Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 10

Xe lửa lại về, cái giá bình nước lọc rung lên, mặt nước gợn sóng. Một ngày không biết bao nhiêu lần rung chuyển. Trời trút một cơn mưa. Đến khi xăm xắp nước lên thềm tôi mới phát hiện ra là khu này hay bị ngập. Trời ạ, rác rến từ đâu trôi tới nhìn phát hãi. Nếu cứ tiếp tục mưa như thế này có khi nước sẽ tràn dô luôn đấy. Phòng này ko có gác, thế thì ngủ kiểu nào. Tôi đội mưa ra ngoài khai thông mấy cái lỗ cống. Ông hàng xóm nhìn tôi tỏ ý chê bai:

- Không có ăn thua gì đâu. - Ông vỗ vỗ dô bức thềm cao chỗ ông đang đứng.

- Phải xây cao như này thì nước mới không tràn dô.

Ơ, việc gì phải xây nhợ, không thích thì dọn đi thôi, mặc kệ ông ta nói gì, tôi vẫn cứ móc rác các lỗ cống, được bao nhiêu thì bao. Dân ở đây vứt rác linh tinh mới tắc cống, không biết chừng thấy tôi làm mà noi gương, đã ai ra tay móc rác chưa mà cứ bảo là ko ăn thua.

Mưa càng lớn hơn, mấy chùm điện loằng ngoằng. Tôi sợ nó đứt rơi xuống thì mình như con cá chích điện, nghĩ vậy mới đi vào trong phòng. Thế rồi tôi đành bất lực, ngậm ngùi nhìn nước tràn vào, khổ thân tôi quá đi, có tát ra thì cũng bằng thừa. Tôi vắt tấm nệm mỏng lên sào đồ, thu dọn hết sách vỡ cho vào túi rồi gác lên bức tường nhà vệ sinh. Vậy thôi, chắc tạnh mưa thì nước cũng rút, lúc đấy lau lại nhà mà ngủ.

Lúc mới vào đây tôi cũng chẳng rõ tại sao người ta khoan 2 cái tắc kê to vào tường, chắc là để mắc võng ngủ nhợ. Địt bố nó. Thảo nào cái phòng vào mùa mưa ko có ai thuê, lại còn bảo tại thấy sinh viên mới tính giá 400 chứ người khác đã tính 600. Bắt đóng tiền đầu tháng rồi giờ làm sao?

Mưa đã tạnh, nước vừa rút dần ra khỏi nền gạch. Tôi dội nước tát bẩn, phải đi qua hàng xóm mượn cây chổi chà cơ. Xong rồi tôi lấy dẻ để lau khô. Kể ra nếu giả sử mưa dai hơn thì có cái giường cũng giống ngủ trên nhà bè thôi. Miền Tây cũng thường mà. Biết đâu lại có thêm trải nghiệm mới.

Anh Dương gọi điện thoại hỏi:

- Mày đang làm gì đấy?

- Em đang tắm sông.

- Về quê rồi à?

- Ko....sông Sài Gòn này..sông trước nhà trọ em này.

- Ngập à?

- Vầng.

- Hì hì...mày rỗi ko?

- Cực rỗi luôn anh.

- Đợi tí anh chạy qua ngay.

Ô! ảnh chỉ nói như thế thôi rồi ảnh cúp máy. Tôi lại tiếp lục tát nước ra ngoài. 15 phút sau anh Dương đã đến, từ xa chạy vào , nước bắn tung tóe, tả hữu thiên long nước tung lên như cái vòi rồng. Anh Dương bận đồng phục nhân viên giao nhận, dừng xe trước cửa cái đột, lại còn cởi giầy Tây.

- Thôi khỏi đi anh, bước vào, cái nhà còn dơ hơn đôi giầy anh.

- Ngập vào nhà luôn à?

- Vâng...mới rút đấy chứ..anh sang có việc gì ko?

- Thằng bé bị ốm...sốt từ hôm qua...uống thuốc ko hạ sốt...bây giờ anh phải về chở mẹ con hắn đi bệnh viện Nhi Đồng...em giao hàng và bắt khung treo hộ anh cái.

Anh Dương chưa biết tôi có "no" hay "yes" mà đã vội mang cái túi da từ xe ảnh qua xe tôi.

- Em phải mặc đồng phục của anh nữa cơ.

Vừa nói ảnh vừa lần mò cởi cúc áo.

- Mà sao em phải mặc đồng phục mới đc?

Anh Dương chắc lưỡi 1 cái:

- Bảo sao thì làm thế đi.

Trí thông minh của tôi sớm lùa về:

- A..bảo em giả nhân viên giao nhận của điện máy luôn chứ gì?

- Đấy, thế mới là em của anh.

- Mà sao hàng của mình cũng là chính hãng, bảo hành cũng như nhau, lại còn rẻ hơn, sao ko nói thẳng mà lại đi lừa?

- Đươc cái lắm mồm...việc của em là cứ đến ráp tivi và lắp 1 cái khung treo lên..hướng dẫn cho khách hàng trong cái phếu bảo hành các số....Samsung đã có hệ thống bảo hành điện tử...việc này thằng Lâm nó lo...ko phải bận tâm.

- Thế còn bảo em đi đóng giả.

- Người ta đến siêu thị mua đã ko tin tưởng bên ngoài.......em nghĩ thế chứ khách hàng có nghĩ thế ko?

- Giồi em hiểu, bây giờ đi luôn sao?

- Ừ........mày cho anh mượn bộ quần áo.

Tôi chọn cho anh Dương 1 bộ quần áo đẹp nhất, cửa ko đóng, anh Dương trong vách mà thay. Trời ạ, đùi ảnh như ếch nhái, lông các kiểu ngắm mãi ko biết chán. Anh Dương vô tư thoải mái có nghĩ ngợi gì đâu.

Ôi, mãi lo cái vụ nước ngập nước nghiếc mà quên mất cái việc mình đang bận quần lót của anh Dương ở trong, trên sào còn 1 cái của ảnh đang phơi nữa, chả biết ảnh có nhận ra hay ko nữa. Thấy ảnh ko để mắt thì thôi tôi cũng ko lo. Nhưng mà ko thể cởi cái quần đùi ra thay ngay tại đây được, xỏ luôn quần dài của anh Dương vào cho đủ 3 cái ấm cúng.

- Tờ giấy thông tin anh ghi ở trong túi áo đấy, hóa đơn thu tiền có trong đấy luôn.

Tôi móc ra xem:

- Chắc lại là bùa phép gì trong này nè.

- Lắm mồm thật chứ.

- Trêu anh tí thôi...em biết cách xử lý tất....ko việc gì phải lo.

- Thế thì đi đi...xong anh cho mày tiền..đi thuê cái phòng khác mà ở...phòng vậy ở kiểu nào.

- Hề hề...Đúng là ông trời có đức hiếu sinh, vừa báo em 1 họa đã ban em 1 phước, quả báo nhãn tiền là có thật.

- Điên.

Việc của anh Dương nhờ thật ra ko có đơn giản thế đâu. Chạy qua cửa hàng Kim Biên bạn của thằng PB lấy hàng , lúc đi lại gặp mưa lớn nên phải kiếm chỗ đục mất một giờ hơn. Vì ko thể chạy luôn được, mưa sẽ hỏng tivi. Chờ tạnh mưa rồi đi đến nhà khách hàng bắt khung treo. Đi từ 4 giờ mà đến tầm 8 giờ rưỡi mới làm xong đó. Xong rồi quay lại tiệm Kim Biên mà đưa tiền, phần còn thừa này anh Dương bảo là điện thoại cho thằng Lâm coi hắn muốn nhận tiền ở đâu. Hắn đang ở chỗ làm mà tôi thì lại ko tiện mà ve vãn lại gần đó. Thằng Lâm bảo là cứ đưa cho anh Dương đi rồi nó sẽ gặp anh Dương lấy. Đấy! Hắn bảo thế. Bắt cái khung treo tôi được 250k + 50k tiền khách boa vì có miệng ăn miệng nói và phục vụ tốt, còn tivi thì được 1 triệu, thằng PB 500k, anh Dươg 500k. Phần đấy anh Dương bảo là tôi giữ mà thuê nhà trọ khác. Lúc đấy anh Dương đang ở bệnh viện Nhi Đồng. Tôi thấy mình cũng nên có trách nhiệm vào thăm thằng bé con tình trạng như nào, nên tôi mua nào là sữa, nào là đồ chơi. trái cây các kiểu. Thật ra tôi cũng chẳng biết nên mua gì, nếu sữa mà ko uống đc thì lúc hết ốm uống cũng ko sao. Túi trái cây này nếu ko thích hợp thì anh Dương ăn luôn, trong bệnh viện cũng cần ăn vặt mà. Từ chợ Kim Biên đi về nhà tôi nếu ko đi đường khác thì cái đường chính Lý Thường Kiệt - 3 tháng 2 đến Lý Thái Tổ rẽ vài chục mét đã vào bệnh viện Nhi Đồng. Lúc tôi điện thoại anh Dương mới biết tôi muốn vào thăm chứ tôi ko có báo trước. Bảo ảnh chỉ số phòng vào luôn nhưng anh kêu tới gọi cho ảnh ảnh dẫn vào.

Thấy tôi xách mấy túi quà, ảnh trách:

- Em mua làm gì? Anh đã bảo tiền đấy để thuê nhà trọ khác mà...em dầm mưa à?

- Vâng, đợi lâu quá, lúc ướt hết thì lại hết mưa...thế mới đau.

- Kiểu này phòng em ngập luôn giồi.

- Tí em mua cái võng về em ngủ.

- Việc gì phải thế, sang phòng anh mà ngủ.

- Vậy sao được!

- Sao gì, tối nay vợ chồng anh ngủ bệnh viện luôn đấy.

- Ơ...vậy là phải nhập viện luôn à?

- Ừ, đi vào.

Vừa đi, anh Dương trao chìa khóa cho tôi, tất nhiên tôi chưa vội lấy:

- Anh phải hỏi chị Thủy xem nào.

- Ừ há..em ko nhắc anh quên.

Tôi về đến phòng trọ của anh Dương tầm 11 giờ. Thật ra thì tôi cũng chẳng có ham hố gì khi vào căn phòng này ngủ đâu. Bởi cũng đâu có được ngủ bên cạnh anh Dương, anh Dương ngủ ở bệnh viện mà. Tôi qua ký túc xá ngủ nhờ mấy thằng bạn cũ cũng được, hoặc quay về chỗ nhà con vợ cũ xin ở, kiểu nào cũng có 1 chỗ cho tôi ngủ nhờ. Bạn học thiếu cha gì. Mà thôi, anh Dương bảo ngủ thì ngủ đi,ảnh nói sáng mai ảnh có đi làm kiểu nào sáng cũng về và gặp nhau được 1 chút.

Ấy chết, tại do suy nghĩ nhiều về anh Dương mới nhớ. Cái sào đồ sát vách tường phía trước phòng có 1 bộ đồng phục của ảnh mà ướt nhẹp à. Bộ tôi đang mặc cũng ướt nhẹp, không biết chỗ làm người ta phát mấy bộ ta!?

Tôi đi ra ngoài và thấy một phòng đang mở cửa, tôi hỏi:

- Cái sào đồ này của vợ chồng anh Dương hết hả chị?

- Không biết. - Giọng khó chịu 1 cách lạ lùng, người ở đây bị khùng khùng hay sao đó trời. Tôi hỏi rất nhẹ nhàng chứ bộ. Mà thôi, dù sao thì cũng đã ướt nhẹp, mang dô cũng đâu có cần thiết. Nhưng mà tôi bấm thiên văn, xem ngân hà tôi thấy phơi ngoài gió tới sáng cũng ko khô nữa. Chưa kể biết đâu 1 hồi mưa nữa. Tôi lấy cái bộ đồng phục của ảnh vào thôi. Phải vắt nước bớt mới đem dô nhà được và ko nhiễu nhão đầy nhà. Bộ tôi đang mặc cũng là bộ đồng phục của ảnh mà cũng đang ướt đây này. Mình đúng là hâm thiệt chứ, lẽ ra phải chạy về nhà lấy đồ theo mà mặc chứ.

Mấy bạn ko biết đâu, đường Sài Gòn biến thành sông. Nói đùa chứ trước khi qua đầy tôi đã nghĩ là tôi sẽ mặc đồ anh Dương 1 bữa. Tại sao không? Ảnh đang bận đồ tôi mà. Dù ngại hay ko ngại thì tôi cũng đang mặc đồ ảnh đây. Mặc thêm bộ khác cũng có sao. Cái vấn đề tôi đang nghĩ tới là ko biết ngày mai anh Dương có đồ đi làm hay không? Nhân tiện đang kiếm quần áo ảnh thay tôi xem thử coi dạng đồng phục này có được mấy bộ. Ôi, đúng là chỉ có 2 bộ à. Cả 2 đều ướt. Haha. Bữa nay tự do mặc quần sịp anh Dương thấy nứng cặc thiệt chứ.

Xin lỗi chị Thủy, để em ủi bộ đồ đi làm của anh Dương dùm chị, có bàn là rút bớt hơi nước đi, phơi quạt gió 1 tí chắc cũng khô. Bên ký túc xá tôi cũng hay làm thế. Chồng người ta mà quan tâm thấy sợ luôn, chẳng ai sai ai biểu mà tài lanh...

Thế rồi tôi ngủ mất tiêu, hình như tôi cũng sắp bị cảm cúm đây, thấy mệt mệt trong người.
" Cốc.....cốc..... cốc"

- Long ơi Long...Long ơi...mở cửa cho anh.

Tôi banh mắt ra mà thấy 2 cái lỗ mũi bị nghẹt luôn, đầu hơi đau 1 chút. Tiếng ở trên là cửa anh Dương gọi.

- Em ngủ gì mà anh điện thoại không nghe vậy?

- Sao cơ?

Ủa mà cái điện thoại đâu rồi ta? A..nhớ rồi, ở trong cái quần anh Dương máng trong nhà vệ sinh, cột trong cái bọc ny lông rồi có nghe cái gì đâu. Tôi tháo cái móc ra tôi xem. Ồ! Có 3 cuộc gọi nhỡ này, 12 giờ đêm má ơi.

- Anh gọi em lúc nào đấy?

Ủa! Ổng đâu rồi ta? sao im re vậy cà. Tôi thò đầu ra coi. Thấy ổng đang đứng ngoài sao đồ.
- Anh kiếm bộ đồng phục hả? Trong tủ này.

Đoạn anh Dương đi vào mở tủ.

- Ơ..Thế mà bảo là giặt phơi ngoài sào?

- Ai bảo?

- Vợ anh chứ ai.

Tôi bật cười, hỏi:

- Mấy cái quần áo ngoài sào khô hết chưa anh?

- Khô gì mà khô.

- Đấy, em biết ngay, là em ủi cho anh đấy...ủi rồi phơi quạt gió.

- Thế à?

- Đùa được à?!

Anh Dương lấy 2 tay kéo dài 2 má tôi ra, giọng hơi gầm gừ:

- Cưng thế.

- Cũng nhờ em mặc cái bộ ướt em mới nhớ ra chuyện này này.

- Biết thế tối anh đã chẳng gọi cho em làm gì..lại còn quay sang bảo thằng Oắt này làm gì ko nghe máy.

- 12 giờ đêm ai mà còn thức để nghe.

Anh Dương nhìn vào bộ dạng tôi rồi nhìn vào bộ dạng ảnh, cười khề khề:

- Anh em mặc đồ nhau nhìn tếu nhợ...thế ko đi học à?

- Vâng...bây giờ em về em đi đây.

- Em chờ anh tí, anh cũng đi, lâu rồi anh em mình ko ăn cơn hến...ăn cơm bệnh viện ngán vãi.

- Thế thì em chờ.

Ôi cái toilet phòng anh Dương có cửa, có được nhìn trộm gì đâu. Ảnh lại mang quần áo vào trong thay mới đau. Dòm 1 tí lông cho đỡ ghiền cũng ko được. Mà công nhận lông anh Dương đẹp hú hồn.

Hai anh em tới ngã 6 dân chủ anh kêu tôi là ảnh dô trước gọi cơm, bảo tôi nhanh nhanh nhá. Tôi còn gấp hơn ảnh đây. 7 giờ học rồi. Trễ nửa tiếng cũng ko sao. Trường tôi dễ lắm. Mà chỗ ảnh 8 giờ mới làm mà gấp gáp gì. Đúng là khùng thiệt, nảy ko chịu lấy quần áo của mình về luôn, gặp trai quên hết mọi sự. Mà quên vậy có khi hay. Biết đâu hồi nảy mà đòi lấy đồ về ảnh kêu mặc bộ đó về rồi trả bộ đang mặc cho ảnh rồi sao? Lâu lâu mới có cơ hội được mặc áo này, quần đùi này, quần lót này, toàn là của ảnh.

Tôi và anh Dương ngồi đối diện với nhau dùng cơm trên lầu. Vẵn là cái chỗ ngồi mà rất dễ ngắm xuống bên dưới. Đôi mắt anh Dương dõi theo một tà áo độ thướt tha đang băng qua đường 3 tháng 2 đi vào đường Nguyễn Thượng Hiền - một nẻo đường nhỏ bé. Tôi tò mò vì ánh mắt anh Dương mới nhìn theo. Coi sắc thái trên gương mặt ảnh có vẻ mê gái. Thật ra thì cô gái ấy có dáng rất cao, bộ áo dài booc đô tô điểm thêm cho đường cong gợi cảm và vòng eo thon thả.

- Em bảo hôm nào giới thiệu cho anh một minơ trường em sao tới giờ vẫn chưa?

- Em lạy anh...anh có thừa đàn bà...đừng hại đời minơ trường em...mà 1 tuần anh ghé vợ bé bao lần?

- Chẳng ghé luôn.

- Một mình nuôi con...số phận thật nghiệt ngã.

- Là cô ta cam chịu mà, anh đã bảo phá mà ngoan cố sinh con ra.

- Anh cứ suy nghĩ về thằng Dũng đi..khi cháu bị ốm anh đã phải sốt vó , bỏ cả công an việc làm, chịu thương chịu khó nằm ngủ bệnh viện chăm con, cháu có cha lẫn mẹ....nếu đổi lại là thằng bé ấy, và cô ấy sẽ thấy buồn tủi như thế nào.

- Ơ cái thằng này đột nhiên nói triết lý nhợ.

- Không phải là triết lý...bởi vì em cũng từng là 1 đứa trẻ sống thiếu tình thương của bố...mẹ em đã phải 1 mình nuôi em cho đến năm 3 tuổi..em hiểu sự thiếu vắng 1 người bố là như thế nào....đến khi em về với bố...em lại mất 1 tình thương của mẹ...đau lắm!

- Thế à?!

Tôi nói thêm:

- Em cũng biết buồn tủi khi các bạn lên Sài Gòn có cha mẹ chu cấp chu đáo, ở phòng sang nhà rộng, còn mình phải ở một căn nhà trọ ngập nước... em còn ko có đc 1 tình thương của anh trai... từ lúc lên Sài Gòn em đã phải đi phát tờ rơi.. làm việc bán thời gian rồi.... diễn viên quần chúng ko thấy mặt mũi ra sao em cũng từng làm... anh vô tình nhắc đến bố mẹ họ hàng lên thăm...em bảo ko có là vì 1 gia đình 2 dòng mà ra đó anh.

Anh Dương vỗ vai tôi:

- Anh thấy em mạnh mẽ lắm mà... mạnh mẽ lên mà sống.

- Em chưa từng kể cho ai nghe về mình đâu... nếu ko phải cực thân thì em ko kể đâu.... Anh là người đầu tiên cầm 500k cho em khi em đã có 300 - quá cao cho 1 tiền công.

- Thế sao còn mua quà đem vào bệnh viện cho anh?

- Nói ra anh bảo em lắm mồm... em luôn bảo bản thân mình.. nếu sau này em có 1 cháu dù ko phải là con mình... chỉ là 1 đứa bé trong hoàn cảnh như em em sẽ dùng tất cả mọi tình thương để dành cho nó... để cháu ko phải chịu thiệt thòi khi mất đi 1 tình thương mà ko có sự bù đắp nào.

- Thôi mà... khi không đang ăn lại tự làm mất vui... thế bây giờ ý của em trách anh hộ vợ bé à?... em nói anh cũng thấm... nhưng cô ấy đã cặp bồ với 1 người nữa... còn ko muốn anh sang gặp con ấy chứ.

- Em chỉ cầu trời cho anh nào đó nếu sau này có thành vợ thành chồng với cô ấy sẽ yêu thương con anh thật nhiều thôi.

- Em ko phải bận tâm chuyện của anh.

Tôi mím nhẹ môi 1 cái:

- Nhiều lần anh bảo anh về Bắc mà chả có vẻ gì lưu luyến đất Sài Gòn ấy... ko phải trong lòng muốn bỏ đi như ai đó yêu anh mà chưa từng tồn tại sao.... ngay cả cốt nhục của anh?

- Mày lại lên lớp anh.

Tôi thở dài 1 hơi:

- Bỏ đi... em ko dám đâu.. em còn rất kính trọng anh nữa là đằng khác.

Anh Dương nhoẻn miệng cười:

- Hôm nay ăn cơm hến thấy nhạt nhạt như nào ấy nhợ.

Tôi đẩy chén nước sốt:

- Anh chan thêm nước sốt này.

Anh Dương múc nước canh húp. Nước canh hến thì nó ngọt lắm.

- Hôm nay cứ sang phòng anh mà ngủ... cháu chắc chưa xuất viện được đâu.

- Thôi đi, em ngủ phòng anh cũng ko khác gì ngủ phòng em đâu.

- Sao lại ko khác? 1 cái phòng ngập nước ko quạt máy với 1 cái phòng nệm dầy quạt mát mẻ, giống là giống như nào?

- Mấy giờ rồi ?

- Đồng hồ em kia sao ko xem? Rõ hâm.. mà này.... để anh cố gắng giúp cho có tiền tiêu.... tuy anh ko cầm tiền cho em nhưng anh có cách để cho.

- Cách đó em biết rồi mà.

- Thì đấy... làm gì 1 ngày có 2 trăm.... thằng Lâm gửi cho anh rất nhiều thông tin khách hàng đã từng mua tivi... trong đó có tivi 3D nữa.... anh đưa cho em lúc nào có thể em điện thoại quan tâm khách hàng rồi mời người ta mua thêm kính, đầu máy 7.1 các kiểu.

- Thôi đi.... thằng Lâm nó ko ưa em đâu... anh mang em vào coi chừng nó ngưng hợp tác với anh.

- Sao lại ngưng? Em bán được hàng nó cũng hưởng lợi mà... đã thỏa thuận nhau rồi... quan trọng là niềm tin.

- Nhưng hắn ko tin em như tin anh.

- Để anh tính.

- Anh cứ tự làm đi.... rồi nhờ em đi giao cũng đc.

- Anh ko nói chuyện khéo đc như em.

- Lại thế.

- Anh nói thật.... các cô khách hàng điện cho anh khen em đáo để.

Tôi mỉm cười. Đc khen ai mà ko vui.

- Anh nghĩ là nó ko có lí do gì để ghét em.... tiền chia 2 chứ chẳng chia 3 bao giờ.

- Thì thế mà ghét mới đau.

- Hôm nào em địt lỗ đít với cho nó bú buồi đi.

- Điên.... cũng ko nên bêu rếu người ta như vậy đâu..... kỳ thị ko tốt.

- Ơ.... cái thằng này lạ nhợ.... thế ai bảo trước ...Nếu kỳ thị đã ko hợp tác với nhau rồi.

- Ko hợp tác thì đếch có tiền tiêu... anh cũng võ mồm kinh.

- Hahaa...

Vì buồn mới nói với anh Dương ngủ ở đâu cũng như nhau chứ thật ra ko hẳn là như vậy đâu. Phòng anh Dương tốt hơn đó là điều hiển nhiên. Nhưng cái mà tôi bảo là như nhau đó là qua đấy cũng ngủ 1 mình, cũng buồn như vậy. Dù sao thì anh Dương có ghé phòng 1 tí vào buổi sáng còn đỡ hơn không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro