Phần 20
Tôi đi bộ thong dong ở trên đường Nguyễn Phúc Nguyên. Tôi vừa ghé một cái chợ nhỏ ngay đấy mà đã quên tên. Kiểu như một ngôi chợ tự phát hay gì đấy. Tôi mua rau và thịt ba chỉ.
Lúc tôi đi đến nửa đường Trần Văn Đang thì anh Dương gọi:
- Em chưa về à?
- Dạ... Cái Tuyền có chịu cho anh đưa về không?
Giọng anh Dương thất vọng:
- Không....anh đang ở trước phòng em nè... hắn lên xe bus rồi... bảo cỡ nào cũng ko chịu lên xe anh.... xe bus tới hắn đi luôn.... bực vãi con này.
Tôi ngậm ngùi đáp:
- Nó có phước mà ko biết hưởng.... chả bù với em.... mong ước được anh đến trường đón.
- Thế bây giờ em đang ở đâu.... sao lâu về thế?
- Em ghé chợ mua đồ về nấu cơm cho anh và dũa cho anh thêm 1 cái chìa khóa.... lúc nào anh sang ko có em thì anh có thể vào nghỉ được.
Tôi đi bộ thêm 10 phút nữa mới về đến phòng. Tôi thấy anh Dương đang ngồi 1 bên trên yên xe trước cửa phòng trọ. Anh ấy đang xem cái gì đấy trong chiếc điện thoại, lúc này ngưng xem, long mắt lên:
- Ơ....xe em đâu.... sao lại đi bộ thế kia?
Tôi ngưỡng cười cho qua chuyện.
- Em cứ tưởng là anh đã thuyết phục đc cái Tuyền rồi đấy.... nó khó bảo quá anh nhợ.
- Xe em đâu? - Anh Dương cố hỏi. Tôi nghĩ là ko thể bảo là đi rửa hay xe hư gì đc đâu. Vì có thể hết tháng này tôi cũng ko chuộc chiếc xe về đc.
- Em cho thằng bạn mượn rồi.
Anh Dương im lặng ko nói gì, ánh mắt có vẻ thương cảm. Dường như ảnh đang suy nghĩ cái gì đấy trong đầu nên mất 10 giây im lặng.
Tôi gở móc khóa trên xe máy của anh Dương và gắn vào thêm một chiếc chìa khóa cho anh.
- Em làm cho anh 1 chiếc chìa này... lúc nào anh sang thì anh có chìa vào phòng... ko phải đợi em bên ngoài.
- Em đi bộ về sao ko nói anh?
Bổng nhiên khóe mắt tôi cay cay. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho bản thân.
- Không sao đâu mà.... trường cũng gần... nhà bạn em xa em cho nó mượn vài hôm.... chịu khó đi bộ vài hôm.
Đúng là trường tôi gần phòng trọ thật. Nhưng nếu đi bộ từ trường về sẽ mất 25 - 30 phút đấy.
Lúc tôi đang mở cửa anh Dương nói:
- Lẽ ra anh phải chở em về mới phải... khi ko lại mất thời giờ cho con đấy mà chẳng được việc.
- Anh cứ chịu khó vài hôm nữa đi... nhất chai lì...nhì liều mạng...biết đâu nó thấy anh kiên trì nó lại lên xe.
- Em cầm chiếc xe rồi đúng không?
Tôi im lặng và mặt hơi cúi xuống: -"Để em dắt xe vào cho anh."
Đoạn tôi đóng của lại và bắt đồng rút cà vạt và cởi bộ đồng phục.
- Chắc cầm xe rồi chứ gì?
Tôi gật đầu:
- Em muốn nấu cơm cho anh ăn thôi.... đi bộ 1 tí cũng ko sao.
Anh Dương nắm tay tôi kéo lại ôm, giọng như tự trách mình:
- Anh vô tình quá!
Tôi lắc đầu: -"Ko sao đâu mà... mỗi lần đi thực tập là mỗi lần em cầm xe... và em cũng hay đi bộ."
- Em buồn lắm phải ko Long?.... đi năn nỉ 1 đứa ko hề muốn anh chở... lại bỏ em đi bộ.
Lúc này tôi bật khóc, ko muốn khóc nhiều lấy tay dụi mắt ngay.
Tôi ngồi dưới nền gạch gọt vỏ lê và táo. Anh Dương nằm trên đệm chơi game. Hình như là game "địt" vì tôi thấy ảnh vừa bấm vừa địt nhiều lắm: -"Địt mẹ mày.... địt mẹ mày... địt mẹ mày.." kèm theo là tiếng nhạc như kiếm chém, ron ron bon bon như Rambo.
- Anh bớt địt lại đi anh ơi....
- Địt em này.... địt em này...
- Ừ, anh phải chửi thề như thế. - Tôi bỏ lên lông bụng anh Dương một miếng táo : -"Anh ăn táo này."
Anh Dương bốc bỏ họng nhai nhóp nhép. Tôi lại bỏ lên lông bụng ảnh một miếng nữa. Nhưng lần này tôi cúi xuống đớp miếng táo vào mồm nhai nhem nhép, đang ăn lại ham nói:
- Một lát anh cũng tắm.... để em xếp táo với lê lên hàng lông bụng anh ăn cho hấp dẫn.
Tôi thấy ko đủ chổ bèn tuột quần đùi anh Dương xuống để xếp trái cây lên chùm lông. Anh Dương thì lại ko có ý kiến gì, liếc mắt nhìn xuống buồi.
- Anh ăn mấy miếng ở trên đi.... chỗ lông buồi em ăn.
Lúc đó con cặc anh Dương nằm chiếm trên đám lông. Tôi cầm cặc ảnh dời sang một bên để xếp cho đc nhiều chỗ . Xếp xong tôi cầm con cặc ảnh quơ quơ: -"Sao buồi anh ko cửng vậy....anh bị liệt dương rồi đấy."
Tôi cầm cặc anh Dương quơ lăn tăn, cái đầu quằng qua quằng lại như cây bột dò cháo quẩy lúc chưa chiên. 15 giây sau con cặc anh Dương biến thành 1 khúc mía cứng ngắt. Vậy đó mà anh Dương cứ lo địt cái gì trong điện thoại ko à.
Tôi ngó đầu xem:
- Anh chơi cái gì vậy?
Ảnh chơi cái gì tôi cũng ko biết, đánh nhau chưởng ầm đùng, 2 người đánh nhau. Thôi kệ tôi lo ăn trái cây tráng miệng. Tôi có mua nải chuối về để dành ăn. Mà nói thiệt ko có trái chuối nào bự như buồi anh Dương hết. Tôi lột cho ảnh 1 trái.
- Em tuột quần anh ra .. ko bú để đấy làm gì vậy?
- Em nghịch 1 chút.... ăn vậy cho nó hấp dẫn.
Anh Dương ăn xong trái chuối, thò tay lấy miếng táo ngay chòm lông cho vào mồm
- Kiểu ăn này lạ phết.
- Có lạ gì đâu, ở bên Campuchia có phòng Vip cho 1 con minơ xinh đẹp khỏa thân nằm trên bàn xếp đồ ăn lên cơ thể cho đàn ông ăn.
- Thế em có ăn không?
- Em có đi vào đâu mà ăn.
- Em đi thực tập sang tận đấy à?
- Không.... nghe người quen kể.... ngày xưa em ở Campuchia mà.
Lúc này con cặc anh Dương mất máu, mềm sủng và dần xỉu xuống đám lông. Tôi cầm lắc lắc:
- Ơ sao tự nhiên nó teo?
Anh Dương nhấc đầu và nhít người sang một bên:
- Em lên đây nằm này..... anh nghỉ 1 tí anh địt cho.
Tôi trèo lên tấm đệm nằm bên cạnh anh Dương. Thật ra tầm đệm nhỏ như cái giường bệnh viện, 2 người cũng vừa nằm.
Tôi nằm nghiêng, choàng tay ôm ngang ngực anh Dương, miệng tôi lúc nói ở rất gần lỗ tai ảnh:
- Ngày mai lúc ra về em đến cây xăng cuối trường em nhá.... tới sớm thì em đợi anh.... còn anh tới sớm thì anh đợi.
- Anh không sang trạm xe bus nữa à?
- Không.... con đấy chảnh chó anh chả thích tán nữa.. ai bảo cho hắn biết anh có vợ làm gì.... Nếu em tốt bụng thì mang con khác cho anh.... nhưng phải xinh cơ... anh chỉ tán để địt thôi... xong rồi anh trả.... yêu đương gì cho mệt buồi.
- Thôi đi.... nếu anh thích thì bảo thằng Lâm nó giới thiệu cho anh.... em cũng ko cần biết đâu..... trong khi bây giờ em còn ước gì có anh sống cùng ... kiểu như là vợ chồng đấy.
- Thế anh địt em chả là chồng còn là gì?!
- Nhưng mà là chồng dùng chung.... có phải của mình em đâu.
- Kể ra thì anh địt em còn nhiều hơn cả địt vợ và địt gái ngoài.
- Đấy là anh sợ mất tiền... kiểu như ko muốn tiêu hoang.
- Địt vợ mà mất tiền là mất kiểu gì?
- Em ko tính chị Thủy... em nói đúng ko?.... nếu ko mất tiền thì ko dễ tới lượt em.... gái đẹp thì đi với đại gia.... anh ko có tiền nhiều nó cũng đếch yêu anh.
- Cứ lắm mồm nhiều vào.... em giống như con vợ bé của anh ngày trước... toàn là tranh địt.
- Ơ! Em có tranh hồi nào đâu.
- Thôi thôi thôi.... bảo giống là giống.
- Giống như nào?
- Thì nấu cơm gọi anh sang ăn... vả lả thế nọ thế kia.... ko tranh địt là gì.
Tôi ngồi bật dậy:
- Em ko có tranh anh địt nha.... em thấy anh đi làm tới chiều mới về... chị Thủy thì nhà hàng bao cơm... ko ai nấu cho anh ăn em mới bày ra nấu.
- Thôi.... chú ko phải chối.... tôi biết hết.
Tôi quay mặt sang chỗ khác:
- Ừ.... em tranh anh địt đấy rồi sao? Có gì đâu mà chọc quê.
Anh Dương cười phá lên. Tôi véo chòm lông bụng anh Dương.
- Nhận rồi nhá. - Tôi ....
- Thôi... nằm xuống nghỉ nào.. anh trêu tí cho vui...anh mà chả biết em thích anh địt thì ko sang đây.
Anh Dương vừa tắm ở truồng đi ra, đứng trước mặt tôi bận quần áo đồng phục. Tôi xoay người ngắm ảnh.
Anh Dương cũng mới vừa địt tôi xong. Con cặc của ảnh trở nên rũ rượi như cành hoa lộc vừng, liêu phiêu lông lá trước ngọn gió cánh quạt. Tôi nghĩ, nếu như anh Dương có 1 bộ đồng phục khác ở đây thì tốt biết mấy. Ko phải bận lại đồ của buổi sáng vốn đã tẩm mồ hôi và vướng bụi đường, quện khói xe.
Tôi bước xuống lấy cho anh Dương chiếc quần lót trên sào, đưa cho ảnh:
- Anh mặc quần lót mới kẻo hâm háng.
Tôi lấy cái quần lót củ của ảnh, đưa vào mũi ngửi khịt khịt 2 cái.
- Bốc mùi rồi à? - Anh Dương hỏi.
- Không... em lại thấy thích mùi này... của anh có tổng cộng 3 cái... em giặt để dành cho anh.
Tôi vén mấy cái áo trắng và quần đùi trên sào sang một bên, gỡ chiếc móc có treo 1 chiếc quần lót giơ ra rung lắc.
- Chiếc từ ký túc em trộm anh cho em luôn em còn mặc đây này.
- Ừ... lần sau sang anh cho thêm 1 chiếc.
- Đồ đi làm anh có 2 bộ thôi à?
- Ừ.... ba tháng mới phát 1 lần.
- Thế ko tự mua thêm đc à?
- Được.... nhưng mua chi cho mất tiền.
- Anh mua 2 bộ để bên em.... nhỡ mưa hay đi ăn phở nhân viên phục vụ bất cẩn phang cả bát phở vào người thì làm sao?
- Hì hì...
- Em nói thật đấy.... có thêm 2 bộ thì mặc lâu cũ... trông anh lúc nào cũng bảnh trai.
- Ừ.... để anh hỏi mua....
Tôi nhớ anh Dương nói ở bên Thiên Hòa đặt đồ đồng phục ở chỗ công ty may mặc và đặt đúng số lượng. Cái dư ra chính là những nhân viên thử việc hoặc buộc nghỉ hoặc họ tự xin nghỉ hoặc đồ đã qua sử dụng vẫn còn mới thì mới cho hoặc bán. Nhưng lúc may thì phải đo đạc. Dài tay dài quần, eo mông, đáy các kiểu. Nghe thế tôi hỏi:
- Ơ! Thế mặc ko vừa thì biết làm như nào?
- Thì mặc thử.... vừa hoặc tương đối thì mua... tương đối vừa là được.
Tôi gật gù:
- Anh mua để bên em nhá.
- Ừ.... ko để bên em thì để đâu.
Tôi ngoác miệng cười. Dương như tôi thấy mình đang sống chung với anh Dương vậy. Mặc dù chưa bao giờ ảnh ngủ lại 1 đêm ở phòng tôi. Chả mấy khi thằng Dũng bị ốm phải vào viện. Và chả mấy khi Sài Gòn ngập nặng. Cơ hội đấy chỉ có 102. Những điều này tôi chưa bao giờ nghĩ đến là sẽ có ngày mình có và tình huống lại tốt cho tôi đến thế. Có tưởng tượng cũng ko ra đâu. Suốt nửa năm trời tơ tưởng anh Dương, nhiều lần tôi nghĩ mình ko nên theo đuổi khát khao này. Nhưng rồi mọi chuyện lại đến như 1 giấc mơ. Chắc là do ăn ở nên Trời thương.
Các bạn biết không, đi đường Xô Viết Nghệ Tỉnh quẹo phải vào đường Nguyễn Tất Tố... chạy qua 1 cái cầu ở đó có 1 ngôi Chùa với tượng Quan Âm Bồ Tát rất cao. Tôi có vài lần đến đó dâng hoa và cầu xin. Tôi ko dám mơ tưởng và làm khó Bồ Tát, chỉ khấn rằng: "Con rất thích anh Dương.... nếu con có duyên mà được... cầu mong Bồ Tát đưa đường dẫn lối... còn nếu ko có duyên.... mong Bồ Tát giúp con vơi bớt phiền muộn, thanh thản thâm tâm."
Đến lúc tôi dọn sang đường Cống Hợp ở gần nhà Thờ Dòng Chúa Cứu Thế. Cô chủ nhà trọ là người có đạo, tổ chức đi Cà Mau thăm nhà thờ Cha Diệp ở Tắc Sậy, nghe nói Cha rất linh thiêng nên tôi cũng cầu xin. Tôi khấn: "Con là người ngoại Đạo nhưng con tin có Cha trên trời......"
Thật ra tôi cũng ko biết như nào. Liệu chăng ko có liên quan gì đến chuyện mê tín, hoặc có thì vị nào giúp đỡ?
Nhưng ngày vừa từ Cà Mau về mưa suốt. Tôi ở nhà Thờ chờ mưa tạnh và tôi có 1 cuộc nói chuyện tình cờ trên ghế đá, một cậu trai trong Đạo bảo tôi sang đường Trần Văn Đang mà tìm. Nhưng sự chỉ dẫn ấy lại vô tình đưa tôi vào 1 căn nhà ngập nước. Và tôi cũng chẳng biết tại sao tôi lại dọn đi, chọn 1 cuộc sống cô đơn với suy nghĩ trong đầu ở đó sẽ tốt hơn. Giống như ở tạm để chờ đợi phòng bên Q4 chỗ anh Dương sẽ có người trả rồi tôi sẽ dọn qua ở gần ảnh. Chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy anh Dương thôi, qua lại với nhau như thời vợ chồng ảnh còn ở ký túc xá vậy. Nhưng bây giờ cho dù anh Dương có báo cho tôi có người trả phòng thì tôi cũng ko dọn qua đâu. Ở đây cũng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro