chương 1
Từ khi trở thành người yêu của phương khải Lâm Ngôn được anh mua cho rất nhiều quần áo đẹp được ngồi trên những chiếc siêu xe .
Cũng giống như tất cả mọi con người bình thường khác lần đầu tiên được nhìn thấy những chiếc siêu xe khiến cho Lâm Ngôn không khỏi trầm trồ cảm thán.
Khi nhận được chiếc điện thoại đời mới từ tay của phương khải cậu vui sướng vô cùng.
Nhưng không hiểu bắt đầu từ khi nào sự vui vẻ mỗi khi nhận được quà của cậu lại dần trở lên méo mó trong mắt phương khải.
Anh dần cho rằng cậu đang ra sức phục vụ nhu cầu tình dục của mình cho dù nó biến thái đến cỡ nào thì cậu luôn chấp nhận trong bộ dạng dâm đãng nhất có thể.
Cậu là đang muốn trèo cao ư... Phương khải cảm thấy thật nực cười.
Họ đã bên nhau nhiều năm phương khải bây giờ đã là một đại tổng tài lạnh lùng bá đạo vô cùng lợi hại trên thương trường.
Món quà Lâm Ngôn nhận được từ Phương khải ngày càng trở nên ít đi.
Số lần cậu gặp được phương khải cũng ít hơn ngày trước.
Bên cạnh phương khải luôn không thiếu biết bao nhiêu nhan sắc mỹ miều vây quanh sẵn sàng ở trên giường chiều chuộng anh .
Bọn họ cũng thật giống với Lâm Ngôn. nghĩ đến đây Phương khải liền nở nụ cười chua xót.
Một buổi tối Lâm Ngôn bỗng đến nhà tìm phương khải. Anh ngạc nhiên
" anh đâu có gọi em đến "
Lâm Ngôn cúi mặt cậu lấy hết can đảm hỏi mượn phương khải một số tiền khá lớn.
Phương khải sau khi nghe qua số tiền mà Lâm Ngôn muốn hỏi mượn liền cười khẩy. Anh ngồi xuống ghế đưa tay nới lỏng cà vạt chậm rãi hỏi
" em nghĩ mình sẽ đủ khả năng để trả nợ chứ ..?"
Giọng nói của Lâm Ngôn trở lên lắp bắp.
" hay...hay là...anh...anh bao nuôi em nha... " cậu xoắn xuýt hai bàn tay vào nhau cố rặn ra từng chữ một thật rõ ràng.
" em...em sẽ dùng cả đời này để trả nợ cho anh có được không..?"
Phương khải nhếch mép cười .
" cuối cùng thì em cũng chịu ngửa bài rồi nhỉ. Lâm ngôn tôi nói cho em biết tình yêu là sự tự nguyện từ hai phía không thể quy đổi thành tiền. Em đừng mong dùng tình yêu của tôi để đổi lấy cuộc sống xa hoa. "
Lâm Ngôn tròn mắt nhìn anh ,Chợt hiểu ra điều gì đó .
Cậu nắm chặt hai tay hạ xuống lòng tự trọng của một con người.
" phương tổng tôi cần tiền tôi muốn được anh bao nuôi có được không..?
Chẳng lẽ tôi..."
Phương khải nổi cáu dùng sức tát cậu.
" cút...mau cút ra khỏi nhà tôi đồ đê tiện , hèn hạ"
Bị đuổi ra khỏi phương gia Lâm Ngôn ngỡ ngàng trong chốc lát rồi gục đầu ngồi khóc bên đường.
Em gái cậu bị bệnh máu trắng. Người nghèo như cậu kiếm đâu ra tiền để chữa bệnh cho em mình đây chứ.
Chẳng lẽ cậu không xứng được anh bao nuôi hay sao.?
Anh nhiều tiền như vậy bao nuôi cậu không được sao..?
Anh...là thật sự yêu cậu sao...?
Vội vàng gạt đi những giọt nước mắt.
Lâm Ngôn mạnh mẽ đứng dậy cậu chuẩn bị thật chỉnh tề đi đến một gay bar nổi tiếng.
Sau khi nghe cậu trình bày quản lý gay bar chấp nhận thu phí để cho cậu hoạt động một thời gian.
Dưới ánh đèn mờ ảo ngũ quan cậu nổi bật đến mê người.
Ngồi nhấm nháp ly nước cam bên quầy rượu . Lâm Ngôn đang ngồi câu khách.
Cậu chính thức trở thành trai bao ra sức chiều chuộng khách hàng của mình mong sẽ nhận được phần tiền hậu hĩnh nhất có thể.
Em gái cậu Lâm Hạ cũng nhờ đó bắt đầu có tiền điều trị bệnh.
Lâm Ngôn ngày càng cảm thấy ghê tởm bản thân mình lại có thể dâm loạn trước nhiều người như vậy.
Khách của cậu có nhiều người rất nhẹ nhàng lịch sự nhưng cũng không thiếu người chơi rất bạo lực dùng đến cả những dụng cụ trợ hứng hành hạ cậu. thậm chí là chơi tập thể .
Lâm Ngôn khẽ thở dài mỗi khi nhớ đến phương khải . thân thể nhơ nhớp này vốn đã không còn xứng với anh ấy nữa.
Nhớ lại những năm tháng ngọt ngào bên phương khải Lâm Ngôn khẽ lắc đầu tự nhủ... Hãy cố quên đi.
Lâm Ngôn mỗi đêm đều cố gắng tìm khách. Cố gắng kiếm đủ tiền ghép tủy cho em gái cho dù toàn thân đau nhức trên người chi chít vết bầm xanh tím cho dù trong người khó chịu cậu cũng cố gắng lết xác đến gay bar tìm khách.
Có tiếng chuông điện thoại reo Là của phương khải gọi đến. Tim Lâm Ngôn bỗng nhói đau.
Sau hơn một tháng kể từ ngày cậu bị xua đuổi ra khỏi nhà của anh bỗng nhiên hôm nay anh lại gọi cho cậu.
Lâm Ngôn liền đưa tay nhấn nút chặn cuộc gọi.
Đầu dây bên kia phương khải vô cùng tức tối.
" con mẹ nó dám chặn số của tôi"
Cơn điên nổi lên phương khải liền lái xe lao vù vù đến nhà trọ của Lâm Ngôn.
Bên trong tối om hình như không có người. Gọi cửa mãi vẫn không có ai phương khải tức điên giơ chân đá mạnh vào cánh cửa rồi bỏ đi.
Mãi Đến tận quá trưa Lâm Ngôn mới trở về. Cậu đang rất mệt mỏi . tình trạng của em gái ngày càng xấu đi.
Nhìn qua cánh cửa có phần bị méo mó khiến cho Lâm Ngôn cảm thấy lo sợ.
Liệu không phải là người xấu chứ.
Lâm Ngôn nhanh chóng mở khóa bước vào nhìn một loạt bên trong mọi vật đều không có gì thay đổi khiến cậu thở phào. Nhanh chóng lấy ra những thứ quan trọng tìm chỗ giấu chúng đi.
Lâm Ngôn tắm rửa xong vùi mình ngủ một giấc đến chiều . cậu nấu chút cháo chuẩn bị mang vào bệnh viện thì nghe tiếng gõ cửa là phương khải đến.
Mặt Lâm Ngôn bỗng nhiên tái đi.
Cậu run lẩy bẩy không biết nên phải đối mặt với phương khải như thế nào nữa.
Phương khải gầm gừ đưa tay bóp cổ cậu từng bước một tiến vào trong nhà .
" Dám chặn điện thoại của tôi. Em cũng lớn gan quá nhỉ"
Lâm Ngôn giãy giụa cố gỡ bàn tay rắn chắc của phương khải ra khỏi cổ mình.
Phương khải điên máu bóp chặt hơn khiến cho Lâm Ngôn đến thở cũng khó khăn.
" Đêm qua đã đi đâu , mau nói" phương khải hét lên.
Lâm Ngôn mặt đỏ bừng thở phì phò cố gắng trả lời " anh...anh bỏ tay ra trước đi"
Phương khải buông tay cậu liền ngồi bịch xuống đất vừa ho khù khụ vừa ra sức thở.
" mau nói cho tôi biết đêm qua đã đi đâu"
Lâm Ngôn ngẩng mặt lên nhìn rồi nhanh chóng lại cúi gằm mặt xuống.
Hai hốc mắt liền long lanh có nước.
" tôi....đi bán thân."
Giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống sau câu trả lời ngập ngừng của cậu.
Phương khải đứng ngơ ngác.
" tôi...rất cần tiền. Thật xin lỗi, vì anh không muốn mua tôi nên...tôi đành phải ..."
Nói đến đây Lâm Ngôn liền cúi đầu khóc hu hu.
Phương khải không rõ trong lòng mình đang khó chịu như thế nào anh liền xông đến xé tan quần áo cậu ra để kiểm tra.
Trên ngươi Lâm Ngôn đầy những vết thâm tím anh vội vàng đè cậu xuống giường vạch hai cánh mông cậu ra.
Hậu huyệt sưng đỏ có dấu vết đã bị xâm phạm .
Phương khải liền đứng dậy rút ra chiếc dây thắt lưng của mình .
Máu dồn hết lên não khiến mặt anh đỏ phừng phừng.
Cậu bây giờ ... đã không còn trong trắng dành cho một mình anh nữa.
Chiếc dây thắt lưng vụt lia lịa lên người cậu khiến da thịt cậu nhanh chóng hiện lên từng lằn đỏ ngang dọc. Nhiều chỗ còn rướm máu.
Lâm Ngôn nằm co ro chịu cơn mưa roi từ chiếc dây thắt lưng vụt xuống người mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro