Phần 1
Câu chuyện xảy ra cũng lâu rồi, lúc đó tôi chưa có chồng và đang là sinh viên, học hành tuy có vất vả nhưng học thì ít mà chơi thì nhiều. Cuối cùng cũng qua được 3 kỳ thực tập xa nhà và làm báo cáo. Năm đó chả phải cái gì cũng tra được trên mạng như bây giờ. Thời gian dùi mài cặc dái còn hiếm hoi hơn việc đào bới các nhà sách và thư viện. Một tập báo cáo thực tập thì nó dài thôi khỏi nói, chứa đựng biết bao nhiêu là thông tin kiến thức xã hội và từ thực tiễn chuyên ngành.
Tôi ở trọ, khu trọ nằm trên đường Trần Hưng Đạo, nằm chung trong ký túc xá đại học Khoa học tự nhiên và gần công viên 23 tháng 9 với Phố Tây ba lô nên cũng vui lắm, toàn ra ngoài công viên tán Tây tán Ta nên rất thú vị. Tôi thích người Nhật và Hàn cực kỳ. Kế phòng tôi là phòng chị Thủy, mới chuyển đến. Chị Thủy thân với phòng tôi lắm. Chồng chị Thủy tên là Dương – "Dương" trong chữ "Dương Vật" mà cũng là đại diện phái mạnh. Anh Dương làm nhân viên giao nhận điện máy Nguyễn Kim gần nhà. Nghe chị Thủy tâm sự thì anh mới bị đuổi việc, chờ việc làm mới. Anh chị có 1 đứa con lên 4, trước đó là đem gửi nhà trẻ, hai vợ chồng cùng đi làm, chiều mới đón thằng bé về. Từ lúc anh Dương mất việc, thằng bé cũng được cho tạm nghỉ để ở nhà cho anh Dương coi.
Ngày nào vợ ảnh đi làm là ảnh lại bế thằng bé qua phòng tôi chơi. Người ta bảo: "Gái 1 con trông mòn con mắt", trai một con trông còn muốn nổ con mắt hơn. Người ảnh cao to dong dỏng như Tây. Mà lúc sang phòng tôi chơi, anh Dương toàn ở trần, mặc quần xà lỏn mỏng te, thỉnh thoảng ngồi xổm, cái mông căng đét ra, tròn quay, phía trước thì hiện một đùm như úp chén , nhất là mùi thơm trên người anh Dương mới tắm ra: mùi X-men quyến rũ lạ thường. Thấy tôi ở một mình trong phòng , anh Dương lấy làm lạ, vui vẻ hỏi chuyện:
- Bọn kia đâu hết rồi, sao lại ở một mình thế này?
Anh Dương là người Hà Nội, giọng nói trầm ấm và dễ nghe lắm. Mỗi lần ảnh ở gần tôi, ngửi mùi trên người thôi đã thèm, được sờ vào người ảnh còn sướng vô cùng. Ngày nào mà tôi không trộm ngắm ảnh. Hôm nay mấy đứa bạn đi hết mới dám lộng hành. Tôi cười cười:
- Tụi nó đi thực tập hết rồi anh.
- Thế à? Sao em ko đi?
- Em chưa có đóng tiền anh. - Tôi có chút xấu hổ.
Thật ra là gia đình tôi ngày đó cũng có nhiều khó khăn. Một tour thực tập dài hao tốn từ 5 -7 triệu - ngành du lịch mà: ăn nhà hàng ngủ khách sạn. Ít tiền thua chúng bạn, xấu hổ nên không có dám đi. Tôi thường tiết kiệm tiền để đi với các lớp sau. Một lớp chia làm hai đợt đi. Cùng khóa hoặc dưới một khóa vẫn tổ chức đi chung được. Với lại tôi ko thích đi chung với lớp tôi và mấy thằng trong phòng: rất khó tán trai! Bụt nhà không có thiêng, có tiếng mà ko có miếng. Đã vậy mỗi lần đi, hướng dẫn viên kiêm giảng viên cứ xếp phòng theo nhóm thân và số thứ tự, chung giường với thằng xấu trong lớp còn chán thêm, nôm na là vậy.
Tôi ngồi đối diện với anh Dương, chủ ý tiện nhìn cái đùm bự chà bá lộ giữa hai đùi ảnh. Đàn ông đàn ang gì mà đã đẹp trai lại còn có lông bụng, lông nách nhiều, kiến lọt vào không biết đường ra. Lông gì mà mọc dài trên đùi, hấp dẫn không chừa cho ai hấp dẫn. Thằng nhóc con anh Dương nghịch sách của phòng tôi. Anh Dương quát:
- Lại đây, phá phết!
- Kệ đi anh, cho nó chơi đi, không sao đâu.
Thật ra đó không phải là chồng sách của tôi, ghét một cái đang ngắm cái đùm, cố lia mắt vô ống xem coi có lông lá ló ra hoặc một miếng da nhăn gì không mà ảnh bế thằng nhỏ con ảnh ngồi trên háng, chẳng còn coi gì được nữa. Ôi tôi ước gì tôi là thằng nhỏ con ảnh, để cho cái mông chạm dô cái đùm. Ngồi trong đùi ảnh sướng phết, còn được ảnh ôm ngang bụng nữa chứ. Tôi kéo thằng nhỏ ra:
- Lại đây chú cho cái này chơi nè.
Tôi đi lục bộ cờ vua mang ra cho thằng nhỏ chơi, tự khen mình:
- Chú Long mày từ tiểu học tới trung học thành tích cờ vua đầy rẫy. Bộ cờ này quý lắm nha, con thân lắm chú mới lấy cho chơi đó, chứ mất một con kiếm mua cũng muốn khùng.
Thật ra trong đó cũng có một con tốt lạ. Tại vì kiếm con giống như cũ không có mới mua đại. Bộ cờ này từ thời trung học, đạt huy chương vàng mới được tặng chứ ko phải khơi khơi mà có. Muốn mua qua Thụy Sĩ mua. Thể thức thi đấu năm đó là đấu hệ Thụy Sĩ 7 ván. Nghe tôi khoe thành tích, anh Dương cũng vui lây, ngoác miệng cười mà hàm răng trắng tinh. Nụ cười duyên ơi là duyên. Tôi thèm gỡ lúm đồng tiền trên má ảnh gắn qua tôi cho đủ 2 cái. Bà mụ nào nắn tôi mà gắn có một cái à. Tôi xếp cờ ra cho con anh Dương chơi. Anh Dương cũng lê người lại ngồi gần.
- Chơi giống cờ tướng không em? - Anh Dương bốc một quân.
- Con này con gì?
- Con hậu anh
- Đi sao?
- Vừa đi chéo như tượng, vừa đi ngang như xe. Con tượng đi xéo tất cả mọi vị trí xa gần, ko giới hạn như cờ tướng. Con ngựa không cản. Tốt thì đi ngang ăn xéo, còn mấy nước đặc biệt có thời gian em chỉ anh. Nghe chị Thủy nói anh đánh cờ tướng giỏi lắm mà, hay anh chờ chút em chạy đi mua cờ tướng.
Tôi nói là đi ngay, giao phòng cho cha con anh Dương coi. Tạp hóa bán hàng cho sinh viên lại có bán đủ thứ cờ. Thật là may, ko phải đi xa. Tôi thì không thích chơi cờ tướng. Còn mấy thằng trong phòng chỉ chơi game "Võ Lâm Truyền Kỳ", ngồi net suốt. Tôi thích đấu trực diện ngắm trai mới đã. Mới đó anh Dương đã thấy tôi chạy về. Hai cha con ảnh đang chơi cờ với nhau. Lúc này ảnh nằm dài như ông Phật. Thằng nhỏ thì ngồi.
- Ba ăn nhá.
Thằng nhỏ cũng bốc quân mà chả hiểu gì hết, muốn bốc con nào là bốc à.
- Hay nhệ. - Tôi nhái giọng Bắc vừa bốc lon bắp ra.
- Chú cho con này.
Thằng nhỏ đem tay nhận:
- Cảm ơn chú.
Tôi mỉm cười , xoa đầu thằng nhỏ:
- Ngoan phết.
Thằng lớn nhe hàm răng ra cười. Trời ơi! Trông cái đường cong của thằng lớn mà thèm nhỏ dãi. Có tập gym đâu mà thân hình 1 chữ "V" hoành tráng quá. Chết chú rồi con ơi! Cho chú mượn bố con ngủ 1 đêm chứ chú rạo rực quá rồi. Tôi xé cục singum bỏ tay cho anh Dương. Thằng nhỏ có bắp ngồi ăn không quậy, nó đứng dậy đi.
- Không xuống cầu thang nha con.
Chắc thằng nhỏ chỉ muốn đi vòng quanh hành lang chơi. Bình thường thằng nhỏ cũng hơi tới lui. Con nít ở nhà lầu cũng sớm quen cầu thang. Tôi nghĩ là anh Dương lo lắng cái quán cơm tầng trệt, chiên nấu xào kho lửa củi mới dặn thằng nhỏ không đi xuống. Tụi sinh viên ăn uống đông lắm, xe cộ nội bộ cũng tới lui qua lại không tốt cho con nít.
Thằng cha nó dặn không biết thằng con có nghe hông nữa. Đang chơi nước cờ căng thẳng thì đột nhiên anh Dương giật mình ngồi bật dậy, không nói không rằng chạy bỏ con cờ.
- Dũng ơi! Dũng ơi con đâu rồi, lại bố bảo.
Tôi cũng đi ra phụ đi kiếm thằng nhỏ. Anh Dương kiếm ở tầng 1 và tầng trệt. Tôi kiếm ở tầng 3 và 4. Cuối cùng gặp nhau ở chỗ cũ, tôi thấy anh Dương dắt tay thằng Dũng.
- Nó đi đâu vậy anh?
- Coi phim ở phòng mấy con minơ.
Tôi mỉm cười. Nghĩ mấy con minơ tầng 1 cũng thích trẻ con . Nhà trọ này không có trẻ con. Thằng Dũng là duy nhất. Tôi ở một năm chưa thấy đứa con nít nào ra đời. Đụ đéo cũng dữ lắm mà ko thấy ai đẻ. Anh Dương từ chỗ khác mới dọn về đó chứ. Cũng nhờ bà chị Thạc sĩ chuyển công tác xuống Biên Hòa giảng dạy mới có phòng chứ không cũng không có. Nghe nói vợ anh Dương cũng có quen biết với bà Thạc Sĩ. Phòng ở đây nào có lúc được trống, người này vừa ra người kia lại vô rồi. Tụi sinh viên ký túc xá thích dọn ra ngoài thiếu gì. Ra ngoài dễ địt nhau hơn, thường là vậy. Anh Dương này cũng không phải dạng vừa. Con nào thích con nít kêu ảnh bỏ nọc cho là có chứ gì. Bày đặt thích thằng cha rồi dụ thằng con, chả biết bắt chước ai.
Nói thật là ngay cả chơi cờ tướng anh Dương cũng chơi không lại tôi. Là tôi cố tình nhường anh Dương cho ảnh có hào hứng kỳ phùng địch thủ chứ thật ra khối óc suy ngẫm của người chơi cờ vua chỉ cần áp dụng luật cờ tướng mà mang qua thì cũng khá là nhạy bén. Anh Dương cũng không biết là tôi biết chơi cờ tướng trước khi biết chơi cờ vua. Vừa chơi tôi vừa cười khà khà cho có không khí. Thằng nhỏ thì được tôi mở nhạc cho nghe. Máy vi tính ngày xưa chiếm muốn hết cái phòng. Có mạng miết gì đâu, cho nó nghe nhạc người lớn. Máy tôi chỉ đễ gõ văn bản thôi à. Gõ xong lưu dô USB mang ra tiệm in. Bây giờ gửi cái xoẹt vô mail, ra tiệm mở mail ra kêu nó in cái vèo cũng xong. Nói chứ nhiều khi thiết kế một cái bìa cũng muốn khùng. Du lịch mà, phải lựa cảnh nào nổi bật ghép vô. Đâu có phải ghép đại cái hình 2 thằng đang chịch nhau in ra nộp. Tôi thì màu mè lắm. Bìa phải in màu, phong cảnh phải đẹp. Nội dung bên trong ra sao đọc mới biết. Đôi khi viết linh tinh lang tang vốn là tính nết lắm mồm của tôi. Cho tôi cái Chùa Một Cột tôi viết một hồi thành ngàn cột cũng không biết chừng. Anh Dương chơi chán đề nghị nghỉ. Tôi níu kéo thêm:
- Thôi bây giờ em với anh Dương chơi ván cuối, ai thua khao chầu cà phê.
- Chơi luôn, sợ gì . - Giọng anh Dương có vẻ chắc ăn.
Oài. Nảy giờ tôi nhường gài độ thôi. Bây giờ căng não ra mà suy nghĩ này.
Tôi nói không ngoa, chỉ được mỗi cái mã đẹp trai chứ không có nhiều nơ-ron thần kinh. Được 1 cái là lâu lâu có cớ hào sảng sờ đùi anh Dương. Ảnh cũng có vỗ tay vỗ chân tôi vậy. Nói chung là có sự vui vẻ hiển hiện trên 2 gương mặt. Một trai thẳng, 1 trai cong. Nước cuối anh Dương căng não ra suy nghĩ. Suy nghĩ con mẹ gì nửa. Pháo đầu mã đội xe đâm thọt, xe cộ thì lo quăng hết qua bên kia, chạy đường nào về kịp mà thủ. Tôi cười muốn vỡ mồm. Bốc con xe của ảnh chỉ 1 chim bay vô luật.
- Véoooooo.... đi vậy nè.
- Thôi....chào thua... chú Long mày đánh hay phết.
- Là anh chủ quan thôi, em thì em thích thịt mấy người chủ quan.
Anh Dương lấy bàn tay ấn mạnh đùi tôi, đồng thời đứng dậy:
- Đi.... xuống dưới anh khao cà phê.
Tôi xỏ cái áo đi vội. Anh Dương ẵm thằng nhóc để ngực trần. Lạy ảnh luôn. Khu này toàn sinh viên thùy mị nết na, khoe thân kiểu này chúng nó muốn ở tù ra. Nói đùa chứ quán cà phê ngoài hành lang tiệm net, không đi đâu xa. Có thằng nhóc vướng bận kinh khủng. Nó kẹp eo bố nó muốn tuột luôn cả quần xì. Mà điều đó cũng không quan trọng đối với anh Dương. Nhiều khi tôi thấy ảnh chỉ mặc quần jean xệ xệ lòi 2 ngấn hông, lông cu muốn thò hết đám ra ngoài. Vợ ảnh nói ảnh: "Ông ko biết mắc cỡ". Mắc cỡ gì đâu chị ơi. Nếu con gái nhà này biết mắc cỡ đã không dắt trai về địt. Tôi thấy con nào cũng dắt ghệ về địt. Bạn chung phòng còn thông cảm, ủng hộ, làm bộ qua tôi chơi bảo nhường phòng. Tôi ghét cái tình huống đó lắm, nhưng mà trai qua thì được.
Vẫn cái thói hay ôm con vào lòng. Mà thằng nhỏ giống thằng lớn, chân mày rậm, sống mũi cao lắm nhen. Ôi Hà Nội ngàn năm văn hiến. Người Hà Nội khéo đụ đéo đẻ ra toàn trắng trẻo đẹp trai. Tour cuối tôi đi miền Bắc, có khi nào tình cờ rớ phải một anh Hà Nội cực đẹp trai luôn hông ta. Chuyện đó chưa mơ mà giấc mơ đang ở đối diện. Tôi chỉ ước gì tôi có thể xuất hồn nhập dô thằng bé để cảm nhận ngồi trên cái đùm và cái đùi anh Dương nó sướng như nào. Đúng là tôi cũng phiêu lạc vong hồn nhưng không nhập qua thằng nhỏ mà bay lên nóc ký túc xá ngồi , rớt xuống bàn cái độp.
2 ly cà phê con nhỏ minơ vừa đem ra, đặt xuống tấm kiếng hơi mạnh. Sinh viên mà, có nhẹ nhàng êm ái gì đâu. Nó chưa quăng cà phê pin dô mặt là may. Ly 6k sao so bì được với ly 20k trong quán sang. 12k là để nó đặt cái "cộp" đó. Tôi đưa ánh mắt quan tâm:
- Sao anh không thử nộp hồ sơ qua Thiên Hòa hoặc Chợ Lớn đi.
- Anh đợi xem Viettel trả lời như nào.
Ôi trời ơi, ai tuyển dụng ông này dô vị trí trực tổng đài vậy!? Nhân viên tổng đài phải bóng mới nói chuyện tinh tế. Như dân du lịch phải bóng thì thuyết minh mới hay. Cái nghề miệng ăn miệng nói không thích hợp với trai thẳng lắm. Chả biết chị Thủy nghĩ như nào. Tôi nghĩ là chắc chị không muốn cho anh Dương làm cái nghề mà hay dô phòng người ta. Chồng bả bị đuổi mà bả cũng đâu có buồn.
- Chứ anh chưa phỏng vấn à?
- Chưa.
- Nếu em làm ở phòng tuyển dụng nhân sự em tuyển liền, ngành dịch vụ chuộng ngoại hình dữ lắm.
Tôi có ý khen. Anh Dương ngầm hiểu thấy nhoẻn miệng cười.
- Anh muốn học kỷ năng giao tiếp hông? Ra Nhà Văn Hóa thanh niên học với em, có kỹ năng này anh có thể đi làm MC nhà hàng tiệc cưới kiếm bậy bạ vài củ , nhà hàng lớn nó cũng hỏi bằng.
Anh Dương không nói gì. Có vẻ như những điều tôi nói còn rất lạ lẫm đối với 1 người chỉ ưa công việc khuân vác lắp ráp. Mà tôi cũng kỳ, tự nhiên chuyên môn của người ta đi xúi làm việc khác. Ông này ổng đẹp trai tự nhiên chui đầu dô bà Thủy làm mất cơ hội ta ơi. Anh Dương làm diễn viên người mẫu còn được. Đúng là nhân tài kẹp trong zú. Tự nhiên ai cần tôi lo lắng đâu, cứ như thể là chuyện của mình.
- Hông ấy anh xin làm quản lý cà phê đi, quản lý phở Hùng với 3A Huế em quen, để em nhờ dùm anh, biết đâu có chi nhánh đang thiếu quản lý, xin được chỗ nào thì xin. Tôi đúng là dở người, cho ảnh ở không còn qua mon men mỗi khi chị Thủy đi vắng. Ảnh có được việc dễ gì như vậy. Cái bà chằn đó đi làm về ôm chồng miết, cửa đóng muốn qua chơi cũng không được.
- Thôi, tạm thời anh cứ nghỉ xả hơi đi, em thấy chị Thủy lương cũng cao, chỉ quán xuyến được, ở nhà giữ con củng là đang gói gém thu nhập.
- Ừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro