Chương 8.
Đêm đã buông xuống, thư phòng cũng dần dần tối theo sắc trời, cơ hồ chỉ còn dư lại ánh sáng của màn hình máy tính.
Cổ Húc Uy hơi mệt nhìn thời gian một tý, thì đã bảy giờ tối.
Anh mở đèn lên, cầm bao thuốc lá rồi rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài ban công rút ra hút điếu thuốc, khói mù từ nhả ra theo hơi thở của anh, theo bản năng anh nhìn về phía nhà của Miêu Khả Vân, căn nhà tối tăm, không có ánh đèn.
"Đã trễ thế này còn chưa có về nhà, lại chạy đi đâu chứ?" Anh nói thầm, miễn cưỡng áp chế cảm giác lo lắng trong lòng, coi như cô tức giận thì cũng xong rồi chứ!
Anh tắt lửa, lấy điện thoại di động trong túi ra, muốn gọi điện cho cô ngay lập tức, hỏi cô đang ở đâu. . . . . . Ngón tay vội vã nhấn lên màn hình điện thoài cảm ứng, tìm số điện thoại của cô, muốn nhấn xuống nút call, trong nháy mắt đột nhiên anh dừng lại.
Anh nén kích động trong lòng xuống, trở về màn hình bàn đầu, cất điện thoại di động.
Anh nhất định sẽ không hỏi cô ở đâu, nếu cô muốn không trở lại, lo gì mà không chăn trâu ăn cỏ, tạm thời đừng để ý tới cô, đợi cô nghĩ thông suốt tất nhiên sẽ trở lại.
Anh lo lắng đi vào trong phòng, xuống tầng dưới tự làm cho mình một ly cà phê. Hắn thản nhiên mở lon cà phê ra, đổ instant coffee vào trong chén, rồi đổ nước nóng vào, anh lại đổ quá nhiều nước, cà phê cũng tràn ra, anh với chộp chiếc khăn tới lau, lại đụng nhằm cái ly, cái ly bị đổ, cà phê tràn lên cả mặt bàn. . . . . .
"Đáng chết." Anh quăng luôn khăn lau, đặt cái ly vào trong bồn rửa, không uống nữa.
Anh không cách nào bình tĩnh được, tim của anh đã bị Miêu Khả vân làm cho rối một nùi, mất ổn định nghiêm trong rồi.
Anh không nén được cảm xúc của mình, vẫn lấy điện thoại di động ra, nhưng anh cũng không gọi cho Miêu Khả Vân mà tìm cô trợ lý hỏi.
"Ông chủ lớn, sao anh lại gọi vào di động của em?" Trợ lý nhỏ nhận được điện thoại thì lo lắng muốn chết.
"Miêu Khả Vân đâu?"
"Em cũng không biết! Cả ngày hôm nay chị Khả Vân không liên lạc với em, hôm nay em thấy rất nhiều nhà báo tới công ty của chị Lý, chị Lý phát bản thảo rồi nói rằng anh chính là đại diện của Miêu Khả Vân, làm sao anh lại không biết được chị Khả Vân ở đâu?" Trợ lý nhỏ nói vòng vo: "Hơn nữa về sau nếu anh không thề thì hãy để em làm trở lý của chị Khả Vân đi! Ta đoán." Trong lòng trợ lý nhỏ nghĩ cô vô duyên với Miêu Khả Vân, dù sao cô là người chị Lý từng dùng, sau này Cổ Húc Uy cũng sẽ khó mà dùng cô.
"Cô yên tâm, giúp đỡ tôi, tôi sẽ tiếp tục dùng cô." Cổ húc uy phái một cái nhiệm vụ cho nàng.
"Thật à! Giúp việc gì?"
"Gọi di động cho cô ấy hỏi đang ở nơi nào, 10 phút sau báo cáo cho tôi, nhớ đừng nói là tôi hỏi." Cổ Húc Uy đặc biệt giao phó.
"Vâng" Tâm tư của trợ lý linh hoạt, thông minh không hỏi anh nguyên nhân, dù sao ông chủ đã nỏi thì dựa theo mà làm là được rồi.
Cổ Húc Uy cúp máy, đi vào phòng khách chờ đợi.
Dù đang đi dạo phố nhưng trợ lý cũng không dám chậm trễ, mau chóng gội điện cho Miêu Khả Vân, cuộc gọi rất nhanh đã liên lạc được. "Chị Khả Vân, chỉ đang ở đâu?"
"Chị. . . . . . Ở quê nhà Nam Bộ." Miêu Khả vân đã về đến nhà từ sớm, đang ăn cơm tối cùng ba mẹ và vú nuôi A Công, có nhà người làm bạn, tâm tình của cô cũng không còn có kém như trước.
Mà hàng xóm ở nơi nông thôn rất nhiệt tình, vì đến chăm sóc cho ngôi sao lớn, rối rít cầm trái cây nhà mình đưa qua cho cô, bên ngoài sân cửa có rất nhiều người hâm mộ đứng ở cửa ngó vào dáo.
"Bây giờ chị đang làm gì vậy?" Trợ lý nhỏ âm thầm lấy được tin tức trực tiếp, cô nhìn sắc mặt nghe lời nói mà nhìn người, nghe giọng Khả Vân thì hình như tâm tình rất tốt, cô sẽ cận thân hỏi tiếp một ít nữa.
"Ăn cơm tối cùng người nhà."
"Vậy. . . . . . Khi nào thì chị trở lại?"
"Là chị Lý muốn em hỏi sao?"
"Không phải, là tự em muốn hỏi thôi."
"Chị không biết."
"Vậy à. . . . . . Được rồi, vậy em không làm phiền chị ăn cơm nữa." Trợ lý nhỏ nói hẹn gặp lại, rồi lập tức gọi cho Cổ Húc Uy, báo cáo đầu đuôi gốc ngọn cho anh.
Tâm trạng Cổ Húc Uy giảm xuống đến như tình trạng đóng băng, Miêu Khả Vân thế nhưng không chào mà trở về Nam Bộ luôn, cô coi anh là cái gì? Cô định không để ý tới anh luôn sao?
"Cô ấy nói không biết khi nào thì trở lại?" Anh kinh ngạc hỏi.
"Đúng là chị ấy đã nói như vậy!"
"Được, tôi biết rồi, cám ơn cô."
"Vậy lúc nào tô mớ thì mới có thể thay chị Khả Vân giải quyết công việc?" Trợ lý nhỏ cẩn thận hỏi.
"Nhanh thôi, tác phẩm mới rất nhanh sẽ bắt đầu quay." Anh có biện pháp để cô mau trở lại.
"Cám ơn ông chủ."
Cổ Húc Uy nói chuyện xong, lập tức gọi điện cho David. "David, tác phẩm mới đã hoàn thành ta, tôi gửi danh sách diễn viên cùng kịch bản qua email cho anh, ngày mai lập tức tuyển diễn viên, bao gồm Miêu Khả Vân."
"Vâng" David không nói hai lời mà trả lời luôn.
Cổ Húc Uy vội vã lên tầng trên rồi vào thư phòng gởi thư qua email, anh cũng không tin Miêu Khả Vân có thể ở lại Nam Bộ mà không trở lại.
Mười giờ trưa . . . . .
Miêu Khả Vân tắm xong, một mình ngồi ở băng ghế bên ngoài ngẩn người nhìn rừng cây, một ngày sắp kết thúc, ngay cả một cuộc điên thoại Cổ Húc Uy cũng không gọi cho cô.
Cả ngày cô đều ép mình không được nhớ tới anh, này tất cả đều là giả dối, nhưng cô ép mình một lần thì lòng càng đau một thân.
Bình thường lúc này bọn họ sẽ ở bên nhau, không lúc nào rời xa. . . . . .
Oh! Cô thật không chịu nổi mình, nếu cô hoài nghi anh chỉ là hư tình giả ý, anh chỉ cho cô là một món hàng, thì cô cần gì phả khổ sở đợi anh? Cả thiên hạ cô cũng chỉ nhớ mình anh, còn chờ cuộc gọi tới của anh.
Xem ra, anh sẽ không gọi cho cô, anh đã giận tới mức tức giận bỏ đi, sao còn có thể gọi điện thoại cho cô?
Linh Linh. . . . . .
Không ngờ điện thoại di động của cô lại vang lên lúc này.
Cô run run, lấy đi điện thoại di động xem ra số gọi đến, là David, không phải Cổ Húc Uy, trong lòng cô có chút mất mác.
Cô bấm nút nghe, miễn cưỡng tỉnh táo nói: "David, chuyện gì vậy?"
"Miêu Khả Vân, tác phẩm mới muốn mở màn, ngày mai cô lấy được kịch bản thì trình diện với tôi, địa điểm tập hợp ở phòng hội nghị nhà sản xuất Giả thị." David đi thẳng vào vấn đề.
"Được." Cô không yên tâm nói.
"Vậy cứ như thế đi." David kết thúc cuộc gọi.
Miêu Khả Vân nhìn điện thoại di động, cô lại quên hỏi, muốn cô diễn nhân vật nào, là kịch bản, vậy có phải Cổ Úc Húc Uy muốn anh ta gọi đến cuộc điện thoại này không?
Cô bỏ điện thoại xuống, cằm chống lên đầu gối, bất kể thế nào thì cô cũng phải trở về, công việc là công việc, cô không thể trốn tránh.
Nhưng cô nên làm thế nào? Cô nên làm thế náo giữa quan hệ của hai người?
Trong lòng nàng rất rối loạn, hoàn toàn không có đáp án.
Hai ngày sau. . . . . .
Tổ diễn kịch diễn viên đã đến đông đủ, tụ tập tại phòng hội nghị nhà sản xuất Giả thị, duy chỉ có Miêu Khả Vân không tới đây.
"Miêu Khả Vân đâu?" David kêu lên tìm người.
Mọi người hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng không có thấy bóng dáng của cô.
"Cô không có tới." Một nữ diễn viên nói.
"Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng tôi đã gọi điện thoại cho cô ấy để báo thời gian." David rất bất ngờ, anh không phải trợ lý, lại muốn anh gọi điện thoại báo cho Miêu Khả Vân.
Cổ Húc Uy không nói một câu nói, mặt không thay đổi đi khỏi phòng hội nghị, tự mình trở lại phòng làm việc, tâm tình chán nản ngồi ở trên ghế làm việc.
Bọn họ ra như vậy, Miêu Khả Vân lại không trở về, anh thật muốn tự mình hỏi cô đến cuối cùng cô muốn làm gì? Chuyện tác phẩm mới khai mạc quan trọng như vậy, cô cũng không để ở trong lòng sao? Sau khi cô đi ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, là bày tỏ cô sẽ không quay lại nữa sao?
Nếu đúng như vậy, vậy thì cho cô đi đi!
Anh chưa từng cầu xin ai bất cứ điều gì, dù là mến yêu cô cũng vậy, anh nhất định sẽ không cầu xin cô hồi tâm chuyển ý, anh chỉ giữ lại cho mình nội tâm thống khổ và cảm giác cực kỳ mất mác cho mình, coi như đau lòng, giết anh thì cũng không nói cho cô biết.
Anh cầm điện thoại trên bàn làm việc lên, gọi cho phi công lái phi cơ tư nhân của anh.
"Chuẩn bị nhanh, tôi muốn trở về Nhật Bản."
"Vâng."
Cổ Húc Uy cúp điện thoại, cách xa thương tâm đúng là biện pháp tốt, nhất định trong lòng Miêu Khả nghĩ như vậy mới về với ông bà.
Nhưng mà sẽ không biết rốt cuộc là ai tổn thương ai?
Anh cầm áo khoác lên đi ra phòng làm việc, ấn thang máy xuống tầng dưới, cửa thang máy mở ra, anh tiến vào, cửa chậm rãi đóng, anh từ tầng mười đi xuống, suy nghĩ đường đến phi trường . . . . .
Rất không may, một thang máy khác dừng lại ở tầng mười, mở cửa, Miêu Khả Vân đi ra từ trong thang máy.
Cô vội vàng chạy đến phòng hội nghị, cô chạy thẳng từ Nam Bộ đến Đài Bắc, không có về nhà, trực tiếp sẽ tới trình diện, nhưng kẹt xe trên đường làm cho cô tới muộn.
"Rất xin lỗi, tôi tới muộn."
"Không sao, cô là ngôi sao lớn, muộn mười phút cũng là bình thường thôi." David không thay đổi sắc mắt nói điêu, lạnh lùng nhìn dáng vẻ vội vàng của Miêu Khả Vân.
Miêu Khả vân lặng lẽ nhì trong phòng một chút, riêng Cổ Húc Uy là không thấy. . . . . . Tại sao anh ấy không có tới đây?
Theo tình hình này, bọn họ chia tay xong thì, sau này quan hệ của bọn họ cũng chỉ là người đại diện với diễn viên, anh nắm giữ hợp đồng của cô, cô phải làm đúng như công việc mà anh đã sắp xếp.
"Miêu Khả Vân, đây là kịch bản của cô." David tự tay đưa kịch bản cho cô, bắt đầu trao đổi với chuyên gia anh hy vọng có thể tạo ra hiệu quả thị giác, cũng dặn dò nói: "Hơn một nữa cảnh diễn ở hai nước Nhật Bản và Trung Quốc nên phải tới nơi đó lấy cảnh, ở lại nơi đó khoảng một tháng, tôi sẽ nhấn mạnh diễn nội tâm, tốt nhất mọi người nên học thuộc kịch bản đi."
Sau khi Miêu Khả Vân nghe David chỉ dẫn xong, một mình cô cầm kịch bản, đi đến góc, đọc nội dung từng chữ.
Đây là tác phẩm của Cổ Húc Uy, trong kịch bản kể về một cậu con trai mười bảy yêu một cô con gái, hai người lập lời hẹn ước bên bờ biển, sau này lớn lên sẽ kết hôn. . . . . .
Nhưng lúc hai người đều đã trưởng thành, gia cảnh của nữ sa sút long đong, cô ấy lặng lẽ rời khỏi nam chính. Lúc này sự nghiệp của nam chính như mặt trời ban trưa, anh ta dựa vào mọi mối quan hệ để muốn tìm lại nữ chính, dưới sự thúc dục của cha mẹ đành bất đắc dĩ cưới thiên kim nhà giàu làm vợ, sau khi kết hôn cũng không hạnh phúc.
Mà trong một lần đi xã giao, nam chính lại gặp lại nữ chính, anh ra sức bù đắp cho cô ấy, hai người yêu không dừng được, trở thành một tình yêu bất luân.
Sau đó lại bị vợ của nam chính phát hiện, muốn phá hoại hai người ngay lập tức nên khí thế bừng bừng tìm đến nữ chính, thúc ép cô ấy rời đi.
Cũng đúng lúc này nữ chính phát hiện mình bị bênh nan y, chản nản không còn hi vọng lại rời xa nam chính một lần nữa, nam chính không quản ly hôn với vợ cũng phải tìm được nữ chính.
Cuối cùng, anh cũng tìm được cô ở nơi hẹn ước kết cô làm vợ trên bải biển lúc ban đầu, hai người ôm nhau tâm sự trên bãi biển giống như thời còn trẻ, nói xong, cô ra đi bình thản trong lòng nam chính, nam chính trầm mặc ôm cô, nước mắt rơi đầy mặt.
Miêu Khả Vân đọc rất chú tâm, lòng cũng thay đổi theo nội dung kịch bản, đau lòng cho cảnh ngộ của nam nữ chính, cô lơ đãng nghe được hai ba người nữ diễn viên tụ lại nói với nhau ——
"Các cô thấy không? Kịch bản của nhà biên kịch Cổ rất cảm động đó!"
"Giống tôi, nhưng bản thân người biên kịch đó, cũng không nhìn ra là người có cảm tính như vậy!"
"Đúng vậy, thoạt nhìn anh ấy rất lạnh lùng, dáng vẻ cũng rất khó chung đụng."
"Nói thật, nếu là một người không có tình càm, thì làm sao viết được một kịch bản cảm động như vậy!"
"Nói không chừng anh ta còn một mặt mà mọi người không hề biết đến. . . . . ."
Miêu Khả Vân cũng không thể không đồng ý cách nói của các cô ấy, nếu không phải là một người tình cảm, thì làm sao có thể viết ra một kịch bản tình cảm phong phú như vậy?
Cô khép lại kịch bản, thấy tên kịch bản ở trang đầu, bộ kịch bản này gọi là "Trái tim cưng chiều cô gái" .
Ngón tay của nàng khẽ vuốt vở kịch danh xưng, vở kịch về vở kịch, nhưng người nào sẽ là cổ húc uy trong hiện thực cưng chìu người?
"Anh chỉ làm chuyện có lợi cho em. . . . . ."
Đột nhiên trong lòng cô thoáng qua những lời nói này của anh.
Tại sao đột nhiên cô lại nhớ đến lời nói của anh?
"Miêu Khả vân, nội tâm của nữ nhân vật chính cô diễn như thế nào? Lần này sẽ kiểm tra kỹ thuật diễn xuất của cô." David đặc biệt tới đây hỏi cô.
Suy nghĩ trước mắt của Miêu Khả Vân bị cắt đứt, cô đứng dậy nói: "Tôi sẽ cố gắng."
"Nếu được như vậy thì tốt, tôi mỏi mắt mong chờ." David gật đầu nói."Còn có tất cả kỹ thuật diễn và toại hình của cô cần phải thoái khỏi hình tượng Vũ nương, có phân chia rõ ràng, người xem mới có cảm giác mới mẻ ."
"Tôi biết rồi."
"Biết là tốt rồi." David đang muốn xoay người đi về phía người diễn vai nam chính.
"David. . . . . . Cổ Húc Uy đâu?" Miêu Khả Vân thật không biết vì sao mình lại hỏi.
"Vừa rồi anh ấy mới ở đây, chắc là đang ở văn phòng!" David không xác định chắc chắn nói, rồi đi tìm người diễn vai nam chính.
Trên mặt Miêu Khả Vân hơi nóng, cô hỏi Cổ Húc Uy ở đâu làm gì? Không phải cô đã chia tay anh ấy sao?
Cô không còn muốn đứng đây nữa, nhà thiết kế trang phục đã đến kêu cô do thân để làm trang phục, cô cố gắng đặt lực chú ý ở trên công việc, nhưng cô phát hiện, lòng của cô lại luôn rối loạn. Cô còn đang nghĩ, có thể Cổ Húc Uy đột nhiên đi vào không? Nếu dáng vẻ của anh không thèm để ý tới cô, thì cô phải đối mặt với anh như thế nào?
Buổi trưa thuận tiện ở lại công ty, Miêu Khả Vân ăn không vô, nhìn thấy ở đây không còn chuyện của mình, cô nói một tiếng với David, một mình rời đi, nhờ xe lái vào nhà, vừa vào cửa, chị Điền quản lý liền giao một bao phòng bì cho cô.
"Cô, đây là quản lý nhà bên cạnh đưa tới giao cho cô." Chị Điền nói.
"Nhà bên cạnh?" Miêu Khả Vân cầm phong bì, sờ phía trên, hình như là cái chìa khóa, mở ra xem, quả nhiên là chìa khóa của nhà cô. Không cần hỏi, nhìn thấy cái chìa khóa lòng cô cũng đã hiểu ra, đây là do Cổ Húc Uy muốn trả lại cho cô, anh không muốn qua lại tự nhiện trong nhà cô như xưa nữa.
Ý nghĩa này, anh cũng muốn cô phải trả chìa khóa của nhà anh đi!
Cô phải đi tìm anh một chuyến, cô phải nói với anh, cô sẽ trả căn nhà cùng chiếc xe cho anh, như vậy giữa bọn họ sẽ không có quan hệ dây dưa không rõ gì cả.
Cô cầm chìa khóa, đi tới nhà anh.
Đinh đoong. . . . . .
Cô nhấn chuông cửa, trong lòng thấp thỏm chờ đợi.
Cô quản lý đi ra ngoài cửa, nhìn thấy cô thân thiết hỏi: "Cô Miêu, cô tìm ngài Cổ sao?"
"Anh ấy đang ở đâu?" Miêu Khả Vân hỏi.
"Ngài ấy đã trở về Nhật Bản rồi." Nữ quản lý nói.
"Nhật Bản?" Miêu Khả Vân không giấu được ngạc nhiên.
"Đúng vậy, người nhà của ngài ấy đều chuyển sáng sống tại Nhật Bản, nên thỉnh thoảng ngài ấy cũng sẽ đi Nhật Bản."
"Vậy. . . . . . Lúc nào anh ấy trở lại?"
"Ngài ấy không nói! Buổi sáng thì đi máy bay tư nhân trở về, trước khi đi ngài ấy có gọi cho tôi đưa cho cô cái phong thư kia."
"Cô có. . . . . . địa chỉ của anh ất không?" Trong lòng Miêu Khả Vân mịt mờ, cô lại hỏi địa chỉ của anh làm cái gì? Cho dù cô có muốn trả chìa khóa lại cho anh, cũng không cần hỏi địa chỉ nhà của anh ở Nhật Bản. . . . . .
"Có, tôi chép cho cô." Nữ quản lý chạy vào trong phòng viết lại địa chỉ.
Miêu Khả Vân nhìn thấy nữ quản lý vào nhà, lại chậm chạp không có nói câu "Không cần". Cô đứng yên trong sân, trong lòng lại cực kỷ mâu thuẫn đau khổ, rõ ràng trong lòng cô còn có Cổ Húc Uy, mới có thể muốn biết anh đang ở đâu, nhưng cô không nên như vậy, muốn chia tay thì phải chấm dứt sạch sẽ.
Cô không nên hỏi!
"Cô, đây là địa chỉ nhà của ngài ấy ở Nhật Bản." Nữ quản lý sớm trả lại sân trước, đưa địa chỉ cho cô.
"Cám ơn. . . . . ." Ngón tay Miêu Khả Vân run lên nhận lấy, đi ra sân của anh trở về nhà.
Cô ngồi đờ đãn trên ghế salon ở trong phòng khách, một lúc sau mới phát hiện chìa khóa nhà anh ấy còn trong tay cô, thế mà cô lại quên giao cái này cho người quản lý.
Trong lòng cô rối loạn, giống như không thấy Cổ húc Uy, thì cô không cách bình tĩnh được.
Không được, cô phải tìm đến anh, cô còn muốn nói điều trong lòng với anh.
Cô cầm điện thoại bàn lên, gọi điện cho anh! Anh sẽ nhận thôi. . . . . .
Điện thoại vang lên một hồi lâu, anh nhận.
"Alo!" Giọng nói trầm thấp của truyền vào trong tai cô, bỗng dưng cô muốn khóc, cặp mặt không nhịn được đã hơi ươn ướt.
"Em muốn gặp anh một lần nữa." Cô cố gắng khống chế bản thân, làm cho giọng nói nghe tự nhiên hơn.
"Anh không có ở Đài Loan." Cổ Húc Uy không ngờ đột nhiên cô lại gọi cho anh, thẳng thắn mà nói anh suy nghĩ vài giây mới bắt điện thoại cô gọi đến, mặc dù trong lòng tức giận vì cô biến mất ba ngày mà không có tin tức gì, nhưng anh rất muốn nghe cô muốn nói gì.
"Em đã biết anh ở Nhật Bản, tuần sau em và tổ diễn kịch cùng sang Nhật Bản, em sẽ gặp anh."
"Được."
"Vậy. . . . . . Hẹn gặp lại." Cô vẫn giữ giọng nói thản nhiên.
"Này!" Anh buồn buồn kêu cô một tiếng.
"Cái gì?" Cô ngạc nhiên hỏi.
"Anh cho em nói hẹn gặp lại chưa?"
"Anh. . . . . . Còn muốn nói điều gì?"
"Mang áo khoác, mới tháng ba, nơi này vẫn còn rất lạnh."
"À?" Cô rất ngạc nhiên khi anh còn quan tâm đến cô.
"Còn nữa, nếu sang đây, mua giúp anh mấy lọ chế rau ngâm Đài Loan rồi mang sang đây."
"Mua cái đó để làm cái gì?" Cô ngạc nhiên hơn nữa.
"Là vì ông nội cùng bà nội muốn, anh đi vội vội vàng vàng, nên quên trước kia ông bà nói bảo anh mang sang."
Cô muốn hỏi anh vì sao phải vội vàng đi, lại có một thứ gì đó ngăn cô lại, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi tiếp ——
"Tại sao anh lại phải đi vội vàng như vậy?"
"Cái này phải hỏi em."
"Chuyện này liên quan tới em?"
"Đúng là có quan hệ với em."
Đột nhiên cả hai người đều im lặng, tay bọn họ đều cầm điện thoại, nhưng không ai tắt máy, cũng không ai lên tiếng nữa.
"Em không có trình diễn tổ diễn kịch đúng giờ có phải không?" Anh mở miệng nói trước.
"Em tới trễ mười phút."
"Thật sao?"
Lại một lần nữa cả hai người đều im lặng.
Anh đang nghĩ, nếu anh không phải đi quá sớm? Nếu như anh nguyện ý chờ cô lâu hơn mười phút, hiện tại anh đã sớm không ở Nhật Bản rồi.
Cô cũng đang suy nghĩ, làm sao anh biết cô không đến đúng giờ, có phải anh cũng đã chờ cô hay không?
"Còn nữa. . . . . . Em có thể sang đây sớm một chút không?" Anh nhỏ giọng hỏi.
"Khi nào?"
"Tối hôm nay, anh bảo máy bay tư nhân đón em."
"Ông bà nội của anh muốn lọ chế rau ngâm gấp vậy?"
"Ừ."
Cô muốn cười, cũng muốn khóc, đột nhiên cô không nghĩ ra được tại sao cô lại chia tay với anh ấy, cô đã có thói quen luôn có anh bên cạnh, cũng giống như mật đường làm dịu trái tim khô kiệt của cô, cô không biết phân biệt thật giả khát nhau, lòng cô rung động đang nói cho cô biết, thật ra cô vẫn luôn chờ được gặp anh, cô rất nhớ anh.
"Thế nào?" Anh cũng mong đợi được nhìn thấy cô, anh luôn luôn đợi cô, hơn nữa đợi cô đã lâu rồi.
"Được." Lúc cô nói ra chữ này, nhịp tim thình thịch vang lên.
"Nhớ mang áo khoác. . . . . ." Anh không che giấu được sự vui vẻ trong lòng.
"Đã biết."
"Tốt nhất cũng nên mang thêm bao tay cùng nón len."
"Đã biết."
"Anh yêu em."
"Đã biết. . . . . . Hả?" Trong tay cô toát ra mồ hôi, anh nói cái gì. . . . . .
"Biết là được rồi, chờ em." Anh cúp điện thoại.
Cô cầm điện thoại, anh cúp điện thoại trước, tiếng cười trầm thấp còn như đang vang bên tai cô, anh nói anh yêu cô. . . . . .
Nếu như anh chỉ xem cô như một món hàng có thể mua bán, vậy anh cũng không cần yêu món hàng như cô, anh không cần quan tâm cii.
Những thứ này cô nghe được, cảm nhận được, chẳng lẽ đều là giả?
"Anh chỉ đang giả vờ yêu tôi, để cho tôi tưởng anh đã yêu tôi, thực ra anh chỉ đang thỏa mãn dục vọng chinh phục của mình." Ngày đó khi bọn họ chia tay, cô nói những lời này với anh.
Cô nhớ anh đã rất tức giận mà hét lên ——
"Em dám nói lại lần nữa!"
Cẩn thận nhớ lại ánh mắt lúc anh rời đi, trừ tức giận, còn có cảm xúc cô không phát hiện ra được. . . . . . Đó là thất vọng! Anh cảm thấy thất vọng với cô.
Cô buông điện thoại xuống, ôm đầu khó chịu không muốn nghĩ nữa, cô chỉ muốn làm một chuyện, cô muốn gặp anh.
Có lẽ gặp mặt lần nữa, cô có thể nhìn nhận rõ ràng hơn, cô có thể chậm rãi quyết đinh có nên chia tay hay không, giữ bọn họ có lẽ có đường khác để đi.
Tại sao cô lại không thể không cho anh một cơ hội nữa, cũng cho mình nhiều hơn một cơ hôii, rồi hiểu rõ về anh. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro