Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Không tin anh


Ngày hôm sau, ánh mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ chiếu vào phòng qua lớp cửa kính trong suốt, hắt lên mí mắt Giang Quân. Cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, cô dụi mắt, mở đôi mắt nhập nhèm ra.

Giang Quân phát hiện mình đang bị giam cầm trong một vòng tay rộng lớn, sau lưng là nguồn nhiệt nóng bỏng, trên đỉnh đầu là hơi thở đều đặn. Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của đàn ông vòng qua eo cô, đùi anh kẹp chặt lấy đôi chân trắng nõn của cô.

Đáng sợ hơn nữa là cô đang khỏa thân, có một vật cứng nóng rực nguy hiểm đặt ở giữa khe mông cô, như muốn khai phá hai âm môi đầy đặn, xông vào trong thân thể.

Giang Quân nhớ hình như hôm qua lại mơ màng hồ đồ lăn lộn với Viên Soái, nhưng chi tiết thế nào thì rõ lắm. Cô mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ lỡ mất điều gì quan trọng. Hình như anh đã nói gì đó, nhưng cô không thể nhớ nổi.

Tên khốn Viên Soái này làm xong còn không về phòng đi, nếu bị người ta phát hiện thì thanh danh của cô còn đâu. Rõ ràng cô nhớ hôm qua hai người đã cãi nhau, thế mà anh còn có mặt mũi ngủ lại phòng của cô ư!

Giang Quân đẩy cánh tay Viên Soái ra, sau đó cầm lấy gối đập vào khuôn mặt đẹp trai của anh, “Dậy, về phòng anh đi.”

Viên Soái mở mắt ra, thấy Giang Quân đang quỳ trên giường nhìn mình, sắc mặt có vẻ không vui.

Hôm qua anh đã dùng di động tra cứu “Làm thế nào để trở thành một người bạn trai tốt”, nghe nói phải trao cho bạn gái một nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào sau khi thức dậy.

Chắc là anh chưa hôn, cho nên cô mới không vui.

Anh ôm chầm lấy Giang Quân, đè cô dưới thân, hôn lên đôi môi đỏ mọng, rồi tỉ mĩ liếm dọc theo đường viền môi tinh tế của cô.

Nụ hôn kết thúc, anh dịu dàng nói: “Chào buổi sáng.”

Sắc mặt Giang Quân càng tệ, hôm qua cô đã chấm dứt hợp đồng với anh, thế mà anh còn dám sàm sỡ cô. Cô bảo anh về phòng đi, nghe không hiểu tiếng người sao?

“Hôn cái gì mà hôn, tôi đã ngừng phối hợp trị liệu với anh từ hôm qua rồi, sau này không được động tay động chân với tôi nữa. Anh về phòng đi.”

“Hôm qua anh đã giải thích chuyện giữa anh với Trần Văn rồi mà. Em còn muốn đuổi anh đi sao?”

Giang Quân nhớ lại, quả thực anh đã giải thích rồi.

Hôm qua hiểu lầm anh và Trần Văn có chân trong chân ngoài, cô rất đau lòng. Có lẽ trong khoảng thời gian này, vì tiếp xúc thân mật với anh thường xuyên, nên trong lòng cô cũng nảy sinh chút ảo tưởng với anh.

Cô không muốn lún sâu hơn, cho nên dù anh và Trần Văn không có gì, cô cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa. Để lần sau anh có quan hệ với người phụ nữ khác, cô sẽ không buồn như vậy.

Giang Quân nhìn Viên Soái, giọng điệu kiên quyết: “Tôi biết, nhưng tôi muốn hủy hợp đồng. Thời gian tới, tôi sẽ bồi thường tiền vi phạm cho anh. Cho nên anh đi đi, lần sau đừng đến quấy rầy tôi nữa.”

Viên Soái cảm thấy cô thật khó hiểu. Anh đã giải thích rồi, vì sao cô còn muốn đuổi anh đi?

May mà anh còn kế hoạch dự phòng.

Viên Soái nhìn Giang Quân, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi: “Dù em hủy hợp đồng, anh vẫn có thể tới tìm em. Hiện tại em là bạn gái của anh, anh hôn em cũng là chuyện bình thường.”

Giang Quân khiếp sợ nhìn anh: “Bạn gái gì, sao tôi không nhớ?”

Viên Soái lấy di động ra, mở file ghi âm.

Giang Quân càng nghe càng cảm thấy hoang đường, tối qua cô nói cái gì vậy, thổ lộ với Viên Soái đã đành, còn không biết xấu hổ cầu hoan dưới thân anh.

Nghe xong đoạn ghi âm, Viên Soái hỏi cô: “Em nghe rõ chưa? Em đã đồng ý làm bạn gái của anh, không thể đổi ý.”

Giang Quân không nhận: “Những lời nói lúc say có thể coi là thật sao?” Viên Soái không thích cô, cô không muốn làm bạn gái trên giường của anh. Chuyện đó sẽ khiến cô cảm thấy mình thật hèn mọn, rẻ mạt.

“Em đồng ý rồi, đương nhiên anh sẽ coi là thật.”

“Tôi muốn có được tình yêu xuất phát từ cả hai phía, bạn trai của tôi tương lai cũng sẽ yêu tôi. Anh hiểu ý tôi không?”

Ngụ ý là Viên Soái không yêu cô, cô sẽ không làm bạn gái của anh.

Viên Soái cảm thấy người phụ nữ này luôn những lời quan trọng nhất. Tại sao không phải là hai người yêu nhau, không phải tối hôm qua anh đã thổ lộ rồi sao?

“Em không nhớ sao? Tối qua anh đã nói…”

Lúc anh chuẩn bị nói ra chuyện tối qua, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, tiếng Chu Hách từ ngoài cửa truyền vào: “Quân Quân, chị còn chưa rời giường sao? Chuẩn bị quay rồi.”

Giang Quân hoảng sợ, lập tức nhảy dựng lên đưa tay che miệng Viên Soái, ngăn không cho anh nói. Nhất định không thể để Chu Hách phát hiện ra Viên Soái qua đêm trong phòng cô.

Cô hít một hơi thật sâu, ổn định hơi thở, bình tĩnh nói: “Tôi dậy rồi, xong ngay đây, cậu chờ tôi một chút.”

“Được, tôi chờ chị ở đại sảnh lầu một.” Nói xong Chu Hách liền rời đi.

Giang Quân buông Viên Soái ra, quấn chăn, nhẹ nhàng mở cửa, nhìn ra ngoài qua khe cửa, phát hiện Chu Hách đã đi rồi.

Cô vội vã quay lại, đẩy Viên Soái: “Mau mặc quần áo của anh rồi về đi, đừng cản trở tôi.”

Hôm nay Viên Soái cũng phải ghi hình. Anh không dùng dằng nữa, mặc quần xong, để trần nửa người trên đi ra ngoài.

Giang Quân vội vàng kéo anh lại: “Sao không mặc áo?”

Viên Soái quay đầu nhìn nàng: “Áo sơmi bẩn, vứt vào thùng rác rồi.”

Viên Soái đi ra khỏi phòng Giang Quân trong tình trạng có mặc áo hay không là cả một sự khác biệt. Nếu anh có mặc áo đi ra ngoài, dù bị người khác thấy được, cô cũng có thể tìm cớ lừa dối cho qua.

Còn anh không mặc áo rồi đi ra ngoài, để người ta bắt gặp, có cho cô mười cái miệng cũng không giải thích rõ được.

Giang Quân không muốn để anh cởi trần, bèn lấy cái áo sơmi màu hồng nhạt rộng nhất của mình đưa cho anh mặc.

Cô nghĩ rằng đó là chiếc áo rộng nhất của mình, nhưng mặc trên người Viên Soái thì lại biến thành áo siêu bó. Vạt áo quá ngắn, không che nổi đến eo anh, từng múi cơ bụng săn chắc hiện rõ, kết hợp với màu hồng nhạt của áo, trông vừa quái dị vừa buồn cười.

Viên Soái cau mày, muốn cởi áo ra. Nhưng vừa cúi đầu xuống, anh thấy ngay đỉnh đầu đen nhánh mượt mà của Giang Quân, cô đang giúp anh cài chiếc cúc cuối cùng.

Thoáng chốc, trái tim anh mềm nhũn, sự thôi thúc muốn cởi áo cũng xẹp xuống.

Một bạn trai tốt sẽ đáp ứng yêu cầu nhỏ của bạn gái.

Viên Soái thỏa hiệp, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.

Giang Quân mặc xong áo cho Viên Soái, liền mở cửa, đẩy anh ra ngoài, rồi lập tức đóng cửa lại.

Viên Soái bước về phòng mình rồi móc chìa khóa trong túi quần ra mở cửa. Vừa tra chìa vào ổ khóa, bên cầu thang truyền đến một tiếng cười nhạo.

Anh nghiêng đầu nhìn lại, thấy Trần Văn đang dựa vào lan can, che miệng cười khẽ.

Trần Văn nhìn lớp vải ren điểm xuyết trên tay áo của Viên Soái, ý cười bên khóe miệng càng sâu: “Phẩm vị cũng thật độc đáo, nhưng mặc trên người anh trông hơi kỳ lạ.”

“Ồ.” Viên Soái ngoài cười nhưng trong không cười, “Cảm ơn đã khen.”

Anh vặn chốt cửa, không thèm để ý tới cô ta, vào phòng, đóng cửa lại.

Trần Văn hậm hực xuống lầu, người đàn ông này đúng là không dễ chọc. Nhưng kiểu bên ngoài thì thờ ơ lạnh nhạt, lên giường lại dũng mãnh cường hãn như Viên Soái, quả thực khiến trong lòng cô ta ngứa ngáy.

- --

Chương trình sắp đi đến hồi kết, kế hoạch hôm nay của tổ sản xuất là để ba đôi tình nhân mặc trang phục cưới đến nhà thờ gần đó kết hôn giả.

Viên Soái và Giang Quân là người cuối cùng xuống đại sảnh tập hợp. Thật trùng hợp, cả hai lại đi xuống cùng nhau.

Giang Quân mặc váy cưới màu trắng, đuôi váy dài quét đất. Viên Soái mặc vest đen thẳng thớm, tóc chải gọn gàng, đứng cạnh cô. Hai người cùng đi xuống một bậc thang, bước chân cùng nhịp, chậm rãi xuống lầu.

Mọi người trong đại sảnh đồng loạt nhìn lại, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc và ghen tị. Họ cảm thấy tướng mạo của cả hai cực kỳ xứng đôi, giống như đang tham gia hôn lễ thật vậy.

Kinh ngạc qua đi, người chủ trì bảo mọi người lên xe, chuẩn bị xuất phát đến nhà thờ.

Giang Quân và Viên Soái xuống muộn nên đi phía sau. Chờ tất cả lên xe, hai người mới lên.

Lúc này, chỉ còn lại hai ghế trống ở cuối xe, Giang Quân đành phải ngồi cùng anh.

Sau khi ngồi xuống, cô vẫn duy trì thích hợp khoảng cách với anh, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hôm qua cô uống quá nhiều rượu, lại bị Viên Soái lăn lộn vài lần, cơ thể mệt rã rời. Ngồi trên ghế đung đưa một lúc, không bao lâu sau cô ngủ thiếp đi.

Đi đường xóc nảy, đầu Giang Quân gật gù như gà mổ thóc, đổ về trước rồi ngửa ra sau, lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Viên Soái nhìn cô, không nhịn được bật cười. Anh chậm rãi dịch qua, vai áp vào vai cô, vươn tay để đầu cô tựa vào vai mình, làm gối cho cô ngủ.

Tay anh cũng không chịu an phận, cầm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô, ngắm nghía, vuốt ve những ngón tay mềm mại, chơi đùa từng ngón một.

Giang Quân lẩm bẩm một tiếng, dụi đầu vào vai anh ngủ tiếp.

Viên Soái ngồi im, để cô tựa vào vai mình ngủ suốt cả chặng đường.

Lúc gần đến nhà thời, anh không muốn đánh thức Giang Quân dậy chút nào. Bởi vì sau khi cô tỉnh lại, sẽ có một người đàn ông khác nắm tay cô, cùng cô đi vào nhà thờ và trao nhẫn.

Còn anh chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Cho dù Viên Soái không gọi, Giang Quân vẫn choàng tỉnh khi xe phanh lại.

Mặt cô hơi nóng lên, xoa đầu, ảo não nghĩ, sao mới ngủ một lát đã tựa vào anh rồi. Sáng nay cô còn bảo anh không được quấy rầy mình nữa, thế mà hiện tại lại tự bổ nhào vào người anh.

Thế này thành ra cô chẳng có nguyên tắc gì cả.

Giang Quân nhìn thoáng qua Viên Soái, thấy sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, trông không có vẻ để ý đến chuyện này.

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, sau khi xuống xe bèn bước nhanh đến bên cạnh Chu Hách, đi song song với cậu, không biết hai người đang nói chuyện gì.

Viên Soái bị bỏ lại phía sau, sắc mặt âm trầm nhìn bóng lưng Giang Quân và Chu Hách. Mỗi lần dùng xong, người phụ nữ này đều ném anh đi, bây giờ còn giở trò tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác ngay trước mặt bạn trai.

Không để cho anh chút thể diện nào, xem ra sau khi trở về phải dạy dỗ cô thật tốt mới được.

Đoàn người lục tục đi vào nhà thờ, chuẩn bị ghi hình.

Cặp đầu tiên là Tiết Dương và Tống Thải Ân. Sau khi họ trao nhẫn xong, đến lượt Chu Hách và Giang Quân bước vào.

Chu Hách nắm tay Giang Quân khóe miệng cong lên một nụ cười sung sướng. Cậu luôn tha thiết ước mơ cảnh tượng ngày hôm nay.

Hai người cùng bước lên thảm đỏ, chậm rãi đi về phía lễ đài.

Người chủ trì đọc lời thề xong, Chu Hách lấy nhẫn ra rồi đeo vào tay Giang Quân. Chiếc nhẫn nhỏ nhắn tinh xảo luồn qua đầu ngón tay trắng như bạch ngọc của cô.

Một giọng nam cao vút vang lên cắt ngang động tác của Chu Hách.

“Khoan đã.”

Mọi người cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy Viên Soái sắc mặt âm trầm đang đi về phía lễ đài. Sau đó, anh bế Giang Quân lên, đi thẳng ra khỏi nhà thờ.

“Làm gì vậy? Anh thả tôi xuống mau.” Giang Quân giãy giụa trong lòng anh.

Viên Soái rũ mắt nhìn cô: “Anh không thể nhìn người đàn ông khác đeo nhẫn kết hôn cho bạn gái của mình được.”

“Anh có bệnh sao? Đây là giả thôi, hơn nữa tôi không thừa nhận anh là bạn trai tôi.”

“Dù là giả, anh cũng không chịu được.”

Giang Quân cảm thấy bệnh của Viên Soái không nhẹ. Có phải anh đang quay gameshow không vậy? Đeo nhẫn kết hôn giả thôi mà anh cũng phải tới quấy rối.

Cô dùng hết sức lực cũng không thoát được, đành phải căm giận nằm im, mặc cho anh ôm.

Tất cả những người đang có mặt ở đây đều bị hành động của Viên Soái làm cho kinh sợ. Đạo diễn vội vàng tiến lên ngăn anh lại: “Viên Soái, cậu làm gì vậy, đang ghi hình mà.”

“Xin lỗi,” Viên Soái ôm Giang Quân, hơi cúi đầu với đạo diễn, “Bây giờ tôi muốn đưa cô ấy đi. Một mình tôi sẽ gánh vác phí tổn ngày hôm nay, và cũng sẽ nói chuyện rõ ràng với nhà đầu tư, không gây khó dễ cho ông.”

Đạo diễn thả tay xuống, biết Viên Soái có quan hệ với nhà đầu tư, nếu không đã chẳng đến phiên chương trình này được lên sóng, bởi vì ông chưa từng mời anh.

Không bị đạo diễn ngăn cản nữa, Viên Soái ôm Giang Quân đi thẳng ra khỏi nhà thờ, đặt cô xuống gốc cây đại thụ, cúi đầu nhìn: “Anh có lời phải nói với em.”

“Tôi không muốn nghe, anh đừng cản trở công việc của tôi, không phải ai cũng chơi lớn được như anh.”

Vừa được tự do, Giang Quân liền đẩy Viên Soái ra, đi vào trong nhà thờ. Chẳng dễ dàng gì mới nhận được chương trình này, cô không thể để Viên Soái huỷ hoại hình tượng, khiến đạo diễn cảm thấy cô là người không tuân thủ quy củ được.

Viên Soái giữ chặt tay Giang Quân, không cho cô đi: “Giang Quân, em không đeo nhẫn của Chu Hách được không?”

“Tại sao?” Giang Quân quay đầu lại nhìn anh.

Viên Soái nhìn vào mắt cô, biểu tình nghiêm túc: “Bởi vì anh thích em.”

Giang Quân dừng lại, tim cô đập thình thịch, nhưng mau chóng trở về trạng thái bình thường.

Cô không tin Viên  Soái thật sự thích mình. Đây chắc chắn là thủ đoạn mà anh mới nghĩ ra, muốn lừa cô tiếp tục phối hợp trị liệu.

Nếu anh thật sự thích cô, sao cô lại không cảm nhận được. Anh chưa từng có biểu hiện gì ngoại trừ thích thân thể cô.

Vẻ mặt cô không tin, hỏi anh: “Anh bắt đầu thích tôi từ khi nào? Vì sao lại thích tôi?”

Viên Soái rũ mắt trầm tư, hàng mi dài mảnh phủ bóng mờ trên mí mắt.

Bắt đầu thích cô từ khi nào? Anh nhất thời cũng không nói rõ được. Chỉ là bất tri bất giác, cô xông vào trái tim anh thôi.

Có lẽ thích từ lần đầu tiên đóng phim với cô. Ngày đó sau khi sờ ngực cô, buổi tối anh bị mộng xuân, và cô là người phụ nữ trong mộng.

Cũng có thể là sau cái đêm khó quên ba năm trước, cô đã âm thầm lặng lẽ chui vào lòng anh.

Thấy Viên Soái im lặng không nói gì, Giang Quân càng chắc chắn anh cố ý lừa gạt, muốn cô tiếp tục rơi vào bẫy để anh quay vòng vòng.

Cô hất tay anh ra, giọng điệu lạnh nhạt: “Không nói được chứ gì, bởi vì anh chưa từng thích tôi. Không phải cứ ăn nói tùy tiện là tôi sẽ tin tưởng anh. Mong sau này anh không can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa. Không dễ gì tôi mới nhận được kịch bản, xin anh đừng quấy rối, gây thêm phiền toái cho tôi.”

Nói xong Giang Quân không quay đầu lại, đi vào trong nhà thờ.

Viên Soái nhìn bóng dáng cô rời đi, vẻ mặt cay đắng. Anh không màng sinh tử nhảy xuống sơn cốc cứu cô, hao tâm tổn trí nghĩ cách tới gần cô, không có việc gì cũng sẽ đi tìm cô, tặng hoa cho cô, nhân nhượng khi cô say rượu, thử bày ra dáng vẻ ôn nhu săn sóc trước mặt cô, thế mà cô lại không cảm nhận được anh thích cô.

Tại sao cô không tin anh?

- --

Giang Quân quay lại nhà thờ, xin lỗi đạo diễn. Đạo diễn cũng không trách cô, bởi vì việc này là do Viên Soái khơi mào.

Đạo diễn yêu cầu Giang Quân và Chu Hách chuẩn bị quay lại lần nữa. Lần này không có Viên Soái quấy rối, buổi ghi hình kết thúc suôn sẻ.

Về phần Viên Soái và Trần Văn, đạo diễn cũng chẳng có cách nào. Bởi vì sau khi ra ngoài, Viên Soái không trở lại nữa.

Đạo diễn nghĩ dù sao cũng chỉ còn ít cảnh quay, tìm người đóng thế anh là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro