Phần 11
Cuối giờ chiều, lúc tôi đang ngồi học bài trong phòng , anh Dương về với vẻ mặt rất mỏi mệt. Anh đặt mấy tờ phiếu xanh đỏ lên bàn.
- Em giao hàng hộ anh tí.
- Hàng công ty hay hàng ngoài?
- Hàng công ty mà nó xuất kho đưa cho em à? Hàng ngoài đấy.
Tôi hiểu hàng ngoài đó là hàng của cửa hàng điện máy nhỏ.
- Lại mặc đồng phục của anh à? - Tôi hỏi.
- Ko mặc mà được à? - Giọng của anh Dương lúc nào cũng có chất gia trưởng. Như kiểu giọng Bắc có cảm giác như thế ấy.
Anh Dương khép cửa lại, lần tay cởi từng cúc áo. Tôi ngồi xoay lại đợi ảnh và có dịp được ngắm cái body gợi cảm và lông các kiểu trên người ảnh.
Bên trong có cái quần đùi mỏng manh màu trắng, ống rất cao, để lộ hai bắp đùi to có những lông bề dề phía ngoài lẫn trong bẹn, ko quá rậm rạp nhưng ra chất đàn ông kích thích. Mỗi lẫn như thế cặc tôi đều nứng lên. Háng ảnh nhô lên rất to. Tôi đã từng thấy cặc anh Dương rồi. Trứng dái to lắm, chứa đựng rất nhiều tinh trùng bên trong. Lúc ảnh chưa nứng mà cặc dài tầm 11 cm. Thảo nào chỗ đấy lúc nào cũng được quần lót tạo ra 1 hình rất to, trong đó ắt phải có sự góp phần của đùm trứng dái. Giá mà anh Dương lại cởi tất tần tật đưa cho tôi thì lại có dịp rữa mắt nữa rồi.
Anh Dương vắt đồ lên tấm bàn, chỗ có cái tivi.
- Mặc đồ đi ngay và luôn... anh hẹn với khách hàng giao lúc 6 giờ chiều đấy... đi ngay...kẻo tắc đường.
Tôi thay quần áo của anh Dương ngay tại chỗ. Anh Dương sờ vào bảng quần lót đang bắt ngang bụng tôi, hỏi:
- Quần lót cũng của anh luôn à?
- Vâng... em đã giặt tất cả cho anh rồi đấy. - Tôi chỉ ra sào.
- Phải thế.
Mắt anh Dương trợn lên quá gia trưởng, kiểu như sắp mắng người giúp việc ấy. Nhưng kỳ thực ai thân với ảnh mới hiểu được ảnh. Anh Dương ko có gia trưởng lắm đâu, tốt bụng nữa là đằng khác. Khu này độc cái là phòng ai nấy ở, ít thấy ai nói chuyện với ai. Có cô phòng bên hay mở cửa mà kiểu như ko nói chuyện tôi còn nghĩ bị câm.
Ngày đầu tiên qua tôi có hỏi 1 câu, cổ quát: -" Không biết" là tôi đã tắt hứng nói chuyện luôn rồi. Tánh tôi thì hay đi vòng vòng giao lưu hàng xóm , mà qua đây tôi thấy người ta ko mấy hòa đồng với nhau.
Anh Dương trèo lên nệm , choàng chiếc chăn đắp bụng, ảnh mệt nên cũng rất kiệm lời với tôi.
Tôi xem 2 lá phiếu.
- Chỉ có một cái đầu máy với cái tivi Samsung ART 21 inches thôi à anh?
- Ừ... lúc lấy hàng kiểm tra kỷ model cho đúng ko giao nhầm. Phiếu dưới giao cho người ta 2 cái kính 3D thôi.
Tôi xem qua 2 cái địa chỉ.
- Ngô Tất Tố đi đường nào nhợ?
- Xô Viết Nghệ Tĩnh rẽ xuống tí là đụng.... ko biết đường thì gọi khách hàng mà hỏi..... du lịch con khỉ gió.
Tôi cười khì khì. Trời đất ơi! Anh Dương làm như du lịch là thánh bản đồ ấy. Còn ko rành đường Sài Gòn bằng nhân viên giao nhận đây này.
- Đi ngay và luôn.... khép cửa cho anh ngủ tí
***
Tivi giá có 1 triệu 6 , bạn thằng Lâm chi cho 200k. Kính 3D bán 1 cặp lời được có 200, tổng cộng chi phí xăng cộ các kiểu, chia đôi là chia đôi kiểu nào?
Để tôi về tôi hỏi anh Dương xem như nào mà thấy ảnh ngủ rồi. Tôi lấy chìa khóa mở sợi xích xe , khóa xe tôi với xe ảnh chung với nhau chổ kế sào phơi đồ rồi tôi cũng lên nệm nằm. Tôi ở trần cũng mặc quần đùi giống ảnh . Định về rũ nhau 2 anh em đi ăn cơm mà cũng ko hỏi đc. Hôm nay ảnh có vẻ rất mệt mỏi.
Tôi mở cái chăn ra đắp, đặt bàn tay ngay hàng lông bụng ảnh, cũng sợ làm ảnh thức lắm chứ. Thấy ảnh im lìm tôi cũng bớt căng thẳng. Lông ảnh xúc chạn vào da bàn tay đã quá à, tôi nhít bàn tay nhè nhẹ cho cọ cọ với nhau chứ tôi cũng ko dám vuốt mạnh nữa, tim tôi đập loạn xạ hồi hộp nhiều lắm, mắt tôi ko dám mở ra vì quá căng thẳng, nhỡ có gì đột nhiên ảnh thức còn nghĩ là chắc tôi vô tình. Nhưng rồi ko chịu nổi. Vừa căng thẳng vừa thích thú, 2 cung bậc cảm xúc cứ bùng bùng như ngọn lửa trên vầng thái dương và tim. Tôi nghĩ bụng: "Thì thôi liều luôn đi, sờ buồi ảnh 1 chút cho biết cảm giác như nào". Tôi ko dám đút tay vào mà sờ ở ngoài. Trời ơi tưởng chừng như tim tôi đang gây ra 1 luồng sóng thần truyền do bàn tay phát rung luôn. Ban đầu tôi chỉ coi như là mình chỉ vô tình đặt bàn tay lên buồi ảnh thôi, chờ có chừng 1 phút mới dám nắn nót, nhè nhẹ tôi. Buồi anh Dương to khiếp luôn. Nội lo sợ thình lình lấn ác nổi kích thích làm hoãn lại nhịp nắn nót, ít giây sau nổi kích thích lấn ác nổi lo sợ. Tôi lại nắn nót nữa. Cứ chầm chậm chầm chậm như thế mà cặc anh Dương nứng lên.
Trời ơi! Đúng là vượt sức tưởng tượng của tôi. Cặc anh Dương to và dài lắm. Tôi chầm chậm tôi dùng ngón tay cái tôi vân ve dô cái đầu buồi anh Dương. Tôi cảm nhận đc chỗ nào là da quy đầu, chỗ nào là đầu trần, chỗ nào là sợi thừng quy đầu. Tôi cứ chậm chạp sờ buồi anh Dương trong 5 phút, cảm giác lo lắng và kích thích trong người tôi tựa như con lắc đồng hồ, bên này giảm , bên kia tăng, cứ thế cứ thế cho đến khi 1 bên là lo lắng ko biến thiên tăng giảm nữa.
Tôi thấy lạ là sao anh Dương vẫn ko thức được, hay là do tôi sờ như chưa đủ hàm lượng để làm thức 1 giác ngủ, rồi nếu lôi ra bú liệu có vượt quá hàm lượng cho phép hay ko? Dễ gì ko, ko biết chừng cứ nắn nót như thế cũng tăng dần hàm lượng. Nghĩ vậy mà tôi ko dám sờ nữa, coi như là ôm ãnh cho có hơi của ảnh cũng được, tôi choàng tay ôm ngang bụng anh Dương, đem mũi đến gần bắp tay ảnh mà thở.
Tôi lại ko thể cưỡng lại mùi cơ thể của anh Dương, lại đặt tay xuống nắn nót cặc ảnh , cặc ảnh ko xìu xuống tí nào. Tôi lại sờ. Tôi nghĩ trong đầu. Long ơi, đây là lần thứ 2 mày được ngủ bên cạnh anh Dương rồi. Từ ký túc xá mày đã yêu thích anh Dương như nào, suốt 4 tháng trời trôi qua anh Dương mới có 1 dịp nghỉ trưa phòng mày mà còn chưa đầy 1 tiếng đồng đã đi, rồi bao nhiêu tháng nữa hả Long? Hay là chờ đến khi anh Dương về Hà Nội, mày còn ko biết chạm tay trần vào da cu trần và lông cu và trứng dái anh Dương là như thế nào, đút dô và sờ 1 lần đi Long. Nhưng rồi 1 hồn khác lại nói rằng, ko được đâu Long ơi, anh Dương tin tưởng mày lắm, anh Dương cũng quý mày lắm, mày đừng làm vậy rồi ảnh kỳ thị ko còn tình cảm anh em gì với mày nữa đâu Long ơi. Rồi 1 hồn khác trong tôi bảo rằng: tôi thấy 2 bạn hồn ai nói cũng có lý. Tôi thì trung lập ko có ý kiến gì.
Thế rồi 3 hồn 7 vía của tôi sau khi họp bàn với nhau mới thống nhất lại là "Sờ".
Tôi thọt tay vào trong từ phía trên lưng quần , cùng cậy lưng quần lót ra mà đút tay vào. Trời ơi bên trong nóng hổi, mỗi sợi lông anh Dương là 100 ngàn chất kích thích, trứng dái anh Dương là 1 triệu chất kích thích... còn gì vô cùng hơn ngoài con cặc của anh Dương. Tôi làm anh Dương thức giấc:
- Thằng Lâm hắn bảo em gay anh ko tin.... bây giờ rõ rồi nhé.
Tôi giả chết như con rắn hổ ngựa. Mấy bạn biết con rắn hổ ngựa hông? Khi quá căng thẵng lo lắng hoặc đánh lừa đối phương nó sẽ sụi lơ nằm ngữa giả chết.
Anh Dương sốc nách tôi:
- Mày ngồi dậy cho anh.
Tôi chằng thể giả chết nổi nữa rồi. "Rắn hổ ngựa" bị dựng đầu rồi. Tôi cúi mặt sợ ko dám nhìn anh Dương luôn.
- Hồi nảy hắn gặp lấy tiền hắn bảo em gay đấy.
- Ai bảo thế?
- Ko được chối.
Anh Dương vả vào đầu tôi:
- Sao đàn ông ko làm đi làm bóng?
- Ai bảo thế?
- Chối nữa đi. - Anh Dương vã thêm cái nữa.
Giọng tôi rất yếu:
- Thế nó bảo với anh những gì?
- Hắn bảo anh tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa đấy.
- Thằng Oắt.... em chả phải vỏ dừa để anh vấp đâu.... ko cho sờ nữa thì thôi.
Tôi đứng dậy xếp sách cho vào cặp. Lúc đi học về, tôi có ý là sẽ qua phòng anh Dương ở vài hôm, cùng thời gian đó sẽ đi tìm 1 chỗ ở mới, nên mới đem cả túi vali qua đây. Sách thì nhiều quá, bởi tôi là dân du lịch, có hơn 200 quyển sách ấy. Riêng một môn lịch sử Sài Gòn - Gia Định thôi mà đã có 12 quyển. Các triều đại nhà Nguyễn đã hơn 10 quyển. Tổng cương lịch sử Việt Nam chẳng có đủ thông tin đâu, chưa kể quyển Hà Nội Ngàn Năm Văn Hiến đến 30 quyển còn chưa là đủ. Ấy là tôi chưa kể đến các tập tài liệu được tôi đánh máy đóng tập khổ A4, các tài liệu thuyết minh trải dài từ Nam ra Bắc, chưa kể đến sách trắng. Cho nên tôi vẫn còn để sách ở phòng trọ, chỉ mang 1 ít quyển sách cần thiết sang. Lúc này tôi thu dọn sách vào, mở vali định lấy một cái quần dài để mà mặc rồi về. Trong ngăn vali chính, có một cái túi áp hông ở bên trong rất kín. Nơi đó là tôi để 2 cái quần lót mà tôi đã từng trộm của anh Dương. Tôi nghĩ là đến lúc mình ko nên giữ nó nữa rồi.
Anh Dương ngồi thần trên tấm nệm, vẻ mặt đằng đằng gia trưởng liếc nhìn tôi. Tôi mang 2 cái quần lót đến đặt lên tấm nệm.
- Quần của anh đó.
Anh Dương bốc 1 cái quần lót vứt sang một bên, cái còn lại ảnh vứt về phía trước làm rơi xuống thềm:
- Cái này ko phải của anh đâu.
Tôi cúi xuống nhặt lên và vứt về nệm:
- Của anh đó.
Anh Dương bốc lên xem lại:
- Làm gì mà cái này cũ anh, anh đâu có cái nào như này.
Anh Dương lại quăng về phía trước, quần rơi kề sát ngón chân tôi. Tôi lại nhặt lên , quăng lại gần như là gần với chỗ cũ trên tấm nệm:
- Em bảo là của anh mà.
Anh Dương lại bốc lên xem lại, lần này có vẻ ảnh xem kỷ hơn:
- Quần của anh mà cũ như này á, em có nhầm không?
Tôi đặt mông ngồi xuống mép nệm, mặt hướng ngang với anh Dương chứ nói chuyện ko nhìn mặt:
- Đó là cái quần lót mà em đã trộm của anh khi anh ở ký túc xá, anh có nhớ có lần anh hỏi em là phòng em có ai lấy nhầm cái quần lót của anh không?
Anh Dương bốc cái quần lắc lắc:
- Là cái này à?
Xong vứt vào hông tôi và rơi xuống tấm nệm:
- Lúc đấy ko trả giờ trả làm gì? Có hâm ko? Cho luôn đấy.
- Em ko có bị hâm, lần đầu tiên anh dọn về ký túc xá ở, trong lòng em rất thích anh, ko biết làm sao mới trộm cái quần lót...gần nửa năm nay em đã xem như là có anh ở bên cạnh, lẽ ra em ko định đem ra mặc để cho cũ như vậy đâu, nhưng người là người, quần lót là quần lót, 2 thứ đó ko thể so sánh với nhau đc, những gì mà khi nảy em vừa làm với anh chính là ước mơ của em đó...dù nó ko trọn vẹn nhưng đối với em bao nhiêu đó cũng đã đủ rồi.
Tôi xoay mặt nhìn anh Dương với ánh mắt buồn:
- Em xin lỗi anh, sau này dù anh có ở Bắc hay vào Nam, dù em sẽ ko có bao giờ nhìn thấy được anh em cũng thầm mong anh luôn hạnh phúc, có nhà có cửa, an cư lạc nghiệp.
Tôi ko kềm đc nước mắt nên nó sắp ứa ra, ko để cho mình quá ủy mị tôi phải gạt bỏ đi, ko dám nói thêm nữa.
- Anh vứt bỏ cái quần hộ em, em phải trả cho anh để được nói hết những gì em cần phải nói.
Tôi đứng dậy. – "Em đi đây".
Tôi máng dây cặp lên vai, lôi lết chiếc vali trên thềm, đang định thò tay mở chốt cửa:
- Ở lại anh bảo tí.
Tôi đứng khựng lại để chờ được nghe anh Dương nói.
- Cũng là 2 kiểu thích anh...mà cách thích của em anh thấy tội quá.
Im lặng chừng 5 -7 giây, anh Dương nói:
- Chỉ là em thích được sờ buồi anh và bú buồi thôi chứ gì?
Tôi dưng chiều cho chiếc vali đứng và buông tay cầm ra, quay lại nhìn anh Dương.
- Chuyện đấy anh có thể xem xét.
- Thật á?
Anh Dương gật đầu
- Là thật à?
- Chứ đùa à?!
Tôi nhoẻn miệng cười, ko dám tin luôn, anh Dương ngoắc tay:
- Lại đây anh bảo này.
Tôi bước lại tấm nệm ngồi, cũng còn rụt rè lắm.
- Anh cho em bú buồi ...mà là hôm nay thôi đấy...bảo trước ko lại cứ xin.
- Chỉ có hôm nay thôi á?
- Giờ có bú ko.... ko bú thì thôi.
Tôi lấy tay đấm nhẹ vào bàn chân anh Dương, đồng thời xùy cười. Cái kiểu nói chuyện của ảnh như mắng ấy.
Người ta bảo 1 người ở trong 1 căn phòng nóng như lửa đốt, khóa trái cửa, gặp người cứu vớt mở hộ cánh cửa sẽ vội lao ngay ra bên ngoài. Nhưng sao lúc ấy tôi ko có làm như vậy, trong khi anh Dương kéo gối kê đầu nằm mở rộng 2 háng ra cho rồi. Tôi nằm sấp lên tấm nệm, ở vị trí thấp hơn anh Dương một cái đầu, 1 tay tôi choàng lên ngực anh Dương, một tay tôi dùng để chống cằm và ngắm gương mặt ảnh, những buồn khổ bi thương dường như tan biến như một phép thuật. Trong tôi chỉ còn lại 1 cảm xúc rất yêu thương anh Dương. Tôi hỏi:
- Thằng PB Samsung nó bảo em như nào, anh kể em nghe với, em đâu có thân thiết gì với nó đâu, mắc gì nó lôi em vào.
- Nhắc tới thằng đó lại bực, hôm nay đếch muốn đi giao hàng cũng là vì hắn đó.
- Sao thế?
- Hắn mắng ko cho hắn sang chơi, hắn gọi cũng ko sang, lại còn bảo anh gay kín gì đó đang cặp bồ với em tức điên người..anh đã bảo ko..anh là trai chuẩn vợ con đều huề bảo làm bồ là làm bồ như nào?
- Hắn bảo anh làm bồ hắn à?
- Thì đấy...rõ hâm.
- Chứ võ dưa võ dừa gì là sao?
- Anh đã bảo thằng Long ko phải gay, hắn bảo ko phải gay cái cù lòi..anh bực thằng này lâu lắm rồi vì miếng cơm cứ phải nhịn.
- Thôi bỏ đi, em hiểu rồi.
Tôi chuyển tay xuống ve vuốt hàng lông bụng của anh Dương, thích quá nên ko muốn rời tay. Anh Dương hối:
- Bú buồi cho anh đi...ở bệnh viện thì ko địt được, chạy sang con vợ bé thì gặp đối tượng lạ cũng bỏ về.
Tôi bật cười:
- Sao ko gọi em sang lôi đầu hắn ra hai anh em mình đánh cho chừa?!
- Đánh làm gì, có người lãnh cho lãnh đi.
- Em nói đùa với anh thôi.
Tôi chuyển bàn tay cậy lưng quần anh Dương ra, luồn từ từ vào trong quần lót. Anh Dương tức khắc nhấc mông tuột phặc cả 2 quần cho lòi cu ra, giọng gia trưởng kiểu mắng người như nết của ảnh:
- Cho bú thì bú đi...cái tật lắm mồm tới lúc được cũng còn lắm mồm.
Tôi trườn vào giữa chân anh Dương để nằm theo thế sấp bụng ngẩng đầu, phần ngực của tôi gác lên chiếc quần lót và quần đùi của anh Dương. Anh Dương đã chủ ý mở chân ra để cho tôi được nằm gọn vào. Chưa bao giờ tôi được nhìn thấy cặc anh Dương đang nướng vương cao hùng dũng và ở cự li cực gần đến như vậy. Trứng dái anh Dương căng tròn như quả đào, trên đấy có vài sợ lông ít ỏi nhưng mang 1 sức khiêu gợi thật lớn. Quả đào tiên được gắn vào một chiếc cuống to hơn sức tưởng tượng của con người, đường gân 2 bên nổi xanh lan tỏa một mạng lưới mạch máu như thể hai con sông Mê Kong kỳ vĩ phân lưu ra từng con suối nhỏ ,qua đồng bằng phẳng lì, qua vùng đất địa linh gồ gề, để đến cuối cùng đổ về một đại dương. Dòng máu bơm chật trong khoang làm cho con cặc anh Dương vương qua đỉnh đầu tôi. Tưởng chừng như sự kỳ vĩ của đỉnh núi Everest nằm ở trên chiếc đầu trần gân thịt nóng sáng , vắt một sợi dây thiên thai xuống Vạn Lý Trường Thành dài ngoằng, miệng núi lửa trên đỉnh núi Phú Sĩ. Đối với tôi con cặc ấy vượt bậc hơn cả 1 Kỳ Quan.
Tôi hôn vào trứng dái anh Dương, hít hà thật nhiều như thể du khách viễn sứ lần đầu chui sâu vào động Phong Nha thấy ngạt thì thiếu khí oxy phải hít thở thật nhiều. Đầu cặc anh Dương rỉ ra một ít nước trong vắt óng ánh như thạch nhũ. Tôi hôn chậm dần lên đỉnh đầu cặc để được hôn nhiều cái hơn. Thật là lạ. Một nhà thám hiểm đều rất muốn nhanh chóng chinh phục một đỉnh núi, nhưng môi tôi lại trèo lên tuột xuống, hôn dọc dài ở vách dựng rất nhiều lần. Tôi le lưỡi quét từ trứng dái anh Dương quét lên, va quẹt vào sợi dây thừng và liếm ở đó thật nhiều.
Anh Dương bắt đầu rít lên như ngọn gió Kyoto thổi qua rừng trúc xinh đẹp Sanago, tiếng gió rít lên những ngọn trúc làm đảo điên tâm hồn. Tôi thích được nghe những tiếng rít đó thật nhiều, liếm thật nhiều, quét thật dài, lấy hết những hạt sương mai trong vắt nuốt vào làm tê tái chóp lưỡi. Tôi bắt đầu gặm chật đầu cặc anh Dương bú chùn chụt. Ngọn gió trúc tắt lịm, bật lên những tiếng "A...a... Hơ... hơ..." như có người du khách mệt nhoài ngồi than thở.
Anh Dương hối thúc:
- Bú buồi anh mạnh và nhanh lên em, nuốt cả vào.
Lởi tỉ tê nài nỉ của anh Dương tựa như một chiến sĩ Samurai vội vã, hối thúc một nương tử Kimono đang thong dong chiêm cảnh hãy nhanh chóng theo chàng. Rồi tất cả quà quyện vào nhau. Anh Dương hài lòng khi tôi bú sâu nuốt trọn. Con cặc ổng phá nát Bích Động thâm sâu.
Sự mắc cổ ngọt ngào ko hề muốn cặc ảnh chui ra, tôi nuốt chật sâu đến tắt thở, nước mắt ứa ra cũng là lúc tôi nhả vội cặc anh Dương ra.
- Khàaaaaaaaaaaa buồi anh to quá trời to.
- Em bú sướng buồi phết ấy.
Tôi mỉm cười, ngước mắt lên nhìn anh Dương:
- Thế hôm nào lại cho em bú nữa nhá!
- Lúc nào cho được anh cho...bú nhanh lên anh còn vào bệnh viện...ko chị lại hối.
Anh Dương thò tay dìu đầu tôi vào cặc ảnh . Tôi ngậm vào và cầm bú miệt mài. Thỉnh thoảng tôi nhã ra bú trứng dái ảnh.
- aaaahhhhhhhhh.... sướng phết.
Tôi thè lưỡi lướt nhanh như con mảnh hổ, lăn tăn khắp cặc anh Dương.
- Ahhhhhhhhhhh...sitttttttttt...ồiiiiiiiiiiii...bú kiểu ấy sướng phết em nhệ.
Tôi quét lưỡi xung quanh rãnh đầu cặc ảnh, quét nhanh để còn quét lên quét xuống. Giờ đây cặc anh Dương đã ướt nhại, ảnh ko chịu nổi liền đứng bật dậy, xóc nách tôi ngồi dậy, ảnh ôm đầu tôi rồi nắc tốc cả họng, cái đầu tôi bị háng ảnh hất bừng bừng, đùm trứng dái căng tức ấy quật vào cằm tôi. Đám lông cặc ảnh như thể căm hờn muốn tìm cách nhét cho vỡ mồm. Tôi rên ư ư không thoát nổi âm thanh ra cổ họng, thở chưa đầy 1 giây đã bị cặc ảnh lấp đầy cửa hang, ra dô liên tục đến nổi ko thông kịp bị cặc ảnh phá nông phòng. Nước dãi tôi chảy ra quanh mép.
- Địt cho vỡ mồm em luôn.
- Ư...ư...
- A...a...a....Ư....ư....ư - Anh Dương vừa nắc vừa rên.
Anh Dương rên thật mạnh, ngay lúc vừa rút cặc ra khỏi mồm tôi thì anh sục như kiểu đã phóng tinh ra mới sục chứ ko phải vì sục mà ra. Anh Dương bắn nhầy nhụa tinh dịch vào mắt tôi, làm 2 bờ mi như thế bị dán hồ nhão nhẹt ko mở ra nổi, dòng tinh dịch anh Dương chảy xuống, những chỗ dòng tinh lăn xuống vốn dĩ đã cũng có đầy những bãi tinh dịch. Tôi thè lưỡi liếm môi đem tinh dịch vào mồm, nhấp nháp:
- Ngọt và nóng thật, béo béo rất lạ thường.
- Sùuuuuuuuuuuu - Một kiểu thở như xi trẻ con tiểu tiện. Siiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii....sướng buồi phết!
Anh Dương lấy tay chùi quanh mép cho tôi. Tôi thấy mình giống như đứa trẻ con ăn cháo sườn vung vãi để bố phải lau cho. Anh Dương vả vào mặt tôi: -" Em bú phê buồi lắm đấy."
Tôi lấy bắp thịt của ngón tay cái dụi mắt để chùi tinh trùng trên mắt cho 2 mi ko dinh dính khó mở, nghe anh Dương khen tôi vui sướng nở miệng cười:
- Lúc nào đc anh cho em bú buồi anh nữa nhá.
- Để coi đã, chị ko về anh lại cho.
- Anh hứa đó nha. - Tôi chỉ ngón tay.
- Việc gì phải hứa, lúc nào thích hợp anh sẽ cho.
- Hì hì...
- Anh là anh chỉ cho mày thôi đấy.....thằng PB samsung đấm buồi mà anh cho.
Tôi nhích mông tại, áp mặt vào buồi anh Dương, choàng tay ôm quanh mông ảnh.
- Hì hì...cảm ơn anh....thương anh phết.
- Thế tới lúc anh về Bắc, mày lại tiếp tục sự nghiệp bú buồi à?
- Hì hì...bú buồi có hái ra tiền khối...sự với chả nghiệp.
- Mày thôi nhại giọng anh đi.
- Thích đấy!
Anh Dương gỡ tay tôi ra: -" Thôi, để anh đi rửa buồi còn vào viện."
Anh Dương vừa bận xong quần jean, thò tay lấy cái áo sơ mi. Tôi vừa rửa xong cái mặt đi ra. Thấy 2 bộ đồ đồng phục anh Dương đều máng riêng mà ko cho vào tủ cũng ko cho vào nhà vệ sinh, tôi hỏi:
- Anh ơi...em giặt 2 bộ này cho anh luôn nhá.
- Mày đợi anh tí.
Anh Dương mở cửa sắt ra, mang vào 1 cái túi ny lông màu trắng toàn chắc đồ bẩn, anh Dương quăng " phạch" xuống nền: -"Giặt hộ anh cái này luôn này. Ờ...còn mấy bộ trong nhà vệ sinh có gì giặt nốt hộ anh".
- Cả quần áo chị Thủy cũng thế à?
Giọng anh Dương đột nhiên ko mang nét gia trưởng hay mắng nữa mà thấy có mấy muỗng đường:
- Ừ...giặt hộ anh...chị bảo anh mang về giặt ấy.
- Xùy....thế rồi anh đẩy sang em.
- Nhờ ko được.
- Hề hề...em nói đùa đấy...tí em giặt ngay.
- Mà này...cứ để cho chị nghĩ là anh giặt nhá.
- Tất nhiên, ngay cả bạn thân hâm cũng ko có thằng nào giặt đồ cho vợ bạn, em là em bị bất đắc dĩ đây này...quần áo anh với thằng Dũng em giặt hộ thì vô tư.
- Lại thế...có 1 vài bộ mà cứ để đấy cho hôi cái nhà ra, ngủ ko nghe mùi thối à?
- Em chẳng có nghe cái mùi gì hết, chỉ thấy thiếu cái mùi của anh thôi.
- Mày. - Anh Dương vung chân đá mông tôi: -"Giặt hộ anh đi..cứ lắm mồm vào."
Sau khi anh Dương đi làm, tôi đứng cười 1 mình mấy đợt luôn.
Đoạn tôi cúi xuống chỉnh sửa lại tấm ga, lấy chổi lông gà quét. Ở nhờ cũng phải kỹ lưỡng sạch sẽ cho anh Dương, ko ý thức chắc bị mắng. Mà tôi toàn bị mắng vô cớ ko à, chả bao giờ mắng đúng đâu. Nói đùa chứ tôi cũng giữ ngăn nắp lắm, xà bông của anh Dương cũng ko đụng tới luôn. Mà thấy anh Dương như thế chứ tánh nết ko phải thế đâu, ko hiểu vợ chồng ảnh mới nghĩ là khó gần chứ tôi thấy ngay cả chị Thủy ưa xoen xoét với hàng xóm cũng ko phải là đột nhiên bị hâm.
Lúc mà anh Dương dẫn tôi vào thăm thằng Dũng, chị còn bảo tới thăm cháu là chị vui rồi, quà biếu chi cho tiêu tiền, sinh viên ở trọ khó khăn mà. Xong chị Thủy có hỏi: "Hiện giờ em ở đâu", tôi nói Trần Văn Đang mà chưa có nói gì đến chuyện ngập nước này nọ, rồi anh Dương bảo: "Bây giờ hắn đi hoang đấy."
Chị hỏi thăm thêm rồi anh Dương mới nói là ngập nước từ nhà dô phòng, đêm nay hắn đi hoang, thế là chị bảo: "Ơ thế thì em qua phòng anh chị mà ngủ."
Tôi từ chối vì tôi sợ người Bắc nói thế nhưng chưa chắc gì đã thật lòng. Chỉ bảo là: "Bên Quận bốn phức tạp lắm, đi lâu trộm thường để ý cưa cửa trộm hết đồ đạc", chị Thủy còn bảo với tôi là: "Tiện thể có em coi hộ." Thế rồi điều mà tôi nghĩ về người Bắc là sai hoàn toàn, câu nói sau của chị Thủy mới là câu nói ko thật lòng, phòng chị có tài sản gì đâu để mà mất ngoài cái tivi 21 inches cũ kĩ từ năm nào. 2 vợ chồng chị cũng thường đâu có ở nhà.
Tôi biết tôi đã làm điều có lỗi với chị, nhưng chị à, nếu em ko bú buồi cho anh Dương thì ảnh cũng đi tìm gái, chắc chị ko muốn lại lỡ có 1 đứa con khác ra đời chứ. Và ko phải người phụ nữ nào cũng để cho anh Dương yên thân như những cô đã từng đâu. Bí mật của anh Dương em cũng ko thể để cho bất cứ ai biết, và cả bí mật của em và chồng chị. Trừ khi anh ấy tự nói với chị. Dù chỉ là 1 chuyện nhỏ, tôi cũng ko muốn để cho anh Dương phật lòng, bởi vì..............tôi yêu anh Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro