Phần 7
Một ngày tôi đang ngồi học tiếng Anh đêm. Nhận đc cuộc gọi của anh Dương mà mừng như trúng số. Ảnh bảo hôm nay lãnh lương, mấy anh em giao nhận kho Cao Thắng rũ đi nhậu ở quán Ốc biển Thành Thái, anh Dương điện tôi đến. Mặc dù nhậu như vậy ko được như ý lắm nhưng có còn hơn ko.
Để đc đi nhanh tôi bắt xe ôm đi đến. Chỗ tôi qua Thành Thái cũng ko xa lắm. Tôi lại ko thích mượn xe của thằng Phúc. Bình thường nó hay dò hỏi xét nét rồi đang học, cúp tiết đi nửa chừng cậu ấy cũng càm ràm nữa. Phải chi nói "Đưa anh mượn xe" mà cậu ấy đưa ngay thì cũng nên mượn. Vậy chứ tôi đi học thì cậu ấy lại nhiệt tình đưa đi, đi bộ chừng 20 phút cũng tới nhà thế mà cậu ấy lại muốn đi đón. Muốn về quê , bảo đi xe bus thì cậu ấy bảo sẽ đưa ra tận bến xe miền Tây, còn nói là xe bus hay kẹt xe đi cà nhít cà nhít chừng nào mới tới để em đưa anh ra. Xa lắm chứ ko gần đâu. Ra tới An Lạc Bình Chánh. Nghĩ cũng thương. Đúng là do có duyên nhưng lại có nợ với nhau. Phải nói là từ lúc góp gạo thổi cơm chung với cậu Phúc tôi ít đi hoang vì nứng cặc sản hơn. Đêm nào cậu ấy cũng móc thằng nhóc tôi ra gặm suốt, gặm thiếu điều muốn năn nỉ quỳ lạy: "Em ơi ngủ đi sáng còn đi học". Thằng nhỏ mua cho tôi 2 cái áo trắng để đi học. Quần áo là thường ngày cậu ấy ủi cho. Người ta thật lòng còn tôi thì nửa nạc nửa mỡ.
Tôi bỏ học giữa chừng, cậu ấy ko nghĩ tôi sẽ đi luôn. Bình thường sinh viên cũng hay xin ra ngoài.
- Ê Long.... đây này.
Ko gọi tôi cũng sớm tìm ra nữa. Rất dễ nhận ra cái bàn của anh Dương, mọi người đều mặc đồ xám tro xanh, cái lo go thương hiệu in trên áo dễ nhìn thấy bàn lắm.
Tôi thấy có 2 ba cái ghế trống ko ai ngồi, nhưng nhìn vị trí đũa muỗng thì phải có người ngồi đây.
- Chỗ này có ai ngồi ko?
- Em ngồi đi, hắn về rồi.
- Nhậu lâu chưa anh?
- Tầm 6 rưỡi.
- Ủa sao giờ này anh còn mặc đồng phục?
- Kẹt xe vào luôn.
- Khiếp thật, Gò Vấp sang đây kẹt xe đến 2 tiếng rưỡi.
- Đâu..... anh giao phiếu cuối ở ngã tư Ga xong sang đây đó chứ, thêm khách bắt hướng dẫn sử dụng remote lung tung beng.
Ô vậy là anh Dương cũng mới sang. Thế mà chả hiểu sao ko điện thoại cho tôi rồi cùng đi. Có vậy tốt hơn ko.
-Sao em bắt xe ôm sang thế?
- Xe em cho thằng bạn mượn. - Tôi ngượng cười.
Thật ra ko muốn nói cầm, nghe quê với mọi người lắm. Nhờ cầm mới còn dư 1 ít tiền mà tiêu, chả đi đâu xa thôi cũng chẳng cần. Con vợ rũ đi siêu thị có xe chở mà còn làm biếng đây này. Tính ra thì tôi cũng "yên bề gia thất" rồi chứ bộ. Ko đi lăng nhăng, ko tình 1 đêm.
- Lát anh chở em về nhen.
- Ừ.
Có cái bát sạch, anh Dương đưa cho tôi và rút 1 đôi đũa.
Tôi có dịp làm quen với những người ở Thiên Hòa. Trông ai cũng manly nhưng mà nhìn hơi già. Có anh Dương là ngôi sao cực sáng và trẻ trung nhất thôi.
Đoạn anh Dương nâng ly bia.
- Dô đi.
Quán này có mấy em PG của bia Larue xinh phết, các PG chăm chỉ châm đá mời mọc. Thảo nào bàn này chỉ uống Larue.
- Nhân viên ở đây đẹp phết nhệ. - Anh Dương nói.
- PG của hãng bia đó anh ơi, bọn nó làm cho hãng lãnh lương hãng chứ ko phải của quán ốc đâu.
- Thế à?
- Em cũng từng làm cái nghề này bán thời gian rồi.... mà Promotion girl dễ dụ đàn ông uống bia của hãng họ hơn Promotion boy... năn nỉ lòi buồi ra.
Cả bàn ai cũng cười.
- Đưa mấy con minơ xinh xinh chân dài mang nước đái ngựa đi mời cũng có thằng uống nữa.
- Vãi.
Cuộc vui đang rôm rả. Cậu phúc gọi cho tôi nên phải tránh xa bàn mà nghe.
- Anh bỏ học luôn sao... anh đi đâu mà lâu ko thấy vào?
- Ừ, anh có công chuyện.
- Công chuyện gì?
- Đi nhậu.
- Anh có biết tốn tiền cha mẹ hông? Ko lấy đc bằng C sao anh tốt nghiệp đc?
- C mà nói cái gì... mai mốt anh nộp bằng Toeic 800 cho em xem ... hề hề.
- Xạo vừa thôi, đánh trống lãng... anh đang đâu?
- Xa lắm, quận 12.
- Đi quận 12 làm gì?
- Đã nói là đi nhậu.... thôi nha.
- Anh đi chết....
Tôi cũng ko nghe hết tiếng đã cúp máy rồi, chán thật, trước nghĩ anh Dương có vợ là phiền toái giờ tới mình, tự nhiên chui cái đầu dô cái rọ. Đi nhậu cũng soi xét. Có thấy anh Dương bây giờ người ta ngồi thảnh thơi không.
Đi làm ko về rồi nhậu luôn đó có ai nói gì đâu. Để tôi hỏi anh Dương thử xem.
- Anh ko về chị Thủy ko la hả anh?
- Ko... tăng ca la gì mà la.
Tôi co chân đạp giò anh Dương 1 cái. Có anh tôi nhớ tên là Nhật nói:
- Ở đây thằng nào có vợ nó đều tăng ca hết đó, chút nó đi karaoke ôm nó nói là gái ca.
- Con PG của Samsung đẹp lắm mày ơi..... chặc chặc chặc...
Nghe những chuyện này thật lòng là ko mấy gì hào hứng nhưng cứ phải nói cho có thông lệ
- Tội nghiệp mấy ông Tăng quá, có tội tình gì đâu mà cứ bị lôi vào chuyện trần tục... mô Phật... bần tăng là kẻ tu hành, những chuyện hồng trần xin mấy thí chủ đừng kể nữa.... bần tăng chịu ko có nổi.
- Hahaa...
- Bần tăng là kẻ tu hành.... bao nhiêu gái đẹp để dành bần tăng.
- Hahaa...
Ban đầu còn hăng máu bàn tính là đi tăng ba. Đến lúc say tản ra hết. Chờ mãi ngay góc đường Sư Vạn Hạnh chỉ có 2 ông đến. Còn đc 4 người. Tôi đang ngồi xe anh Dương. Nói là đi karaoke nhưng chả thấy ai tới, lại ko báo 1 tiếng.
2 ông kia cho hay là mấy anh đó đã về. Anh Dương chửi:
- Bọn này rõ hâm!
Tôi chạm nhẹ sóng lưng anh Dương vuốt lên xuống:
- Thôi về bữa khác đi anh ơi.... em chả có tiền ngại chết.
Anh Dương nhằn giọng: - Đã bảo anh lo cho mà...
Anh Dương xoay mặt : - Hai bác thì sao? Đi luôn hay thôi... đi thì ngay và luôn.... ko đi thì về.
- Chắc tui về quá ông Dương ơi.
- Ui dùi...
Anh Dương rồ ga phóng như điên, 1 lát ảnh lủi vào quán cà phê giọt sương nhưng ngồi ở ngoài sân vườn, thật ra ảnh chẳng hỏi tôi gì cả, lủi vào như thể ảnh đặt đâu tôi ngồi đó.
Vào quán ảnh vật vựa ngồi ngã dài lưng.
- Cho nâu đá..... em uống gì..... nâu đá luôn đi...... sương sa hột lựu gì.... vớ va vớ vẩn.
Nhảm hết biết luôn. Tôi khì cười : - Thì cứ nâu đá luôn đi em.
Đang nằm dài bất ngờ dựng mặt dậy:
- Nom mặt anh có đỏ lắm không?
Tôi có dịp ngắm anh Dương mà ko ngại ánh mắt, tôi lắc đầu:
- Ko.... tửu lượng anh giờ chuẩn.
- Bia mà.
Tôi lấy ngón tay sờ bên má anh Dương có một vết thâm dài tầm 5cm:
- Mặt anh bị gì thế?
Anh Dương mở cúc cổ tay, vén tay áo lên khoe thẹo như khoe chiến tích:
- Đây.... chở cái máy giặt thằng oắt kia nó tung vào.
Tôi sững sốt: - Anh bị hồi nào?
- Lâu rồi... hơn tuần ấy.
Tôi lấy các ngón tay sợ lại vết thâm trên mặt ảnh.
- Cái này ko có làm sẹo nhưng anh phải thoa thuốc vào... lúc đấy mà bôi ngay thì giờ ko thâm.
- Anh có bôi đấy chứ.
Tôi vuốt lại:
- Cũng ko sao đâu.. hồi trước em chiên bánh tiêu... chảo mở nóng văng bùm dô mặt.... bị bỏng, bôi thuốc lành vẫn để lại dấu thâm đen như lỗ đít trâu... rồi nó cũng phai từ từ.
Anh Dương lại ngã dài. Lúc này vương 2 tay kê đầu vô tình lộ lông và rốn ra. Đồng phục của ảnh như kiểu của điện lực, tà ngang và tương đối ngắn, ảnh phè háng ra, trông đùi ảnh ghiền phết. Đã 3 tháng trôi qua mà tình cảm tôi dành cho ảnh chưa bao giờ nhạt đi. Có vẻ ảnh buồn ngủ.
Con nhỏ tiếp viên bưng ra 2 pin cà phê mà ảnh cũng chẳng buồn mở mắt. Nhưng thình lình lại dựng dậy và có vẻ bất ngờ khi thấy cà phê. Tôi dở nắp ra xem... cũng ko còn nhiều. Lúc này pha cũng vừa.
Tôi chắc nước tẩy đá bỏ, quậy sửa lên trút vào ly cho ảnh.
- Anh lại chỗ em ngủ tí nhá.
Tôi rất bất ngờ, mặc dù biết rằng anh Dương ko có ý gì đâu. Ảnh chưa muốn về vì sợ vợ la hoặc chưa hết ca thôi. Tiếc quá! Vợ tôi hơi yếu đuối 1 chút. Mà cho dù ko yếu đuối cũng ko dễ thõa hiệp trong tình huống này. Mặc dù chẳng biết có đc gì ko nhưng tôi vẫn rất tiếc. Cho ảnh vào ngủ 1 tí cũng thấy hạnh phúc lắm rồi, ko cũng ko ngờ có ngày ảnh tại chủ động xin nghỉ nhờ vậy đâu.
- Còn có hơn tiếng rưỡi, anh nằm đây cũng hết giờ rồi....
- Đang mệt còn bảo thế.
- Thì về nhà.
- Về thì nói làm gì!
- Vậy thì kiếm khách sạn mà ngủ.
- Điên à..... nhà bạn anh thiếu gì...
Các bạn thấy hông? Đừng hiểu nhầm là chết ngay. Tôi thử nói thêm vài câu xem sao đó. Ảnh là trai thẳng mấy má ơi. Ảnh ko biết tôi là gay mới vô tư xin về nghỉ thôi. Mới nảy ảnh còn rủ tôi đi massa nữ nữa kìa. Ảnh có nhắc đến cái Spa ngay Maximax Cống Quỳnh. Chỗ đó gái đẹp ko à. Tôi bảo ko có tiền ảnh mới ko đi đó. 500k 1 suất. Gái ở đó giá bạc triệu đi là đi như nào. Mà cho dù có tiền tôi cũng chẳng đi. May mà các lão kia cũng bảo ngán tiền về địt vợ cho lành, chứ nếu có người đi thì người đưa tôi về ko phải là anh Dương đâu. Thật tình ko hiểu sao tôi lại yêu ảnh khi biết lực bất tòng tâm.
- Anh ngồi dậy mà uống này... nâu một hồi thành bạc luôn bây giờ.
Anh Dương bật dậy ngớp 1 ngụm cà phê.
- Thôi.. anh đi qua con vợ bé anh ngủ.... chắc nó cũng sắp đi làm về.
- Cái gì chứ? Anh có vợ bé á?
- Mấy hôm rồi ko qua địt.
Tôi chấp tay: - Em lạy anh luôn.
Anh Dương ngớp 1 ngụm cà phê thật nhiều, đứng dậy và đặt tay lên vai tôi:
- Đi... ngay và luôn.
- Anh đừng có làm thế..... tội thằng Dũng..... tội chị Thủy.... thà anh đi ăn bánh trả tiền đi..... con gái chơi qua đường ko thiếu.
- Khéo lo cho anh.... mày lo cho mày kìa... về nào...... tính tiền em ơi.
- Anh qua nhà em mà nghỉ....
- Em lạ thật.
- Lạ cái gì mà lạ.... chị Thủy yêu anh mà, vướng dô tệ nạn vợ bé ảnh hưởng đến hạnh phúc... nhỡ nó có con thì sao?!
- Chờ em nói con anh sắp 1 tuổi.
- Cái gì? Là thật á?
- Thôi.... anh đưa về.
Trời ạ. Đây là sự thật á? Con ảnh sắp 1 tuổi? Lạy ảnh luôn, mà thôi đi, chuyện của người ta, liên quan gì đến tôi đâu. Coi bộ nếu tôi là con gái tôi cũng muốn làm vợ bé của anh Dương nữa kìa. Con nào mà nó may thế ko biết. Ôi trời ơi. Đây là sự thật sao ta? Bình thường ai say tôi ko cho chở tôi đâu. Nhưng sao đối với anh Dương tôi lại tin tưởng giao mạng sống cho ảnh. Mà thấy ảnh chạy xe máy cũng rất đàng hoàng. Tôi mạnh dạng choàng tay ôm bụng ảnh.
- Con vợ bé anh bao nhiêu tuổi chứ?
- 9 tháng tuổi rồi.
- Chị Thủy ko biết gì luôn sao?
- Biết mà đc yên à?
- Em lạy anh luôn.... trước giờ ko nghe anh nói gì hết.
- Nói cho em thì đc gì? Anh cũng chỉ nói cho em là người thứ 2.... hôm nay say á.
- Có khi nào say về khai với chị Thủy ko ta?
- Điên à?!
- Vậy giờ anh qua đó thiệt hả?
- Thật chứ đùa gì.
- Vậy thôi.... chúc anh vui vẻ.... em sẽ giữ bí mật này dùm anh.
- Tất nhiên phải thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro