08. Quần thể thao màu xám.
Xuân qua đông tới, ngày thi cuối kỳ của lớp mười một lên lớp mười hai năm nay được định vào ngày 19 tháng 1, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là tới ngày thi.
Naeun biết việc học quan trọng, nhưng vì đang chìm đắm trong mối tình đầu nên cô chẳng còn tâm trạng nào mà học hành, càng không thể chấp nhận được việc Sehun viện lý do bận ôn tập mà phớt lờ sự tồn tại của cô. Tối nay cô hẹn gặp Sehun ở quán ăn nhanh đầu phố, nhân cơ hội này gia tăng thêm sự thắm thiết giữa hai người.
Sau giờ học, Sehun chuẩn bị đến chỗ hẹn, tay còn cầm theo một cuốn sách ngữ văn, môn này vẫn là môn anh kém nhất.
Naeun đẩy cốc sô cô la nóng về phía anh: "Gọi cho anh này!"
Sehun buông một câu cảm ơn, rồi bắt đầu tập trung vào đọc sách ngữ văn.
"Sehun, anh có cần phải chăm chỉ như thế không? Hiệu trưởng chẳng phải là cấp dưới của bố anh sao?" Naeun không thể lý giải được hành động của Sehun, bởi vì theo như những gì cô biết, năm lớp mười, Sehun nếu không đánh nhau thì cũng trốn học, thậm chí còn không tham gia thi học kì một năm lớp mười một nữa.
"Bố em chẳng phải cũng là cán bộ cao cấp của Bộ Giáo dục sao, em vẫn phải tham gia thi cử như thường đấy." Sehun bực bội đóng sách lại. Thực ra, anh rất khó chịu khi người khác đem chức vụ của bố anh ra để nói chuyện. Làm việc xấu, người ta nói anh cậy thế bắt nạt người khác. Có chút biểu hiện tốt, người ta lại mở miệng nói ngay nhờ quan hệ này kia.
Naeun ngậm ống hút, mắt chăm chú nhìn anh: "Anh giận à?"
"Không. Em nói có chuyện quan trọng muốn gặp anh? Chuyện gì, nói đi!" Sehun vừa nói vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm số gọi về nhà. "Alo, tối nay muốn ăn cơm, rau xào, làm món cà tím nấu mỳ là được, ừ, tí nữa sẽ về." Anh gập điện thoại lại, nhìn về phía Naeun, lúc này mới thấy sắc mặt cô rất khó coi. Anh còn tưởng ai bắt nạt cô nên quan tâm hỏi: "Rút cuộc là làm sao? Ai làm em không vui?"
Naeun chu môi, chỉ vào Sehun, nũng nịu nói: "Chính anh, chính anh... Em còn muốn anh đi shopping với em, ai cho phép anh về nhà ăn mấy thứ cà mỳ gì gì đó."
Sehun biết gần đây anh có phần lơ là với bạn gái, nhưng nhìn đám lá đang cuốn tròn theo gió ngoài cửa sổ, trời lạnh thế này đương nhiên về nhà vẫn ấm áp hơn chứ!
Sehun cũng không hiểu mình đang nghĩ gì nữa, thời gian đầu thích Naeun tới mức mê mẩn, nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian, anh càng ngày càng không thể chịu đựng được tính khí của cô, không phải vì cô bướng bỉnh, mà là cô quá nhạy cảm, bất kỳ đàn bà con gái phàm từ tám đến tám mươi tuổi mà nói chuyện hay tiếp xúc với anh, cô lập tức xì mặt giận dỗi. Sehun dỗ dành mãi cuối cùng cũng mất đi sự kiên nhẫn. Còn tình cảm của họ, cũng giống như thời tiết mùa này, đang hạ dần nhiệt độ.
"Thế này đi! Đợi thi xong anh sẽ đi với em cả ngày có được không?" Sehun vỗ vỗ lên mu bàn tay Naeun, nhăn nhở cười.
Naeun hất tay anh ra, mặt lại xị xuống oán trách giận dỗi như thường ngày, cô chầm chậm quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Sehun, hồi mới theo đuổi em, anh còn nhớ anh đã nói những gì không? Anh nói rằng cho dù em gọi điện cho anh lúc mấy giờ, chỉ cần một phút sau anh sẽ lập tức có mặt dưới khu nhà em. Nhưng giờ thì sao, em chỉ muốn anh đi dạo phố cùng mà anh cũng từ chối hết lần này tới lần khác, nếu anh thật sự là một học sinh ngoan ba tốt thì đã đành, đằng này anh đâu phải vậy. Nói đi, có phải anh thích người con gái khác rồi không? Nếu anh sớm nói rõ với em, em sẽ không làm vật cản đường của hai người..."
"..." Sehun thở dài, anh vẫn luôn băn khoăn không biết cấu tạo bộ não của đàn bà con gái rút cuộc là làm bằng thứ gì mà chính xác và chi tiết còn hơn cả ổ cứng máy tính, lại còn có thời hạn sử dụng vĩnh viễn, không hề có dấu hiệu của sự sứt mẻ sụt giảm nào.
Anh muốn nhắc nhở những người đàn ông khác và chính bản thân mình một câu rằng: Trước khi nói chuyện với đàn bà con gái phải thận trọng tỉnh táo một chút, những lời thề hẹn được buột miệng nói ra sẽ có lúc bóp chết bạn.
"Nói đi, có phải bị em đoán trúng rồi không?" Naeun truy hỏi.
"Em muốn anh nói gì đây?"
"Còn giả ngây giả ngô? Có phải con bé lớp số 3 vẫn thường xuyên đánh mắt đưa tình với anh không?" Naeun tỏ ra rất buồn bã.
Sehun thấy Naeun nước mắt vòng quanh, trái tim như mềm ra, ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm chặt vai: "Không có chuyện đó đâu, anh chỉ thích mình em thôi."
Naeun thấy anh trả lời phủ định, lại nở một nụ cười gượng gạo: "Thế tại sao gần đây anh lại chẳng để ý gì tới em?"
"Đúng là vì việc học, bố đưa cho anh một mức điểm phải đạt được là 85 điểm."
Naeun như bị nghẹn: "85 điểm?! Đùa chắc, có lần nào anh thi qua đâu? À, ngoài môn tiếng Anh."
Những môn tự nhiên khác không môn nào Sehun qua được mốc 60 điểm, riêng môn tiếng Anh bao giờ anh cũng đứng trong top ba của lớp, phát âm rất chuẩn và lưu loát, toàn trường chỉ có giáo viên tiếng Anh thích Sehun, thường khen anh là học sinh có năng khiếu ngoại ngữ bẩm sinh.
Sehun mấp máy môi: "Vì vậy anh mới quyết không để bố coi thường, phải cố gắng để làm tốt hơn nữa."
"Hay là thế này..." Naeun ngồi sát lại rồi ghé vào tai Sehun, nói: "Em nhờ bố khoanh vùng đề thi cuối kỳ năm nay giúp anh nhé?"
Sehun vì lòng tự trọng, lập tức từ chối ý tốt của Naeun, hơn nữa, nếu anh thật sự có ý định gian lận, ngoài kỳ thi tốt nghiệp cấp ba ra thì các kỳ thi còn lại đâu phải chuyện gì quá khó.
Naeun vòng tay ôm lấy eo Sehun, dựa đầu vào vai anh nhõng nhẽo: "Xin anh đấy, Sehun, đi shopping với em nhé, ngày kia là sinh nhật mẹ em rồi, em còn chưa chuẩn bị xong quà đây này..."
Sehun do dự một giây rồi gật đầu. Dù gì mua quà cũng đâu mất quá nhiều thời gian.
***
Nhưng, Naeun vừa vào trung tâm thương mại là đi thẳng đến khu thời trang dành cho nữ, chọn đông chọn tây, cứ thế một tiếng trôi qua.
Sehun ngồi đợi trên ghế, vô tình trong lúc nhướn mắt nhìn quanh, thấy một chiếc quần thể thao màu xám nhạt, anh bước lên phía trước, nhân viên bán hàng theo sát phía sau giới thiệu: "Anh đẹp trai thật có con mắt thật tinh tường, chiếc quần nữ này đang là mốt mới nhất của mùa đông năm nay, chất mềm, vừa ấm vừa dễ chịu."
Sehun đang định nói gì đó thì Naeun đi từ phòng thử đồ ra, chạy tới trước mặt anh quay một vòng. "Đẹp không?"
"Đẹp, em mặc cái gì cũng đẹp." Sehun theo phản xạ giấu ngay chiếc quần ra sau lưng.
Naeun cười híp mí, liền quay vào phòng tiếp tục thử đồ. Sehun thở phào, lập tức nhét chiếc quần vào tay nhân viên bán hàng: "Lấy cái này, cao tầm một mét sáu, hơi gầy."
Nhân viên bán hàng cầm trên tay chiếc quần cỡ S, đưa Sehun ra thẳng quầy tính tiền. Sehun vừa lấy thẻ tín dụng ra vừa liếc mắt về phía phòng thử đồ canh chừng. Khi nhân viên thu ngân chuẩn bị cho chiếc quần vào túi, Sehun vội cầm lại và nhét vào cặp sách, sau đó làm mặt bình thản như không có chuyện gì đi về phía Naeun, thấy Naeun đã thay lại quần áo của mình, liền cười hỏi: "Chọn xong rồi?"
"Vâng!" Naeun đặt một chồng quần áo vào tay nhân viên bán hàng, chuẩn bị đi theo nhân viên bán hàng ra quầy thanh toán, Sehun liền cầm tay kéo lại, nói: "Em ngồi trên ghế sô pha đợi anh."
Naeun cười ngọt ngào, mặc dù cô chẳng thiếu gì tiền, nhưng rõ ràng cô đang tận hưởng niềm vui được đi mua sắm cùng Sehun. Đàn bà mua đồ đàn ông trả tiền, thật rất đáng tự hào mà!
***
Gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng Sehun cũng đưa Naeun tay xách nách mang về tới tận nhà.
Anh cầm tờ hóa đơn trên tay mà phát rầu, hơn hai trăm ngàn, vấn đề không phải là tiền, mà anh phải báo lại chi phí cho Hayoung. Bố anh quy định vậy.
Khi Sehun bước tới trước cửa nhà, Hayoung đã nhanh chân hơn một bước ra mở cửa, vẫn như bình thường không hỏi nguyên nhân vì sao anh về muộn, đón lấy cặp sách và áo khoác ngoài của anh, đặt một đôi dép lê xuống dưới chân Sehun.
"Em đi nấu mỳ, đợi vài phút thôi." Hayoung quay người định đi vào bếp.
Sehun lại một lần nữa phải buông lời cảm thán, người thì nhạy cảm như chim ưng, người lại trơ như đá.
Khi Hayoung bê bát mỳ bốc khói nghi ngút và đĩa cà xào trộn mỳ đã được hâm nóng đặt lên bàn, cô thấy trên bàn xuất hiện một chiếc quần thể thao màu xám.
Sehun kéo bát mỳ lại gần, vừa mở ti vi vừa nói: "Mua cho em đấy!"
Hayoung lau lau tay vào tạp dề, cẩn thận mở túi ni lon ra, chưa nhìn hình dáng chiếc quần vội mà xem ngay giá, rõ ràng cô khó lòng chấp nhận được con số mà mình nhìn thấy: "Chỉ một chiếc quần thể thao... mà tới nhiêu đây tiền?"
"Thế à? Anh không để ý!" Sehun cho vào miệng từng miếng mỳ lớn, Hayoung nấu mỳ là ngon nhất.
Hayoung dán lại miệng túi, đẩy chiếc quần về phía Sehun, nói: "Em không cần đâu, anh trả lại đi."
Sehun trừng mắt nhìn cô, rút từ trong túi áo ra một xấp hóa đơn, nói như ra lệnh: "Cầm lấy quần và đi ghi lại hóa đơn đi."
"..." Hayoung thu nhặt những tờ hóa đơn rơi lả tả trên bàn, tổng giá trị tiền lớn tới mức khiến cô phải tặc lưỡi: "Anh mới học lớp mười một."
Sehun giơ tay lên đập bàn, Hayoung lập tức đứng bật dậy, bước những bước 'đau khổ' quay về phòng mình.
Anh khẽ thở phào, cũng may là Hayoung nhát gan nên lần nào anh cũng thoát rất thuận lợi.
Sehun ăn uống no say xong, thản nhiên như không, ngả người trên ghế sô pha sai phái: "Đừng thu dọn vội, thử quần đi đã."
Hayoung đặt bát đũa xuống, một phút sau, mặc chiếc quần mới đi từ trong phòng ra.
Sehun nhìn chăm chăm vào đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, xoa xoa cằm, còn phải nói, chỉ trong nháy mắt đã quét sạch vẻ quê mùa kệch cỡm vốn có của cô.
"Đẹp lắm, mau cảm ơn anh đi!"
"Cảm ơn anh! Có điều hình như hơi rộng."
"Quần thể thao vốn rộng mà, em nói thế là sao? Vẫn còn muốn trả lại phải không?" Sehun nhướn cao mày.
Hayoung lắc lắc đầu, quay vào phòng thay lại bộ đồ mặc ở nhà, rồi đi ra phòng khách thu dọn bát đũa.
"Sao lại cởi ra rồi?"
"Em sợ làm bẩn."
"Ngày mai đi học có mặc không?"
Hayoung đắn đo mất một giây: "... Mặc."
Lúc này Sehun mới thỏa mãn mỉm cười, quay người đi thẳng lên tầng, nếu sớm biết cô mặc đẹp như thế thì đã mua thêm mấy chiếc nữa.
***
Ngày hôm sau, Hayoung mặc trên người chiếc quần thể thao đắt đỏ, khiến cô đi đường cũng trở nên thận trọng hơn bình thường, bị Sehun cười chọc suốt dọc đường.
Khi cô vừa bước vào lớp, Naeun lập tức chú ý ngay đến chiếc quần mà Hayoung mặc, đột ngột có cảm giác như đầu mình ù đặc.
Đến buổi trưa.
Naeun kéo tay Sehun ra ban công, cuối cùng cô bùng nổ.
"Rút cuộc là anh có ý gì?!"
Sehun không hiểu, đứng ngoài trời gió lạnh thấu xương, anh ngược lại còn muốn hỏi Naeun đang có ý gì đây?
"Hôm qua còn rất vui vẻ mà, hôm nay lại sao thế?"
Naeun nắm chặt tay lại, tức giận: "Hôm qua em đã nhắm chiếc quần thể thao đó rồi, không thấy em thử à? Em cứ nghĩ anh muốn mua cho em, vì vậy em mới không nhắc, thì ra là em ảo tưởng!"
Sehun thật không hiểu dựa vào đâu mà cô lại giận dỗi như vậy, chỉ cười nhẹ: "Chẳng phải chỉ là một chiếc quần thôi sao? Nếu em thích anh tặng em cả mười chiếc."
"Rút cuộc là anh có hiểu hay không hả? Vấn đề không phải chiếc quần, mà là anh vốn chẳng thèm để ý tới cảm giác của em."
Sehun thấy Naeun tức giận tới mức khuôn mặt đỏ bừng cả lên, muốn cầu sự bình an, nên lập tức anh mềm mỏng đầu hàng, vòng tay ôm lấy Naeun từ phía sau: "Được được được, anh sai rồi, lần sau anh sẽ chú ý."
Naeun lúc này cơn giận đang bốc lên tận đầu, quay phắt người lại đẩy Sehun ra: "Hơn nữa anh mua quần cho em gái mình có cần lén lén lút lút như thế không? Cứ đàng hoàng mà mua! Làm gì mà như làm chuyện mờ ám thế?"
Cả phần lưng Sehun bị đẩy đập mạnh vào tường, không may trên tường lại có một chiếc đinh bị đóng chồi ra, đâm thẳng vào xương sống, khiến anh đau đớn đưa tay ra xoa xoa, không ngờ cô bạn gái lại ra tay mạnh như thế.
Naeun vẫn không chịu thôi: "Tại sao anh lại không thể khiến em cảm thấy được an toàn chứ? Em thật sự không chịu đựng được anh nữa rồi Sehun, mình chia tay đi!"
***
Sehun khẽ khựng lại một phút, nhưng không đi tới dỗ dành cô như vẫn làm, mà rất bình tĩnh gật đầu.
Naeun sững sờ nhìn anh, nước mắt giàn giụa.
"Giờ thì anh đã tin rằng phụ nữ đúng là có giác quan thứ sáu. Xin lỗi!" Nói rồi Sehun quay người bỏ đi. Sự nghi ngờ của Naeun rất chính xác, Không sai, cho dù anh đã kiên quyết phủ nhận bác bỏ, cuối cùng vẫn không thoát được sự nhạy cảm của người con gái.
Một khi tình yêu đã không còn, miễn cưỡng ở bên nhau lừa mình dối người, càng khiến đối phương bị tổn thương nhiều hơn.
Mặc dù Naeun luôn nghi ngờ rằng anh đã thay lòng đổi dạ, nhưng ngay lúc này cô lại không dám tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy, cô ngồi bệt xuống nền, hai tay ôm mặt, nước mắt chảy ròng ròng.
***
Hayoung thấy Sehun một mình quay lại lớp học, sắc mặt không tốt lắm, đoán chắc hai người bọn họ lại cãi nhau rồi. Nhưng kết quả mà Hayoung muốn nhìn thấy lại không phải như thế, bọn họ vẫn luôn kết thúc trong cãi vã.
Có điều hôm nay rất lạ, cho tới tận giờ học buổi chiều, Naeun vẫn chưa quay lại lớp.
Hayoung có chút lo lắng nên hỏi xem Naeun đi đâu, nhưng Sehun nói anh không biết.
Cô len lén mượn di động của Chanyeol, chuông đổ rất lâu, Naeun mới nghe máy. Naeun nói thấy không khỏe nên đã về nhà rồi, nếu tiện, hy vọng Hayoung có thể mang giúp cô cặp sách về nhà.
***
Tan học, Hayoung lần theo địa chỉ mang cặp sách tới nhà Naeun, lúc đầu Naeun không nói gì, nhưng khi Hayoung quyết định ra về, cô lại ôm chầm lấy Hayoung mà bật khóc. Naeun kể việc bọn họ chia tay nhau, cô nói lúc đó mình đang tức giận nên nói mà không suy nghĩ thấu đáo, nhờ Hayoung về nói giúp với Sehun một câu.
Hayoung an ủi Naeun một lúc, thấy cô vẫn chưa bớt buồn, nói thật ra thì, trong lòng Hayoung cảm giác cũng chẳng dễ chịu gì.
***
Hayoung về đến nhà, nhân lúc giúp Sehun sắp xếp lại phòng, vờ như vô tình nói: "Thì ra buổi chiều Naeun không đi học là vì bị ốm."
"Ồ!" Sehun ngả người vào đầu giường đọc sách, thái độ rất bình thản.
"Anh gọi điện hỏi thăm người ta xem sao." Hayoung cầm điện thoại bàn lên đưa cho Sehun.
"Chia tay rồi." Sehun chẳng buồn liếc mắt nhìn Hayoung lấy một cái, thuận tay đẩy ống nghe đang chắn trước mặt mình ra.
"Chia tay rồi vẫn còn là bạn mà. Cũng có thể quan tâm một chút chứ sao!"
Phịch! Sehun đập quyển sách lên máy điện thoại, nhìn Hayoung bằng ánh mắt dò xét.
"Em bị bệnh à?" Anh chất vấn Hayoung với giọng cáu kỉnh.
"Không."
"Em có còn nhớ em là gì của tôi không?"
"Nhớ."
"Thế giờ em đang làm gì? Nghĩ mình là Quan Thế âm Bồ tát chắc? Mau chạy về phòng cười thầm đi, đấy mới là việc em nên làm lúc này!"
Hayoung bất lực chớp chớp mắt, bưng chậu nước quay người đi ra, trước khi ra khỏi phòng còn buông một câu: "Anh mới có bệnh."
"..." Sehun giơ nắm đấm lên dứ dứ vào bóng lưng Hayoung, ngay sau đó cầm sách lên. Em được lắm Hayoung, coi như em giỏi! Em có quyền! Mẹ kiếp, anh quyết định rồi, lần này anh nhất định dựa vào thực lực mà giành được 85 điểm!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro