Gai Ngược
Trong ánh sáng ấm áp của lò sưởi, thời gian dường như ngừng trôi, chỉ còn âm thanh lách tách của ngọn lửa nhảy múa hòa quyện cùng tiếng gió hú lạnh lẽo bên ngoài. Thiếu nữ với mái tóc trắng như tuyết ngồi trầm mặc, vòng tay ôm lấy cậu bé nhỏ nhắn trong lòng. Seraphina, dáng hình tựa như một pho tượng điêu khắc giữa trời đông, đôi mắt xanh nhạt tĩnh lặng như mặt hồ đóng băng.
Trong vòng tay nàng, Childe bé nhỏ, với mái tóc cam rực lửa giữa băng giá, run rẩy tựa vào lớp áo choàng dày ấm áp. Cậu rụt người, đôi mắt xanh đậm ướt nước, ánh lên vẻ uất ức của một kẻ yếu đuối bị tổn thương. Gương mặt cậu nhòe lệ, thanh âm mỏng manh, nghẹn ngào thoát ra:
"Seraphina... họ cười nhạo em... họ nói em yếu đuối... chẳng ai bảo vệ em cả..."
Lời nói bị ngắt quãng bởi tiếng nấc nhỏ. Đôi bàn tay bé xíu nắm chặt lấy vạt áo nàng, như sợ nếu buông lơi, cậu sẽ chẳng còn điểm tựa nào. Seraphina không nói gì, chỉ yên lặng vỗ nhẹ lưng cậu, những ngón tay mảnh khảnh chạm vào mái tóc cam của cậu bé, chậm rãi vuốt ve như muốn xóa tan mọi bất công và tổn thương.
Nàng cúi nhẹ đầu, đôi mắt lãnh đạm nhưng sâu thẳm, tựa như có thể nhìn thấu cả thế giới. Khi nàng cất lời, âm thanh ấy không phải là sự an ủi ấm áp, mà là một lời nguyền rủa băng lạnh, nặng trĩu trong không khí:
"Đừng khóc nữa, tâm can của chị. Ai dám chạm vào em, kẻ dám tổn thương em, chị sẽ khiến kẻ đó trả giá bằng cả linh hồn mình. Chị sẽ khiến họ nhớ kĩ, động đến người của chị, cũng không xem lại bản lĩnh của mình."
Lời nói ấy vang lên như một bản án lạnh lùng, sắc bén nhưng vẫn mang nét ngọt ngào đến chết chóc. Seraphina không vội vã, không giận dữ, nàng chỉ lặng lẽ ôm cậu bé vào lòng, hơi ấm của nàng bao bọc lấy Childe, nhưng trong đôi mắt lạnh lẽo ấy, những tia nhìn sắc nhọn như những thanh kiếm vô hình, đầy sát ý nhưng cũng ẩn chứa sự kiên quyết không thể lay chuyển. Cái nhìn ấy giống như những mũi dao băng lạnh, chờ đợi thời cơ để đâm vào bất kỳ ai dám thử thách sự bảo vệ của nàng.
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa một thứ sức mạnh âm u, như ngọn gió tuyết bùng lên đột ngột, cuốn theo tất cả mọi thứ trên đường đi, nghiền nát tất cả. Dù lời nàng không lớn, nhưng mang theo uy quyền như một vũ khí đã rút ra khỏi vỏ, sắc bén và vô tình. Cũng chính nhờ những lời này, không ai còn dám nghi ngờ sức mạnh mà nàng sở hữu. Nàng không cần phải thể hiện quá nhiều. Chỉ cần một cái nhìn, một câu nói, thế giới sẽ phải run sợ.
Childe, mặc dù chỉ là một cậu bé nhỏ bé, nhưng có thể cảm nhận được sự bất an trong chính những giây phút ấy, lại chỉ có thể rúc sâu hơn vào lòng Seraphina, như một đứa con tìm kiếm sự bảo vệ duy nhất giữa cơn giông bão. Nước mắt vẫn vương trên khóe mi, nhưng cậu cảm thấy ngọn lửa của nàng ấm áp, xua đi nỗi đau. Trong vòng tay ấy, cậu bé cảm nhận được một sự an toàn tuyệt đối, như thể Seraphina chính là bức tường kiên cố duy nhất có thể bảo vệ cậu khỏi mọi thứ tàn nhẫn ngoài kia. Và từ lúc ấy, cậu hiểu rằng, nàng là ánh sáng duy nhất trong bóng tối, là nguồn sức mạnh duy nhất không bao giờ nhượng bộ trước bất kỳ ai dám gây tổn thương.
---
Ngày hôm sau, khi ánh sáng yếu ớt của mặt trời khó khăn lách qua tầng mây dày đặc, tin tức về sự mất tích của đại thiếu gia gia tộc Duerre lan truyền khắp Snezhnaya. Người ta bàn tán, suy đoán, nhưng chưa kịp tìm được câu trả lời, màn đêm đã buông xuống, mang theo một thảm kịch không lời.
Dinh thự nguy nga của gia tộc Duerre rực cháy trong biển lửa đỏ rực, như ngọn đuốc giữa trời đông xám xịt. Ngọn lửa bùng lên dữ dội đến mức chẳng một ai dám lại gần, tất cả chỉ có thể đứng từ xa mà kinh hãi. Trong đêm đen, tiếng thét gào vang lên, rồi nhanh chóng bị nhấn chìm bởi tiếng lửa liếm qua từng thớ gỗ, từng khối đá. Khi ngọn lửa lụi tàn, tòa dinh thự chỉ còn là đống tro tàn xám lạnh.
Người ta nói toàn bộ gia tộc đã chết trong đêm ấy. Vị đại thiếu gia ấy đã được tìm thấy bên ngoài, nhưng cũng không thoát khỏi số phận bi thảm cùng gia tộc. Thi thể hắn đầy vết cắn xé của sói ma vật, bộ dạng kinh hoàng tựa như đã đối mặt với nỗi ác mộng kinh hoàng không gì sánh được.
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Những lính Fatui đã thấy và hiểu điều thật sự diễn ra. Họ thì thầm với nhau trong sợ hãi:
"Đêm ấy, The Doctor đã có thêm nhiều vật thí nghiệm."
Tên đại thiếu gia không chết ngay trong biển lửa. Hắn đã bị kéo vào bóng tối, nơi hắn chịu sự tra tấn kinh hoàng, từng mảnh từng mảnh bị xé rời, cả thể xác lẫn linh hồn. Và tất cả, chỉ bởi hắn đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ: chạm đến "Mặt Trời" của một người.
Cái tên Childe ấy, trong đôi mắt lạnh lẽo của nàng, không chỉ là một cậu bé nhỏ bé cần bảo vệ, mà là ánh sáng duy nhất trong thế giới mịt mờ lạnh lẽo này. Seraphina, nàng không chỉ là "Hoa Hồng Trắng", mà là hình ảnh của một mùa đông vĩnh hằng, đầy lạnh lẽo nhưng cũng kiên cường đến khắc nghiệt. Vẻ đẹp của nàng tựa như một bông hoa nở giữa băng tuyết, trong sáng mà vô cùng cô độc, nhưng lại có sức mạnh lạ kỳ khiến bất kỳ kẻ nào dám chạm vào cũng sẽ phải trả giá đắt.
Mái tóc trắng muốt của nàng như một dải sương mờ giăng giữa không trung, đôi mắt xanh nhạt ánh lên những tia nhìn vô tình nhưng cũng đầy quyền uy, như những vì sao lặn trong đêm đen. Và từ đó, từng lời nói của nàng vang lên đều ẩn chứa nỗi sợ hãi và sự chết chóc.
Khi ai đó dám làm tổn thương người nàng yêu quý, khi họ dám thử thách sức mạnh và lòng kiên nhẫn của nàng, thế giới này sẽ biết đến một sự thật không thể phủ nhận: gai nhọn của nàng không chỉ là một vũ khí chết chóc, mà là những dấu ấn định mệnh, để tiễn kẻ đó vào cõi vĩnh hằng với nỗi sợ hãi không thể diễn tả. Mỗi một nhát dao từ đôi tay đó, mỗi một quyết định từ tâm hồn lạnh lùng đó, không chỉ mang đến cái chết mà còn để lại một dấu vết đáng sợ không bao giờ phai nhòa.
Trong thế giới này, khi đã chạm đến "Ánh Dương" của Seraphina, không một ai có thể thoát khỏi sự trừng phạt lạnh lẽo nhưng thảm khốc từ đôi tay mà nàng giấu sau lớp vỏ băng tuyết, và tất cả chỉ để bảo vệ người mà nàng yêu thương nhất — Childe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro