Chương 2
2. Giống như đã từng quen
“Làm sao lại thế được?” Mạnh Viễn nâng món quà lên, khuôn mặt vốn rắn rỏi giờ đây trở nên dịu dàng, anh nhẹ nhàng nói: “Đừng tự đánh giá thấp mình như vậy. Đạo diễn và mọi người trong đoàn phim đều rất tốt, họ sẽ không nghĩ gì đâu.”
“Tốt cái gì mà tốt? Mạnh Viễn, anh bao nhiêu tuổi rồi? Đây là ngày đầu tiên anh bước chân vào giới giải trí hay sao?” Trình Ngọc khoanh tay, trợn mắt. Dưới ánh đèn chói mắt, những đường nét thanh tú trên khuôn mặt của anh lại trở nên có chút khắc nghiệt.
Mạnh Viễn đưa tay lên, định chạm vào mặt Trình Ngọc: “Xin lỗi, Tiểu Ngọc, đừng giận mà. Anh chỉ không muốn em phải ăn sinh nhật một mình. Lần này anh đã phải hủy một buổi biểu diễn mới có thể đến đây cùng em. Em biết đấy, năm nay cơ hội diễn xuất rất khan hiếm…”
Trình Ngọc liền gạt mạnh tay anh ra, thái độ càng thêm lạnh lùng: “Anh nghĩ tôi nhờ anh đến sao? Bản thân đã nghèo mạt mà còn cố tỏ ra sang chảnh. Đồ vô dụng, bất lực! Học theo mấy tay đại gia mà đến tặng quà sinh nhật cho bạn trai, anh có xứng không?”
Lông mày Mạnh Viễn nhíu lại, đôi môi khẽ mím, thân hình cao lớn của anh dường như co rút lại trong không gian, nhưng vẫn cố giữ giọng nói dịu dàng, như muốn dỗ dành: “Tiểu Ngọc, anh xin lỗi, lần sau anh sẽ không tự ý nữa. Đừng giận mà, xem thử quà xem em có thích không?”
Trình Ngọc thở dài, ánh mắt lộ rõ sự khinh miệt: “Không cần! Mạnh Viễn, nghe cho rõ, chúng ta sắp giải tán rồi, đường tương lai của chúng ta đã không còn chung. Tôi đã được tham gia vào các bộ phim của đạo diễn lớn, còn anh thì không có nổi vai diễn trong phim, không phát hành được nhạc, càng không thể tổ chức buổi biểu diễn. Chúng ta không hợp nhau nữa, chia tay đi!”
“Chia tay?” Mạnh Viễn ngạc nhiên, lông mi dài khẽ rung, anh hỏi trong sự khó hiểu: “Anh không hiểu, Tiểu Ngọc. Chúng ta bên nhau, liên quan gì đến sự nghiệp?”
“Anh không cần hiểu! Chỉ cần biết từ nay anh không còn là bạn trai của tôi nữa, và đừng tìm tôi nữa!” Trình Ngọc hoàn toàn mất kiên nhẫn, ném ra những lời lạnh lùng rồi quay người rời đi, đóng mạnh cửa phòng thay đồ lại.
Mạnh Viễn sững sờ nhìn cánh cửa khép chặt, đôi lông mày rậm cau lại, đôi môi mím thành một đường thẳng tắp, vai lưng thẳng đứng, toát lên vẻ lạnh lùng như một người mẫu trên sàn diễn, không ai dám lại gần.
"Hắt xì!"
Trong góc phòng, bỗng nhiên vang lên một tiếng hắt xì khẽ, như tiếng mèo con nức nở. Âm thanh nhỏ nhẹ ấy vang lên bất ngờ giữa căn phòng thay đồ yên tĩnh, làm mọi thứ như chững lại.
“Ai!” Mạnh Viễn lập tức cảnh giác, hét lớn một tiếng, giọng mạnh mẽ như sấm, hoàn toàn trái ngược với sự dịu dàng, mềm mỏng mà anh vừa thể hiện khi nói chuyện với Trình Ngọc.
Anh nhanh chóng cất quà sinh nhật vào túi áo khoác, rồi lập tức xoay người, bước nhanh về phía phát ra tiếng động, mạnh tay kéo tấm rèm và lật tung đống trang phục treo kín trên giá.
Ở đó, một người đàn ông mặc sơ mi trắng, hai tay ôm đầu gối, co rúm lại trong góc tối.
Có vẻ người đó bị bất ngờ bởi tiếng hét của Mạnh Viễn, thân thể khẽ run lên. Người đàn ông hoảng loạn ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt còn đọng lại. Đôi mắt đen sâu thẳm ngây ngô nhìn chằm chằm vào Mạnh Viễn, ngón tay thon dài siết chặt lấy đầu gối, trông như móng vuốt nhỏ của một con chuột hamster đang run rẩy vì sợ hãi.
Mạnh Viễn sững sờ trong giây lát, gần như hóa đá.
Nếu anh không nhìn nhầm, người đang cuộn tròn dưới đất chính là Tô Tiêu, nam chính trong bộ phim Hàn Vũ, một trong những ngôi sao hàng đầu của giới giải trí, người đã đạt giải Ảnh đế, nổi tiếng với vẻ ngoài tuấn tú và phong thái đĩnh đạc.
Nhưng anh lại không dám chắc chắn.
Bởi trên màn ảnh, Tô Tiêu luôn xuất hiện với hình ảnh lịch lãm, tao nhã. Mỗi cử chỉ, từ ánh mắt đến nụ cười của anh đều có thể dễ dàng làm chủ không khí của cả khán phòng.
Nhưng trước mắt Mạnh Viễn lúc này là một con người hoàn toàn khác: sắc mặt tái nhợt, đôi mắt sưng húp vì khóc, chóp mũi đỏ ửng. Anh trông nhỏ bé, yếu đuối, và bất lực.
Trong một khoảnh khắc thoáng qua, Mạnh Viễn nhận thấy trong ánh mắt sâu thẳm của Tô Tiêu ẩn chứa những cảm xúc kỳ lạ: đau đớn, chua xót, oán hận, và thậm chí là… sự luyến tiếc.
Mạnh Viễn lắc đầu, tự nhủ chắc chắn mình đã hoa mắt. Anh nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa, lúc này ánh mắt của Tô Tiêu đã trở về bình thường, chỉ là một ánh nhìn xa lạ như bao người khác.
Anh thở phào nhẹ nhõm, rồi chần chừ hỏi: “Tô... Tô lão sư? Sao ngài lại ở đây?”
Tô Tiêu cố gắng giữ vẻ trấn tĩnh, hàng lông mi rũ xuống che giấu đôi mắt vẫn còn ướt lệ, ánh nhìn lảng vảng trên mặt đất. Trong lòng anh đang la hét hoảng loạn.
A! Đúng là sợ gì gặp nấy! Mình trông thảm hại thế này, sao có thể để hắn thấy chứ!
Còn nữa, giải thích thế nào đây? Một người đàn ông trưởng thành lại trốn trong góc phòng nghe lén, khóc đến thê thảm thế này?!
Sau vài giây im lặng, Tô Tiêu, với giọng mũi rõ rệt, cố gắng nói điều gì đó để thanh minh: "À... Tôi không cố ý nghe lén đâu... Tôi thấy các cậu vào đây, sợ mọi người lúng túng, nên trốn vào góc... Yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ không nói ra đâu!"
Mạnh Viễn khẽ giật mình, đôi tai như bị kích thích nhẹ, một luồng điện nhỏ chạy qua tim hắn.
Giọng của ảnh đế...
Trên màn ảnh, giọng của Tô Tiêu luôn thanh thoát và ấm áp, nhưng giờ đây nó khàn khàn, ẩn chứa sự mềm yếu. Âm cuối dường như pha lẫn một chút nũng nịu ngọt ngào, khiến Mạnh Viễn nhớ về một thanh âm quen thuộc đã khắc sâu trong ký ức hân.
Không, người đó phải là Trình Ngọc mới đúng, không thể nào là ảnh đế được...
Mạnh Viễn siết chặt tay, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ mơ hồ. Hắn nghĩ thầm, trong giới giải trí, việc là đồng tính nếu bị lộ ra có thể mang lại hậu quả khôn lường. Vì vậy, việc Tô Tiêu lựa chọn im lặng để tránh rắc rối cũng chẳng có gì đáng trách. Hơn nữa, một đại ảnh đế như anh ấy chắc chắn không có hứng thú với việc đi rêu rao chuyện riêng tư của một "tiểu ngư tiểu tôm" như mình, phải không?
Mạnh Viễn thả lỏng hơn sau khi suy nghĩ rằng có lẽ Tô Tiêu khóc vì một lý do cá nhân khó nói, và không nên tò mò thêm. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn không thể không chú ý đến mắt cá chân sưng tấy của Tô Tiêu.
“Cảm ơn Tô lão sư! Vừa rồi ngại quá, có làm phiền anh không... Ừm? Tô lão sư, chân anh bị sao thế?” Mạnh Viễn khách khí định rời đi, nhưng khi thấy mắt cá chân của Tô Tiêu sưng lớn đến đáng sợ, hắn không khỏi nhíu mày hỏi.
“Không có gì đâu!” Tô Tiêu vội vàng kéo chân về, nhưng vì tư thế ngồi co gối, quần dài bị kéo lên, không che được khối sưng đỏ trên mắt cá chân.
Mạnh Viễn lập tức đẩy hết quần áo trên giá sang một bên, ngồi xổm xuống để xem xét kỹ hơn. Chiếc áo khoác của hắn trượt trên mặt đất, để lộ cặp đùi cơ bắp căng chặt. Khoảng cách giữa hai người bất ngờ thu hẹp, và Tô Tiêu có thể cảm nhận được luồng hơi thở mạnh mẽ, mang đậm khí chất của một người đàn ông trẻ trung, ngây ngô nhưng đầy năng lượng.
Trái tim Tô Tiêu bỗng dưng đập loạn nhịp, hơi thở gần như dừng lại. Hàng lông mi dài của anh khẽ run.
“Có phải lúc diễn cảnh vừa rồi, khi anh đá chậu hoa, anh mới bị thương không?” Mạnh Viễn nhẹ nhàng cầm lấy chân của Tô Tiêu, giọng nói của hắn trầm hơn, dịu dàng hơn, mang theo sự quan tâm vô cùng chân thành. Âm điệu thấp trầm ấy vang lên, khiến lỗ tai của Tô Tiêu bất giác nóng bừng.
Tô Tiêu cảm thấy mỗi khi Mạnh Viễn chạm vào da thịt mình, cảm giác như một ngọn lửa lan tỏa khắp nơi, môi anh khẽ rung, nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm…”
“Có bị thương đến xương không?” Mạnh Viễn có nhiều kinh nghiệm với chấn thương nhờ những bài huấn luyện khắc nghiệt từ nhỏ. Hắn cẩn thận cởi giày của Tô Tiêu, nhẹ nhàng xoay nhẹ cổ chân để kiểm tra. Mắt hân không rời khỏi khuôn mặt Tô Tiêu, tìm kiếm dấu hiệu đau đớn trên từng biểu cảm.
“ Ôi…” Tô Tiêu nhíu chặt đôi lông mày dài, môi khẽ phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn.
Mạnh Viễn lại cảm thấy một luồng rung động khó tả trong lòng, ánh mắt hắn đắm chìm vào khuôn mặt của Tô Tiêu.
Người này rõ ràng có hình ảnh lạnh lùng, cấm dục trên màn ảnh, nhưng tại sao tiếng thở dốc của anh lại dịu dàng đến vậy, mềm mại đến vậy, giống như… giống người đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro