Chương 9.
Kyoto Nhật Bản – một chiếc xe từ bên ngoài tiến vào sân trước của một tòa nhà cổ kính. . . . . .
Miêu Khả Vân cầm một ít hộp rau ngâm, tinh thần thấp thỏm ngồi trong xe, sắc trời đã tối, cô nhìn khí thế nơi ở rộng lớn trước mắt này giống như hoàng cung, không biết Cổ Húc Uy đang ở đâu?
Tài xế không dừng xe ở cổng chính, mà là lái về phía nhà trúc rộng lớn bên trái, cô nhìn thấy Cổ Húc Uy rồi, anh mặc một chính áo khoác, thân hình cố chấp đứng yên ở trước cồng vòm đợi cô.
Xe dừng lại, anh tiến lên mở cửa xe giùm cô, "Xuống xe đi!"
Cô nhìn vẻ mặt của anh, anh chau mày lại, hình như có chút tức giận.
Cô xuống xe, có mấy nữ hầu đi ra từ bên trong cổng vòm, lấy lọ rau ngâm trong tay cô, xách hành lý của cô vào nhau, sau đó tài xế cũng lái xe đi.
Trước cổng vòm chỉ còn lại hai người bọn họ, không gian yên tĩnh, những cây trúc phát ra tiếng lá xào xạc đung đưa theo gió.
"Không phải đã nói mang áo khoác sao? Tại sao mặc ít như vậy?" Cổ Húc Uy thấy cô ăn mặc mỏng manh, cởi chiếc khăn quàng cổ trên người mình xuồng, khoác lên cổ của cô..
"Em cũng không có lạnh." Thật ra thì cô cũng hơi lạnh, anh đeo khăn quàng cổ lên cổ cô, người cô cũng cảm thấy ấm lên, thế nhưng miệng lại nói ngược.
"Thật sao? Còn lừa anh?" Anh sờ tay của cô, lạnh cóng, anh nắm chặt.
"Không có mà!" Cô luống cuống, rút tay về.
Anh nhìn cô chằm chằm, anh không thể cần tay cô sao?
Cô giương cặp mặt vô tội lên nhìn anh, không phải cô cố ý từ chói anh, chỉ là cô có chút hoàng hốt.
Anh không nói câu nào, dứt khoát cầm lấy tay cô, ôm lại, cúi đầu hôn Khả Vân kịch liệt. . . . . .
Cô ngại ngùng đẩy anh ra, anh càng ôm cô chặt hơn, đầu lưỡi cạy đôi môi mím chặt của cô, cuốn lấy hương vị ngọt ngào mềm mại trong miệng, dùng cách trực tiếp mà kịch liệt nhất, dò xét nơi sâu nhất trong lòng cô, hôn đến hai chân cô run rẩy, anh muốn cô hết sức tập trung tinh thần, thấy được anh yêu cô thế nào.
Cô không thể không chủ ý, anh hôn chân thành lại tha thiết đốt đi những thứ cô cho là giả dối kia, nắm chặt lấy trái tim cô, trái tim sợ hãi của cô không còn hoài nghi điều gì, chỉ có duy nhất là động lòng với anh.
Cô vĩnh viễn không quên được anh là người đã thay đổi cả đời cô, anh rất tốt với cô, anh yêu đến hồn xiêu phách lạc như vậy, cũng không phải cô muốn chia tay, cô vẫn luôn yêu anh, trong lòng cô không ai có thể thay thế anh.
Vết thương trong lòng cô là vết thương của sự tự ái, anh không nên không có thương lượng với cô mà đã đập tiền mặt mua hợp đồng của cô. . . . . . Trừ lần đó ra, cô không nghĩ ra anh có khuyết điểm hay không chần thành lần nào.
Cô vẫn rất yêu anh!
"Buông em ra. . . . . ." Nước mắt của cô rơi xuống.
"Em đừng cho là em trốn được, nơi này là địa bàn của anh. . . . . ." Âm thanh hắn trầm nhẹ uy hiếp cô, nhẹ gạt đi nước mắt trên mặt cô.
Nước mắt cô tràn mi nhìn anh, lời của anh nghe rất độc ác, nhưng khuôn mặt tươi cười của anh cũng rất dịu dàng, cô cũng không phân biệt được anh đang nói chơi, hay là đang giễu cợt cô nghe lời từ xa đến tìm cô.
"Nếu như anh chỉ vì muốn chinh phục em, vậy thì đồ đáng hận." Cô khóc khẽ.
"Anh không có nói như vậy, từ đầu đến cuối chỉ có em cố tình gây sự, chịu nói xin lỗi anh mới tha thứ cho em." Anh nói, trên môi có thoáng ý cười.
Cô ngẩn ra, thì ra là muốn cô tới nói xin lỗi! Nhưng mà là. . . . . . anh nên nói lời xin lỗi trước mới đúng.
Cả mặt lẫn mắt của cô đều đó, tránh thoát tay của anh, muốn rời xa khỏi toàn bộ sự cười nhạo của anh, cô chạy đi theo đến nơi mấy nữ hầu vừa mới rời đi, muốn đuổi theo trở về hành lý của mình, cô không muốn ở lại chỗ này.
Nào biết cô mới chạy ra khỏi rừng túc, trên hành lang lại có phụ nữ, thiếu chút nữa cô đã không cẩn thận đụng nhằm cô ta.
"Rất xin lỗi." Miêu Khả Vân lau đi lệ trên mặt, không biết cô ta là người nào, có nghe được lời nói của cô và Cổ Húc Uy hay không? Cô vội vã nói xin lỗi, chạy về phía cuối đường đi, hành lang giống như mê cung chia làm hai bên trái phải, cô không rõ đường nào dẫn tới nào nào, rốt cuộc hành lý của cô đưa đi nơi nào rồi hả? Tay chân cô luống cuống rồi. . . . . .
Cổ Húc Uy đuổi theo, cũng gặp phải người phụ nữ lúc nãy trên trên hành lang, mặt cô tủi thân nhìn anh.
"Cô là ai?" Anh hỏi.
"Tôi là ai vốn không quan trọng, quan trọng là tôi muốn nói cho anh biết, tôi đi đây." Đôi mắt Doãn Tuyết Lâm ngân ngấn nước mắt nhìn anh chằm chằm, quay đầu bỏ chạy, cô là phụ tá kiêm người tình của Thiên vương ca sĩ Cố Kiệt, trăm ngàn lần cô cũng không nghĩ đến người đàn ông mà mình yêu lại lén lui lui tới với mình tinh điện ảnh Miểu Khả Vân, đau lòng đến chết.
Cổ Húc Uy không nghĩ cũng biết chắc chắn người phụ nữ này là nhận lầm người, cô ta coi anh như là em trai Cố Kiệt sinh đôi của anh! Đây là chuyện thường xảy ra.
Em trai sinh đôi Cố Kiệt của anh là kỳ tài âm nhạc khắp Châu Á. Người phụ nữ này có thể là bạn gái của em trai.
Chỉ là anh cũng không có cách giải thích hiểu lầm ngay lập tức, anh phải tìm Khả Vân về, anh ắn nhìn chằm chú vào cô đang đứng ở gần phòng của anh, lập tức chạy về phía cô.
Miêu Khả Vân nhìn Cổ Húc Uy đuổi tới, không còn cách nào khác đành phải chạy về phía hành lang bên phải, thấy có gian phòng đèn sáng, Liền mở cửa ra, hành lý của cô bị đặt ở trên sàn nhà trong phòng, cô mừng rỡ, thở hổn hển đẩy cửa vào, đi vào kéo hành lý muốn đi. . . . . . Chợt cánh cửa "ầm" một tiếng rồi đóng lại, Cổ Húc Uy đi về phía đầu giường, nhấn công tắc, tất cả các cửa đều toàn bộ đóng lại, màn che chạy bằng điện tự động hạ xuống.
"Muốn đi nơi nào?" Cổ Húc Uy cởi áo khoác xuồng rồi đặt lên trên ghế, ung dung hỏi cô.
"Em phải đi." Miêu Khả Vân kinh ngạc nhìn màn che hạ xuống, ngoái đầu nhìn lại, cũng nhìn rõ đây là căn phòng rất lớn, có giường trắng cực lớn, hành lý của anh cũng ở đây, đây chẳng lẽ là phòng của anh?
"Không cho phép, em thật biết làm bậy." Hắn đi về phía nàng.
"Em làm bậy? Anh mới. . . . . . không nói rõ ràng." Giọng nói của cô run rẩy nói.
"Em cố tình gây sự phải không? Được thôi, muốn ầm ĩ thì ầm ĩ cho lớn." Cổ Húc Uy cầm hành lý một cách vững vàng rồi ném sang một bên, ôm cô, quăng cô lên giường.
Miêu Khả Vân sợ hết hồn, chưa có khi nào anh lại có hành động thô lỗ như vậy, xem ra anh đã có ý muốn ngả bài.
Cô nhìn anh tiến gần, còn không kịp phản ứng, anh đã đè thân thể của mình lên cô, giữ chặt hai tay của cô, cặp mắt đen nhìn cô chằm chằm tra hỏi.
"Em chạy về nhà em, điện thoại cũng không gọi cho anh là có ý gì?"
"Em không có . . . . . Sao anh không gọi đi?"
"Chẳng lẽ em không có nghĩ đến anh có thể rất khó chịu sao?"
"Ngày đó ở khách sạn là do anh nói đi thì đi, làm sao em biết anh suy nghĩ cái gì?"
Cô nheo lại mắt liếc cô, đây là cô muốn tính sổ lại từ đầu? Vậy thì giải quyết một lần, thật là một người phụ nữ khó dây dưa, nhưng mà anh lại yêu cô.
"Lam sao em lại không biết anh nghĩ gì? Không phải em đã cho là tanh làm cái gì cũng có mục đích cả sao, anh hư tình giả ý với anh, anh dùng biệt thư xe hợp đồng để chinh phục em... không phải em vẫn cho là vậy sao?" Anh quát nhẹ lên với cô.
Cô lo sợ nhìn đau khổ trong mắt anh, nhưng cô lại không thể nào nói với anh lần nữa rằng mình đã nghĩ như vậy.
Cô không muốn anh khổ sở, đột nhiên cô biết được không chỉ có anh làm tổn thương cô, mà cô cũng làm tổn thương anh, trong lòng anh cũng rất đau khổ.
"Nói đi, tại sao không nói?" Anh giữ chặt tay của cô ra lệnh.
Cô mở to mắt, nước mắt rơi xuống từng giọt, cô không nói nên lời.
"Em nghe cho rõ, nếu như không phải anh thật lòng yêu em, ngay cả nhìn em một lần cũng không thèm, chứ đừng nói sẽ suy nghĩ vì em, em cần xe đưa xe, cần nhà thì đưa nhà, anh không phải kẻ ngốc."
"Vậy. . . . . . Tại sao trước đó anh không nói cho em biết. . . . . . Anh sẽ mua hợp đồng của em?" Cô lặng lẽ phải nhìn anh.
"Anh nhìn tình hình lúc ấy rồi lập tức quyết định luôn, làm sao có thể nói cho em biết?" Anh bất đắc dĩ nói.
"Anh như vậy. . . . . . Làm tổn thương người khác."
Anh hiểu được rồi, tất cả cảm xúc của cô đều là bởi cô vẫn cho là anh coi cô như món hàng mua bán.
"Anh đã nói với anh, anh mua hợp đồng là vì muốn cho em có nhiều tự do hơn, nếu như em không tin anh, hay là cảm thấy tự ái quan trọng hơn, vậy anh cũng không có thể làm gì nữa, em có thể rời khỏi nơi này, đời này không gặp mặt nữa." Đột nhiên anh buông cô ra, rời đi cô, mở bao công văn của mình ra, lấy ra hợp đồng người đại diện của cô, bật bật lửa lên đốt, rồi ném vào trong thùng rác bằng sắt.
Anh mở cửa phòng ra, đứng nghiêm đưa lưng về phía cô, không nhìn cô một lần nào, không biết cô có đi hay không, trong lòng cực kỳ đau khổ.
Hơn nửa ngày, anh không nghe thấy tiếng cô rời đi, vừa quay đầu lại, cô lại quỳ gối bên cạnh thùng rác, khóc đến khuôn mặt toàn là nước mắt.
"Rất xin lỗi. . . . . ." Miêu Khả Vân khổ sở nói, abg lại đốt hợp đồng đi.
Nếu như cô còn không chịu tin tưởng anh, cô sẽ làm mất anh, cô cũng không muốn mất đi anh, cô không cách nào tưởng tượng nổi cuộc đời cô không có anh thì còn có ý nghĩa gì.
Khi cô mở rộng trái tim tìm hiểu tâm ý của anh, cảm thụ nỗ lực của anh, cô phát hiện vết thương trong lòng cô là giả, cô không nên để lòng tự ái che mờ mắt, anh yêu thương chân thành như vậy, phần rung động này mới là chân thực.
Trên thế giới không có ai có thể làm nhiều vì cô như vậy, tốt như vậy, cô chưa từng được yêu thương nhiều như vậy, có sinh mệnh của anh mới là đầy đủ."
"Rất rất xin lỗi. . . . . ." Cô che mặt khóc thút thít, ngay cả lòng anh cũng không hiểu, sao cô có thể xứng với anh.
Cổ Húc Uy đi về phía cô, đứng ở bên người cô hỏi: "Nghĩ thông suốt?"
Miêu Khả Vân gật đầu, anh kéo cô lại, ôm cô, may mà cô không đi.
Cô vùi mặt ở trong lòng anh. "Nhưng. . . . . . Không phải anh trả lại chìa khóa nhà cho em sao?"
"Khi đó anh đã cho chúng ta đã kết thúc." Anh giải thích.
"Vậy. . . . . . Cuối cùng là chúng ta đã. . . . . . kết thúc chưa?" Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên hỏi.
"Không, anh nhất định sẽ không rời xa em." Anh hạ khuôn mặt tuấn tú xuống, hôn nồng nàn trên mặt của cô, mút đi nước nước của cô, dịu dàng nói: "Cõi đời này chỉ có em mới có thể để cho anh làm nhều chuyện chưa bao giờ làm như vậy."
"Tại sao?" Cô nỉ non hỏi, bàn tay nhỏ bé ôm lấy em anh.
"Đương nhiên là bởi vì yêu em, cho nên đau lòng vì em, yêu thương em như vợ vậy. . . . . ." Trán của anh áp thật mạnh lên trán của cô, muốn cô tỉnh lại.
"Vợ?" Hai chữ này làm cô rung động.
"Nếu như mà anh mà kết hôn, em chính là người duy nhất được chọn." Đây là lời thật lòng của anh.
Trong lòng cô xúc động, nước mắt không làm chủ được mà tự rơi xuống, chưa bao giờ cô nghĩ đến anh đã nhận cô làm vợ tương lai.
Anh cho cô may mắn đời người, còn phải cho cô hạnh phúc, người đàn ông tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng không tìm được, làm sao cô có thể gây gổ với anh, sao có thể không quý trọng anh, yêu thương thật lòng?
Hai tay cô ôm ôm ôm lấy anh, dựa vào anh. "Em nằm mơ cũng không nghĩ được anh sẽ tốt với em như vậy. . . . . ."
"Chẳng lẽ em không coi anh như chồng sao?" Anh vuốt lưng cô.
"Bắt đầu từ giờ có được không?"
"Dĩ nhiên được." Anh trầm giọng cười, môi đặt lên cô, mút nhẹ đôi môi tuyệt vời của cô, tay cũng không còn nhàn rỗi, thăm dò thân thể mềm mại của cô. . . . . . Cô liền cởi nút áo của ạn, môi cọ xát với môi cả anh, nhỏ giọng hỏi: "Đây là. . . . . . phòng của ai?"
"Anh đấy."
"Sẽ không. . . . . . có người vào chứ?"
"Cửa đã khóa."
"Yêu em, chồng." Cô kéo đầu anh xuống muốn anh hôn sâu. . . . . Anh nhiệt tình hôn cô, lưỡi quấn quýt dây dưa, dục vọng nhanh chóng khuếch tan toàn thân, anh kéo chiếc khăn quàng trên cổ cô xuống, cởi nút áo phức tạp trên người cô ra, mà bàn tay nhỏ bé của cô cũng nhanh chóng cởi hết quần áo của anh. . . . . . Môi của bọn họ quấn quít, từ đầu đến cuối không có rời ra.
"Lạnh không?" Anh ôm chặt thân thể lõa lồ của cô.
"Có một chút. . . . . ."
"." Anh mang cô đến bên giường, muốn cô chui vào phía dưới chăn, tỉ mỉ mở công tắc thảm điện, sau đó cũng chui vào trong chăn, ôm cô vào người.
Tay chân của hai người ôm chặt lấy đối phương, môi cũng quấn quít không rời, nhiệt độ trong căn ấm áp dễ chịu.
"Em muốn hôn anh ở trong chăn. . . . . ." Cô mềm mại nói, ngón trỏ lướt qua môi của anh.
Anh cười buồn bực, hầu kết rung động lên xuống, mà cô thật sự chui ngược từ dưới lên, hôn thân thể của anh, nơi mẫn cảm ở cơ ngực anh, chiếc lưỡi mềm mãi đảo quanh điểm đỏ nổi lên, trêu chọc anh. . . . . . Anh phát ra tiếng rên nhẹ, cô cảm thấy cơ bụng của anh thật rắn chắc, lặng lẽ cúi xuống nhìn, anh ngang nhiên trùm chăn lên cô, tay cô bướng bỉnh trượt xuống, cầm lên của anh, thân thể chui xuống, lấy cái miệng nhỏ nhắn quỳ trước của anh. . . . . . Anh nhìn chăn phập phòng, hưởng thụ cô cẩn thận vỗ về chơi đùa, để mặc cho đầu lưỡi trơn mền của cô an ủi và khơi lên từng trận kích thích.
Tay của anh cũng vuốt vẻ lưng cô qua lớp vải quần ai, lướt qua mông của cô, trượt xuống thăm dò khe nhỏ giữa hai chân, nhấn vào nơi trơn bóng mượt mà, lại khiêu khích một chút. . . . . . Hai thân thể nóng như hai quả cẩn lửa, không cần trùm chăn lên nữa, anh đẩy chăn qua một bên, lôi cô vào trong lòng, chiếm đoạt cô mãnh liệt, dẫn dắt cô giạng trước trước hai chân của anh, từng khúc nóng cháy liên túc ra vào bên trong cô.
Luật động vừa bắt đầu mà đã rất kịch liệt, anh dùng sức di chuyển đâm trực tiếp vào nơi sâu nhất của cô, cô đong đưa thân thể mảnh mai, nghênh đón anh vào nhiều hơn nữa. Hai người quên mình chìm đắm vào trong lửa tình cuồng dã, chỉ muốn hòa làm một thể với đối phương, lòng yêu đến vĩnh viễn, vĩnh viễn. . . . . .
Tia sáng rạng đông vào sáng sớm đánh thức bọn họ.
"Ưmh. . . . . . Đã buổi sáng rồi, không ngờ chúng ta lại ngủ lâu như vậy?" Miêu Khả Vân tránh khỏi ánh sáng, tiến sát vào trong ngực ấm áp của người bên cạnh.
"Có ngủ đủ không?" Cổ Húc Uy ôm thân thể thơm mềm của cô, thoải mái duỗi chân dài ra quấn lấy Khả Vân.
"Có, mấy ngày này cũng không ngủ nhiều như thế." Cô lười biếng nói.
"Có đói bụng không? Tắm xông rồi thay quần áo, gặp người nhà của anh, ăn chung bữa ăn sáng."
"Người nhà của anh gồm những ai?" Cô tò mò hỏi.
"Ông bà nội, ba mẹ, còn có em trai sinh đôi Cố Kiệt."
"Sinh đôi? Em cũng không biết anh có em trai sinh đôi đất!"
"Chú ấy là ca sĩ rất nổi tiếp, không phải em không biết chứ?"
"Trước đó em chỉ bán hàng ở vỉa hè, cũng không có biết. . . . . ." Miêu Khả Vân thật thà nói, trước khi cô được đóng phim thì ngay cả lấp đầy bụng cũng là cả một vấn đề, có thời gian đâu mà quan tâm giới showbiz chứ?
Cổ Húc Uy lơ đễnh cười, xoa vai của cô, không để cho cô nghĩ tiếp, đổi đề tài khác: "Khi còn bé Cố Kiệt ở Đài Loan cùng ba mẹ, anh theo ông bà nội về ở Nhật Bạn, anh em khó lắm mới được gặp mặt, nhưng mà lần này chú ấy cũng trở lại rồi, còn mang theo bạn gái trở về."
"Nhà anh nhiều người thật đó! Gia đình anh. . . . . . biết em không?" Miêu Khả Vân hỏi anh.
"Biết, anh đã nói với gia đình rằng con dâu qua đây." Cổ Húc Uy đã nói cùng người lớn trong nhà việc sai máy bay tư nhân đón cô sang Nhật Bản.
"Ngày hôm qua em đến nhà anh cũng không có chào hỏi mọi người, gia đình anh có trách em không hiểu cấp bậc lễ nghĩa không! Đầu tiêu nên đưa rau ngâm cho ông bà trước mà. . . . . ." Cô nghĩ tới.
"Sẽ không đâu, đừng để ý nhiều như vậy, anh đã nói với gia đình chúng ta có chuyện riêng cần nói, không nên quấy rầy." Anh muốn cô không lo lắng.
"Ừm." Anh đã chuẩn bị tốt hết rồi, cô cũng không cần lo lắng.
"Đi thôi, đi tắm với anh, chuẩn bị gặp mặt người nhà của anh." Anh nói.
"Ừm!" Cô vui vẻ cười với anh.
Hai người cùng nhau tắm rửa, thay quần áo xong, chuẩn bị gặp người lớn trong nhà họ Cố.
Bảy giờ sáng, Cổ Húc Uy xách lao mấy lọ rau ngâm Đài Loan trên tay, tiến vào phòng ăn với Miêu Khả Vân.
Anh cho rằng đây là thời gian tốt để gặp mặt, nhưng hai người đến phòng ăn, chỉ thấy đầu bếp nấu xong bữa sáng phong phú, một bàn đầy đủ lấy bánh bao và rau củ làm chủ đạo, khoai lang, còn có nước trái cây, bọn người hầu cũng đứng ở bên cạnh chờ chủ nhà, nhưng mà không thấy người trong nhà ở đâu."Ông bà với ba mẹ tôi đâu?" Cổ Húc Uy hỏi một người làm.
"Thiếu gia Húc Uy, ông chủ nói ngài ấy không ăn bữa sáng, đang nổi giận đùng đùng trong đại sảnh! Hình như là bởi vì tối hôm qua ông chủ muốn giới thiệu tiểu thư Honda cho thiếu do Cố Kiệt gặp gỡ, cả nhà tiểu thư Honda đều tới, thế nhưng không biết thiếu gia Cố Kiệt lại chạy đi đâu không thấy, mãi cho đến sáng sớm hôn nay vẫn chưa thấy trở về, thế nên ông chủ mới tức giận như vậy." Người làm trả lời.
Cổ Húc Uy đã hiểu được tình hình đại khái, anh và Miêu Khả vân đi ra khỏi phòng ăn.
"Ba anh đang giận em trai anh." Miêu Khả Vân cũng nghe được vấn đề xảy ra.
"Anh thấy, trước tiên chúng ta nên rời đi nơi này cái đã." Cổ Húc Uy cảm thấy tình hình lúc này để Miêu Khả Vân gặp người nhà thì không tốt lắm.
"Tại sao?" Miêu Khả Vân cảm thấy ngoài ý muốn với quyết định của anh."Ba anh ta là độc tài nổi danh, bình thường thì ông ấy đều làm việc theo ý của mình, ngay cả ông bà nội cũng không làm gì được, nếu tinh thần của ông ấy không tốt, vậy nên bây giờ đừng gặp mặt ông ấy." Anh không muốn làm vật hy sinh.
"Nhưng mà, em trai của anh đã trốn, nếu anh cũng trốn theo, ba anh sẽ càng tức giận hơn, đừng nên làm ông ấy tức giận, chúng ta cùng đi chào hỏi, như vậy có vẻ tốt hơn." Cô phán đoán dựa vào lẽ thường của con người.
"Em không sợ?" Cổ Húc Uy kinh ngạc hỏi.
"Có gì mà phải sợ, không phải người nhà của anh sau này cũng là người nhà của em sao?" Cô nói lời chân thành từ tấm lòng.
Cổ Húc Uy cười, cô nói không sai, cũng làm anh tỉnh ngộ, nếu ba đang tức giận, cũng đừng đổ thêm dầu vào lửa.
"Cũng được, vậy thì đi." Anh cầm lấy tay cô, hai người cùng đi vào đại sảnh.
Còn chưa thấy người đâu, đã nghe thấy tiếng gào—— "Tên nhóc mất nết Tư Kiệt này lại dám trốn đi đâu không thấy, để cho tôi mất thể diện trước nhà họ Honda, thật mất mặt mà."
"Đó là cha của anh – Cổ Thiên Duệ, ông ấy từng là một nhà sản xuất danh tiếng, quát nạt người khác đã thành thói quan." Cổ Húc Uy nhỏ giọng giới thiệu với Miêu Khả Vân.
Miêu Khả Vân mở to hai mặt đen tròn gật đầu một cái.
"Ai!" Tiếng thở dài phát ra từ đại sảnh.
"Mới than thở là ông bà nội của anh." Cổ Húc Uy nhỏ giọng giới thiệu.
Miêu Khả Vân lại gật đầu lần nữa.
"Thiên Duệ anh cũng đừng tức giận nữa, Trung Bá đã đi ra ngoài tìm con trai rồi." Có một âm thanh dịu dàng đang khuyên bảo.
"Đó mẹ của anh – Hàn Âm, bà ấy là người mẹ tốt nhất trên đời này, bà ấy cũng từng là ngôi sao điện ảnh giống em." Cổ Húc Uy nói qua.
Miêu Khả vân cười nhẹ một tiếng với anh, hai người không để ý đến không khí căng thẳng của đại sảnh, cùng nhau đi vào
"Ông bà nội, ba mẹ, cô là Khả Vân." Cổ Húc Uy giới thiệu Khả Vân cho người nhà.
"Ông bà, bác trai bác gái, con chào mọi người." Miêu Khả Vân lễ độ chào hỏi mọi người nhà họ Cố.
Chủ nhà Cổ Thiên Duệ che giấu vẻ giận dữ nhìn về phía cô gái thanh tú trước mắt, bà chủ nhà họ Cổ Hàn Âm cũng nhìn về phía Miêu Khả Vân.
Hai người già cao tuổi ông bà nội từ buồn chuyển thành vui, quan sát Khả Vân rồi lộ ra nụ cười nói: "Đúng là cháu dâu còn xinh đẹp hơn so với trong ảnh, Cố Kiệt mang Tiểu Tuyết Lâm về, Húc Uy mang Tiểu Khả Vân về, về sau nhà chúng ta càng náo nhiệt hơn rồi."
"Ông bà nôi, đây là Khả Vân rau ngâm đặc biệt mang từ Đài Loan mang sang, ông bà thích nhất là hoa dưa, lúa mì, măng, đậu phụ nhử. . . . . . Ở đây cũng không có hương vị thế này." Cổ húc Uy vội vàng giao mấy lọ trên tay cho Khả Vân, làm cô đưa cho người lớn trong nhà..
Hai tay Khả Vân biếu cho hai ông bà cụ, cả hai rất vui vẻ.
Bà nội nói: "Thật tốt quá, chúng ta luôn ăn hoa quả do đầu bếp làm, cũng ăn đến ngán, nếu có rau ngâm thế này, bữa ăn sáng cũng khoogn lo không ăn được, ha ha ha. . . . . ."
Ông nội nói: "Đây là hương vị chính gốc của quê hương, thật sự làm ông già đây hoài niệm! Ha ha. . . . . . Rất cám ơn cháu."
Cổ Thiên Duệ đang nổi giận thì đột nhiên lặng lại, đi tới liếc mắt nhìn rau ngâm nói: "Nếu là có cháo trắng thì tốt."
Hàn Âm ngạc nhiền nhìn chồng, không ngờ hương vị quê hương lại có thể làm ông ấy ngừng tức giận, thừa dịp đó cô nói: "Để con gọi đầu bếp đến làm, ba mẹ cũng rất muốn ăn cái này! Cháo nóng với rau ngâm là hợp nhất rồi."
"Để cho cháu làm được không? Để cháu làm cháo trắng cho mọi người luôn." Miêu Khả Vân xung phong đề cử mình nhận việc.
Vẻ mặt Cổ Húc Uy tươi cười đứng một bên, anh không có ý kiến.
Người lớn nhà họ Cổ trao đổi ánh mắt, ông bà nội lại không nhịn được khen Khả Vân: "Đúng là cháu dâu hiền tuệ mà, vậy nếm thử tay nghề cháu dâu một chút xem sao."
Miêu Khả Vân được cho phép, lập tức vào phòng bếp, rửa tay nấu chín cháo, đầu bếp đưa loại gạo Việt Quangtốt nhất cho cô, không đầy 20 phút đã cho ra lò một nồi cháo nóng hầm hập, từng hạt cháo đầy đặn lóng lánh.
Cô tự tay sắp xếp rau ngâm lên bàn, mời mọi người tiến vào phòng ăn hưởng thụ bữa ăn cháo rau ngâm.
"Đúng là ăn rất ngon, hương vị thơm ngọt của cháo rất ngon miệng, hương vị này làm cho người khác xúc động, cháu dâu tốt như vậy, phải gả vào nhà chúng ta nhanh mới được. . . . . ." Ông bà nội ăn cháo trộn với rau ngâm, khen Khả Vân không dứt miệng.
Ba Cổ Thiên Duệ không tiếng động ăn ba bát cháo, mẹ Hàn âm cũng cảm thấy chén cháo này rất thơm.
"Em nấu thật ngon, ai dạy em vậy, có thể nấu cháo ngon thư thế?" Cổ Húc Uy hỏi Miêu Khả vân, anh còn không biết cháo còn có thể ăn ngon như vậy.
"Mẹ em dạy em, bà ấy nấu cơm rất giỏi, em cũng học được chút ít." Miêu Khả Vân thấy cả nhà đều thích, bản thân cũng rất vui vẻ.
"Ba nghe Húc Uy nói tác phẩm mới còn chưa có mở máy, nếu ngày mai rảnh rỗi thì nấu thêm một nồi nữa!" Cổ Thiên Duệ để chén xuống, vẻ mặt thả lỏng nói với Khả Vân.
"Vâng, bác trai." Miêu Khả Vân không ngờ món cháo nhẹ này có thể khiến bác trai tức đến sủi bọt mày này bớt giận, hơn nữa còn làm cho mọi người vui vẻ, cô rất vui lòng mà nhận yêu cầu này.
Cổ Húc Uy âm thm giơ ngón tay cái lên với Miêu Khả Vân.
"Húc Uy cũng không còn nhỏ, đã đến tuổi lập gia đình, lúc nào thì mới cưới Khả Vân vào cửa hả?" Bà nội không nhịn liền mở lời hỏi trước.
"Phải được cô ấy đồng ý mới được ạ!" Cổ Húc Uy trêu đùa với Miêu Khả Vân.
"Khả Vân chịu không?" Bà nội cười híp mắt chuyển sang hỏi Miêu Khả Vân, ánh mắt mọi người trong cũng tâp trung toàn bộ lên người cô.
"Bà nội. . . . . . Cháu chờ anh ấy cầu hôn cháu ." Miêu Khả Vân xấu hổ nói.
"Còn không mau cầu hôn? Chờ hôm này còn không bằng ngay hôm nay đi?" Cổ Thiên Duệ khích lệ con trai.
"Sau khi đóng phim thành công thì gả cho anh!" Cổ Húc Uy cũng không phải vì đáp ứng yêu cầu của mọi người, anh vì chính mình mà đề nghị, cũng để cho người nhà chứng kiến tình yêu của bọn anh.
"Ừm!" Miêu Khả Vân cho anh một lời hứa hẹn.
Hai người liếc mắt đưa tình, người trong nhà vui mừng cười lên rồi vỗ tay, hai người cũng cũng nhận được rất nhiều lời chúc phúc.
Càng kiên định và quyết tâm yêu nhau hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro