Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương đầu/ Chương 0/ Giới thiệu

De... dẹt sơ. Đừng hỏi tại sao tiêu đề cái chương nó lạ vậy. Tại tui cũng hông biết ghi như thế nào.
Kkkkkkkkkkkkkk... 

Ảnh của 51MP Cam ngon quá đi à. Nhìn ngầu vcl. 

Vui lòng đừng chửi anh ấy nhoa. (Có chửi chửi tui nè, cơ mà đừng ném đá) 

----

Ở một thế giới khác, không phải lúc nào cũng suôn sẽ.

Không phải ai cũng sẽ mạnh mẽ.

Không phải ai cũng muốn chiến đấu.

Không phải ai cũng có thể thích ứng với một nơi lạ lẫm và tàn khốc.

Anh ấy không muốn chiến đấu, nhưng anh chỉ có thể đứng dậy tiến về phía trước, mặc cho bóng tối trong lòng vẫn luôn bủa vây. 

Anh tuyệt vọng, nhưng anh vẫn phải bước tiếp. Không phải ai cũng sẽ có thể vực dậy được tinh thần ngay sau khi nhìn thấy quá nhiều cái chết.

Không chỉ cái chết, đôi khi anh còn thấy sự lạnh lùng và bất công.

Anh sợ hãi... anh muốn rời khỏi. 

Khi ở thế giới này, anh phải chiến đấu. Anh không thể than vãn, anh không thể không nhìn thấy cái chết của từng người chiến đấu cùng mình. Cái chết ở khắp nơi. Anh bị đẩy ra chiến trường, đôi phải làm bia đỡ đạn cho những sĩ quan khác. 

Anh từng tự sát, nhưng may mắn làm sao, lại có người phát hiện mà rinh anh vào phòng cấp cứu.

(Au: Tao thấy nó xui hơn là nó may á bây. Cơ mà may mà cha nội còn sống để có chuyện xem tiếp)

Anh không thể phát ra lời cầu cứu, hay âm thanh phản kháng, không một tiếng nào cả. 

Một Cameraman thì chẳng thể nói, họ không có bộ phận loa tích hợp như TV Man hay loa bẩm sinh như Speakerman.

Thậm chí, có lẽ ngay cả khi anh nói ra, sẽ chẳng ai đáp lại điều đó. 

Nếu có người vực dậy anh thì sao? Nếu có người cổ vũ anh thì sao? Ngay cả một cái vỗ vai động viên hay một lời động viên cũng khiến anh thấy áp lực hơn vì anh sẽ phải tiếp tục chiến đấu khi cái chết vẫn luôn cận kề nhưng "không được nhẹ nhàng bước vào bóng đêm". Anh vẫn sẽ phải tiếp tục bảo vệ và chiến đấu mà thôi. 

What is life?
What does is mean?

Can I protect you?
Can you protect me?
C̴͘a̶͐n̷̛̛ ̶̏Ȉ̷ ̷́ḱ̶i̵͘l̴̎l̴͛ ̷͘y̵͝ö̵́u̷̡͠?

Can you help me? 
C̛̤͈͢a̷̠͞n̵̷̝̺ ̡̢Ḭ̸͈͞ ̴͡k̶̛̲͎i̴̼͜l̶̷l̵͡ ̀y̷̢͕̞o̶̢u̴͎͔͞?

...

Rời khỏi rồi! Rời khỏi nơi đó rồi!

Nhưng... anh chẳng còn như trước kia. Để số hiệu 1992 chìm trong những bản ghi tử trận. Để cho anh thoát khỏi nơi chiến trường. Để cho anh tự do. Nhưng sự ám ảnh vẫn còn đó.

Anh đã tấn công họ rồi. Những người lính là đồng tộc với anh. Nhưng giờ chỉ cùng chủng tộc. Họ nhìn thấy đồng tộc của mình. Họ chạy đến, nhưng xúc tua máy móc thẳng thừng gắp họ lên, đâm chém cơ thể họ, khiến họ bị thương. Rồi lại quăng đi như quăng một đống rác.

...

-----

Ok, tới đây hoi, tui lười rồi. Dù sao cũng chỉ là giới thiệu. 

Viết xong thấy mình viết xàm vl. Không có cảm xúc gì luôn á chòi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro