Chương 55: Kịch bản phim
Nhậm Thâm cùng hắn ta không thân, tuy vậy vẫn nở nụ cười công nghiệp, trả lời: “Người đại diện sẽ đưa tôi về, không phiền nhị thiếu.”
Nói xong, xe của người đại diện cũng vừa tới, Nhậm Thâm nhanh chóng vào xe.
Ngụy Lâm nhìn thoáng qua chiếc siêu xe màu đỏ phía trước, thuận miệng hỏi: “Ủa, xe đó là ai vậy?”
Nhậm Thâm trả lời: “Là của nhị thiếu.”
“Nhị thiếu?” Ngụy Lâm nhíu nhíu mày, đanh thép nói: “Tên đó sinh hoạt cá nhân rất hỗn loạn, trai gái đều ăn, cậu tránh xa hắn ra một chút.”
Nhậm Thâm cũng nghe nhiều tin đồn về hắn, biểu tình nghiêm túc gật đầu. "Được."
Yêu tinh rất mẫn cảm với thiện cảm và ác cảm của con người, lúc cậu cùng hắn ta nói chuyện, cũng không có cảm giác được ý tốt gì, ngược lại tinh thần có chút khó chịu.
Tốt nhất là bảo trì khoảng cách với tên đó.
Mấy ngày tiếp đó, Nhậm Thâm đều ở chung cư tu luyện.
Trên ban công, tiểu nhân sâm ngoan ngoãn cắm rễ ở chậu hoa phơi nắng.
Nhân sâm nhỏ đối diện với cửa sổ, trong khoảng thời gian này cậu hấp thu không ít linh lực, hiện tại trên đầu đã mọc ra rát nhiều lá non, còn là màu đỏ thật đẹp.
Tiểu nhân sâm xoắn thân mình soi vào cửa kính đếm đếm từng lá mà mình mới mọc ra, bỗng nghe được âm thanh khô khan từ hệ thống 【 nhiệm vụ sáu: cho mục tiêu uống nước thuốc nhân sâm. 】
Nước thuốc nhân sâm?
Tiểu nhân sâm có chút mờ mịt, vội vàng mở giao diện hệ thống , ở mặt sau nhiệm vụ thấy được vài dòng chữ hướng dẫn làm nước thuốc nhân sâm.
Tiểu nhân sâm nghiên cứu một hồi, phát hiện “Nước thuốc nhân sâm” chính là lấy lá cây nhân sâm làm thuốc.
Đúng lúc mấy ngày nay lá mọc ra không ít, cậu vươn tay hái xuống hai lá từ trên đầu của mình.
Tiểu nhân sâm biến thành hình người, cầm hai mảnh lá cây chuẩn bị làm nước thuốc.
Nhậm Thâm ở phòng bếp mân mê, lại lấy ra di động, tìm tới tin nhắn với Tông Văn.
Trong khoảng thời gian này cậu cùng anh cũng có liên hệ nhưng mà cũng chỉ là hỏi thăm sức khỏe bình thường thôi.
Tông Văn đã quay xong, hiện tại đang chạy show ở nơi khác, có đôi khi Nhậm Thâm gửi tin nhắn buổi sáng tới tận tối Tông Văn mới trả lời, còn thường lúc hai ba giờ sáng Tông Văn mới kết thúc công việc
Nhậm Thâm nghĩ nghĩ, mấy ngày gần đây anh làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, đúng là cần bồi bổ.
Nhậm Thâm một bên nấu thuốc, tính là nhắn hỏi Tông Văn khi nào mới trở về nhưng lại sợ làm phiền anh,, liền nhắn cho trợ lý Tiểu Kha hỏi.
Rất nhanh Tiểu Kha trả lời lại.
【 Tiểu Kha: Thầy Tông sẽ về lúc trưa, chắc là tầm ba giờ sẽ đáp sân bay đó. 】
Nhậm Thâm nghĩ nghĩ, dù sao buổi chiều cậu cũng không làm gì, vừa vặn có thể đi tìm Tông Văn, đem nước thuốc cho anh luôn.
Nhậm Thâm tiếp tục nấu thuốc, lúc nấu xong đã là buổi tối, lại bởi vì lá cây có chứa hỏa linh lực, nước thuốc bị ám chút màu đỏ.
Nhưng mà mùi vị ngửi vào thôi đã thấy rất là đắng rồi.
Nhậm Thâm có chút phiền muộn đứng ở một bên, nhưng vẫn đổ thuốc vào bình giữ nhiệt, sau đó cất vào trong không gian bảo quản. Chờ đến ngày Tông Văn về, Nhậm Thâm đeo khẩu trang ra sân bay đón anh.
Nhậm Thâm đến sớm, tìm một góc trong sân bay chờ, trùng hợp cũng có vài nữ sinh trong tay cầm bảng tiếp ứng, chắc cũng là ra đón idol.
Nhậm Thâm một bên chơi di động, một bên chờ Tông Văn.
Một lúc sau, Nhậm Thâm nghe được tiếng hét chói tai trong đám đông, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng dáng anh từ phia xa.
“Tông Văn a a a!”
“Anh vất vả rồi! Nghỉ ngơi thật tốt nhé anh!”
“Anh nhớ chăm sóc bản thân mình tốt nha!”
Tới sân bay đón có cũng không ít fan, Nhậm Thâm trà trộn vào đám fan lén nhìn anh.
Mà ở giữa đám đông, người đàn ông cao lớn mang khẩu trang, đèn flash bốn phía không ngừng nháy.
Tông Văn đi nhanh về phía trước, không biểu lộ cảm xúc gì.
Chỉ là khi Tông Văn ra khỏi sân bay, đột nhiên ngửi được một mùi vị trong không khí.
Tông Văn dừng chân, tìm kiếm mùi hương, liếc mắt liền nhìn thấy được một thanh niên tóc đen trong đám đông.
Tông Văn đi đến chỗ cậu, kéo cậu lại gần mình, sau đó cởi nón của mình đội lên đầu cậu.
Tông Văn một tay xoa đầu Nhậm Thâm, một tay vẫy vẫy các fan nói: “Mọi người trở về nhớ chú ý an toàn.”
Tiếng hét của đám đông kích động hơn, Tông Văn ôm lấy bả vai Nhậm Thâm ra ngoài.
Sân bay còn có không ít phóng viên, Nhậm Thâm vội vàng cúi đầu, sợ bị chụp thấy mặt.
Nhưng cũng may, lúc cậu ra khỏi nhà có mang khẩu trang, chắc hẳn là không bị phát hiện đâu.
Ra khỏi sân bay, Tông Văn dẫn theo Nhậm Thâm vào xe bảo mẫu.
Tông Văn tháo khẩu trang, lại ở bên cạnh ấn nút, chỗ ngồi phía trước liền dâng lên một tấm chắn, ngăn cách hàng chỗ ngồi phía trước.
Nhậm Thâm ngồi ở bên cạnh, cởi khẩu trang cùng nón ra hít thở không khí, lại lấy bình giữ nhiệt trong túi ra: “Thầy Tông, tôi có mang theo —”
Chỉ là Nhậm Thâm còn chưa nói xong, cầm đã bị người ta cưỡng ép nâng lên, môi bị chặn kín.
Tông Văn mút nhẹ môi, đầu lưỡi cũng len vào giữa hai cánh môi, nhẹ nhàng cạy khớp hàm, quấn lên chiếc lưỡi mềm mại.
Nhậm Thâm nuốt nước bọt, cả người dựa vào ghế, đầu lưỡi bị hôn đến tê dại.
Khi đôi môi tách ra, Tông Văn nâng mặt Nhậm Thâm, để sát vào, mặt cọ mặt, môi như có như không cọ vào sườn mặt, thấp giọng nói: “Đêm nay ở lại nhé?”
Nhậm Thâm thoáng nghiêng đi mặt, hỏi: “Tối nay thầy Tông không có bận sao?”
Tông Văn thuận thế đem người ôm lên đùi mình, không chút để ý nói: “Đổi giờ lại, buổi tối không đi nữa.”
“Tôi không mang theo đồ.” Nhậm Thâm lắc lắc đầu, lại đem bình giữ nhiệt đưa qua, “Tôi có nấu chút canh, thầy Tông uống một chút nhé?”
Tông Văn nhận lấy, mở bình giữ nhiệt ra, ngửi thấy mùi thảo dược nồng đậm, loáng thoáng còn có chút mùi đắng.
Nhậm Thâm cũng ngửi thấy được mùi đắng, nhỏ giọng nói: “Mùi vị chắc là có chút đắng......”
Tông Văn uống một ngụm, lại nhìn thoáng qua người trong lòng ngực, chậm rãi nói: “Cũng có thể không cần thêm đường.”
Nhậm Thâm theo bản năng ngẩng đầu nhìn, còn chưa phản ứng lại, môi liền bị ngăn chặn.
Trên môi Tông Văn còn dính chút vị thuốc, Nhậm Thâm liền niếm được vị đắng từ lá nhân sâm, vội vàng nghiêng đầu kết thúc nụ hôn, nhịn không được nói: “Đắng quá à......”
Nhậm Thâm có chút muộn phiền.
Sao lá của mình đắng quá vậy?
Nhậm Thâm nhìn bình giữ nhiệt trong tay Tông Văn, vẫn là nói: “Thôi đi, thầy Tông đừng uống nữa, đắng quá.”
Nói xong, Nhậm Thâm duỗi tay muốn lấy lại bình giữ nhiệt về.
Nhưng Tông Văn lại để cái bình sang một bên, lại ôm người đang cựa quậy trong lòng ngực, trấn an nói: “Không có đắng đâu.”
Tay Tông Văn vỗ nhẹ sau lưng cậu, nói với Nhậm Thâm nói: “Buổi tối ở lại đi. Mặc đồ của anh.”
Tông Văn nắm tay Nhậm Thâm, còn nói thêm: “Ngày mai anh còn phải bay. Tối nay lưu lại ở cạnh anh đươc không?”
Nhậm Thâm đột nhiên im lặng, nghĩ đến Tông Văn bận như vậy, thời gian bộn họ gặp nhau lại càng ngày càng ít, liền đáp ứng.
Nhậm Thâm buổi tối ở lại, cùng với Tông Văn vào khách sạn.
Tuy vậy đêm nay Tông Văn cũng không có làm gì, rất quy củ ôm Nhậm Thâm ngủ.
Sáng ngày hôm sau Nhậm Thâm tỉnh dậy thì đã không thấy người bên cạnh đâu, Tông Văn lại đi chạy show.
Nhậm Thâm cũng biết lịch trình Tông Văn rất dầy đặc, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi khách sạn.
Khi Nhậm Thâm trở về chung cư không bao lâu, liền nhận được tin nhắn từ Ngụy Lâm, bảo cậu đến công ty mọt chuyến.
Nhậm Thâm vội vàng chạy đến công ty, liền thấy Ngụy Lâm ngồi trong văn phòng, mặt mày ủ ê nhìn điện thoại.
Nhậm Thâm đi qua, gọi một tiếng: “Anh Ngụy.”
Ngụy Lâm ngẩng đầu, đưa điện thoại cho Nhậm Thâm, có chút mỏi mệt nói: “Chính cậu nhìn xem đi.”
Nhậm Thâm lấy điện thoại qua, phát hiện ngày hôm qua cậu ra sân bay đón người bị chụp thấy rồi.
【 Nhậm Thâm ra sân bay đón Tông Văn, còn được anh đội mũ cho. Hai người thân mật cùng nhau vào khách sạn ở một đêm!!!!! 】
Nhậm Thâm có chút chột dạ, đây là lần thứ ba cậu cung thầy Tông bị chụp ảnh rồi, vốn tưởng rằng lần này đeo khẩu trang sẽ an toàn một chút, kết quả cũng bị paparazzi chụp.
Nhậm Thâm vội vàng giải thích nói: “Anh Ngụy, hôm qua em ra sân bay đón......”
“Cậu đón người đi khách sạn sao?” Ngụy Lâm có chút đau đầu xoa xoa giữa mày, “Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần là ở bên ngoài thì cẩn thật một chút!”
“Cậu muốn tìm Tông Văn, tốt xấu gì cũng tính toán thời gian một chút chứ, tại sao hai người lại vào khách sạn cùng một lúc!” Ngụy Lâm thở dài một tiếng.
May là paparazzi không chụp ra cảnh thân mật gì thêm. Bộ phận truyền thông vẫn có thể nói là quan hệ “Bạn bè thân thiết” gặp nhau.
“Anh Ngụy, lần này là em sai, lần sau em sẽ chú ý.” Nhậm Thâm gật gật đầu, thái độ trăm phần trăm nhận sai.
Ngụy Lâm nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cậu, cũng không nói gì nữa, tùy tay lấy kịch bản trên bàn đưa qua: “Cậu xem kịch bản này, đây là bộ điện ảnh mới của An đạo, mời cậu diễn Hoàng Hậu.”
“Hoàng Hậu?” Nhậm Thâm có chút ngoài ý muốn, tiếp nhận kịch bản nhìn giới thiệu nhân vật, mới biết được Hoàng Hậu là nam.
Nhậm Thâm vuốt vuốt kịch bản, lần này đạo diễn An muốn quay cổ trang, bối cảnh là bạo quân thống trị quốc gia, mà nam chủ vì thiên hạ trăm họ, dẫn dắt mọi người phản kháng bạo quân, cuối cùng lật đổ bạo quân, thống nhất thiên hạ.
“Cậu cứ từ từ xem kịch bản, vai Hoàng Hậu này cũng không nhiều đất diễn, cậu cứ thử xem.” Ngụy Lâm rất xem trọng phim mới của đạo diễn An, nếu Nhậm Thâm đồng ý, có thể sau khi chiếu xong thì hot lên được một tí.
“Được.” Nhậm Thâm gật gật đầu, tùy tay lật xem cốt truyện, thấy được cảnh hôn.
Nhậm Thâm lại lật tiếp vài trang, thấy được cảnh giường chiếu.
Nhậm Thâm tức khắc cả kinh, vội vàng hỏi: “Anh Ngụy, muốn em quay cảnh giường chiếu sao?”
Ngụy Lâm gật gật đầu, còn nói thêm: “Tôi hỏi qua đạo diễn An rồi, cảnh hôn có thể chọn vị trí quay tạo cảm giác, còn cảnh giường chiếu thì chỉ quay sơ, một nửa.”
----------------------
Ăn giỗ vui vẻ nha cả nhà. 😆
Mấy bà biết 1 chương tôi phải edit bao lâu hong. Tầm 3 4 ngày lận á mà toi nhìn mấy bà đọc trong 3-4p tự nhiên toi thấy đớn quá. Đọc từ từ thôi mấy bà ư. Tôi edit chậm lắm. Đọc nhanh là phải đợi tôi đó 😆😆😆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro