Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Because you're my crush

Anh cần, em luôn ở ngay phía sau. 

Còn nếu.... anh không cần em, em vẫn sẽ dõi theo anh, đợi tới khi anh cần em....

Because you're my crush, the one and only.

-Trích từ nhật ký của thiếu nữ Nguyễn Hạ Ánh Dương-

Khi mà tiếng trống tan trường vang lên, Ánh Dương nhanh chóng soạn đồ cất vào cặp, nó vừa nói với cái Chi ngồi bên vừa vẫy vẫy tay: " Ê mày, tạm thời chưa cần mày giúp, tao đi tìm đại mỹ nam của tao đây. Bái bai."

Cái Chi chưa kịp đáp lại thì nó đã chạy nhanh ra khỏi cửa lớp rồi.

Lúc nó đến trường THPT D thì đã là mười một giờ mười lăm phút rồi, thế mà trường vẫn chưa tan. Nó kiên nhẫn đứng đợi nhưng trong lòng lại hồi hộp vô cùng. Đầu nó đang hiện lên vô số câu hỏi để bắt chuyện với anh. Như là anh học xong có mệt không? Hay là anh có rảnh không, đi ăn chè ở quán gần đây với em nha? Hoặc là hôm nay đi học có gì thú vị không? Còn vân vân và mây mây những câu hỏi khác nữa.

"Tùng, tùng, tùng." 

Vừa nghe tiếng trống tan trường, nó liền háo hức đi đi lại lại. Cơ mà, nó chờ 20 phút rồi, các anh chị cứ  thế nườm nượp ra về, sân trường cũng dần vắng đi nhưng mà nó vẫn chưa thấy bóng dáng của anh ở đâu cả.

Nó nghĩ bụng:" Chắc anh phải ở lại trực nhật hoặc bận làm gì đó, thôi cứ kiên nhẫn đợi thêm vậy."

Thế là nó lại ngồi sụp xuống, chờ đợi thêm 35 phút nữa thì nó mới thấy Bảo đi ra. Nó nhanh nhảu chạy đến chỗ anh, tay đưa cho anh một ly cacao nóng, nó đang định cất lời thì anh bỗng lên tiếng hỏi nó, trong ánh mắt hiện rõ sự ngạc nhiên: " Sao em lại ở đây? Bây giờ muộn rồi mà?"

Nó phụng phịu ra mặt:" Kìa, là anh do chưa ăn bánh mì hay là do anh quên mất tờ note thế?"

Bảo hơi cau mày, cố nhớ lại tờ note đó. Sau một lúc thì mới đáp lại nó:" À, nhưng mà sao lại muốn về cùng anh? Còn kiên nhẫn chờ đợi vậy?"

Nó cười toe toét, nói ra một câu có một không hai với anh:" Thì...đợi trai đẹp thì em luôn sẵn lòng mà. Với cả bố em không có ở nhà, thích đi đâu cũng được." Khóe môi Bảo hơi cong lên, giọng điệu trêu chọc:" Nhóc con, không biết em lại là người mê trai như thế đấy."

Bị nói trúng tim đen, nó đỏ ửng cả mặt lên, cố gắng thanh minh:" Không hề, em...em không có mê trai. Em là muốn khen anh đẹp trai với lấy cái lý đó để về cùng anh thôi."

Bảo lại ngẩn người, xong rồi bật cười lớn:" Thế à? Vinh dự của anh rồi. Nhưng sao lại thích về cùng anh, vì anh đẹp trai thật à?" 

Nó hơi ngây người, khẽ lẩm bẩm:" Because you are my crush."

"Hả, em vừa nói cái gì cơ?" Bảo nghe không rõ, hỏi lại nó.

"Không có gì, đi nào. Em đói rồi."

"Hửm?"

"Ý em là....anh có muốn đi ăn với em không?"

Anh ngẫm nghĩ một lúc, dù sao cả nhà anh cũng đi vắng hết rồi, giờ mà không đi có mà chết đói.

"Ừ, ăn gì đây?"

"Ăn bún bò nhá? Ở đây có quán ngon lắm nè."

"Ừm, đi."

Nó kéo Bảo đi vào cái quán "Bún bò Sông Hương" ở gần đó, hai đứa gọi tô đầy đủ nhất. Cơ mà, mồm cái con nhỏ Ánh Dương này cứ như cái máy bắn liên thanh ấy, nói mãi không ngừng. Bảo ngồi đối diện cũng chỉ lắng nghe chăm chú những thứ mà nó lải nhải rồi nhẹ nhàng đáp lại.

Đến lúc chuẩn bị thanh toán, nó mở ví ra nhưng lại quyết định đóng lại.

Nó khẽ kéo vạt áo đồng phục Bảo, nhỏ giọng nói:" Em mang không đủ tiền, anh trả hộ em nhá. Sau có gì em mời lại bữa khác. Anh biết không, con trai ngầu nhất là khi thanh toán đó."

"Ừ, để anh trả."

Trong lòng nó thầm vui mừng, thế là lại có cơ hội để đi ăn với crush rồi.

...

Sau khi ăn uống no say, ai về nhà nấy. Nó vừa về đến nhà là liền nằm lăn lội trên giường, ôm gối mãn nguyện. Đây chắc chắn là bát bún bò ngon nhất nó từng ăn.

Nhưng mà nó nghĩ lại, thời gian mà nó gặp anh chỉ có một xíu khi tan trường, nếu thế thì đúng là không đủ để ngắm đại mỹ nam được. Nó than thở: " Ôi, yêu người khác trường đúng là khổ quá mà."

Rồi nó lăn đùng ra ngủ lúc nào không hay, lúc mơ màng tỉnh dậy đã là hơn ba giờ chiều rồi. Như sực nhớ ra có việc quan trọng cần làm, nó nhanh chóng sửa soạn rồi ra khỏi nhà.

Chiều nay nó có hẹn với cái Chi để đi nhà sách, hai người đi với hai mục đích khác nhau. Một người đi để mua sách tham khảo, bài tập nâng cao còn người còn lại đến đó để chơi gắp thú nhồi bông và mua thêm tiểu thuyết. Nhiều khi bọn trong lớp luôn thắc mắc sao hai đứa như âm dương trái chiều lại thành bạn thân của nhau được. 

Vừa vào nhà sách, Chi còn chưa quyết định sẽ làm gì thì đã bị nó kéo lên trên tầng hai. Nó khoác tay cái Chi, cả hai vừa đi vừa lựa quyển sách mà mình cần. 

Lúc đi tới trung tâm, ánh mắt nó đã tia được ngay mấy quyển tiểu thuyết mà mấy hôm trước mới hết hàng xong, nó phấn khích nói với Chi:" Ê mày, tao ra chỗ kia đi xem mấy quyển tiểu thuyết nhá. Mày thích đi mua cái gì thì đi đi."

"Ừ." Chi đáp lại ngay lập tức, ánh mắt vẫn không rời quyển sách Toán nâng cao trên tay.

Chưa đầy mười phút, trên tay nó đã ôm ba quyển tiểu thuyết bản đặc biệt. Nó vừa đi vừa ngân nga thì lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Nó có hơi bất ngờ, còn lấy tay dụi dụi mắt để xác nhận lại.

Không sai vào đâu được, là Trịnh Hoàng Quốc Bảo.

Nó hớn hở chạy lại chỗ Chi, giọng điệu phấn khích quá đà làm cho Chi chẳng nghe được gì:

"Ê, mày ơi, ảnh kìa. Đại mỹ nam của tao đang ở đây nè, trời má, hôm nay quá là may mắn."

"Nói chậm lại, tao không nghe được."

"Crush của tao ở kia." Vừa nói nó vừa lấy tay chỉ về hướng Đông.

"Cũng được." Chi xoa cằm, đánh giá một cách nghiêm túc.

"Cũng được cái con khỉ ấy, đẹp trai dã man thế mà."

"Được rồi, muốn thì chạy lại bắt chuyện đi. Đừng ở đây ngắm không rồi hú hét như tinh tinh nữa, rớt hết nước miếng với liêm sỉ rồi kìa. Người ta nhìn."

"Người ta nhìn thì kệ người ta."

"Con lạy mẹ, phắn liền đi bắt chuyện đi, mày không ngại nhưng tao ngại. Tao ngại thay phần mày luôn đấy."

"Thì giờ đi nè, thấy ghê quá à."

Thế là nó liền "xông phi" tới chỗ Bảo đang ở quầy "Đồ dùng học tập." Nhưng mà chỗ đó chẳng hiểu sao hôm nay lại đông người đến thế, nó đang đi thì bị một chị va mạnh vào người khiến nó ngã sõng soài trên đất. Nó nhăn mặt, thầm nghĩ:" Hỏng, tôn nghiêm của bổn cung hôm nay là hết rồi. Lại còn ngã trước mặt đại mỹ nam nữa chứ."

Bảo nghe thấy tiếng động thì liền quay người lại liền nhìn thấy Ánh Dương đang ngồi bệt ra đất. Anh tiến đến gần nó, ân cần hỏi han:" Có sao không?"

Nó vốn đang định đứng dậy nhưng Bảo vừa bước đến nó liền ngồi lại xuống, mặt mếu máo:" Kh- có, đau lắm anh ạ, đau vô cùng luôn. Em đứng dậy không nổi ấy."

Bảo không hiểu trong lòng bỗng cảm thấy sốt ruột, vội vàng vòng tay qua bế nó lên kiểu công chúa. Nó cũng thuận thế đưa tay ôm cổ anh, đã thế còn trộm cười.

Người xung quanh trơ mặt ra, có vài người cảm thán:" Như vậy cũng được luôn hả? Nể bạn nữ này vãi."

Còn có người cười cười học hỏi chiêu trò này của nó:"Kiến thức mới đã được tiếp thu, nhớ kĩ mà áp dụng với crush nhá."









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro