Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Lợi dụng lúc đóng phim

Kể từ khi Giang Quân và Viên Soái hòa hảo, khúc mắc trong lòng Giang Quân cũng được cởi bỏ, hai người lại gắn bó như trước kia.

Nhưng gần đây có một chuyện làm Viên Soái rất không vui.

Giang Quân mới nhận một kịch bản cổ đại -《Cân quắc không nhường tu mi》, trong đó cô đóng vai nữ chính.

***Cân quắc không nhường tu mi: Người phụ nữ khí phách không kém thua đàn ông.

Cốt truyện của kịch bản này rất hay, nữ chính không phải là nhân vật ngốc bạch ngọt chỉ biết tranh giành tình cảm như Giang Quân từng đóng trước đây, mà là nữ tướng quân Diệp Như Nam của Trung Nguyên. Vì bảo vệ lãnh thổ quốc gia, Diệp Như Nam dẫn các tướng sĩ lên phía bắc trấn thủ biên cương, không cho quân Hung Nô xâm chiếm.

Trong một trận chiến nọ, Diệp Như Nam trúng mai phục của Hung Nô, toàn quân bị diệt. Nàng rơi vào tay địch, bị thống lĩnh Hách Liên Chính của Hung Nô xâm phạm và sỉ nhục. Mất trinh tiết là chuyện vô cùng nhục nhã đối với nữ nhân Trung Nguyên, mỗi ngày Hách Liên Chính đều chà đạp thân thể Diệp Như Nam, xúc phạm nàng bằng những lời tục tĩu, coi nàng như nữ nô.

Nhưng Diệp Như Nam vẫn nhẫn nhịn, cắn răng chịu đựng sự tra tấn dã man, âm thầm tích lũy, tìm kiếm cơ hội, chờ viện quân đến. Nàng dùng thân thể mê hoặc Hách Liên Chính, rồi ra tay sát hại khi hắn đắm chìm trong nhục dục. Nàng còn phóng hỏa đốt sạch lương thảo của quân địch, trong ứng ngoại hợp cùng viện quân tiêu diệt cả bộ tộc Hung Nô, rửa mối nhục xưa, trở về trong danh dự.

Viên Soái cảm thấy có quá nhiều cảnh tiếp xúc thân mật giữa nam nữ chính trong kịch bản. Anh không chấp nhận nổi, muốn Giang Quân từ chối nhưng cô không chịu. Cô đã ký hợp đồng và chuẩn bị bấm máy, không muốn hủy hợp đồng để phải bồi thường một khoản kếch xù.

Hơn nữa nữ chính có tính cách kiên nghị, sát phạt quyết đoán, cách hành sự khiến người ta kính sợ. Giang Quân không muốn giới hạn mình trong những vai ngốc nghếch, cô muốn thử thách bản thân nên mới nhận kịch bản này.

Dù Viên Soái có âm thầm chê bai, cô vẫn kiên quyết tham gia.

Hai ngày trước khi bắt đầu quay phim, Giang Quân nhận được danh sách diễn viên của《Cân quắc không nhường tu mi》. Cô nhìn thoáng qua tên nam chính, trong lòng hơi ngạc nhiên.

“Ong ong!” Di động trên mặt bàn rung lên, Giang Quân liếc nhìn tên người gọi, nghe máy.

“Alo, Quân Quân, chị đã xem danh sách diễn viên chưa?” Giọng Chu Hách truyền đến.

“Ừ, vừa xem.”

“Quân Quân, em rất vui khi được đóng phim với chị. Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tạo ra tác phẩm khiến khán giả yêu thích.” Giọng Chu Hách có vài phần vui sướng. Cậu đã phải giành lấy vai diễn này từ tay một người mới không có lai lịch. Dù chỉ là đóng phim, cậu cũng không thể chịu được việc Giang Quân bị người khác chà đạp. Cậu sẽ phát điên lên vì ghen tị mất, may mà cướp được vai diễn.

Giang Quân không biết suy nghĩ trong lòng Chu Hách, chỉ động viên đơn giản: “Được, cùng cố gắng nhé.”

- -

Hai ngày sau.

Giang Quân mặc một chiếc váy lụa mềm mại bước vào trong lều bạt dựng ở phim trường. Vừa vén cửa lều lên, cô nhìn thấy một bóng lưng cao lớn đứng khoanh tay đưa lưng về phía mình.

“Chu Hách.” Giang Quân gọi.

Người đàn ông chậm rãi xoay người, đôi mày kiếm chau lại, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn thẳng vào cô: “Sao thế, em rất chờ mong là Chu Hách à?”

Giang Quân ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Viên Soái, sửng sốt vài giây mới hồi phục tinh thần: “Anh… Sao anh lại ở đây?”

“Đóng phim.” Viên Soái đi bước một đến gần cô.

Hôm nay anh mặc quân trang, mày kiếm mắt sáng, khí thế không giận tự uy, khác hẳn phong cách lạnh lùng trước đây, Giang Quân không thể không nhìn thêm vài lần.

“Anh đóng vai nào?” Cô thu hồi ánh nhìn dính trên người anh, hỏi.

“Hách Liên Chính.”

“A? Còn Chu Hách thì sao?” Giang Quân hoang mang.

“Sắp quay rồi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng.” Đạo diễn thúc giục.

Giang Quân quay lại nhìn đạo diễn, đè nén nghi vấn trong lòng, cùng Viên Soái đi đến vị trí đặt giường gỗ.

“Action!” Đạo diễn hô một tiếng, hai người bắt đầu tiến vào trạng thái.

Ánh mắt Viên Soái lướt trên cơ thể hấp dẫn của Giang Quân, tay véo cằm cô, giọng điệu đùa giỡn: “Không thể ngờ được Diệp tướng quân dã man thô lỗ sau khi thay nữ trang lại quyến rũ đến vậy, không biết tư vị sẽ thế nào.”

“Đồ vô sỉ!” Giang Quân vừa xấu hổ vừa giận dữ, hất tay anh ra, giơ chân đá vào đũng quần anh.

Viên Soái nghiêng người tránh đi, vươn tay về phía trước, nắm chặt cổ tay Giang Quân vặn ra sau lưng, nghiêng người đè cô lên giường.

Anh nắm lấy lớp vải trên vai cô, dùng sức xé mạnh, “Xoẹt!” Chiếc váy lụa rách làm đôi, lộ hết cảnh xuân trước ngực Giang Quân

Ánh mắt Viên Soái trầm xuống, bàn tay to vuốt ve bầu vú tròn trịa của cô cách lớp vải yếm.

Giang Quân chật vật lăn sang một bên, túm lấy khăn trải giường quấn lên người, vừa đứng dậy muốn chạy trốn thì Viên Soái nắm chặt lấy đôi chân trần mềm mại của cô kéo lại.

Anh nhặt một miếng vải rách trói hai tay cô lên đỉnh đầu, xốc chăn lên, chui vào trong, cởi áo ngoài vứt xuống đất, chỉ để lại nội y.

Thân thể cao lớn của anh phủ lên người cô, bắp đùi rắn chắc đè chặt hai chân cô. Nơi nhô lên của anh kề sát chỗ riêng tư của cô, vật nóng bỏng kia làm mặt Lâm Chi đột nhiên nóng ran.

Viên Soái cọ nhẹ vào âm hộ của cô cô, nhéo cái cằm nhỏ của cô, cắn một cái trừng phạt, cuồng vọng nói: “Ngươi cho rằng mình có thể trốn thoát sao? Cả thiên hạ này đều là vật trong tay ta, đừng không biết tự lượng sức mình!”

Giang Quân xoay đầu tránh né, vẻ mặt quật cường: “Buông ra, ta sẽ không khuất phục!”

“Ha,” Viên Soái cười nhạo một tiếng, “Ta muốn nhìn xem Diệp tướng quân tâm cao khí ngạo, đội trời đạp đất, có thể mạnh miệng đến khi nào?”

Ngón tay thon dài của anh trượt xuống dưới, đi vào giữa hai chân cô, đầu ngón tay đẩy quần lót ra, tiến vào khe hở nhỏ.

Đột nhiên bị dị vật xâm nhập, khiến Giang Quân có chút khó chịu. Cô chớp mắt, mất tự nhiên khép hai chân lại, kẹp chặt ngón tay anh.

Viên Soái đẩy mạnh ngón tay vào được một nửa, cọ vào thịt mềm.

Xúc cảm trơn trượt làm anh tâm viên ý mãn, thân thể khô nóng, anh dùng sức ấn hai cái vào nơi nào đó.

“A…” Giang Quân hừ nhẹ một tiếng, vặn người, kẹp càng chặt.

Anh cúi đầu xuống ghé vào tai cô, dùng lưỡi không ngừng liếm láp vành tai cô. Làn da nơi đó vừa mỏng lại mẫn cảm, Giang Quân bị anh liếm đến run lên.

“Quân Quân, thả lỏng chút, cho anh sờ, được không?” Anh nói nhỏ bên tai cô.

Giang Quân không muốn cùng anh làm chuyện xấu hổ đó trước mắt bao người. Cô tức giận liếc nhìn anh một cái, cự tuyệt: “Không được, nghiêm túc đóng phim, đừng giở trò.”

Ánh mắt Viên Soái thâm trầm, anh nheo mắt: “Được, em thả lỏng trước, anh rút ngón tay ra rồi nghiêm túc đóng phim.”

Giang Quân nghe lời tách hai chân ra, Viên Soái nhân cơ hội chen vào giữa hai chân cô. Anh kéo khóa ẩn ở quần lót xuống, rút ngón tay ra, nắm côn thịt trướng đến phát đau áp vào cửa huyệt của cô, tách mở âm môi đầy đặn, đi vào từng chút một.

Cửa huyệt mở rộng đến cực hạn, gian nan nuốt lấy cự vật thô to.

Giang Quân thở hổn hển, khiếp sợ nhìn anh: “Ưm… Anh làm gì vậy?”

Viên Soái đáp: “Làm em.”

Anh chặn cái miệng nhỏ của Giang Quân lại, không cho cô kêu quá lớn, thân dưới dùng sức đẩy mạnh, “phụt” một tiếng, cắm đến chỗ sâu nhất

“A… Ưm…” Giang Quân cau mày, nhỏ giọng nức nở, thừa nhận sự xâm chiếm của anh.

Thịt mềm bên trong bao vây côn thịt thô to, vừa hút vừa cắn, khiến hơi thở của Viên Soái trở nên hỗn loạn. Anh mút cánh môi cô, nói: “Đừng kẹp chặt như vậy.”

Anh rút côn thịt đang chôn trong cơ thể cô ra, rồi lại từ từ đẩy về phía trước, mở rộng âm đạo chặt khít.

côn thịt thô to không ngừng cọ vào những nếp gấp non mềm, mang đến khoái cảm như bị điện giật, khiến toàn thân Giang Quân run rẩy. Cô cắn răng nhỏ giọng rên rỉ.

Sau vài chục lần đưa đẩy, hoa huyệt của Giang Quân đã trở nên ướt át, mềm mại, trơn trượt.

Viên Soái nâng mông cô lên, đẩy nhanh tốc độ luật động, cắm vào thật sâu để quy đầu chạm nhẹ vào cổ tử cung.

“Thoải mái không?” Anh mút xương quai xanh gợi cảm của cô, hỏi.

Giang Quân cắn môi dưới, chịu đựng khoái cảm dưới thân, không ngừng nức nở.

Cô quay đầu đi không trả lời câu hỏi của Viên Soái, vì không muốn máy quay ghi lại biểu cảm của mình lúc này. Cô đang đóng vai một nữ tướng quân quật cường, cô đang bị cưỡng ép, không thể tỏ ra thoải mái được.

Viên Soái thấy Giang Quân im lặng không nói, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm. Anh siết chặt vòng eo thon thả của cô, thân dưới đột nhiên dùng sức thúc mạnh, quy đầu khai phá hoa tâm, cắm vào trong tử cung nhỏ hẹp.

“Ư…” Giang Quân nghẹn họng, suýt không thở nổi.

Quá sâu, cô không chịu nổi.

Viên Soái không nghe được tiếng lòng của Giang Quân. Anh rút quy đầu ra rồi lại dùng sức đỉnh vào, ma sát với tử cung mềm mại.

“A a… Không cần… Ô…” Giang Quân cau mày, thở hổn hển, hai chân đá lung tung. Cô không ngừng vặn vẹo, cố gắng thoát khỏi vật to lớn đang chôn sâu trong cơ thể.

Viên Soái mím môi, nâng hai chân Giang Quân lên xếp thành hình chữ M, đè trước ngực cô.

Anh ấn chân cô, eo và bụng dùng sức, lắc mông, nhanh chóng luật động, chèn ép tử cung mềm mại.

Tử cung nhỏ hẹp bao lấy quy đầu to lớn, thịt mềm bên trong không ngừng hút lấy lỗ quy đầu, khoái cảm mãnh liệt khiến da đầu Viên Soái tê dại. Anh muốn dừng lại mà không được, chỉ muốn nuốt luôn cô vào bụng. Từng cú thúc vừa sâu vừa mạnh.

“A a a… Sâu quá, sắp bị đâm thủng rồi.” Giang Quân hò hét trong lòng.

Cô muốn hét lên, nhưng không thể.

Cô đang vào vai một nữ tướng quân quật cường, không thể tỏ ra yếu đuối được. Trừ tiếng hét bất ngờ khi bị phá thân, trong kịch bản Diệp Như Nam luôn nghiến răng chịu đựng sự chà đạp hung tàn, không kêu một tiếng.

Tử cung không ngừng co rút, xoắn chặt lấy quy đầu màu đỏ tươi, lỗ quy đầu mở rộng, chảy ra chất lỏng trong suốt.

Trán Viên Soái nổi đầy gân xanh, hơi thở nặng nề. Anh dùng sức rút quy đầu đang bị xoắn chặt ra ngoài, khi ra đến cửa huyệt lại đâm mạnh vào trong. Động tác nhanh chóng liên tục như đang đóng cọc, những tiếng bạch bạch bạch không dứt bên tai.

Chiếc giường gỗ đơn sơ kêu lên kẽo kẹt theo động tác của anh, có cảm giác như sắp sập đến nơi.

Giang Quân thở hổn hển, trán mướt mồ hôi, gương mặt ửng hồng, hai chân run rấy. Sâu trong cơ thể là khoái cảm mãnh liệt, cổ tử cung bị đâm đến tê dại.

Hai tay Giang Quân bị trói chặt, đầu ngón tay trắng bệch, còn Viên Soái vẫn đang ra sức vận động, cô sắp không chịu nổi rồi.

Cô cố gắng nhẫn nhịn, vẻ mặt như đau khổ lại như sung sướng, toàn thân thể phủ một màu hồng quyến rũ, mê người.

Viên Soái cúi đầu nhìn Giang Quân, hầu kết lăn lộn, nhiệt huyết cuồn cuộn. Anh nâng cặp mông đầy đặn của cô lên, áp vào háng mình, thẳng lưng đỉnh thật mạnh về phía trước, quy đầu phá khai hoa tâm, đi vào đến tận tử cung.

Anh thoải mái thở dài, lắc mông nhẹ nhàng chọc vào tử cung mềm mại. Chỗ này vẫn là thoải mái nhất, chặt khít khiến anh sảng khoái vô cùng.

Tử cung đã bị đâm cho tê dại, màu hồng trên người Giang Quân càng đậm, như quả táo chín, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, làm tóc cô ướt đẫm.

Cô cắn môi dưới, khẽ rên rỉ, thừa nhận sự va chạm của Viên Soái.

Lúc này, nhân viên ánh sáng chiếu thẳng đèn vào mặt Giang Quân, quay cận cảnh. Cô khẩn trương, tim suýt chút nữa nhảy đến cổ họng, thân thể run lên vì sợ, tử cung cũng co rút liên tục, xoắn chặt lấy quy đầu.

Viên Soái bị cô kẹp chặt, kêu lên một tiếng, trực tiếp bắn ra.

Lỗ quy đầu mở rông, phun ra dòng dịch trắng đặc sệt. Tinh dịch nóng bỏng cọ rửa thành tử cung mỏng manh. Toàn thân Giang Quân run lên vì nóng.

Viên Soái cúi người ôm cô, bắn xong rồi vẫn không chịu rút ra, quy đầu to lớn lấp kín cổ tử cung, không cho tinh dịch chảy ra ngoài.

Hai người kề sát bên nhau, thở dồn dập.

“Cut, qua, hôm nay quay đến đây thôi, kết thúc công việc.” Đạo diễn nói với hai người qua màn ảnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro