lại là Bạch Mạt cô nương của Bạch Nham Cung, không nghĩ tới nha, bây giờ cô nương tốt của danh môn chính phái cũng to gan như vậy rồi hả?"
Qủa thực diễn xuất của cô ta không tồi, Chương Nhiễm Nhiễm thậm chí còn cảm thấy có chút bị đâm tới, cô hơi có chút căm phẫn mà quay đầu, Tân Dĩ Nguyên nói: "Mị Nương? Sao cô lại ở chỗ này?"
Triệu Vân Băng nói: "Làm sao, chê ta chướng mắt, làm hỏng mất chuyện tốt của chàng và Bạch Mạt?"
Tân Dĩ Nguyên nhíu mày: "Rốt cục cô và Dạ La Sát có quan hệ gì? Khi đó hắn bắt cô đi, ta đuổi theo, về sau nghe nói chưa có người nào sống sót dưới tay hắn, cho rằng cô... Làm sao cô có thể không bị thương chút nào?"
Triệu Vân Băng ai oán buồn bã mà nhìn cậu ta: "Có phải chàng ước gì sẽ không còn gặp được ta mới tốt? Ta sẽ không chết đẫm máu sôi trào. Dạ La Sát tới ta sẽ không chết, dù là Diêm Vương gia tới ta cũng sẽ không chết, chàng cùng ta thân mật trước, ta mới không chết."
Vũ Văn: "Cô..."
Chương Nhiễm Nhiễm: "Vũ Văn, không phải tranh luận cùng nàng ta, thời gian gấp rút, chàng rời trước đi."
Triệu Vân Băng cười khẩy một tiếng: "Rởi đi? Đây là hơn nửa đêm đấy, ngươi muốn chàng rời đi nời nào? Bạch Nham Cung lớn như vậy, chẳng lẽ ngay cả một chỗ cho khách nhân cũng không có? Hay là nói... Ngươi sợ mang nam nhân trở về, làm bẩn mất danh tiếng trong sạch của mình?"
Chương Nhiễm Nhiễm cảm thấy mình hoàn toàn bị khí thế của Triệu Vân Băng đè xuống rồi.
Lữ Việt cũng nhìn ra, quát lên "Cắt", quay lại mấy lần, Chương Nhiễm Nhiễm mới miễn cưỡng ổn định, Lữ Việt cũng chưa nói có hài lòng hay không, trước hết để cho Chương Nhiễm Nhiễm trở về, quay cảnh cuối cùng một hồi, cảnh cuối là Triệu Vân Băng và Tân Dĩ Nguyên cùng đối đầu, rất ngắn, Vũ Văn liền phải rời đi, Mị Nương theo ở phía sau một bên hỏi Bạch Mạt và hắn phát triển đến giai đoạn nào rồi, một bên thăm dò chuyện về Thiên thương thần công, lời thoại cũng không nhiều.
Máy móc còn cần điều chỉnh, Tân Dĩ Nguyên cũng trở về ngồi nghỉ ngơi, Chương Nhiễm Nhiễm tìm một vòng, không thấy Tiểu Tình, bỗng nhiên Tân Dĩ Nguyên mở mắt, nói: "Chị đang làm gì vậy?"
Chương Nhiễm Nhiễm dừng lại một chút: "Tôi tìm... Trợ lý."
Tân Dĩ Nguyên nói: "Có lẽ cảm thấy chị phải quay đến rạng sáng, đi về trước rồi."
Lời này có hơi khiêu khích, Chương Nhiễm Nhiễm nghĩ nghĩ, cảm thấy đều là ở cùng một tổ phim, không cần phải như vậy, huống chi diễn xuất của bản thân cũng quả thực tương đối kém: "Xin lỗi, diễn xuất của tôi không được tốt."
Tân Dĩ Nguyên nhếch mép một cái, không nói gì.
"Nàng không phải phải trở về Bạch Nham Cung này sao?"Giong Lâm Ngưỡng bỗng nhiên vang lên, còn mang theo ít buồn ngủ, "Nên, nàng không thể không trở về Bạch Nham Cung được không?"
"Vậy nàng nhất định phải coi chừng ——nên, vậy nàng nhất định phải cẩn thận." Lâm Ngưỡng nói tiếp, "Trừ cái đó ra, còn có quên thoại, sai câu, vừa rồi quay 10 lần, cậu lặp lại tình huống như vậy khoảng bảy tám lần."
Tân Dĩ Nguyên nói: "Nhưng mà... Nhưng mà những cái này không phải là chỗ quan trọng gì, có thể tự do khai triển, đạo diễn Lữ không hô "Cắt" vì nó."
"Ừ." Lâm Ngưỡng gật đầu, "Không sai, đừng nói những chi tiết nhỏ nhặt này, cho dù là một câu nói dài, chỉ cần thuận miệng, chỉ cần cảm xúc đúng, đều có thể tạm thời sửa."
Tân Dĩ Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng là, vừa rồi cậu vì vậy mà sửa lời thoại sao? Lữ Việt không hô "Cắt", không phải là vì cảm thấy không có vấn đề gì cả, mà là vì hắn ý thức được lời thoại mà cậu đọc sai không phải là nhất thời nhớ nhầm, là thái độ của bản thân cậu có vấn đề, cho nên hắn cho hai người quay liên tục mấy lần là vì muốn cho cậu tìm được trạng thái, có thể là hoàn toàn không được, làm cho hắn quyết định đẩy đến ngày mai tiếp tục quay."
Tân Dĩ Nguyên không nói gì, Chương Nhiễm Nhiễm cũng không dám nói chêm vào lời nào.
Căn bản Lâm Ngưỡng không nổi giận, nhưng cảm giác so với Lữ Việt thì đáng sợ hơn gấp nghìn lần.
Lâm Ngưỡng chỉ chỉ vào Chương Nhiễm Nhiễm: "Qủa thực diễn xuất của cô ấy không bằng cậu, nhưng cậu có chú ý tới hay không, bất kể là quay bao nhiêu lần, cô ấy chưa từng nói sai bất kì lời thoại nào cả, thậm chí lời thoại của cậu sai cô ấy cũng có thể phát hiện được. Chuyện diễn xuất một phần là cần thiên phú, nhưng đồng thời cũng là chuyện cần phải cố gắng, chắc cậu xem qua Thời không người yêu rồi chứ?"
Chương Nhiễm Nhiễm:?
Tân Dĩ Nguyên lại gật đầu: "Vâng..."
Ừ, nếu đã xem qua, chê bai cô như vậy cũng có thể giải thích được.
Lâm Ngưỡng không ngạc nhiên chút nào: "Vậy thì cậu nên biết diễn xuất trước kia của Chương Nhiễm Nhiễm như thế nào, cùng so sánh với trước kia, tiến bộ của cô ấy không phải rất lớn hay sao?"
Tân Dĩ Nguyên có chút không cam lòng: "Có thể do nhân vật Bạch Mạt này chính là mặt gỗ (mặt không cảm xúc), cũng không cần diễn xuất gì, trên mặt còn có một cái khăn che..."
Chương Nhiễm Nhiễm cảm thấy bản thân thật muốn khóc.
Lâm Ngưỡng nói: "Cậu muốn nghĩ như vậy cũng được, như vậy, cô ấy bỏ ra nhiều tinh thần và thể lực vì cái nhân vật che mặt này, còn cậu thì diễn nhân vật có linh hồn, liền dùng cái thái độ này sao?"
Tân Dĩ Nguyên lại không nói, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Ngưỡng: "Nói những lời này, tôi không phải là đứng trên lập trường bạn trai của cô ấy, mà là thầy của cậu, cũng là giám chế của bộ phim điện ảnh này, có lẽ so với tôi thì cậu biết rõ hơn bộ phim điện ảnh này có ý nghĩ như thế nào với cậu, ít nhất cậu cũng phải chịu trách nhiệm với chính bản thân mình, đúng chứ?"
Chương Nhiễm Nhiễm cảm thấy Tân Dĩ Nguyên cũng muốn khóc.
Qua nửa ngày, cậu ta mới từ từ nói: "Em đã biết... Cảm ơn thầy."
Lâm Ngưỡng gõ trán của cậu ta một cái: "Cậu nên đem cái tính cách uốn uốn éo éo thu lại, có ý kiến gì có thể nói thẳng, ngày phải tôi phải trở về Bắc Kinh rồi."
Chương Nhiễm Nhiễm rất ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Ngưỡng, Tân Dĩ Nguyên cũng giống như có chút ngạc nhiên, cuối cùng cậu ta cũng lắc đầu: "Không có, em sẽ diễn thật tốt thưa thầy."
Thiết bị ở bên kia đã chuẩn bị xong, để cho Tân Dĩ Nguyên đi chuẩn bị, Tân Dĩ Nguyên mơ hồ nói câu "Gặp lại" rồi liền đi, Chương Nhiễm Nhiễm còn chưa lấy lại được hết tinh thần.
Lâm Ngưỡng nói: "Chúng ta đi thôi, nhìn Tiểu Tình rất khó khăn, anh để cho cô ấy cùng đi với nhóm người kia rồi."
Bọn họ quay ở một chỗ sâu ở trong rừng cây, ô tô dừng lại ở bên ngoài đường núi, phải đi bộ một đoạn đường.
Chương Nhiễm Nhiễm nói: "Ừ... Anh cũng phải trở về à?"
"Sáng mai bay sớm."
Chương Nhiễm Nhiễm đi theo Lâm Ngưỡng đang chậm rãi đi lên phía trước, hai người bọn họ, từng chút một rời xa huyên náo của hiện trường đóng phim, đi vào một lối nhỏ khác, xung quanh cây cối xanh um tùm, tiếng nước chảy róc rách, toàn bộ đất trời phảng phất giống như chỉ còn lại hai người bọn họ vậy, Chương Nhiễm Nhiễm nhịn không được lén lút thả chậm bước chân một chút, mặc dù lúc này gió lạnh gào thét, lạnh lẽo đáng sợ.
"Tân Dĩ Nguyên hình như rất nghe lời anh." Chương Nhiễm Nhiễm chủ động nói, "Có lẽ, cậu ấy coi anh làm thần tượng, cho nên hơi bất mãn với em."
Lâm Ngưỡng không để ý nói: "Tính tình trẻ con."
Chương Nhiễm Nhiễm nghĩ đến bộ dạng anh giáo huấn Tân Dĩ Nguyên vừa rồi, nghĩ có chút sợ: "Làm học sinh của anh áp lực nhất định rất lớn, thầy không mắng người, nhưng châm thì thấy máu."
Lâm Ngưỡng: "Em cũng coi như là một nửa học sinh của anh rồi."
"Vẫn là không nên." Chương Nhiễm Nhiễm vội vàng lắc đầu, "Sớm muộn gì anh cũng không nhịn được mà mắng em, cái gì mà, gỗ mục không thể đẽo các loại."
Lâm Ngưỡng cười một cái: "Qủa thực là gỗ mục, nhưng có thể chậm rãi đẽo."
Bầu trời ở Cửu Trại hình như so với nơi khác gần hơn một ít, ở rừng cây bầu trời cao vút, hạ tầm mắt xuống có ảo giác tạo thành một nửa vòng tròn, giống như một cái chén, mà những ngôi sao kia vì sao cứ bị treo ngược lên đỉnh đầu như vậy, giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Rơi ở người bên cạnh này mỉm cười trong ánh mắt.
Chương Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên cảm thấy được trong lòng đầy ắp, giống như bị vô số cái gì đó mà bản thân cũng không có cách nào nói rõ ràng cảm xúc đầy ắp này là gì, cô nhẹ nói: "Thầy Lâm, ngày mai anh đi à? Có trở lại không?"
Lâm Ngưỡng nghiêng đầu nhìn cô, nhíu mày, coi như tiếp nhận cách xưng hô thầy Lâm này: "Cần phải bàn một ít chuyện, có thể tạm thời sẽ không tới, nhưng sẽ đến Vân Nam."
Chương Nhiễm Nhiễm: "Ừm..."
Lâm Ngưỡng không nói gì thêm, cô cũng không nói gì, hai người im lặng lên xe, Chương Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không đầy một lát đã mơ mơ màng màng ngủ mất, lúc tỉnh lại đã đến khách sạn, đầu của bản thân thì tựa vào vai của Lâm Ngưỡng.
Chương Nhiễm Nhiễm vội vàng ngồi dậy, Lâm Ngưỡng lại không nói gì, cùng cô đi vào khách sạn, phòng của hai người không ở tầng 1, ở trong thang máy Chương Nhiễm Nhiễm luôn cảm thấy muốn nói cái gì đó cho đúng, lại có thể không biết nên nói cái gì cho phải.
Cô vốn là kém ăn nói...
Vẫn là Lâm Ngưỡng nói: "Sáng mai 8h anh bay, hơn 6h là phải đi rồi."
Nói cách khác thì đây là lần gặp cuối cùng trong khoảng thời gian tới?
Chương Nhiễm Nhiễm yếu ớt nhìn Lâm Ngưỡng một cái, nói: "Vâng..."
Vì phòng ngừa giọng của mình quá buồn thảm, cô quyết định vẫn là không nói cái gì cả.
Lâm Ngưỡng lại nhìn cô nói: "Bạn học Chương, nhớ kỹ cảm xúc và ánh mắt của giờ phút này, ngày mai diễn cảnh cùng Vũ Văn lưu luyến khi chia tay, như vậy rất tốt."
Chương Nhiễm Nhiễm ngẩn ngơ, mặt quả thực là muốn nấu lên, đến tầng của Lâm Ngưỡng, anh như cũ đưa tay nhẹ nhàng gõ trán Chương Nhiễm Nhiễm một cái: "Ngủ ngon. Có chuyện gì thì có thể gọi điện cho anh bất cứ lúc nào."
Chương Nhiễm Nhiễm: "Vâng....!"
***
Tiểu Tình sau khi trở về đã ngủ một giấc, 11h đêm thì bị đồng hồ báo thức đánh thức, vội vàng đến gõ cửa phòng của Chương Nhiễm Nhiễm, phát hiện cô đã trở về rồi, cửa cũng không khóa.
Cô ta trực tiếp đi vào, thấy Chương Nhiễm Nhiễm không tháo trang sức, không thay quần áo, một mình ngồi ở mép giường cười ngây ngô, cũng không biết là đã cười bao lâu rồi.
"..."
Đầu óc bị đông cứng đến hỏng rồi à?
Tiểu Tình lo lắng đi qua quơ quơ tay trước mặt Chương Nhiễm Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, em không sao chứ?"
Chương Nhiễm Nhiễm hoàn hồn, nhìn về phía Tiểu Tình, cô chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên nói: "Tiểu Tình, em cảm thấy được em xong đời rồi."
Tiểu Tình: "Hả? Làm sao vậy? Lúc quay phim xảy ra chuyện gì à? Làm sao vậy?"
"Không có gì, chính là... Xong đời..."
"Vậy mà còn nói không có gì?! Nhiễm Nhiễm, em đừng có dọa chị, rốt cuộc là làm sao vậy?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro