Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Tổng Giám Đốc Của Em, Cố Triết Hàn

Tại tầng cao nhất của Tập đoàn Cố thị, không khí luôn căng thẳng và ngột ngạt. Phòng họp Tổng Giám đốc không khác gì chiến trường. Bảy giờ sáng, Cố Triết Hàn đã ngồi vào vị trí chủ tọa.

Gương mặt anh lạnh lùng, sắc bén, hoàn toàn trái ngược với người đàn ông dịu dàng đút cháo cho vợ chỉ vài giờ trước. Ánh mắt anh quét qua các quản lý cấp cao, và tất cả đều rụt cổ lại. Trong giới kinh doanh, Cố Triết Hàn là biểu tượng của sự tàn nhẫn và hiệu quả.

"Dự án Tây Thành, tiến độ bị trì hoãn một ngày. Lý do là gì?" Giọng anh trầm khàn, vang vọng trong phòng.

Trưởng phòng Kỹ thuật đổ mồ hôi hột, vội vàng giải thích: "Thưa Tổng giám đốc, bên cung cấp vật liệu xây dựng phụ trách tầng hầm có trục trặc nhỏ về giấy tờ..."

"Trục trặc nhỏ?" Cố Triết Hàn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, âm thanh đó như tiếng sét đánh. "Trong từ điển của tôi, trục trặc nhỏ dẫn đến tổn thất lớn. Thư ký Lâm," anh quay sang Thư ký Lâm đang đứng nghiêm chỉnh, "Lập tức thay thế toàn bộ nhà cung cấp đó. Và anh Trưởng phòng Kỹ thuật, tôi không cần nghe lý do. Tôi cần kết quả. Giảm mức thưởng quý này 20%."

Quyết định dứt khoát, không một chút nhân nhượng. Cuộc họp tiếp tục với cường độ cao, mọi người đều cố gắng hết sức để không trở thành mục tiêu tiếp theo.

Nhưng giữa lúc cuộc họp đang diễn ra căng thẳng, một cảnh tượng bất thường xảy ra.

Điện thoại cá nhân của Cố Triết Hàn, chiếc điện thoại luôn đặt ở chế độ im lặng, chỉ dùng để liên lạc với duy nhất một người bỗng rung lên và phát ra một bản nhạc chuông trẻ con vui nhộn: "Twinkle Twinkle Little Star."

Tất cả các quản lý đều nín thở, nhìn chằm chằm vào Tổng giám đốc. Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy âm thanh 'vui vẻ' như vậy phát ra từ người đàn ông này.

Cố Triết Hàn khẽ cau mày, nhưng sự lạnh lùng trên mặt anh đã giảm đi phân nửa. Anh liếc nhìn màn hình, lập tức đứng dậy, hành động hoàn toàn không phù hợp với cuộc họp quan trọng.

"Tạm dừng cuộc họp 10 phút. Thư ký Lâm, tiếp tục giám sát các vấn đề còn lại."

Anh cầm điện thoại, bước nhanh ra khỏi phòng.

Tô Vãn Tình gọi đến. Cô gọi liên tục, ba cuộc nhỡ chỉ trong một phút.

"Vãn Tình?" Giọng Cố Triết Hàn lập tức chuyển từ băng giá sang dịu dàng, nhẹ nhàng như đang trò chuyện với em bé.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nũng nịu, mang theo chút tủi thân: "Chồng... Sao giờ mới bắt máy? Vãn Tình gọi lâu lắm rồi. Em nhớ chồng."

"Anh đang bận chút việc, ngoan. Em làm gì đấy? Có nghe lời anh ở nhà chơi đồ chơi không?"

"Không chơi. Chồng đi rồi, Vãn Tình buồn." Cô bé ngốc nghếch ở nhà nức nở, "Cô Trần bảo Vãn Tình ăn táo, nhưng Vãn Tình không thích. Vãn Tình muốn chồng đút cơ. Chồng có mua bánh kem cho Vãn Tình không?"

Cố Triết Hàn dựa vào tường kính, nhìn xuống quang cảnh thành phố bên dưới. Anh mỉm cười bất lực.

"Bánh kem không tốt cho sức khỏe, bé ngốc. Nhưng hôm nay, nếu em ngoan, anh sẽ mua cho em một chiếc kẹo mút cầu vồng to nhất, được không?"

"Kẹo mút cầu vồng!" Cô reo lên vui vẻ, quên hết nỗi buồn ban nãy. "Chồng nhớ về sớm nhé! Vãn Tình chờ chồng!"

"Anh biết rồi. Ngoan, nghe lời Cô Trần, ngủ trưa một lát. Yêu em."

Cúp máy, Cố Triết Hàn đứng đó thêm vài giây, thu lại sự dịu dàng hiếm hoi trên gương mặt. Khi anh quay trở lại phòng họp, khí chất Tổng giám đốc lại bao trùm. Mười phút tạm dừng đã kết thúc.

Thư ký Lâm, một người đàn ông trung niên đã làm việc cho Cố Triết Hàn nhiều năm, thở phào nhẹ nhõm. Ông biết rõ, Tô Vãn Tình là điểm yếu, cũng là giới hạn cuối cùng của vị Tổng giám đốc này. Chỉ cần cô gái ngốc ấy vui vẻ, công việc của họ mới được đảm bảo.

Buổi chiều, sau khi kết thúc cuộc đàm phán kéo dài ba giờ đồng hồ với đối tác Nhật Bản, Cố Triết Hàn ra hiệu cho Thư ký Lâm.

"Đặt một chiếc bánh kem dâu nhỏ nhất, loại ít ngọt nhất. Và... tôi đi mua kẹo mút."

Thư ký Lâm gần như không tin vào tai mình. Cố Triết Hàn, một nhà tài phiệt khét tiếng, người điều hành một tập đoàn đa quốc gia, lại tự mình đi mua kẹo mút?

"Tổng giám đốc, để tôi đi thay anh..." Thư ký Lâm đề nghị.

Cố Triết Hàn xỏ áo khoác, ánh mắt kiên định: "Không cần. Tôi muốn tự tay chọn. Cô ấy sẽ nhận ra."

"Vâng, tôi hiểu." Thư ký Lâm cúi đầu, trong lòng dấy lên sự tôn trọng sâu sắc. Tình yêu của Cố Triết Hàn dành cho người vợ bị chấn thương sọ não ấy không phải là sự thương hại hay trách nhiệm, mà là một thứ tình cảm thuần khiết đến mức gần như mê muội.

Cố Triết Hàn lái xe riêng đến một cửa hàng tiện lợi cách xa trung tâm. Anh bước vào, dáng vẻ cao lớn, vest phẳng phiu hoàn toàn lạc lõng giữa dãy kệ đầy đồ ăn vặt. Anh tìm đến khu kẹo, và sau một hồi đắn đo, anh lấy ra một chiếc kẹo mút cầu vồng khổng lồ, to bằng lòng bàn tay cô.

Anh cầm kẹo, bước ra xe. Trên đường về, anh gọi điện cho người giúp việc: "Vãn Tình đã dậy chưa? Ăn tối xong chưa?"

"Dạ thưa Tổng giám đốc, phu nhân vừa ngủ dậy, đang ngồi xem TV và đợi cậu chủ ạ."

"Tốt. Chuẩn bị nước tắm cho cô ấy. Tôi sắp về."

Cúp máy, Cố Triết Hàn tăng tốc. Dù bên ngoài anh là CEO quyền lực, nhưng khi chiếc xe rẽ vào cổng biệt thự, anh lại trở thành người đàn ông của Tô Vãn Tình, người bảo hộ duy nhất cho cô. Anh không bao giờ muốn cô phải chờ đợi lâu. Bởi vì, trong thế giới đơn giản của cô, chỉ cần thiếu vắng anh, cô sẽ cảm thấy toàn bộ thế giới sụp đổ.

Tô Vãn Tình là gánh nặng ngọt ngào, là trách nhiệm cả đời mà anh cam tâm tình nguyện mang vác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro