Chapper 2 : Ngọc này được mang về không ?
Anh Duy đứng trong phòng khách nhà mình, vẻ mặt lạnh lùng pha chút chán chường. Cậu nhìn đồng hồ, thời gian như trôi qua chậm hơn khi nghĩ đến buổi hẹn tối nay. Ba mẹ cậu vừa thông báo rằng cậu sẽ đi ăn tối cùng gia đình bạn thân của họ – chủ tịch một công ty đối tác quan trọng. Cậu vốn không quan tâm lắm, cho đến khi họ buông một câu đầy ẩn ý:
"Con nên đi. Đó là gia đình của vị hôn thê tương lai của con."
Đôi lông mày của cậu nhíu lại ngay lập tức. "Hôn thê?" Cậu nhấn mạnh từ này, giọng nói mang theo chút ngạc nhiên pha lẫn khó chịu.
Ba mẹ cậu mỉm cười đầy ý tứ nhưng không nói thêm, chỉ khuyến khích cậu ăn mặc lịch sự và chuẩn bị thật tốt. Cậu không thích cảm giác này, như thể mình đang bị ép vào một kế hoạch mà bản thân hoàn toàn không có ý định tham gia.
"Con không đi," cậu đáp lạnh lùng, ánh mắt lướt qua hai người một cách kiên định.
Nhưng rồi, sau một hồi tranh cãi nhẹ nhàng mà kiên nhẫn từ phía mẹ, cậu miễn cưỡng đồng ý. Trong lòng, cậu tự nhủ đây chỉ là một buổi ăn tối xã giao, gặp gỡ xã hội thường tình. Cậu không nghĩ rằng một vị hôn thê mà họ nhắc đến lại có thể làm thay đổi bất cứ điều gì trong cuộc sống của mình.
Tối hôm đó, khi bước vào nhà hàng , cậu không khỏi nhíu mày trước không gian sang trọng nhưng có phần quá xa hoa. Cậu theo ba mẹ bước vào phòng ăn riêng, lịch sự cúi chào gia đình đối phương. Nhưng khi ánh mắt cậu thoáng lướt qua người con gái đang ngồi cạnh chủ tịch, đôi mắt cậu khẽ dao động.
Cô ấy ngồi đó, trong chiếc váy thanh lịch nhưng giản dị, toát lên vẻ dịu dàng và thanh thoát. Đôi mắt cô, trong trẻo và sáng như mặt hồ yên ả.Cô cũng ngước lên, đôi mắt trong trẻo nhìn cậu, và chính khoảnh khắc đó, một cảm giác lạ lùng, ấm áp len lỏi trong tim cả hai.
Cậu không hiểu vì sao trái tim mình lại đập nhanh đến vậy. Cậu – người luôn giữ vẻ ngoài lãnh đạm, lạnh lùng – lại cảm thấy ánh mắt cô như xoáy sâu vào tâm trí mình, khiến lý trí bỗng chốc lạc lối. Trong ánh mắt cô, không chỉ có sự ngạc nhiên mà còn là một tia rung động, một cảm giác lạ chưa từng xuất hiện trước đây.
Trong khoảnh khắc đó, không cần lời nói nào, dường như cả hai đã biết rằng đối phương không giống bất kỳ ai mà bản thân từng gặp. Một tia cảm xúc mơ hồ len lỏi trong ánh mắt cả hai, tựa như một mầm non nhỏ bé vừa chớm nở trong ánh sáng đầu tiên của bình minh.
Không khí trong phòng ăn vẫn ấm cúng và vui vẻ, nhưng với Anh Duy và Huyền Ngọc, mọi chuyện lại trở nên đặc biệt hơn khi cả hai lần lượt nhận ra điều bất ngờ.
Anh Duy khẽ ngước lên từ điện thoại khi mẹ cậu nói:
"Con gái cô là một cô gái rất giỏi giang, năm nay còn đạt thủ khoa đầu vào trường trung học, giống như con vậy."
Ánh mắt cậu lập tức hướng về phía nữ chính, trong đầu lóe lên một suy nghĩ bất ngờ. Cô ấy chính là thủ khoa còn lại? Người mà sáng nay cậu đã mong chờ xuất hiện nhưng không thấy ?
Huyền Ngọc cũng khựng lại khi nghe mẹ mình giới thiệu:
"Còn con trai bác cũng là thủ khoa năm nay đấy, thật đúng là sự sắp đặt tuyệt vời."
Mẹ Huyền Ngọc nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói pha chút áy náy:
"Hôm nay, đáng lẽ con bé cũng đến trường dự lễ khai giảng rồi, nhưng vì phải hoàn tất thủ tục cho chuyến du học trao đổi một năm ở Trung Quốc nên không thể đến được. Vậy mà vẫn may mắn được mọi người ưu ái giữ danh hiệu thủ khoa đầu vào. Gia đình chúng tôi thật sự cảm ơn nhà trường rất nhiều."
Mẹ Anh Duy mỉm cười động viên ;
" Con bé được trường bên đó chọn làm học sinh trao đổi. Chỉ một năm thôi, nhưng chắc sẽ là cơ hội tốt để con bé học hỏi thêm , nhưng hai đứa vẫn phải giữ liên lạc với nhau nhé "
Câu nói ấy như một lời thông báo không thể từ chối. Ba mẹ cả hai gia đình đều nhìn về phía hai người trẻ, ánh mắt khích lệ như thể đây chỉ là một bước nhỏ trên con đường tương lai của họ.
Anh Duy dù không mấy hào hứng, vẫn giữ thái độ lịch sự. Cậu lấy điện thoại ra, bình thản mở ứng dụng, ánh mắt liếc qua nữ chính đang cầm chiếc điện thoại với vẻ lúng túng. "Tên gì?" Cậu hỏi ngắn gọn, giọng nói trầm ấm nhưng lạnh lùng.
Huyền Ngọc thoáng đỏ mặt, khẽ nói tên mình, giọng nhẹ như gió thoảng. Ánh mắt họ chạm nhau một lần nữa khi cô đọc tên " Vũ Hà Huyền Ngọc " và dường như trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh xung quanh đều biến mất.
" Gửi lời mời rồi đấy " Anh Duy cất giọng đều đều, như không có gì đặc biệt, nhưng trong lòng, một tia cảm giác lạ kỳ lại trỗi dậy.
Huyền Ngọc nhìn màn hình điện thoại, thấy lời mời kết bạn vừa được gửi đến. Cô chậm rãi bấm nút đồng ý, tim khẽ đập nhanh hơn khi nhìn thấy dòng chữ " Bạn bè " hiện lên giữa hai người.
Hai gia đình vui vẻ tiếp tục trò chuyện, nhưng cả hai đều biết, cuộc gặp gỡ hôm nay không đơn thuần chỉ là một buổi ăn tối. Giữa những lời nói và ánh mắt trao nhau, một sợi dây vô hình đã bắt đầu kết nối hai trái tim từ giây phút ấy.
Khi buổi ăn tối kết thúc, cả hai bên gia đình đứng dậy chào tạm biệt nhau trong không khí thân mật và vui vẻ. Mẹ Anh Duy mỉm cười hài lòng, ánh mắt đầy thiện cảm nhìn Huyền Ngọc :
" Con bé này người cũng như tên vậy, đúng là một viên ngọc quý mà ông trời ban tặng."
Tiếng cười vui vẻ của người lớn vang lên, tạo nên bầu không khí ấm áp. Nhưng giữa khoảnh khắc đó, giọng nói trầm ấm, mang chút lạnh lùng của nam chính bất ngờ cất lên, phá tan sự yên bình:
" Ngọc này có mang về được không ? "
Huyền Ngọc khẽ ngẩng đầu, đôi mắt mở to thoáng ngạc nhiên. Ánh nhìn của cô vô thức giao với ánh mắt sâu thẳm của cậu, nơi có một điều gì đó như đang ẩn giấu, vừa khó đoán, vừa lôi cuốn.
Một làn gió nhẹ bất ngờ thổi qua, làm mái tóc dài, mềm mại của nữ chính khẽ bay, như một bức tranh được vẽ lên trong ánh đèn vàng dịu nhẹ. Cùng với đó, hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài từ cô thoảng qua, lặng lẽ xâm chiếm không gian.
Anh Duy cậu đứng đó, ánh mắt dừng lại trên hình bóng của cô, như bị hút hồn. Hương hoa thoảng qua khiến cậu thoáng ngẩn người, trái tim bất giác đập nhanh hơn mà chính cậu cũng không nhận ra. Cậu chưa từng nghĩ rằng có một ai đó, chỉ cần đứng trước mặt mình, lại có thể khiến bản thân lâm vào trạng thái ngây dại như vậy.
Hai gia đình chào nhau lần cuối, nhưng ánh mắt của hai người vẫn dừng lại nơi nhau, như một sợi dây vô hình giữ họ lại giữa không gian đầy những lời chúc tụng và tiếng cười. Khi cánh cửa cuối cùng khép lại, hình bóng của Huyền Ngọc vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu , cùng với mùi hương dịu nhẹ ấy, như một dấu ấn khó phai nhòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro