Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2

Trời đãi cho tôi. 2 ngày sau chị Thủy tăng ca. Còn mấy thằng bạn tôi thì xác định là còn đang lân la các tỉnh miền Trung, tụi nó đi tới 20 ngày lận. Bình thường có tụi nó bày vẽ mua đồ về nấu cơm chứ tôi thì bay cái vèo xuống dưới chọn cái dĩa cơm rồi bay cái vèo lên phòng cũng xong. Lo ăn học đi, tốn thời gian nấu nướng rửa ráy làm gì, tạo điều kiện cho cháy nhà trọ nữa. Cái phòng đã chật còn bày vẽ.

Buổi chiều tôi bưng dĩa cơm sang phòng cùng ăn với cha con anh Dương. Vẫn như những gì tôi miêu tả: y xì cái quần xà lỏn của 2 ngày trước, xẻ tà ngay đùi làm lộ lông cao hơn. Cái tà bị vén mà anh Dương không để ý, chỉ có tôi là ưa địa đỡm. Thằng nhỏ không chịu ăn mấy, anh Dương phải hối thúc còn xúi tôi phải mắng thằng bé. Tôi đâu có ngu mà mắng, cưng lắm.
- Ăn đi một lát chú dắt đi mua bánh, ăn đi ha.... Mua đồ chơi nữa.

Đã nghèo còn sĩ, biết đâu mà mua đồ chơi, gạt gẫm con nít thôi. Bánh thì tôi thừa khả năng, tầm lắm vài ngàn. Thằng nhỏ nghe lời chịu ăn, được vài muỗng lại tự nản. Anh Dương dụ liên tục, lúc thì lại bậm môi trợn mắt dọa nạt gây áp lực. Kế bên có cái khăn anh Dương thỉnh thoảng lấy quẹt mép cho thằng nhỏ khi nó không nuốt mà phun ra. Trời ơi, tình phụ tử thiêng liêng thế sao. Người ta nói có con mới biết thương cha mẹ là đây sao? Tôi có nhiều suy nghĩ về một gia đình và chả biết mình có nên hài lòng với số phận đồng tính hay không.
- Anh ăn đi để em đút cho.

- Sao em ko ăn?

- Để em tập làm bố thử, nhìn thấy anh em nhớ gia đình quá.

Anh Dương mỉm cười. Tôi cố làm ra vẻ quan tâm, đoạt lấy chiếc muỗng. Thằng bé cũng có vẻ rất thích tôi.

- Dũng giỏi lắm bố ơi, Dũng ăn giỏi hơn bố luôn nè, lát dắt Dũng đi mua bánh nè.
Thằng nhỏ phổng mũi hứng chí ăn nhanh.

- Sao em giỏi thế?

- Là em thấy vợ anh hay dùng bài này đó, em chỉ áp dụng lại thôi, sao anh không kiên nhẫn nói ngọt với con anh được vậy?

- Nó thế đấy, người lạ nói ngọt lại nghe, bố mẹ nói thì nhờn mặt ra.

- Chị Thủy chắc hôm nay tăng ca à.

- Ừ.

Chị Thủy làm lễ tân nhà hàng. Cũng thuộc dạng biết sửa soạn và xinh gái. Nghe nói ngày trước anh Dương cũng làm công việc bảo vệ ở nhà hàng đó mới bén duyên với chị Thủy. Nguyên cái nhà hàng chắc có anh này đẹp chị Thủy hốt con mẹ nó rồi. Làm giao nhận ngoài lương còn có đồng ra đồng vô, phục vụ tốt khách hàng bo, ngoan hơn bảo vệ nhiều: lương không cao, tối ngày quanh quẩn ở bãi giữ xe. Giữ xe thôi mà, có cần phải tuyển đẹp trai dữ vậy hông! Nghe nói còn phụ trách bấm thẻ công ra vô của nhân viên nữa mà. Bây giờ nó có cái máy vân tay, vô giờ nào bấm cái vèo là xong liền.

Anh Dương có lẽ thấy ngại:

- Em lo ăn đi, cơm nguội hết ... để anh đút cho.

Nghe như là anh Dương muốn đút cho tôi - cố hiểu lầm thì là thế. Còn hiểu đúng là đút cho con ảnh.
Tôi nhường muỗng cho có thông lệ. Thật lòng đút thêm cũng chẳng sao, nhưng con của người ta.
- Em vẫn chưa có bạn gái thật à?

- Chưa.

- Sao thế, tuổi này mà chưa có bạn gái. Đụng bố anh lại bảo là hâm đấy.
Thông thường tình huống này tôi sẽ dựng ra 1 kịch bản hoàn hảo để bào chữa. Nhưng sao ngay lúc này chả muốn nói. Tôi chọn cách cười ngẩn ngơ. Mà thôi đi, tự dưng tiết lộ hé mở về giới tính cũng chẳng biết có sơ múi gì được anh Dương không. Tôi quay sang gợi ý cho thằng nhóc:
- Ăn giỏi đi con, lát chú dắt đi dạo công viên.

Tôi gài bố nó đi chơi thôi chứ biết có được hay không. Lỗ mãng quá cũng ko hay.
- Lát anh dắt nó đi vòng vòng chơi cho thoải mái, em cũng định ra đấy chạy bộ một chút.
- Ừ, để xem nó có ăn giỏi không, không ăn giỏi bố cho ở nhà, bố với chú Long đi.
- Hummmmmm...

Thằng nhỏ phản ứng dữ dội. Anh Dương hơi mạnh giọng.

- Thế thì ăn đi, không thôi bố bỏ ở nhà.

Ôi trời ảnh nói vậy thôi chứ làm gì có chuyện bỏ con ở nhà đi chơi với chú Long. Chú Long không có phước vậy đâu. Cũng đành tiếp thêm lời:

- Ăn đi con, lát bố dắt đi ra công viên chơi, chú Long còn mua bánh cho Dũng nữa.

Đúng là vậy. Tôi nghĩ cuộc hẹn này chỉ là ngẫu nhiên mà có. Anh Dũng cởi quần trong phòng trước mặt tôi mà không giữ ý tứ gì cả. Chuyện đó cũng thường so với mấy thằng bạn trong phòng. Nhưng sao đối với anh Dương, mặc dù chỉ trông được cái quần lót mà cặc tôi đã bật dậy. Khiếp thật! Hai bên bẹn lông mọc tràn ra hấp dẫn quá. Tôi muốn biết cặc ổng to như thế nào, kiểu dáng khi nứng ra sao mà đành bất lực. Cái phòng nhỏ vậy mà vợ chồng anh Dương cũng căng màn 2 hướng, xưa nay có rình rập gì được đâu. Địt mà cũng kĩ thấy sợ. Chắc 2 vợ chồng anh Dương hay địt khuya.

Tôi bận quần sooc , áo pull và mang giầy trắng. Bố thằng Dũng mặc quần jean . Như tôi đã nói là quần hay bị xệ vì anh Dương lười đeo thắt lưng. Size quần của ảnh tôi đoán 31 – 32, 30 thì đã không tuột. Cầu cho nó tuột luôn cho xong. Ghét 2 cục xương hông bỏ mẹ. Ôi đúng là đẹp từ trong quần xì đẹp ra. Nhiều người ko phải người nổi tiếng mà sao đẹp thế ko biết. Áo pull đơn giản thôi mà nhìn cũng đẹp. Râu ria anh Dương lún phún thèm sờ vãi đái. Mấy bạn biết diễn viên Lâm Minh Thắng không? Bộ râu và chân mày anh Dương tựa như vậy đó. Tôi thấy anh Dương còn trắng hơn Lâm Minh Thắng. Các bạn nghĩ tôi hư cấu nhân vật hả? Lỗ mũi anh Dương còn cao và đẹp hơn Lâm Minh Thắng. Do là ảnh không bén duyên được với điện ảnh hoặc do điều kiện, sở thích không có thôi. Bù đầu dô bà Thủy chịu khổ còn làm gì được.

Những ai từng sống ở Sài Gòn, có từng đi ngang công viên 23 tháng 9 sẽ biết được những điều tôi sắp miêu tả hoàn toàn là đúng: buổi tối Tây Ta các nước ngồi lân la kề cà. Sinh viên có, trai bao có, Tây trắng Tây đen đủ kiểu Tây hội tụ.

Tôi và bố con anh Dương ngẫu nhiên cầm tay nhau mà đi dạo. Dĩ nhiên là thằng Dũng là nhịp cầu nối mới được như thế. Làm gì mà đột nhiên anh Dương nắm lấy tay tôi. Bất chợt tôi nghĩ đến một tình huống giả định là sau này tôi cũng sẽ có một gia đình như thế. Nếu là anh Dương thì còn ước mơ nào tốt đẹp hơn nữa. Tôi xin đính chính đó chỉ là suy nghĩ của mình vào một thời điểm. Điều đó không có ý nghĩa với suy nghĩ của mình đang nằm viết lại chuyện cũ như thế này. Tôi phải đính chính ngay chỗ này vì ông xã tôi chắc chắn sẽ đọc được truyện này và không gây hiểu nhầm không đáng có.

Công viên cũng rộng, nếu đi một vòng cũng đủ làm mệt. Con nít thì nó không đi nhiều, một lát đã đòi bố cõng. Tôi xung phong ngồi xuống:

- Lên chú cõng nè.

Thằng nhỏ bá cổ tôi trèo lên. Tôi sốc nó một cái nhẹ trên lưng, lâu lâu tập giọng Bắc:
- Có con thích nhệ!

- Rồi em cũng có.

- Hy vọng là vậy. - Tôi lỡ trớn đáp.

- Ơ.. sao lại hy vọng?

- Em nói đùa ấy mà... anh đừng để bụng.

- Em cứ nói cái giọng miền Tây của em đi... giọng miền Tây nghe hay đấy.

- Em thì lại thích nghe giọng miền Bắc. - Tôi ngoắc miệng cười. Nói trắng ra không ai lại chê giọng của chính mình đâu. Chỉ là vì không muốn nói cụ thể ra là "Em thích nghe giọng anh thôi".
Giọng người Hà Nội hay lắm, và có những bài hát miền Nam khi hát cũng phải hát kiểu miền Bắc mới hát được, như " Nhánh lan rừng" chẳng hạn. Và nhiều bài khác mà người ta đã vô tình hay chủ ý mà hát kiểu Bắc.

- Em thử nói coi có được không ấy mà... Anh nghe có được không?

- Cũng được đấy... Chuẩn.

- Thật à... Không điêu nhá! - Tôi chỉ tay vừa mỉm cười.

- Điêu gì... Em nói chuẩn đấy.

Tôi ngoắc miệng cười:

- Thật ra đó là cái giọng của em từ trước 5 tuổi. Làng em ở là Bắc 75, ra ngõ đã nghe giọng Bắc. Rồi về sau gia đình em chuyển đi mới mất dần giọng Bắc... Hồi nhỏ còn bị trêu là Bắc Kỳ.
- Thật à?

- Thật.

Anh Dương có vẻ hài lòng. Tôi chả nói phét để làm gì. Chẳng qua là bị hỗn tạp, giọng thật nghe như bị ngọng, âm như Campuchia. Mới đầu tôi còn không nghĩ tôi có thể làm công việc liên quan đến ngôn ngữ.

- Thế giờ em nói tiếng Nam nhá... không anh lại bảo nhại anh.

Anh Dương nhìn tôi cười chúm chím. Có lẽ anh ấy cảm thấy nhạt mà có thú vị về tôi.
Cõng thằng Dũng đi qua tận đường Lê Lợi, quanh đến tận hồ nước. Tôi lấc nhấc hẩy người ngang:
- Chú quăng xuống hồ luôn nhá.

Thằng Dũng không sợ dọa:

- Bố ơi, quăng thằng Dũng xuống ao bỏ đi bố ơi... không chịu ăn chả lớn nổi.

Đến lúc tôi thả thằng Dũng xuống ghế đá, làm bộ thở mạnh làm tiếng gió.
- Ngồi nghỉ 1 lát đi.

Anh Dương cũng ngồi theo. Trời ạ, biết anh Dương có để tâm gì không. Sao tôi tưởng tượng ra nhiều thứ quá. Bình thường làm gì rủ ảnh ra công viên mà ngồi chỗ hơi vắng như thế này không nghĩ có vấn đề mới lạ. Có thằng nhóc cũng xóa tan cái dở người. Tôi thấy anh Dương hài lòng chứ không khó chịu hay cảm thấy chán gì cả.

- Em muốn chạy bộ thì chạy đi.... anh ngồi đây chờ cũng đc.

- Thế thì em chạy nhá.

Tôi vụt dậy chạy phăng phăng. Thật ra là tôi có ý định đi mua cái gì đó mang về cho bố con anh Dương dùng. Xiên que, bắp rang, nước đóng chai nhựa chẳng hạn... Mục đích ko hẳn chỉ là chạy, nhưng đến đc chỗ mua cũng đã chạy nữa vòng, chạy tới cũng ra một vòng. Muốn chạy hôm khác chạy, hôm nay không nên. Tôi cầm một hộp xiên que và 3 chai nước đến.
- Ối dồi....mua sao ko bảo anh đưa tiền?

- Có bao nhiêu đâu mà. - Tôi mỉm cười.

Tôi mở hộp ra. Thằng Dũng rất háo hức. Nói thật là một hộp viên chiên chỉ có một que xiên. Dùng cái cây đấy mà ăn chung.

- Bao tiền đấy?

- Anh hỏi làm gì, anh đưa em chả lấy đâu, thích thì mua thứ khác cho em ăn.

- Thế em muốn ăn gì?

Tôi ngậm hột bò viên mà cười. Thèm nói muốn ăn buồi anh lắm luôn. Tôi thì nghĩ anh Dương cũng dễ gần gũi, không khó ưa như bà chằn vợ ảnh.

- Rượu nếp cái hoa vàng Bắc Giang còn không nhệ.. mà mỗi lần anh uống rượu vợ anh càm ràm mệt quá.

- Có ai uống đâu.

Bố anh Dương đi Tàu vào thăm đợt trước. Anh Dương có mang qua phòng cho chung 1 bầu. Các cụ gốc Bắc Giang chứ ko hẳn Hà Nội đâu. Cũng như Thành Phố Hồ Chí Minh thôi, nói là người Sài Gòn chứ chắc gì đã Sài Gòn chuẩn. Chai rượu phòng tôi thì mấy thằng nó làm cái véo cũng xong. Anh Dương qua uống được một ly vợ ảnh đả hối về như hối tà. Làm như uống rượu mà mất chồng ấy. Chị ấy bảo là bố về nhanh chở mẹ con tớ đi siêu thị chơi. Tớ con khỉ! Vợ ra vợ , tớ với bố chả thành gì. Lúc đấy tớ tưởng chắc có việc thật. Ai ngờ hôm sau bọn tớ nhậu kéo anh Dũng sang cũng bị gọi về. Ghét lắm luôn.

- Hôm nay bả đi tăng ca, mang rượu ra quất luôn đi anh Dương...

- Chơi thì chơi

- Mà tại sao vợ anh ko cho anh nhậu vậy.... hay chỉ có phòng em?

- Phòng nào chả thế... tánh nhà anh bảo thủ.

- Hay là mỗi lần anh nhậu là bỏ việc hờ hơ với nhau.

- Thì đấy.... cái tật thế... uống say ko làm việc được...

- Bó tay....... mà vợ anh nghiện anh thế cơ à?

Anh Dương chật lưỡi một tiếng: - Chuẩn... ko địt đách chịu được....

Tôi bật cười ha hả.

- Anh địt đã 4 năm rồi còn gì.... mà chắc gì chỉ địt tầm 4 năm.

- Rành anh phết.

- Mà mấy cái con ở tầng 1 lộ liễu gớm.... Biết anh có vợ rồi còn bâu.. bả đếch cho anh giao lưu nhiều là thế... phòng em toàn đực rựa mà cũng chẳng cho... Vô lý trên cả vô lý.
- Anh chịu . - Anh Dương nhún vai.

- Phải có lý do chứ.

- Làm việc cả ngày bảo là về chỉ muốn ôm chồng, hay đi gọi về là thế.

Tôi gật gù. Chẳng hiểu nổi đàn bà. Phòng tôi trai thẳng không à. Tôi cam đoan là vậy. Lẽ ra tôi sẽ không ở chung đâu. Nhưng nếu có hẹn hò vờ vịt với trai ngoài tôi cũng đâu để ai biết. Tạm thời chưa phát sinh phiền muộn. Tôi chưa có nhu cầu ra riêng. Vì chắc gì khi ở 1 mình mà tôi dắt trai về. Thưở ấy chỉ quen nhau trên vietfun. Cả số điện thoại cũng chưa cho thật chứ đừng nói dễ cho biết nhà trọ. Chắc trai về đóng cửa chịch tôi còn mắc xấu hổ với người xung quanh lấy đâu mà cần ra riêng. Vừa điều kiện tiền bạc chưa có thề ở 1 mình: 600k trả một mình với 400k trả 4 người chia cái nào lợi hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro