Chương 1:
Khi trời sập tối, Ji Yoen mới từ phòng phẫu thuật đi ra, từ chiều tới giờ phải đứng liên tục cho ba ca đẻ mổ thật làm thắt lưng và xương sống cô đau buốt.
Ji Yoen về văn phòng thay quần áo xong thì đúng lúc Park Hea Jin gọi tới.
" Em đang ở đâu?"
" Mới xong việc, sao thế?" Ji Yoen vừa chờ thang máy vừa nói.
Đầu bên kia nhạc xập xình khiến tiếng của Park Hea Jin cũng lớn hơn.
" Em đến Xx đi, phòng bao số 6, nhanh lên."
" Anh uống rượu à?" Ji Yoen hỏi lại.
Nhưng rất nhanh bên kia đã ngắt điện điện thoại.
Bởi vì tháng trước Park Hea Jin mới phẫu thuật cắt ruột thừa xong, mặc dù chỉ là tiểu phẫu nhưng Ji Yoen vẫn lo cho hắn uống rượu vào sẽ ánh hưởng đến sức khỏe.
Bệnh viện Seoul cách chỗ của Park Hea Jin không xa, Ji Yoen quyết định lót dạ bằng mấy viên kẹo sữa trước , chỗ này xe không nhiều, khoảng 20 phút là tới.
Iteawon là khu ăn chơi nổi tiếng về đêm. Ji Yoen lên lầu 6, vừa vào phòng bao đã bị khói thuốc dày đặc nơi đây làm nhức đầu.
Bên trong phòng đang ầm ĩ tiếng cười đùa.
" Đúng là kêu một tiếng thì đến liền nha."
Có người huýt sáo :" Này thua rồi, còn không mau chịu phạt."
Ji Yoen có chút mơ hồ, cố đưa mắt một vòng trong phòng tìm Park Hea Jin.
Đảo mắt một vòng đã thấy Park Hea Jin, hắn có vẻ đã say, đứng lên từ trong đám người, chỉ vào cô mà nói :" Bây giờ các người tin chưa? Có phải cô ấy đẹp lắm phải không, tôi đã nói mà, chỉ cần tôi bảo một tiếng là cô ấy ngoan ngoãn đến đây liền."
Khoa trương hơn nữa, hắn vừa vén tay áo nhìn đồng hồ :" Vừa đúng 25 phút, sao phục hết chưa?"
Bọn người kia vừa la hét vừa đập bàn :" Phục, quá phục luôn."
Park Hea Jin thấy thế thì vô cùng đắc ý, hắn lảo đão đi đến chỗ Ji Yoen, túm lấy tay cô kéo đến bàn rượu nói :"Đến đây, đến đây nào, cùng mọi người uống vài ly."
Ji Yoen dùng sức hất tay hắn ra :" Park Hea Jin anh phát bệnh cái gì đây ?"
Thấy hai người dằng co, trong phòng bao lại có tiếng trêu ghẹo:" Xem ra mị lực của Park tổng không đủ rồi."
Lời này đã kích thích Park Hea Jin tức lên không ít :" Mấy người im hết cho tôi." Xong hắn xoay lại về phía Ji Yoen thấp giọng nhắc nhở :" Ở đây đều là bạn anh, đừng làm anh mất mặt chứ."
Ji Yoen không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm vào mắt anh ta . Bị nhìn chằm chằm như vậy Park Hea Jin có chút chột dạ, vội vàng đổi giọng :" Em làm sao vậy, đùa một chút thôi mà, đừng giận."
Nhìn gương mặt Park Hea Jin ở nơi sang tối chẳng phân rõ cứ thể hiện ra vô cùng mơ hồ. Ji Yoen cũng anh ta quen biết từ thời đại học, người đàn ông trước mặt cô bề ngoài vẫn đẹp trai giống như trước kia, chẳng thay đổi gì. Mũi cao mắt sáng, lúc nào cũng mang dáng vẻ ôn hòa.
Ji Yoen cười khổ:" Em ở phòng phẫu thuật từ chiều đến giờ, cả một miếng nước cũng chưa kịp uống chạy vội đến đây sợ anh xảy ra chuyện gì, vậy mà giờ đây anh nói với em là đùa một chút??"
Ji Yoen vừa cười vừa nhìn người đàn ông mà mình thích, cảm thấy có cái gì đó nghẹn ứ ở cổ họng.
" Park Hae Jin, mười năm rồi...anh vẫn tổn thương em đến vậy sao?"
Nhìn vẻ mặt Ji Yoen trỉ trích mình, sự tức giận trong lòng Park Hea Jin tăng vọt, anh ta đem ly rượu đặt mạnh lên bàn :" Kể khổ cái gì, chân là cũng của cô, xe cũng là của cô, nhận diện thoại của tôi cô có thể không đến, cô đừng đem chuyện tình cảm ra nói ở đây, tôi cũng chưa từng nói là có tình cảm với cô, từ đầu đến cuối cũng chính là cô đơn phương tình nguyện."
Trong phòng bao mịt mù khói thuốc, tiếng tạp âm xung quanh cũng nhỏ dần, bọn người trong phòng cũng bắt đầu nhìn sang.
Sống lưng thẳng tắp, sau đó tiếng nói của Park Hea Jin cũng lớn hơn :" Ji Yoen tình yêu nam nữ đều là cô tình nguyện, nơi đây đều là bạn tôi, cô nhắm chơi không nổi thì đừng tới, tới đây rồi còn làm bộ mặt cao cao tại thượng cho ai coi hả??"
Mùi rượu nồng nặc theo từng lời nói của anh ta phả vào mặt cô, nó cứ như một quả địa lôi bùng nổ làm Ji Yoen chỉ biết trợn mắt há mồm.
" Thật chướng mắt, cô cút ra ngoài cho tôi." Park Hae Jin chỉ vào cửa.
Lúc này cửa phòng bao đang mở, lại nằm ở đại sảnh, nên người tụ tập lại xem náo nhiệt cũng không ít.
Bao nhiêu xấu hổ, tủi nhục xông thẳng lên não làm cô không muốn ở đây theo phút giây nào.
.........
Chỗ này xa hoa tột đỉnh, ngay cả thang máy cũng được làm bằng kính trong suốt.
Ji Yoen cúi đầu đi vào, khó chịu trong người khiến cô không cầm cự được mà ngồi xổm trên đất.
Năm nhất đại học, Ji Yoen thầm mến Park Hea Jin sau đó cô đã bày tỏ với anh, khi đó anh ta cũng không tỏ rõ thái độ đồng ý hay từ chối, cứ mập mờ như vậy làm người ta hy vọng.
Bản lĩnh của Park Hea Jin là đây, làm cho người ta không nhìn rõ bản chất cặn bã của anh ta sau lớp vỏ bọc hoà nhã bên ngoài kia.
Nghĩ vậy, cô che miệng nôn khan. Có gái kế bên nhanh chóng lùi lại thật nhanh phía sau.
Ji Yoen ngẩng đầu, khàn giọng nói:" Đừng sợ, tôi sẽ không nôn ra ngoài đâu."
Nói xong cô cố gắng đứng lên, vì có lẽ cả buổi trưa cô phải đứng phẫu thật quá lâu, lại thêm chưa ăn uống gì, bây giờ lại đột nhiên thay đổi tư thế, làm bụng cô đau như bị ai đâm một kích, đau đến biến sắc.
" Đứng vững nào!" Cũng may phía sau lưng Ji Yoen có một lực đỡ lấy mới không làm cho cô ngã sấp xuống.
Nhưng sức lực này .....
Ji Yoen "ui da" một tiếng, quay đầu nhíu mày hỏi :" Anh đánh tôi làm gì?"
Người đàn ông vừa"đánh" cô rất cao, mặt mày trông có vẻ phóng thoáng nhưng vẫn không giấu được vẻ cà lơ phất phơ của anh ta .
Nghe cô hỏi vậy, anh cũng không thèm trả lời, ánh mắt khinh thường, nhưng mà người thanh niên đi kế bên lại phát ra một tiếng cười nhỏ.
Ra khỏi thang máy, Jung Hoseok không kìm chế được mà cười phá lên :" Thiếu chút nữa thì chết vì nhịn cười rồi, anh Kook, anh có đỡ con gái người ta thì đỡ nhẹ nhàng thôi, người đẹp đó còn nghĩ là anh đánh cô ấy đó, hà hà hà...."
Jeon Jung Kook liếc hắn :" Cậu mở miệng to thêm chút nữa là nuốt được đồng tiền rồi đó."
" Không phải chứ anh Kook, anh không có ý gì sao lại đi đỡ con gái nhà người ta vậy?"
Jeon Jung Kook lấy bao thuốc lá ra, lấy một điếu cắn ở miệng '" Ý nghĩ xấu trong đầu một thằng nhóc như cậu, anh còn không biết sao? Nếu anh mày muốn tán gái thì vừa rồi đã không đỡ cô ta, cứ trực tiếp để cô ấy ngã vào lòng rồi."
Jung Hoseok gõ lên đầu một cái:" Tiếp xúc thân mật đại pháp, cái này đúng là tốt hơn."
" Tốt cái beep." Jeon Jung Kook vỗ vỗ lên trán hắn :" Còn không lo theo dõi con nợ cho tốt đi."
Joen Jung Kook là một tay anh chị chuyên đòi nợ thuê, mấy hôm trước cửa nhận một đơn hàng, đó là một công ty xi măng với món nợ hơn sáu mươi triệu won, chủ nợ nói chỉ cần bọn họ đòi được tiền thì một phần hai số nợ sẽ là thù lao của họ.
Bọn họ theo dõi ba bốn ngày nay, chủ yếu là theo dõi hoàn cảnh sinh hoạt của đối tượng. Vừa rồi theo dõi ở lầu sáu, nghe được một đám đàn ông say xỉn hênh hoang, nói là trong ba mươi phút có thể tùy tiện kêu đến một đại mỹ nhân.
Lúc ấy, Jeon Jung Kook đang ngồi ở sopha đại sảnh đánh bài, đúng lúc ấy Ji Yoen từ trong thang máy đi ra . Anh vô tình ngửi được mùi hương từ mái tóc dài lướt qua.
Mềm mại, nhẹ nhàng có lẽ là hương hoa lan.
" Kiếm được tiền em sẽ tậu luôn điện thoại mới luôn, một con ai-phôn 7 pờ-lét-rét." Một bên Jung Hoseok vẫn lãi nhãi không ngừng.
Jung Kook thật sự bị trình độ phát âm tiếng Anh của thằng nhóc này làm cho mất hồn :" Nói năng tử tế lại, đến đây anh dậy cho chú mày phát âm chuẩn nào."
Anh hút thuốc, khói thuốc lượn lờ trước mặt :" Đọc theo anh nào, iphone-7- màu đỏ."
Nghe đến đây Hoseok cười nghiêng ngả, cười ha hả một hồi chợt dừng lại :" Anh Kook, anh Kook cô gái kia kìa!"
Jung Kook thờ ơ quay đầu, cắn điếu thuốc, khói thuốc tụ thành một bức màn mờ mịt.
Ji Yoen quay trở lại.
" Tôi uống rượu, không thể lái xe, cô chờ tôi ở lầu hai đi ."
" Tôi tám giờ mới từ ở phòng phẫu thuật đi ra, một ngày chưa kịp ăn gì đã vội chạy tới đây gặp anh, anh xem tôi là tài xế à?"
Cô đi ra ngoài thang máy nghe điện thoại của Park Hea Jin. Ngoài mặt thì hung dữ nhưng vẫn không giấu được vẻ nhượng bộ thỏa hiệp.
Vừa tức giận vừa nói nên âm lượng của Ji Yoen cũng lớn hơn :" Park Hea Jin."
Một tiếng gọi này mang theo bao hung hãng, phẫn nộ cùng.... ủy khuất.
Người tò mò xem cuộc vui cũng thu lại tiếng cười, Jung Kook đem điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, làn thuốc trắng cũng chầm rãi bay lên không trung.
Ji Yoen cầm di động, khoé mắt đỏ ửng, đầu dây bên kia đã tuyệt tình ngắt máy.
Cô ngây ngô cầm điện thoại vài giây, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, lúc đầu còn cắn môi để khóc không thành tiếng, nhưng lúc nghiêng đầu qua, vừa lúc bắt gặp ánh mắt người bên cạnh thì cô không thể nhịn được nữa. Ji Yoen ngồi sụp xuống đất, mái tóc dài che khuất gương mặt.
Không bao lâu cô đứng lên, nhìn chung quanh trái phải một lúc, cuối cùng ánh mắt hướng đến chai rượu để trên bàn. Cô đi qua, thuận tay cầm chai lên, ước lượng chừng không đủ, đưa tay lấy chai khác, sau đó bước nhanh tới thang máy, bấm nút chọn lầu sáu..
" Đi báo thù sao? Không phải cô ấy định cầm chai rượu ấy đánh người chứ?" Hoseok cảm thán.
Jung Kook lại rút một điếu thuốc, nhưng lần này anh không đốt, anh quay đầu dặn dò Hoseok :" Anh để quên đồ, cậu ở đại sảnh chờ anh."
Sau đó anh cũng bước tới thang máy.
Ji Yoen đến phòng bao, cầm theo chai rượu để sau lưng.
Park Hae Jin xoa nhẹ mặt, không kiên nhẫn nói :" Cô còn muốn gì nữa?"
Ji Yoen có gắng ổn định hô hấp :" Tôi muốn anh xin lỗi tôi!"
" Cô không bị gì chứ Min Ji Yoen?" Như nghe được chuyện cười anh ta cười lớn, Park Hea Jin cực kì vui vẻ nói :" Không phải đầu óc cô bị nóng đến hỏng rồi chứ? Những lời tôi nói cô nghe không hiểu à? Năm nay cô bao lớn rồi, nên trưởng thành đi. Có biết tại sao tôi không thích cô không? Vì cô lúc nào cũng ra vẻ đứng đắn, chơi rất chán."
Nhìn miệng anh ta cứ mở ra khép lại.
Tận đáy lòng cô cảm thấy may mắn cuối cùng mình cũng buông bỏ được đoạn tình cảm đơn phương này.
Park Hae Jin híp mắt nhìn thấy chai rượu trên tay cô, anh ta "ái chà"một tiếng :" Định lấy thứ này đánh tôi à?"
Ji Yoen cầm chai rượu, lòng bàn tay lạnh đến đổ mồ hôi.
Park Hae Jin đứng đối diện cô, một tay thả lỏng một tay chống ở hông, cười âm hiểm nói:" Đến đây, đến đây nào, đánh ở chỗ này nè."
Hắn dùng ngón tay chỉ vào ớt mình, rồi rống lên với cô :" Có ngon thì nhắm vào nơi đây mà đập, đập đi, ai không đập làm chó nhé."
Trong lòng Ji Yoen không khỏi lạnh lẽo, khí thế bức người của hắn làm một chút sức lực ở tay của cô cũng không còn.
Khi đôi chân muốn quỵ ngã, thì bàn tay bỗng trống không, vỏ chai rượu bị người ta lấy đi lúc nào không biết.
Ji Yoen vội vàng quay đầu lại, một thân hình cao lớn đã đứng kế cô, âm thanh kiên nhẫn pha chút ghét bỏ :" không có mắt à, cô cầm nhầm đồ rồi, chai rượu này là của tôi, muốn đập thì dùng cái này."
Jung Kook ngậm điếu thuốc xong, nhét vào tay cô một chai bia đã khui nắp, tất nhiên bia trong chai cũng trào ra một ít.
Giống như được cỗ vũ, Ji Yoen đưa chai bia lên đánh thẳng vào ót của Park Hea Jin.
" Con bà nó! Min Ji Yoen cô điên à?"
Park Hae Jin nhếch nhác ngước đầu lên, bia theo từng cọng tóc của anh ta rơi xuống trông thật chật vật, đau buốt, mẹ kiếp...bia này là bia ướp lạnh.
Ji Yoen cũng vứt luôn chai bia xuống đất, cô lấy khăn lau tay, sau đó lấy khăn vò thành cục rồi ném vào mặt Park Hae Jin, rồi sau đó sau người bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro