Phần 3
Tôi ra ban công ngồi tập cặp tạ tay phía dưới một sào quần áo. Ngày đó không có nhiều thời gian để đến phòng thể hình. Hoặc có cũng ko được thường xuyên lắm. Tôi còn phải đi làm thêm. Các công việc part-time, lúc có lúc ko. Tôi có 1 cặp tạ tay 12 cân , chịu khó tập cũng được nhiều bài. Ước gì có được 1 cái ghế dài để nằm nhỉ, có thể banh cắt ngực. Ước là ước vậy chứ thật ra cũng ko cần thiết phải mua. Tôi rất hạn chế việc mua sắm đồ cồng kềnh vì kinh nghiệm ở trọ thấm nhuần sự chuyển đồ đạc tới chỗ khác ở. Ở trung tâm Thành Phố giá tháng rất đắt, về Q3, Q10 thì tập rẻ. Thông thường các địa chỉ ở Kỳ Đồng, Trần Văn Đang, Trương Định, Lê Văn Sĩ hoặc nhà văn hóa TN. Trung tâm TD Tân Bình là nơi tôi lựa chọn để tập bởi vì cũng rất gần trường, vừa gần nhà. Nói gì nói cũng phải lo ăn uống bồi dưỡng nghỉ ngơi rồi mới đi tập. Nếu ko có sự đầu tư vật chất thì tập cho khõe, người dẻo dai khỏe mạnh có cơ tí là được.
Ngồi tập ngoài ban công như thế này tôi sẻ thâu hết đồ đạc của mấy con minơ sang một bên. Hôm nay chừa lại mấy cái quần lót và quần xà lỏn của anh Dương trên đỉnh đầu. Tôi ngồi hơi lệch hướng.
Đoạn tập mệt tôi ngước mặt ngắm bâng khuâng, mỉm cười như thể vô cớ. Đột nhiên tôi muốn ngưng tập, dòm chừng ko có anh Dương và người quen trong phòng tôi gỡ nhanh một chiếc quần lót mang vào phòng mình.
Quần này anh Dương giặt lúc tầm 4 giờ. Đến 8 giờ vẫn chưa khô. Nhà này thiếu nắng lắm. Tựa như chỉ phơi gió vậy. . Nhà nhìn về hướng Bắc. Mặt trời đi từ Đông sang Tây nhằm tháng chếch hướng mới chiếu được vào ban công, nhằm tháng cứ như phơi trong bóng râm nhờ gió. Chả trách sao quần lót của anh Dương còn ướt, nhưng thơm tho lắm.
Tôi ngồi tựa lưng vào tường. 2 chân duổi song song. Tôi tuột quần tầm vừa ngay đùi.
Sau khi gửi quần lót anh Dương vài cái hít thật sâu. Tôi tạo hình quần lót ảnh như cái sextoy và tôi đút cặc tôi vào, cầm chặt lại và sục lên xuống.
Có thứ chất kích thích vô hình từ anh Dương mà tâm tưởng tôi tự phát ra. Tôi thở mạnh và rên kẽ. Từ bên trong tôi luôn nghe những tiếng bước chân qua lại, những giọng nói của người trong nhà. Tất cả cũng thường, vốn chẳng liên quan tới tôi.
Đôi khi tôi chẳng quan tâm tiếng bước chân lẹp xẹp hay kình kịch nữa.
Đến lúc có tiếng của anh Dương lại liên quan trực tiếp đến tôi.
- Con vào đây chơi với chú Long nhá. Bố đi bưng nước về uống.
Tôi hãi quá, liền kéo quần lên, nhét giấu chiếc quần lót anh Dương dưới va li.
Anh Dương gõ cửa cồng cộc.
- Long ơi em có trong đấy ko.. trông cháu hộ anh tí.
Tôi vừa lúc mở cửa. Sắc mặt tôi chưa mất đi vẻ căng thẳng. Tim chưa ổn định nữa là đằng khác.
Tôi làm vẻ vui và chỉ có tôi biết vẻ đấy hẵn còn ngượng, chìa tay cận nách thằng bé.
- Vào đây nào.
Chuyển mắt nhìn bố nó:
- Anh đi ký túc xá lấy nước à?
- Ừ.
Biết rồi tôi còn hỏi đó. Ký túc xá có hệ thống lọc nước đặt trong bãi đỗ xe sinh viên. Toàn thể phòng tôi và nhà trọ tôi đều sử dụng nguồn nước đó để uống. Riêng tôi thì lấy chai Pepsi to hoặc vài chai nhựa be bé đựng uống trong ngày 1 mình đủ, chả cần phải như anh Dương khuân cái bình 5 lít to như thế đâu. Lúc này anh Dương đang cầm bình nhựa trên tay, gửi con cho tôi rồi đi.
Tôi nhìn theo dáng ổng đi xuống cầu thang thật lâu. Bố thằng Dũng trông muốn yêu quá. Tôi có mơ mộng quá ko nhỉ? Nghĩ thế tôi mỉm cười. Tôi cõng thằng Dũng đi lên cầu thang và dạo hành lang, vừa đi vừa nói:
- Con yêu chú ko?
- Vâng ạ.
- Con yêu bố ko?
- Yêu chứ.
- Con biết chú yêu ai hông? - Lần này chữ yêu mang nghĩa khác.
- Yêu Bố.
Tôi phát hãi:
- Con nói gì đấy?
- Chú yêu bố.
- Thế bố yêu ai?
- Bố yêu bà.
- Ờ.
Đúng là con nít. Tôi cõng thằng Dũng đi dạo 2 tầng lầu rồi đi xuống. Bố nó còn chưa hứng nước xong. Chỗ đấy nhắm lúc phải đợi lâu đó. Tiện nhất là hứng 2 lít đủ uống lúc
khác hứng tiếp thôi. Sinh viên các tầng trên hay hứng bình nhựa 5 lít như anh Dương.
Có nên trả cái quần lót về chỗ cũ hay lấy luôn nhỉ?!
Tôi lại lấy cờ ra cho thằng Dũng chơi. Một lát sau mới thấy bố nó vác bình nước đi qua. Ảnh bỏ vào phòng ảnh rồi sang phòng tôi. Người ảnh lấm tấm mồ hôi.
- Bãi đổ xe nóng vãi.
Tôi xoay cái quạt sang cho ảnh.
- Vali này của em hay của bọn kia?
Anh Dương nằm dài xuống chiếu , tôi nhấc đầu lấy cái gối nhường cho ảnh. Tôi xem đồng hồ vì khi đó tôi quan tâm đến việc anh Dương sẽ ở chơi đc bao lâu nữa. Tầm 2 tiếng hơn chắc chị Thủy sẽ về. Gia đình ảnh sẽ quây quần với nhau chứ ảnh đâu còn ở đây. Định rủ ảnh uống vài ly rượu mà tôi cũng thấy ko biết có mất lòng chị Thủy hay ko. Khi nảy ngoài công viên đã có nhắc đến việc uống rượu. Anh Dương nói ko vấn đề gì cả. Nhưng tôi hiểu trong đó còn có nổi sợ vợ chứ chưa quả quyết lắm. Tôi mà tỏ ra quá nhiệt tình đâm ra lại dở người. Nếu cũng cố quan điểm và muốn uống rượu ảnh đã tự giác mang qua và chủ động rồi....
Đoạn tôi ko chờ đợi nữa mà gợi ý thử:
- Anh bảo tí uống vài ly mà.
- Ừ há.... Anh quên.
Thật ra nếu có tâm muốn nhậu với tôi thì lúc về khi nảy ảnh đã ghé tạp hóa mua món gì đơn giản đóng bịch sẵn rồi. Đằng này ko mua thì bảo sao tôi nghĩ là anh Dương có tâm. Cứ cho là ảnh quên cũng đc. Theo tôi thì là ảnh ko muốn lắm thì đúng hơn. Kiểu sợ vợ chả có tự quyết đoán là vậy.
Anh Dương mang chai rượu nếp cái hoa vàng Bắc Giang sang, Tôi đem 2 cái ly nhỏ ra.
- Anh muốn ăn gì em chạy xuống mua.
Anh Dương nắm tay tôi kéo xuống.
- Thôi..... cứ ngồi đấy để anh đi mua.
Tôi nhường việc đó cho anh Dương. Chẳng giàu có gì. Cứ để ảnh mua. Mà có bao nhiêu tiền, chừng 20 nghìn .
Anh Dương mang về 1 bịch khô bò, 1 bịch lạc. Phần của thằng Dũng là 1 bịch snack.
- Bố cho con.
- Cảm ơn bố.
Chỉ có tí mồi mà uống gần nốt chai rượu..mặt anh Dương khi uống 2 ly đã phát đỏ lắm. Kiểu như da trắng uống rượu trông mặt đỏ lộ nhiều hơn da ngâm. Trông ảnh đẹp trai quá. Đỏ chứ đâu có say. Uống rượu cũng chậm rải. Suốt 2 tiếng vừa chơi với thằng Dũng, anh em vừa trò chuyện linh tinh mà lưng nửa chai lúc nào chẳng hay.
Tôi rót thêm 1 ly cho mỗi người.
- Ly cuối nhá.
- Em say rồi à.
- Ừ! Say quá...Tí vợ hỏi có khai em ko?
- Làm gì phải lo thế.
- Vợ anh chửi anh xéo xiên qua em cũng buồn.
- Nết vợ anh thế.... bỏ ngoài tai chả sao...
Thế là uống sạch luôn chai rượu, 1 bầu nếp cái hoa vàng Bắc Giang nửa lít ấy nhỉ. Tính ra mổi người 1 xị.
Rút cạn giọt cuối cùng vào 1 ly nhưng chẳng đc bao.
- Em uống nữa ko anh chạy về lấy.
- Tùy anh.
- Anh em mình làm 1 nậm nữa nhé.
Nậm là cái chai như hình trái bầu vậy các bạn. Nam mình gọi là bầu rượu. Anh Dương gọi là nậm. Anh Dương đc trao quyền quyết định, bật cười ngay.
Kết quả là uống hết 2 chai rượu. Tôi cũng quờ quạng. 2 xị rượu cũng đâu phải tửu lượng thấp. Nếp cái Bắc Giang thơm ngon mà mau say khiếp.
Tôi muốn nằm luôn. Anh Dương cũng nằm dài. Trông ảnh có vẻ mệt. Mắt nhắm lại, bảo với thằng bé:
- Bố say quá con ơi!
Thằng bé nằm ôm bố. Đoạn tôi ngồi dậy ngắm cha con ảnh. Cái cẳng thẳng bé đang đặt lên cu bố nó, tay nó ôm ngực bố nó. Thằng bé vậy mà sướng quá. Tôi say có được như thế đâu. Nhìn vô vọng 1 lát tôi lết mông đem lưng qua tường dựa, bốc 1 quân cờ nắn nót vô nghĩa.
Đột nhiên anh Dương mở mắt nhìn tôi ngay lúc tôi đang ngắm ảnh, và ảnh mỉm cười tôi cũng ko biết ý gì.
- Cho anh ngủ tí nhá.
- Anh cứ tự nhiên khách sáo gì.
Thằng Dũng nằm ngoan như chưa từng ngoan như thế. Toàn thân anh Dương cũng phát hỏa đỏ lè như biến đổi sắc tố da gốc đi. Tôi ko biết làm gì , rút quyển sách bất kỳ xem cho có lệ...
Lâu sau đó tôi xem đồng hồ, nằm đây cũng chẳng sơ múi gì đc.
- Chị Thủy sắp về ... anh ko về phòng mà ngủ.
Anh Dương nghĩ tôi đuổi ảnh. Thật sự bất đắc dĩ mới để ảnh hiểu nhầm thôi. Anh Dương dắt con ảnh về phòng.
Tôi thì ngồi đó tương tư. Ko hiểu sao quá khao khát anh Dương. Người tôi rạo rực muốn chiếm đoạt ảnh nắm. Nhưng có gọng xích vô hình xiết chặt ko cho tôi làm gì với ảnh. Tôi nghĩ nếu ko có thằng bé thì gọng xích đó tôi cũng ko dám liều lĩnh phá đứt. Cảm giác đam mê mà ko đc thõa mãn rất khó chịu. Tôi ném quyển sách mặc dù ko có ai làm gì cho tôi giận. Biểu hiệm của người đang bất lực thì đúng hơn.
Tôi nhấc va li rút chiếc quần lót khi nảy ra. Cuộn tạo hình thành 1 cái sex toy rồi sụt cho đến khi xuất tinh ra. Quần lót của anh Dương ướt đẫm tinh trùng . Tôi ko có ý định sẽ chôm luôn. Nhưng bây giờ có lẽ là sẽ ko trả. Tôi mang vô toilet giặt và vắt khô quạt gió.
Đoạn ở trong phòng tôi nghe vợ chổng anh Dương mắng chửi nhau. Mà người từ ngữ nhường nhịn nhất là anh Dương. Vợ ảnh chửi có câu.
- Cái bọn khốn nạn nào rũ anh uống rượu.... Anh thất nghiệp thì giúp tớ việc nhà, trông con chứ.
Tôi nghe anh Dương trả lời:
- Em nhỏ tiếng thôi. Ở nhà tập thể, sống phải thuận hòa chừa cho người khác ưng mình.
- Tôi đếch cần thằng nào con nào ưng tôi...Việc tôi tôi làm, cơm tôi tôi ăn.
- Đừng nghĩ thế... Các cụ bảo bán bà con xa mua láng giềng gần, sống đâu cho người ta còn ưng nữa chứ!
....
Cuộc cãi vả kéo dài . Càng về sau chỉ nghe nhiều hơn là tiếng chị Thủy. Anh Dương có lẽ ko muốn nói hoặc im lặng nhịn vợ. Thằng kế bên phòng bị chửi nào là tổ bố, quân khốn nạn,... nhưng cũng ko lên tiếng. Chả hiểu sao loại người như thế lại đi làm ngành dịch vụ đc.
Tôi nhức đầu quá bèn tìm chổ để đi. Tôi xuống quán cà phê T ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro