Chap 17: Hẹn em kiếp sau (END)
Chap 17: Hẹn em kiếp sau (End)
Cửa sổ mở toang. Cơn mưa giông đã đi qua, để lại từng mảng trời xanh ngắt thênh thang. Gió trườn vào mát lạnh, thổi tung tấm màn cửa màu ghi đá có thêu hoa bé li ti nhàn nhạt. Ở bệ cửa sổ sũng nước, chậu bạch lan rực rỡ cựa mình. Mùa xuân là thế, lúc nào cũng biết hạnh phúc sau mỗi trận cuồng phong giận dữ vô tình. Và DongHae cũng vậy, đã luôn muốn sống như mùa xuân để tô hồng cuộc đời EunHyuk, dù cho có bất cứ chuyện gì, cậu vẫn luôn ở đó, bên anh không e ngại.
Hai bàn tay EunHyuk quấn quanh tách café bốc khói, truyền hơi ấm vào thân thể, chống chọi với hơi lạnh kỳ quặc mà cơn gió sớm mùa Xuân mang đến. Anh đưa tách gần miệng, thổi phù vào làn nước nâu đặc, phả hơi nóng lên mặt. DongHae ngồi bên cửa sổ chăm chú nhìn anh.
Màn hình điện thoại chợt lóe sáng. Một tin nhắn mới.
<Tôi mới về Seoul. Lâu rồi không gặp, tối nay cùng dùng bữa được không?>
<Ok, nhà hàng SZ. 6h>
EunHyuk hướng mắt ra cửa sổ, vô tình chạm vào ánh mắt DongHae. Anh mỉm cười nhìn cậu
_DongHae a! Chắc em cũng muốn gặp KiBum đúng không? Dù sao người ta cũng là ân nhân của em mà. Tối nay cùng đi với anh nhé.
"Vâng ạ"
Nằm khuất sau con đường quốc lộ. Nhà hàng SZ được xây theo lối kiến trúc cổ điển Tây Âu, có từ thời thuộc địa. Cửa chính, cửa sổ được sơn màu ngọc bích, ốp kính mờ vân hoa. Sàn gạch bông kiểu 1980, đồ vật và nội thất bên trong cũng lấy sắc xanh ngọc bích làm màu chủ đạo. Đây là nhà hàng khi xưa EunHyuk thường dắt cậu đến
_ Vì sao anh lại thích màu ngọc bích đến thế?
_ Em không thấy nó rất đẹp sao? Ngọt mắt, cổ điển và sang trọng. Nó là màu của đá quý, vừa có chất tự nhiên vừa có chất nhân tạo. Sự hòa quyện hoàn hảo của tĩnh và động, thật và giả -EunHyuk xoa đầu cậu giải thích
Khi bước vào thì đã thấy KiBum ngồi sẵn ở đó và vẫy tay mỉm cười với 2 người.
EunHyuk và DongHae ngồi xuống đối diện với KiBum. Đôi mắt KiBum nhìn EunHyuk chợt lóe lên một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất
Qua màn chào hỏi và những câu hỏi thăm lẫn nhau, KiBum nhìn sang chiếc ghế trống bên cạnh EunHyuk
_ Haeie... Em định theo cậu ta tới bao giờ?
DongHae giật phắt người, thẫn thờ nhìn KiBum không tin nổi
_ Anh.. nhìn thấy em sao?
_ Tất nhiên anh nhìn thấy em. Sao chưa trả lời anh, em định theo cậu ấy đến bao giờ? Suốt đời à? –KiBum có chút không kiên nhẫn
DongHae đan chặt 2 tay trên đùi, mặt cúi gằm thổn thức. Thân người cậu run lên theo những tràng khóc, nhưng ngặt nỗi, chẳng giọt nước mắt nào bung ra. Cậu đã không còn có thề sản xuất nước mắt
Trong cái hôn của anh, cậu mỉm cười lặng lẽ. Trong cái hôn của anh, tim và não cậu đã lạnh ngắt.
Cái hôm mọi người kéo nhau đến nghĩa trang để chôn cất cậu. DongHae trong mảnh thân thể trong suốt ngồi vắt vẻo trên cành cây gần đó. Theo dõi mọi diễn biến xảy ra bên dưới.
Những nắm đất đen xám được xới lên. Cỗ quan tài chứa thân xác đã xanh tái của cậu từ từ đặt xuống rồi biến mất sau lớp đất dày.
Trời mùa Đông xám xanh như bọc thép. Các trận gió tràn về làm huyên náo mọi đỉnh cây. Không khí lạnh buốt đầy hơi ẩm vô tình tô đậm thêm sự tang tóc nơi đây. Lẫn trong đám đông còn có cả YeSung và Ryeo. Sau khi nhận được tin, 2 người vội vàng trở về nhưng vẫn không kịp nhìn mặt DongHae lần cuối. Ryeo không khóc, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn tấm ảnh dính chặt trên bia mộ. Trong hình là một thiếu niên có gương mặt xinh đẹp yên tĩnh và nụ cười tinh khiết như sương mai. Những chuỗi xúc cảm tha thiết cùng sự trống trải trào dâng trong lòng Ryeo
"Hyung biết không. Quyết định suốt đời gắn bó với một người là trò chơi nguy hiểm. Bất quá, lần này hyung đã thắng. Hyuk Jae anh ấy, sẽ dùng cả đời này để nhớ về hyung... Chỉ một mình hyung.."
EunHyuk là người đến sau cùng. Sự thật đau lòng làm đôi chân anh chùn bước. Tổn thương, mệt mỏi và sự dằn vặt đâm chém xuống lòng anh ngày một lở loét. Đặt bó bạch lan trước tấm bia. Anh vuốt ve tấm ảnh lạnh ngắt, ngón tay trượt nhẹ mơn trớn như cố cảm nhận chút hơi ấm nào trong đó.
Ảo tưởng rồi...
EunHyuk cười chua xót.
Mưa lưa thưa trên các cành cây khô trơ trọi lá. Từng đợt gió rít qua làm nó đong đưa nhưng muốn xé toạt cả bầu trời.
Hàng mi EunHyuk run rẩy rồi rơi những giọt nước lóng lánh trong suốt. Cũng không biết là mưa hay nước mắt..
Kết thúc hết những nghi thức cần thiết. Mọi người thẫn thờ kéo nhau ra về. Không khí tang thương khiến mọi thứ trở nên lặng lẽ. Trái ngược với những gương mặt u ám và trầm mặt của những người bên dưới. DongHae mỉm cười, rồi cứ như một thiên thần, cậu nhún nhẹ chân bật lên. DongHae bay cao dần, cao dần, chẳng mấy chốc đã theo kịp và đậu bên chiếc xe EunHyuk. Cậu thướt tha đến bên cửa sổ chỗ EunHyuk ngồi, hôn lên cửa kính một cái chụt gởi đến anh.
Suốt một năm qua, không lúc nào DongHae thôi say sưa ngắm nhìn EunHyuk. Anh ăn, anh,đọc sách, anh ngủ, anh làm việc, và cả những lúc anh.. tự kỉ nữa. Đây là lần đầu tiên trong suốt rất nhiều năm, cậu được thỏa thích ngắm anh gần đến thế. Ánh cười thỏa mãn luôn hiện hữu trên môi cậu.
"Đúng ra mình nên chết sớm hơn nhỉ. Tàng hình rồi sẽ có thể kề cận anh mà không sợ bị ruồng rẫy"
...
_ Anh có thể cho tôi biết anh đang diễn trò gì không? –Giọng EunHyuk lãnh đạm, kiềm chế tất cả xúc cảm.
_ Cậu không cảm nhận được gì sao? Haeie vẫn luôn đi theo cậu. Có lẽ đã lâu rồi, ngay từ buổi tang lễ cũng nên.
EunHyuk nheo mắt rà soát từng cử động cơ mặt của KiBum, kỹ lưỡng và xuyên thấu như máy dò hành lý ở sân bay. Rồi anh nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống, ánh mắt pha lẫn hồ nghi và hy vọng.
_ "Có chắc là chúng ta chưa gặp nhau lần nào không? Tại sao ngay từ lần đầu gặp em, anh lại yêu em sâu đậm đến vậy?" –KiBum nói nhanh, lặp lại lời DongHae
EunHyuk bàng hoàng nhìn KiBum không chớp mắt. Đó là câu nói thay cho lời tỏ tình mà EunHyuk đã nói với DongHae chỉ sau 1 tuần biết nhau.
.
.
.
.
.
Đêm Seoul tháng 2 lặng gió. Trên tầng 4 của ngôi biệt thự. EunHyuk mở cửa sổ phòng đón khí trời. Anh hướng đôi mắt rối ren muôn vàn tâm tình nhìn ra bầu trời nặng trĩu đỏ lựng, báo hiệu thời tiết sắp nổi trận xung thiên trong nay mai.
Máy đĩa bật lên bài hát "I Has To Be You". Giai điệu tha thiết và lững lờ rót không thôi những cung bậc man mác vào lòng anh. Và cả vào đáy lòng DongHae. Cậu linh cảm, anh ấy cố ý bật bản nhạc này cho mình nghe. Từng lời như dệt ra từ tiếng lòng cậu..
[Oneuldo nae ki eokeul ttara hemaeda
I gil kkeuteseo seoseong ineun na
Dasin bol sudo eopneun niga nareul butjapa
Naneun tto i kireul mutneunda
Neol bogosipdago tto ango sipdago
Jeo haneul bomyeo kidohaneun na
Hôm nay, anh lại quanh quẩn trong miền kí ức
Anh đang đi đến cuối con đường này
Anh vẫn muốn ôm em thật chặt, ngay cả khi anh không thể thấy em
Anh lại mất phương hướng rồi
Anh đang cầu nguyện đến trời cao
Rằng anh muốn nhìn thấy em và nắm tay em]
_ Haaie à..
Anh yêu em
Anh yêu em..
Đó là những lời mà ngay từ lần đầu nhìn thấy em ở buổi chợ, đêm hôm đó anh đã muốn nói với em. Anh chưa bao giờ mua đồ ở nhưng nơi như vậy nhưng vẫn đánh liều giả vờ cãi nhau để gây sự chú ý của em. Vào giây đó, anh biết điều kỳ diệu đời mình sắp bắt đầu. Anh nghe thấy trái tim mình rộn ràng lên tiếng. Anh muốn chạm vào em, giữ lấy em mãi mãi...
_ Anh biết em đang ở đây sao? –DongHae ngồi trên giường. Chỉ cách 3 bước chân nhưng EunHyuk không thể nghe cậu đáp trả.
_ Em biết không. Lúc nào anh cũng linh cảm rằng em rất gần. Khi nghe KiBum nói em vẫn luôn bên cạnh anh thì linh cảm đó càng mạnh. Nhiều đêm anh căng mắt trong bóng tối, hy vọng nhìn thấy dáng hình em lờ mờ, nhưng.. Anh đoán bây giờ chắc em còn trong suốt hơn cả không khí nữa..
DongHae tiến sát đên bên EunHyuk. Cậu run run đưa ngón tay búng nhẹ lên mũi anh, ve vuốt đôi bờ mi, mân mê dấu môi.. Bao năm qua cậu luôn làm như thế, mỗi đêm anh lắng sâu vào trong giấc ngủ. Cậu lỡ rung một nhịp, ngón tay chệch vào trong đầu anh. DongHae chua chát cười
_ Anh biết anh là thằng khờ khạo nhất trên đời. Khi đem lòng yêu thương một người mà trái tim cứ đau đáu nghĩ về những ân tình xưa cũ. Nỗi nhớ em cứ như máu mà thấm sâu vào trong da thịt anh. Và khi tim anh quặn đau, không phải vì em không thuộc về anh trọn vẹn. Mà bởi vì khi nắm chặt tay em, anh biết anh cần em đến mức nào.. –Một giọt nước mắt chầm chậm hình thành trên mi mắt EunHyuk, rồi bung xuống bờ má
DongHae vòng tay ôm lấy anh, tựa đầu vào lưng anh. Không phải lần đầu cậu thấy anh khóc. Cũng không phải lần đầu tiên cậu chửi mình ngu ngốc. Nếu cậu còn sống, thì bây giờ anh đâu phải khóc một mình. Nhìn người mình yêu cười đã rất hạnh phúc. Nhìn người mình yêu khóc còn hạnh phúc hơn gấp bội. Bởi nước mắt chỉ thật thà chảy ra trước người được tin tưởng
_ Cái hôm mà anh tận mắt biết được là em vẫn còn sống, vẫn còn hiện hữu trên cuộc đời này, chỉ là trong một bộ dáng khác. Anh mừng đến phát điên. Nhưng chút hy vọng nhỏ nhoi anh mong đợi cũng đã cháy rụi giữa mùa Đông thành phố. Anh như người bước hụt trong không gian, giận em thì ít, giận bản thân mình thì nhiều. Giận đến mức bối hoang mang, những ngón tay đan vào nhau mãi vẫn không chặt. Trong đầu anh lúc đó chỉ quẩn quanh câu nói của em
"Từ lâu.. em hết yêu anh rồi"
Hôm ấy trời mưa rất lớn..
_ Xin lỗi anh.. –Lòng cậu sau những lời nói của anh đã nở phình ra, to và hun hút. Ngổn ngang mọi loại xúc cảm, nhưng lại rỗng không.
_ Suốt một năm qua chắc hẳn em cũng hiểu rằng trái tim anh không còn ai ngoài em. Tin rằng anh luôn là người muốn yêu thương em vô hạn.. Nên giờ em hãy tiếp tục cuộc hành trình của mình đi. –EunHyuk ngẩng mặt, rảo mắt nhìn khắp phòng, để DongHae dù đang ở góc phòng nào cũng có thể nhìn ra sự cương quyết trong mắt anh _ Anh đã không còn có thế bước ra không cuộc đời em. Vậy em hãy chủ động bước ra khỏi cuộc đời anh nhé..
DongHae nín lặng. Cậu nhìn sâu vào mắt EunHyuk. Những kí ức xa xưa ùa vào trong đôi ngươi anh chiếu cho cậu xem: Kí ức về những viên kẹo đủ màu, cái xoa đầu, nụ hôn ấm áp. Bờ biển lạnh và đau. Sự hờ hững cùng nụ cười không thật. Đêm hoan ái đau đớn xen lẫn ngọt ngào. Thân cận và chân thật nhất là lúc anh được anh ôm khi ngực cậu chảy ra dóng máu đỏ. Và cuối cùng là nụ hôn rút tiễn biệt đã rút cạn linh hồn cậu.
Bước chậm ra cửa sổ. DongHae quay lại hôn gió vĩnh biệt anh..
_ Kiếp sau, hãy tìm người nào yêu em đến mức cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho em. Hãy nhận thật nhiều vào, em đã cho quá nhiều rồi...
Không nghe hết những lời EunHyuk, DongHae phóng người vào không trung, lòng le lói một nỗi sợ. Cậu chẳng biết điều gì đang chờ mình, chẳng biết phải trải qua bao nhiêu sự kiện để đến được cuộc sống hữu hình tiếp theo. Một lốc xoáy cuốn phăng cậu đi. DongHae nhắm mắt tận hưởng cảm xúc cuối cùng của chặng đường này... mãn nguyện..
EunHyuk vẫn độc thoại. anh không biết DongHae đã đi chưa, chỉ muốn tận dụng từng phút giây để trò chuyện với cậu. Linh cảm mách bảo rằng đây là lần cuối cùng được gần bên cậu. Nên anh muốn cậu ghi nhớ thật kỹ giọng nói của mình. Hy vọng rằng một ngày nào đó vào vài trăm năm nữa, nhờ giọng nói hằn sâu trong tiềm thức, cậu sẽ nhận ra anh- một người hoàn toàn khác và xứng đáng với cậu hơn..
Thế gian này có gì mà không đánh đổi. Tìm được người mình yêu đã rất khó. Giữ được người mình yêu thì phải hỏi thần may mắn. Anh đã có, và anh đã quăng đi...
Là số mệnh... Phải không?
END
Kết thúc một cậu chuyện đơn giản. Kể về một người suốt kiếp yêu thương một người.
CẢM ƠN AUTHOR ZENK CHO CHÚNG TA MỘT FIC RẤT HAY VÀ Ý NGHĨA! KAMSA~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro