Chương 11: Muốn có chữ ký
Tiểu An xem chính là một video cắt nối biên tập về Tông Văn, đều là mấy đoạn diễn của Tông Văn trước đây.
Tiểu An nói với Nhậm Thâm: “Đẹp trai ghê á anh!”
Nhậm Thâm nhìn nhìn màn hình điện thoại, nói: “Thầy Tông ở ngoài phim trường đó, bước chân ra là có thê ngắm người thật rồi.”
“Khí chất ở ngoài khác với trên mạng, em chỉ thích khuông mặt này thôi.” Tiểu An thở dài một tiếng, “Nhìn người thật ở ngoài, em không dám nhìn luôn.”
Sau đó Tiểu An lại nhỏ giọng nói: “Tông Văn ở ngoài nhìn dữ quá à.”
Nhậm Thâm nghĩ nghĩ, nói: “Thật ra thì thầy Tông cũng tốt lắm, hồi nãy còn cho tôi hộp chocolate đó.”
“Quên đi, xem người thật không bằng xem trên đây.” Tiểu An lắc lắc đầu, “Đợi khi nào em có dũng khí thì em đi xin ảnh ký tên!”
Nhậm Thâm không hiểu nổi mấy cô gái theo đuổi thần tượng, vì thế tiếp tục ăn đồ ăn vặt.
Hai giờ chiều, Nhậm Thâm đến phòng hóa trang bổ trang, xông rồi liền chuẩn bị đóng phim.
Chiều nay là cảnh bùng nổ của Tiểu Ách Ba, nơi ở của cậu ta đã bị tiết lộ, một số phóng viên nghe được liền chạy đến, dò hỏi chi tiết vụ án, cảm xúc của cậu hoảng loạn, cũng may cảnh sát kịp thời chạy đến bảo vệ cậu ra khỏi đây, đuổi các phóng viên đi.
Nhậm Thâm cởi áo khoát bông đưa cho trợ lý, mặc một bộ đồng phục mỏng đi ra ngoài phim trường.
Nhà là dựng tạm thời, căn bản không ngăn được gió, Nhậm Thâm ngồi trên ghế mà cứ tưởng như ngồi trên tản băng.
Đạo diễn bên kia điều chỉnh tốt máy ảnh, liền bắt đầu quay.
Theo thư ký trường quay đánh bảng quay phim (clappee board), Nhậm Thâm tiến vào trạng thái của Tiểu Ách Ba, cúi đầu trầm mặc không nói.
Mà ở bên ngoài nhà, một đống phóng viên đứng ngoài gõ cửa, đèn flash nhấp nháy không ngừng.
“Chào cậu, tôi là phóng viên tin tức địa phương, xin được phỏng vấn cậu một chút.”
“Khi người bị sát hại, cậu có mặt ở hiện trường đúng không? Tại sao lại không phản kháng?”
“Người bị hại bị lăng nhục bảy tiếng đồng hồ mới tử vong, tại sao lại không gọi cảnh sát?”
Tiểu Ách Ba ở trên ghế co mình lại, chelỗ tai không muốn nghe âm thanh bên ngoài.
Bên ngoài phóng viên còn đang không ngừng quấy rầy, lần lượt tung ra những câu hỏi sắc bén, hoàn toàn không nghĩ tới mấy vấn đề này sẽ gây tổn thương cho cậu như thế nào.
Cố tình căn phòng mà Tiểu Ách Ba ở quá cũ, phóng viên bên ngoài nhanh chóng phá cửa xông vào.
Phóng viên đều vây quanh trước mặt cậu, tập trung máy quay máy ảnh dí thẳng vào cậu, micro cũng được kéo căng ra đến trước mặt cậu.
“Xin chào, cậu có thể cho chúng tôi biết ở hiện trưởng xảy ra những gì không?”
“Nếu hung thủ đã giết rất là nhiều người như vậy, tại sao lại tha cho cậu?”
“Xin hỏi cậu cùng hung thủ có quen biết sao? Có phải cậu biết nội tình đúng không?”
Tiểu Ách Ba cuộn tròn thân mình, không lên tiếng.
Phóng viên còn đang ép hỏi Tiểu Ách Ba, thẳng đến cảnh sát mang người đuổi đến đây.
“Tránh ra!” Cảnh sát đem phóng viên đuổi đi ra ngoài, vội vàng đến trước mặt cậu.
Tiểu Ách Ba ngẩng đầu, đột nhiên duỗi tay bắt lấy cánh tay cảnh sát, hơi hơi hé miệng muốn nói gì, lại chỉ có thể phát ra một ít âm tiết vô ý nghĩa.
Giang đạo: “Cắt!”
Vốn dĩ Nhậm Thâm còn nắm chặt cánh tay Tông Văn, nghe được Giang đạo kêu cắt, nhanh chóng buông ra tay.
Giang đạo đi tới, nói với Nhậm Thâm: “Nhậm Thâm, cảm xúc của cậu không đúng.”
“Tiểu Ách Ba nhịn lâu như vậy, cảm xúc lần này mớ bùng nổ, hẳn là tương đối kích động.”
“Cậu diễn Tiểu Ách Ba quá nội liễm, cảm xúc phải mạnh mẽ hơn nữa, thả lỏng như vậy không đúng.”
Nhậm Thâm ngồi trên ghế, một bên nghe Giang đạo dặn dò, một bên gật gật đầu.
Nhậm Thâm cân nhắc biến hóa của Tiểu Ách Ba, điều chỉnh tốt trạng thái tiếp tục quay lần hai.
Lần thứ hai bắt đầu quay, cảnh trước rất tốt, nhưng lúc cảnh sát chạy tới bảo vệ cậu, đạo diễn lại kêu cắt.
“Nhậm Thâm, vừa rồi khoa trương quá.”
“Vâng, cháu sẽ chú ý ạ.” Nhậm Thâm gật đầu.
Vì thế Giang đạo lại bắt đầu quay lại lần thứ ba, lần này cảm xúc của Tiểu Ách Ba rất tốt.
Cảnh sát bảo vệ Tiểu Ách Ba, trấn an cảm xúc của cậu, khi chuẩn bị kết cảnh, Tiểu Ách Ba đột nhiên nghiêng đầu hắt hơi một cái.
Lần thứ ba lại thất bại, vì thế tiếp tục quay lần thứ tư.
Nhưng sau khi quay lại hai lần nữa, Nhậm Thâm đều nửa cảnh lại hắt hơi, đạo diễn cũng chỉ có thể tạm thời kêu nghỉ, cho Nhậm Thâm nghỉ ngôi một chút.
Nhậm Thâm còn hắt hơi, nhìn Tông Văn bên cạnh, vừa định xin lỗi anh thì lại tiếp tục hắt hơi.
Nhậm Thâm có chút khó chịu ngồi xổm xuống, do mới hắt hơi nhiều, mắt cũng hồng lên.
Trợ lý ở bên ngoài chạy tới, khoát áo bông lên người cậu, lại đem túi chườm nóng đưa vào ngực cậu.
Giang đạo cũng lại đây hỏi: “Cậu có muốn về phòng nghỉ trước không?”
“Xin lỗi Giang đạo, cháu vẫn tiếp tực được ạ.” Nhậm Thâm nói cong lại nhịn không được hắt hơi thêm một cái.
“Trước tiên nghỉ một chút đi.” Giang đạo vỗ vai cậu.
Tông Văn đứng bên cạnh lau tay, nhìn Nhậm Thâm, hỏi: “Bị cảm sao?”
“Chắc là vậy……” Nhậm Thâm thở dài một tiếng, lại nhớ ra hồi sáng tiểu hoa đán kia diễn hỏng mấy lần bị Tông Văn mắng, liền nhanh chóng hướng Tông Văn nói: “Xin lỗi thầy Tông, là tôi làm chậm trể thời gian của mọi người rồi……”
“Lần cuối tôi sẽ cố gắng qua, anh đừng có mắng tôi nha……” Nhậm Thâm thấp đầu, âm thanh càng ngày càng nhỏ xíu.
Nói xong Nhậm Thâm lại hắt hơi nữa.
Tông Văn nhíu nhíu mày, nhìn Nhậm Thâm.
Hai người đứng cách nhau cũng không xa, Tông Văn có thể ngửi trong không khí thoang thoảng mùi thảo dược.
Chỉ là hiện tại mùi thảo dược này lại có chút hơi đắng lên.
Tông Văn lau tay, cũng không nói cái gì nữa, xoay người rời đi, qua bên khi nghỉ ngơi.
Nhậm Thâm ở trong phòng, yên lặng bọc áo bông, ôm túi chườm nóng ấm tay.
Nhậm Thâm đợi một lúc, cảm giác thân thể ổn rồi, liền đi tìm Giang đạo chuẩn bị tiếp tục quay tiếp.
Cũng may lần nay quay rất thuận lợi., Nhậm Thâm cũng không hắt hơi, cũng không có tình huống gì xảy ra, trạng thái thuận lợi đến khi hết cảnh.
Nhậm Thâm cởi đồ diễn ra, tưởng hồi nãy hắt hơi là ngoài ý muốn thôi, ai dè vừa nghĩ xong thì lại tiếp tục hắt hơi.
“Sao lại bị cảm hả? Nói cậu là ăn ít đồ ăn vặt thôi mà không nghe.” Người đại diện thở dài một tiếng.
“Anh Ngụy, đồ ăn vặt với em bị cảm đâu có liên quan.” Nhậm Thâm nhỏ giọng oán giận.
“Sao không liên quan! Cậu ăn nhiều đồ ăn vặt, lại không chịu rèn luyện nê thân thể yếu ớt, dễ sinh bệnh!” Người đại diện răn dạy.
Nhậm Thâm yên lặng theo ở phía sau, oán người đại diện.
Người đại diện đi ra bãi xe lấy xe ra, Nhậm Thâm lại tìm cái ghế ngồi xuống, chờ người đại diện.
Đoàn phim đã kết thúc công việc, phim trường cũng chỉ thừa một ít nhân viên công tác ở sửa sang lại đồ vật, Nhậm Thâm một bên chơi di động, đột nhiên nghe được âm thanh đóng cửa cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn qua, thấy Tông Văn từ phòng nghỉ ra.
Tông Văn mang mũ khẩu trang, vừa mới chuẩn bị đi ra bãi đậu xe, kết quả liền thấy được Nhậm Thâm còn ở nơi này.
Tông Văn đi qua, hỏi: “Sao chưa về?”
“Người đại diện đi lấy xe, tôi chờ anh ta.” Nhậm Thâm trả lời.
Tông Văn tùy ý lên tiếng, đi qua Nhậm Thâm, chuẩn bị rời đi.
Nhậm Thâm nhìn bóng dáng Tông Văn, đột nhiên nhớ tới Tiểu An muốn được chữ ký Tông Văn, vì thế vội vàng đứng dậy hô: “Thầy Tông!”
Nhậm Thâm chạy chậm qua, dò hỏi: “Thầy Tông, cho tôi xin chữ ký được không ạ?”
Tông Văn dừng lại nhìn Nhậm Thâm, Nhậm Thâm nghĩ mình sẽ bị từ chối, Tông Văn đột nhiên mở miệng nói: “Giấy đâu?”
Nhậm Thâm ánh mắt sáng lên, nhanh chóng lục balo mình tìm giấy.
Cũng may trong balo cậu có cuốn notebook, do cuốn notebook còn trang đầu trống, vì thế đem notebook mở ra, lại đem bút đưa qua, “Thầy Tông ký ở đây được chứ?”
Tông Văn lấy notebook cùng bút, ký kên đó, lại đem notebook trả lại, “Có thể.”
Nhậm Thâm nhận lấy, nở nụ cười: “Cảm ơn thầy Tông.”
Tông Văn nhìn thoáng qua Nhậm Thâm, đột nhiên chú ý tới Nhậm Thâm khi cười rộ lên, trên mặt có hai cái lúm đồng tiền.
Tông Văn lại thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
Nhậm Thâm ôm notebook tiếp tục chờ, hồi sau trợ lý chạy đến.
Nhậm Thâm đem notebook đưa qua, mở ra trang ký tên, nói: “Tiểu An, tôi giúp col6 xin chữ ký nè.”
Tiểu An vừa thấy, lúc này mới phát hiện mặt trên là chữ ký Tông Văn, lập tức kích động, “Chữ ký Tông Văn!”
“Tôi xé ra đưa cô.” Nhậm Thâm nói, liền chuẩn bị lấy notebook xé trang ký tên.
Tiểu An nghe xong, vội vàng bảo vệ notebook, “Đừng đừng đừng! Xé xong liền làm hư mỹ quan!”
Tiểu An sờ sờ chữ ký trên giấy, có chút luyến tiếc nói: “Để lại chữ ký này đi.”
-------------*---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro