Chương 39: Kiểm tra
Nhậm Thâm nhỏ giọng nói: “Thầy Tông, không cần cởi đâu......”
“Cởi.”
Nhậm Thâm đành phải cởi áo khoác, lại xoay người đưa lưng về phía Tông Văn, đôi tay nắm lấy vạt áo, cầm áo xốc lên lộ ra phía sau lưng, hỏi: “Được chưa thầy Tông?”
“Ừ.” Tông Văn lên tiếng, đi lên, một tay để ở trên eo Nhậm Thâm, một tay kia lại dán ở phía sau lưng nhẹ nhàng chạm chạm.
Phía sau lưng Nhậm Thâm vẫn còn một mảng bầm đỏ, nhưng không có khủng bố như ngày hôm qua, nhìn qua thì đỡ hơn trước rất nhiều.
Nhưng Tông Văn không ngửi được mùi thuốc mỡ trên người nhậm Thâm, tức khắc nhíu mày nói: “Sáng nay em không có bôi thuốc.”
Tông Văn khẳng định.
Nhậm Thâm chột dạ, im lặng không lên tiếng.
Tông Văn nhìn chằm chằm dấu vết phía sau lưng, lên tiếng nói: “Có mang thuốc theo không?”
“Mang theo ạ.” Nhậm Thâm đành phải lấy áo khoác qua, từ bên trong lấy ra một hộp thuốc mỡ, đi vào toilet bôi thuốc.
Do chỉ bôi thuốc, nên Nhậm Thâm cũng không đóng cửa, nghiêng người đối diện với gương, một bàn tay vén vạt áo lên, một tay kia ở phía sau lưng bôi thuốc.
Tự mình bôi cũng không tiện lắm, Nhậm Thâm bôi một hồi lâu, phía sau lưng còn không ít nơi chưa bôi tới.
Khi Nhậm Thâm đang bôi thuốc, một bàn tay từ bên cạnh duỗi qua, để ở trên eo Nhậm Thâm.
“Tôi giúp em.” Tông Văn từ sau lưng ôm Nhậm Thâm, một tay còn lại là cầm lấy thuốc mỡ.
Nhậm Thâm thuận theo mà vén vạt áo lên, để Tông Văn giúp mình bôi thuốc.
Tông Văn giúp Nhậm Thâm bôi thuốc xong, cầm quần áo sửa sang lại, tiếp tục từ sau lưng ôm Nhậm Thâm, cúi đầu gối lên trên vai Nhậm Thâm, không nhanh không chậm nói: “Buổi tối tới đối diễn nha?”
“Còn phải đối diễn sao?” Nhậm Thâm sửng sốt một chút, trả lời: “Vậy lát nữa tôi nói với anh Ngụy một tiếng.”
“Buổi tối nhớ mang đồ ngủ qua nhé.” Tông Văn ngữ khí thập phần tự nhiên.
Nhậm Thâm hỏi: “Sao lại mang theo đồ ngủ?”
“Đối diễn trễ, em ngủ bên tôi đi.”
“Đối diễn không cần phải qua đêm đâu anh.” Nhậm Thâm có chút phiền muộn, “Rõ ràng cũng có thể đối diễn vào ban ngày.”
Tông Văn trả lời: “Ban ngày tôi rất bận, chỉ có buổi tối có thời gian.”
“Tôi ở lầu dưới, vài phút liền có thể về phòng rồi, không cần qua đêm.” Nhậm Thâm biểu tình thập phần nghiêm túc.
“Ở lại qua đêm thì tiện hơn.” Tông Văn dán ở cổ Nhậm Thâm cọ cọ, ngửi mùi thảo dược nhàn nhạt, híp híp mắt.
Nhậm Thâm hoàn toàn nói không lại Tông Văn, đành phải lấy người đại diện làm cớ, muộn thanh nói: “Anh Ngụy không đồng ý đâu.”
Tông Văn im lặng một lúc, rồi nói: “Hay là tối tôi đến phòng em.”
Nhậm Thâm tức khắc càng thêm phiền muộn, cuối cùng đành phải thỏa hiệp, đáp ứng buổi tối đi tìm Tông Văn “Đối diễn”.
Nhậm Thâm ở lại một hồi, liền trước rời đi về phòng nghỉ.
Người đại diện vẫn luôn ở phòng nghỉ chờ, thấy Nhậm Thâm trở về, lạnh lùng nói: “Nói đi, vừa nãy các người làm cái gì?”
Nhậm Thâm thay quần áo, nhất thời trả lời: “Không có gì.”
“Vậy cậu nói coi sao mới sáng sớm Tông Văn đem cậu kéo đến phòng nghỉ? Lại còn có chỉ có hai người các ngươi!” Người đại diện có chút tức giận, “Đừng nói với tôi là cùng đối diễn!”
Nhậm Thâm thay quần áo, lắc lắc đầu: “Không, thầy Tông giúp em bôi thuốc.”
“Bôi thuốc?” Người đại diện vừa nghe, tức khắc mày nhăn hết mặt mũi, “Tôi cũng có thể giúp cậu bôi thuốc mà, sao không đến tìm tôi nè!”
Nhậm Thâm mẫn cảm nhận thấy nguy hiểm đang đến gần, vội vàng nói sang chuyện khác nói: “Anh Ngụy thôi đừng tức giận, em đi hóa trang đây.”
Nói xong, Nhậm Thâm nhanh chóng trốn đi hoá trang.
Lúc tối, đoàn phim kết thúc công việc.
Nhậm Thâm trở lại khách sạn, cho mèo con ăn trước, lại nhìn thấy thời gian còn sớm, vì thế hóa thành nguyên hình bò đến chậu hoa hấp thu đất dinh dưỡng. Đất dinh dưỡng trung cấp hiệu quả so đất dinh dưỡng bình thường tốt hơn rất nhiều, tiểu nhân sâm đem rễ cắm thật sâu trong đất, nỗ lực hấp thu dinh dưỡng.
Cũng bởi vì tiểu nhân sâm hấp thu đất dinh dưỡng, trên người tiểu nhân sâm tỏa ra mùi hương thảo dược nồng hơn, dần dần khuếch tán ở trong không khí.
Mùi hương từ trên ban công bay tới trong phòng khách, lại một chút phiêu tiến phòng ngủ.
Nguyên bản mèo con nằm ngủ trên sô pha mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe thấy mùi thảo dược dễ ngửi trong không khí, bước chân ngắn nhỏ từ sô pha nhảy xuống, theo mùi hương đi tìm.
Mèo Ragdoll đi tới trên ban công, có chút tò mò ngồi xổm cạnh chậu hoa, trộm hít một hơi thật sâu, tức khắc có chút choáng váng, nhịn không được nói: “Thơm quá nha.”
Mèo Ragdoll càng ngửi càng thích, lại lo lắng, thật cẩn thận hỏi: “Tôi có thể hít một hơi không? Chỉ một hơi thôi......”
Tiểu nhân sâm nhìn thấy mèo con chắc thíc mùi hương tên người mình, vì thế duỗi rễ qua, cho mèo Ragdoll hít.
Mèo Ragdoll tiến đến trước lá cây, hung hăng hít một ngụm.
Thơm quá nha!
Mèo Ragdoll một bên đánh giá thực vật trước mắt, một bên hỏi: “Cậu là cỏ bạc hà sao?”
Con mèo nghèo nàn như nó chưa bao giờ hít qua cỏ bạc hà, chỉ đại khái biết cỏ bạc hà tồn tại, vừa vặn Nhậm Thâm lại là thực vật thành tinh, hơn nữa trên người còn có mùi hương tốt như vậy, liền cho rằng Nhậm Thâm là cỏ bạc hà.
Tiểu nhân sâm quơ quơ lá cây, giải thích nói: “Tôi là nhân sâm.”
“Như vậy à......” Mèo Ragdoll cái hiểu cái không, lại hưng phấn nói: “Mùi rất dễ ngửi nha! Hôm nay so với mấy ngày trước thơm hơn nhiều!”
Tiểu nhân sâm không ngửi được mùi hương trên người mình, nhưng thực vật yêu với mùi hương có liên quan, chắc là do cậu hấp thu nhiều đất dinh dưỡng, nên tu vi tăng lên chút.
Tiểu nhân sâm tiếp tục ở chậu hoa “Ăn” đất dinh dưỡng, “Ăn” hơn hai giờ, “Ăn” hết đất dinh dưỡng còn lại trong chậu hoa.
Tiểu nhân sâm từ chậu hoa bò ra biến trở về hình người, mèo con luôn đi theo bên người Nhậm Thâm, nhân cơ hội trộm hít mùi hương.
Nhậm Thâm đi tắm rồi, lại đem mèo Ragdoll ôm để trên sô pha, nói: “Tôi đi ra ngoài có chút việc, đồ ăn vặt đều ở trên bàn, có thể tùy tiện ăn.”
Mèo Ragdoll ngoan ngoãn gật gật đầu, hai chỉ móng vuốt nhỏ còn gắt gao lay Nhậm Thâm cánh tay, có chút luyến tiếc Nhậm Thâm rời đi.
Nhậm Thâm lại sờ sờ đầu mèo con, cầm áo ngủ cùng kịch bản, liền lên lầu đi tìm Tông Văn.
Thời điểm Nhậm Thâm đến, trong phòng chỉ có Tông Văn, không có những người khác.
Nhậm Thâm vừa tiến đến, Tông Văn đã ngửi được mùi thảo dược tràn ngập trong không khí, theo bản năng nhìn qua Nhậm Thâm.
Nhậm Thâm ngồi ở trên sô pha, đem áo ngủ để qua một bên, lại cầm lấy kịch bản nói: “Thầy Tông, hiện tại đối kịch bản sao?”
Tông Văn lại hỏi: “Em bôi thuốc chưa?”
“Chưa bôi ạ.” Nhậm Thâm lắc lắc đầu, thời điểm buổi tối chỉ lo ăn đất dinh dưỡng, đều quên chuyện bôi thuốc.
Tông Văn: “Trước bôi dược đi.”
Nhậm Thâm lần này nghe lời, từ trong túi áo khoác lấy ra thuốc mỡ, chuẩn bị bôi thuốc.
Tông Văn thuận thế đi tới, nói: “Nằm sấp xuống, tôi giúp em bôi thuốc.”
Nhậm Thâm nghĩ nghĩ, cũng thấy cho Tông Văn bôi thuốc cũng tiện, liền đem thuốc mỡ cho Tông Văn, cởi áo khoác, liền vén vạt áo lên. Lại bởi vì trên sô pha tương đối hẹp, không có tiện nằm sấp xuống, vì thế Nhậm Thâm đi vào mép giường nằm lên.
Tông Văn ngồi ở bên cạnh, tầm mắt dừng ở phía sau lưng Nhậm Thâm, kiểm tra vết bầm.
Vị trí mà Nhậm Thâm bị thương là chính giữa phía sau lưng, mà làn da Nhậm Thâm vốn dĩ liền rất trắng, hiện tại mặt trên một mảng màu đỏ, thoạt nhìn có chút đáng thương. Tông Văn nhìn chằm chằm vệt đỏ kia, bất tri bất giác vươn tay, lòng bàn tay dán ở mặt trên nhẹ nhàng chạm vào một chút, đụng chạm đến chính là một mảnh mềm mại, xúc cảm rất tốt.
Lòng bàn tay ấm áp chậm rãi dán ở làn da phía sau lưng lạnh băng du tẩu, chậm rãi hạ xuống.
Mà hộp thuốc mỡ kia lại bị quên đi ở một bên, căn bản là không mở ra.
Nhậm Thâm nằm một hồi, cũng đã nhận ra không thích hợp, rõ ràng phía sau lưng bị thương, nhưng là hiện tại tay Tông Văn đã sờ đến eo, liền kêu một tiếng: “Thầy Tông ơi?”
Nhậm Thâm ngồi dậy, nhìn lại bên cạnh, liền thấy thuốc mỡ bị đặt ở trên giường, thoạt nhìn tựa hồ là chưa có mở ra, liền cầm lấy thuốc mỡ lại đưa cho Tông Văn.
Tông Văn liếc mắt nhìn cái thuốc mỡ kia một cái, tùy tay nhận lấy thảy tới trên tủ đầu giường, không nhanh không chậm nói: “Quá bẩn.”
Nhậm Thâm sửng sốt, còn tưởng rằng Tông Văn nói phía sau lưng mình bẩn, vội vàng giải thích nói: “Thầy Tông, nãy tôi tắm rồi, không có bẩn đâu.”
“Ừm, rất sạch sẽ.” đôi tay Tông Văn chống ở bên cạnh người Nhậm Thâm, chậm rãi cúi người xuống, đè ở phía sau lưng Nhậm Thâm, cúi đầu chôn ở cổ, thấp giọng nói: “Thuốc quá bẩn, không thể dùng ở trên người em.”
Nhậm Thâm có chút mờ mịt, thuốc kia là ngày hôm qua mua, cậu cũng chỉ mới dùng vài lần, liền trả lời: “Mới mua, không có bẩn đâu.”
“Bẩn.” Tông Văn hơi hơi híp mắt, ngửi mùi thảo dược trên người Nhậm Thâm càng ngày càng nồng chậm rãi nói: “Những thứ khác, đều bẩn.”
Tông Văn lại nhịn không được dán ở cổ nhẹ nhàng cọ cọ, chóp mũi ngửi được chính là hương dược vị ngào ngạt.
Lại mang một chút hơi thở bùn đất ẩm ướt, luôn làm người ta tưởng đến sau cơn mưa mùa xuân.
Chỉ cần ngửi thấy mùi này thôi, khiến tâm trạng người khác bất giác thả lỏng ra.
Mắt Tông Văn dần dần tối sầm xuống dưới, môi dán ở bên cổ nhẹ nhàng chạm vào một chút, vẫn kiềm chế không cắn xuống.
Tông Văn nằm ở trên người Nhậm Thâm, môi dần dần di chuyển tới vị trí sau cổ, cánh môi ấm áp như có như không dán ở trên mặt hôn hôn.
Mà Nhậm Thâm còn vẫn duy trì tư thế ghé vào trên giường, chỉ là trên người bị đè nặng, sắp thở không nổi, liền nhỏ giọng nói: “Thầy Tông, nặng quá à.”
Tông Văn buông tay ra, ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường, tầm mắt lơ đãng dừng ở phía sau lưng Nhậm Thâm.
Quần áo Nhậm Thâm chưa cởi ra hết, da thịt phía sau lưng hoàn toàn lộ ra, một làn da sạch sẽ trắng nõn.
Tuy rằng phía sau lưng còn có một mảng bầm lớn, nhưng xem lâu, những cái đó vệt đỏ làm người khác sinh ra cảm giác muốn khi dễ hơn.
Tằm mắt Tông Văn di chuyển dọc theo eo, sau lưng có hai cái hõm nhỏ, làm người rất muốn chọt một cái.
Làn da sạch sẽ như vậy, rất hợp để lưu lại dấu vết.
Lưu lại dấu hôn, khẳng định sẽ rất đẹp.
Nghĩ như vậy, Tông Văn lại lần nữa cúi người xuống, hôn ở phía sau lưng Nhậm Thâm.
====
Tác giả có chuyện nói
Lưng sạch sẽ như vậy cũng thích hợp để giác hơi á ( cũng không phải X)
-------------*---------------
Hôm qua tui tính up chương mới òi mà đi tiêm về tự nhiên buồn ngủ quá nên ngủ luôn. À mà chắc 2 tuần nữa có thể sẽ không có chương mới đâu ạ. Do mình sắp thi nên sẽ ôn bài. :<
T6 này mình sẽ up hàng tồn của mình lên xong mình lặn đến ngày thi xong nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro