Anh có thật lòng yêu em không?(part 2)
Một buổi chiều nọ, anh vội vã tạt
vàomột quán cafe bên đường
để tránh cơn mưa bất chợt đầu
mùa. Anh khẽ lặng người khi bắt
gặp được 1 hình dáng quen
thuộc, dường như anh không
tin vào chính mắt mình.
Cô chủ động tiến tới bàn của
anh và mang theo ly nước của
mình, vẫn dáng đi ấy, vẫn nụ
cười ấy, giọng nói ấy:
- Chào anh, anh khỏe không?
- Anh im lặng thờ thẫn nhìn cô
như môt kẻ mất hồn.
Vài giây sau, anh trả lời:
- Anh khỏe, còn em, em vẫn khỏe
chứ? Em thế nào rồi, em đã đi
đâu mà anh không thể nào tìm
gặp được em..?
Và anh đã hỏi cô rất nhiều, rất
nhiều...
Tim anh đau nhói, đau nhói thể
như có ngàn con dao khứa vào
tim anh..
...
Đêm hôm đó anh không thể nào
ngủ được vì những gì cô đã nói:
"Khi đó, em rất giận anh, nên cố
tình tránh mặt anh, em hứa với
chính bản thân mình, sẽ tha thứ
cho anh nếu như anh kiên nhẫn
đợi em trước cổng trường 7
đêm liên tục. Anh đã đợi em 6
đêm liền. Đêm thứ 7 em vẫn lén
đợi nhìn anh. Đêm hôm đó, trời
đã mưa...
Em nghĩ, chắc hôm đó ông trời
đã giúp em, giúp cho em biết
rẳng, mưa đã thấm ướt khóe
mắt của em, những giọt mưa đã
vội vã lăn nhòe trên mặt em chứ
không phải là em đã khóc...
Sau đó, em đi du học 4 năm và
khi về nước em làm ở một công
ty nước ngoài đến tận bây giờ.
Em đã nghe bạn em kể về anh,
em biết anh đã có gia đình và
anh đang hạnh phúc nên em đã
không liên lạc với anh.
Không ngờ, hôm nay em lại gặp
anh ở chính nơi này, chính cái
nơi mà lần đầu tiên anh đã gặp
em".
....
....
Cô ấy vẫn chưa lập gia đình.
Anh đã có vợ và sắp chào đón
đứa con đầu lòng.
Sự thật luôn phủ phàng, sự thật
luôn làm cho người ta nuối tiếc,
nuối tiếc về những gì đã qua,
nuối tiếc về những gì mình đã
làm và luôn phải làm cho người
ta nghĩ đến 2 chữ: "Giá Như.."
Anh đã không còn là anh của
ngày xưa.
Giờ đây anh không phải chờ đợi
ai đó hơn nửa tiếng đồng hồ mà
mặtvẫn tươi cười, anh không
phải lo tìm cách dỗ dành 1 ai đó
khi biết người đó đang giận
mình, cũng không cần trả lời
những câu hỏi mà người hỏi đã
hỏi đi hỏi lại đến hơn chục lần...
Chỉ 1 đêm nữa thôi, 1 đêm nữa
thôi, nhưng anh đã không làm
được. Đêm ấy đã là vô tận.
Chỉ 1 chút cố gắng nữa thôi, chỉ
một chút cố gắng nữa thôi,
nhưng "một chút" kia anh đã
nằm ngoài tầm với của anh.
"Một chút" kia đã là mãi mãi.
Sâu thẳm trong trái tim anh, cô
vẫn luôn hiện diện ở một góc
nào đó.
Điều mà anh mong muốn lúc này
và hơn bao giờ hết là mong cô
sẽ luôn được hạnh phúc. Mong
cô luôn hạnh phúc, nhưng chắc
có lẽ cô sẽ không biết rằng, hạnh
phúckia lại làm anh thêm đau
xót và đắng cay...
....
....
Anh đã từng có một tình yêu
và anh đã từng được yêu.
Trong một thoáng suy nghĩ,
anh chợt nhớ đến câu hỏi
của 1 ai đó:
"Anh có thật lòng yêu em
không"?
~hết~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro