Phần 6
Anh Dương xin được việc làm giao nhận cho điện máy Thiên Hòa. Cũng nhờ ảnh có kinh nghiệm làm ở Nguyễn Kim người ta mới nhận ngay đó chứ. Tôi nghĩ là vậy. Đáng lý ra ảnh ko nên chờ Viettel trả lời quá lâu như vậy. Vừa lại tốn thời gian cho việc trainning 1 cái nghề mà mình chưa từng làm. Công việc trực tổng đài và trả lời cho khách hàng đòi hỏi phải thuộc nhiều thông tin. Cả ngày nhà chị Thủy chỉ được buổi cơm chiều thôi. Anh Dương cũng như chị Thủy, ko ai được off ngày thứ 7 chủ nhật. Thằng Dũng gửi cho trường tư ở luôn trong trường, chiều mới đc bố hoặc mẹ đón về. Cả nhà có đc 1 buổi cơm chiều với nhau. Nghe nói chị Thủy ăn cơm ở nhà hàng.
Những năm đó hệ thống điện máy chưa phát triển mạnh về tỉnh như bây giờ. Hàng có khi được giao về tỉnh, giao tận vùng nông thôn. Nếu khách hàng ở Đồng Tháp mua hàng ở Nguyễn Kim quận 1 thì có thể xuất hàng từ kho Mỹ Tho hoặc Long Xuyên giao đi.
Tôi nói thế thôi chứ tôi ko rõ Nguyễn Kim có ở Mỹ Tho hay Long Xuyên lắm đâu. Nhưng Điện Máy Xanh thì tôi có thể nói hiện giờ ở khắp mọi nơi. Chợ Lớn cũng thế. Nên ngày trước anh Dương cực lắm.
Tôi rũ anh Dương lại ăn cơm hến gần trường tôi nên tìm hiểu 1 chút về công việc hiện tại của ảnh đó mà. Chỗ ảnh làm quá gần trường tôi luôn. Thấy sát bên mà ảnh sang lâu nên tôi hỏi.
- Gì mà sát bên đi lâu dữ vậy?
- Ồi.. em tưởng anh làm ở đây à? - Anh Dương chỉ ngón tay xéo hướng rồi ngồi vào bàn trên lầu. Lúc này tôi mới gọi món vì tôi cố tình đợi ảnh đến mới gọi.
- Ko ở đây chứ ở đâu?
- Kho ở bên Gò Vấp kìa... ở đây kho 1... gò vấp kho 2... Tân Bình kho 3... Lý Thường Kiệt kho 4 (có thể điều này ko chính xác, bởi tôi ko nhớ anh Dương nói).
- Là sao em ko hiểu.
Lúc này bị gián đoạn vì có nhân viên đến mời gọi món. Tôi gợi ý:
- Anh ăn thử cơm hến.... cơm hến em thấy cũng ngon.
- Ok.
- Cho 2 cơm hến... anh uống gì?
- Cho anh nâu đá.
- Nâu đá à? - Tôi mỉm cười.
- Gì mà cười? Anh Dương quay mặt nhìn cô nhân viên:
- Em biết nâu đá ko?
- Dạ... em biết.
Anh Dương điểm mặt tôi.
- Em biết... chọc anh tí thôi.... cho anh ly sương sa hột lựu.... À.... cho anh dĩa bánh bột lọc và bánh bèo luôn.
- Sao gọi nhiều thế?
- Lâu lâu mới ăn 1 lần.... ko phải ngày nào cũng đc ăn... bữa nay có người khao mà.
- Ai bảo thế?
Bất ngờ tôi quay lại chuyện công việc.
- Mà anh làm kho Gò Vấp thì lấy hàng kho Gò Vấp giao à?
- Tùy thông tin phiếu, nếu nhân viên gõ lấy hàng kho nào thì kho đó xuất, giao nhận bên kho đấy giao.
- Ơ... là sao?
Anh Dương lấy hủ gia vị dựng hiện trường.
- Này nhá... ông này Q12 mắc buồi ko mua q12 mà sang đây mua... nhân viên ở đây sẽ fax phiếu về kho Q12... hết hàng thì có thể tra trên hệ thống ... kho nào còn chạy qua lấy.
Tôi xua tay:
- Thôi thôi bỏ đi, đừng chuyên sâu, em ko hiểu gì đâu..... mà làm ổn hơn Nguyễn Kim chứ anh?
- Có vẻ như khách hàng của Thiên Hòa ko sang chảnh bằng Nguyễn Kim đó em.... ráp máy xong là về ngay và luôn... ko 1 đồng thừa.
- Nghe tội quá ha.... mà anh làm ăn sản phẩm hả?
- Ừ.... ăn điểm năng suất.
- Lại thế.
- Giao càng nhiều lương càng cao, ngoài giờ quy định có thể ở lại làm tùy ý.
- Ò. - Tôi gật gù.
- Mà phải liệu cơm gắp mắm... ko có bao nhiêu phiếu mà tranh chúng mắng cho.
- Thường thì hôm nào mới nhiều phiếu?
- Thứ 7, chủ nhật, nhằm chương trình nữa.
- Nói chung là ổn chứ anh?
- Được!
- Ngày nào anh off ở nhà buồn điện thoại em lại nhậu nha.
- Ừ.
Thấy tôi ko có dấu hiệu lấy xe máy, anh Dương hỏi:
- Em ko đi xe máy à?
Tôi chỉ tay qua đường:
- Em ko.
- Em dọn qua đường Cống Hợp ở được 3 ngày rồi.... phòng rẽ lắm... có 400 à.
- Thế thì lên anh đưa về.
- Vâng.
Thật ra thì cái xe máy tôi đem đi cầm rồi. Cầm mới có tiền tiêu cho 1 kỳ thực tập dài 5 ngày. Trên cái chuyến đi 5 ngày đó tôi vô tình quen được 1 cậu học sau tôi 1 khóa , tôi thấy cậu ấy dễ thương rồi quyết định góp gạo thổi cơm chung, dọn về sống cùng như vợ chồng. Trường tôi cũng nhiều gây lắm, có rada vô hình dễ bắt sóng đc thôi. Thật ra tôi cũng ko yêu cậu ấy lắm. Nhưng mà có chỗ đêm về hú hí chịch chọt ko đi lang bang như hồn ma vô chủ là đc. Tới gốc Trương Định tôi vỗ eo anh Dương:
- Tới rồi anh, bỏ em ở đây đi.
Tôi đi bộ dô cái xoẹt. Phòng ở trong hẻm rất nhỏ, lối đi riêng với chủ, vách gỗ mỏng. Thật ra tôi chỉ mong học cho xong, sống kiểu này tra tấn tin thần quá. Thuê nhà tốt thì ko có tiền.
Trên tấm Simili , cậu ấy cuộn tròn chân trước thức ăn. Cậu ấy tên Phúc. Cậu ấy lườm tôi. Tôi thay quần áo xong, trải tấm nệm vừa mỏng vừa nhỏ ra nằm.
- Anh ko ăn cơm thật sao?
- Anh đã kêu đừng có bày vẽ nấu nướng gì mà, lo mà học rồi ra trường, chuyện cơm nước để quán xá nó lo.
- Dầu mỡ ăn ngán gần chết.
Tôi lườm mắt qua, thấy cậu ấy đơm cơm có vẻ ko đc vui.
- Sao vậy?
- Anh vừa đi với ai vậy?
- Hỏi làm gì.
Cậu ấy đập đôi đũa sạt xuống tấm Simili cái mạnh.
- Bồ bịch mà như vậy hả? Hỏi gì cũng ko đc.
- Trước khi dọn về ở chung anh đã nói quan điểm rồi mà.
Cậu ấy ném đũa nhưng ko để trúng tôi.
- Anh đi đi.
Tôi thở dài 1 cái, ngồi dậy , bước lại níu cần cổ cậu ấy lắc lư.
- Thôi mà, ồn ào quá phiền hà người ta.
- Em thì thật lòng muốn lâu dài còn anh thì ko, ở chung làm cái gì!
Tôi nhéo dài má cậu ấy:
- Thôi thôi cho xin.... bớt giống bánh bèo lại đi.... nhìn càng lộ ra.
Tôi vả vào má 1 cái: - Ăn cơm đi anh vừa ăn rồi.
Xong tôi về chỗ củ nằm. Cái phòng gì đâu buổi trưa như buổi tối. Chỉ có cái nóng là giống buổi trưa thôi.
Tôi đang ngủ nghe bước chân di chuyển lộp độp mới mở mắt. Trông thấy cậu ấy thắt chiếc cà vạt.
- Em đi học đó.
Tôi gật đầu nhẹ. Cuộc đời tôi đã vài lần ăn ở với người ko yêu các bạn biết không.
Nằm một lát tôi ngồi bật dậy, kéo dây vali lấy cái quần lót của anh Dương cầm trên tay và ngồi thất thần.
2 tháng trôi qua rồi đó nhỉ. Thời gian trôi nhanh khủng khiếp. Thời gian làm quần áo cũ kỉ nhưng cái quần lót này cứ mới như ngày mà tôi trộm. Nghĩ tới cái cảnh lúc tôi chối suýt làm lộ mặt trộm trước anh Dương làm tôi bật cười. Hôn cái quần lót 1 cái.
Đôi lúc cầm điện thoại chỉ muốn nhắn 1 tin ngắn hỏi: "Anh ăn cơm chưa... anh đang làm gì?" cũng ko muốn nhắn. Tôi chả biết tìm cái cớ gì để đc gặp anh Dương nhiều nữa. Trong vòng 2 tháng nay tôi với thằng Phúc lúc đi nhà trọ, lúc đi outdoor, nhà vệ sinh hồ bơi, toilet trường còn dám dô nữa là. Mới đầu cũng vui vẻ sảng khoái lắm, càng ngày càng làm nhờn. Tôi thấy như mình ko có tính quyết đoán. Hoặc chỉ vì 1 chút mâu thuẫn với bạn bè trong phòng mà sẵn dịp lại nghe lời thằng Phúc góp gạo thổi cơm chung.
Tôi đập trán lạch bạch. Bộc phát lấy điện thoại gọi cho anh Dương.
- Bên anh đã có người trả phòng chưa vậy?
- Có 2 lão làm Nguyễn Kim bạn cũ anh nè, em ở ghép anh sang nói hộ cho.
- Thôi đi, em ko muốn ở ghép gì cả.
- Thế thì đợi, hôm nào có anh gọi, sang ngay và đặt tiền.
- Vâng, em cảm ơn trước.
Thật ra là muốn có cái cớ nói chuyện với anh Dương hơn là dọn phòng. Tôi nghĩ là tôi cũng chưa hẵn là muốn dọn đi lắm. Cái xe còn chưa có chuộc về nữa là đặt tiền ngay và luôn. Sang đó rồi đi bộ đi học xa cho chết.
Phòng tôi đc nhờ bộ chia đường truyền, trả có 60 nghìn 1 tháng mà có mạng xài cũng đỡ buồn. Tôi lên vietfun tôi kiếm mấy anh lớn tuổi là bot có điều kiện tôi dụ xem sao. Mà cũng chán lắm, quầy thảo muốn nát vietfun tìm ra vài người. Hẹn ra bờ kè xem mắt. 1 ông thì ốm nhom nhìn chả thích tẹo nào, cứ rủ khách sạn lại làm biếng đi về. Nói sao gạt người ta cũng khó. Chả lẽ nói mình là trai bao, còn ko thì làm tình xong xin tiền biết người ta cho hông? Ko cho thì sao? Còn nếu xin trước khi làm tình người ta bảo chắc này trai bao hoặc là vì tiền... hoặc thành phần nào đó vân vân... cũng khó lắm, ko dễ ăn của ngoại đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro