Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: La sinh môn ( 2 )


Giày cao gót, tất chân, kiểu người giả bộ... Triệu Tô Dạng nghĩ thầm, chẳng lẽ người đã ngược mèo là nữ?

"Nghe nói tốc độ internet trong trường các cô rất chậm?" Sầm Qua hỏi.

Triệu Tô Dạng hoàn hồn, nói một cách châm chọc: "Không phải 'rất chậm' mà là 'vô cùng chậm'! Vào web mà bao nhiêu lâu không xong, muốn xem một bộ phim ngắn phải chờ 20 phút một lần, vừa được một ít thì lại bắt đầu dừng, và cũng đừng có nghĩ đến việc download phim." Đột nhiên cô nghĩ tới cái gì đó: "Đúng rồi, mạng trong trường chúng tôi sẽ tự động ngăn chặn một vài trang web đen, không biết những trang web ngược đãi động vật có nằm trong danh sách bị chặn không. Anh viết 'Internet' có phải muốn chỉ 'hắn' sẽ tới quán Internet ngoài trường vừa có tốc độ cao, vừa không bị hạn chế để đăng tải hình ảnh hoặc video không?"

Sầm Qua lộ ra ánh mắt vui mừng 'trẻ nhỏ dễ dạy' vì vừa nói cô đã hiểu, anh nhàn nhạt gật đầu một cái rồi nói: "'Hắn' còn có thể mang theo ổ cứng di động, hơn nữa cố gắng lựa chọn những phòng bao nhỏ hoặc vị trí khuất góc. Khác với những người chơi game online, 'hắn' sẽ không ở quá lâu trong tiệm internet, cách vài ngày mới đến một lần, để xem phản ứng của topic mình đăng, mỗi lần chỉ vào một hai giờ, thậm chí có thể ngắn hơn."

Giống như đẩy lớp sương mù thấy được ánh sáng mặt trời, trên mặt Triệu Tô Dạng bừng sáng: "Chỉ cần đến những tiệm Internet gần đây hỏi một chút, xem có một người như vậy đã tới hay không, thì có thể tóm được người đó?"

La Tử lật cá nướng, vang lên tiếng xèo xèo, mở miệng dội cho cô một chậu nước lạnh: "Bắt được cũng không thể định tội."

"Không có chứng cớ, chỉ dựa vào dự đoán cá nhân, có thể tìm ra người này hay không thì chỉ có thể dựa vào may mắn." Sầm Qua tự rót đầy một chén rượu, nói đúng vào trọng tâm: "Mỗi người một cá tính, yêu thích khác nhau, chúng ta không có căn cứ, khả năng suy nghĩ về tính tương đồng của loại người này. Một con mèo mất tích có thể dẫn ra một người xây dựng trang web đen hay không thì còn đợi kiểm chứng, nếu như con mèo mèo thật sự gặp phải thủ đoạn thâm độc, 'hắn' sớm muộn gì cũng tự mình nhận lấy kết cục thảm hại."

Triệu Tô Dạng thở dài. Bọn họ nói đúng, đợi những người này chịu trừng phạt, thực sự chỉ có thể dựa vào luật Nhân quả.

Ăn cơm xong, Sầm Qua nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Để tỏ lòng cảm ơn, tôi sẽ dùng chức vụ để cùng cô đi điều tra một chút camera giám sát ở những tiệm Internet gần đây, nếu như không có thu hoạch thì chỉ có thể chúc cho con mèo kiếp sau có thể biến thành một con hổ."

Triệu Tô Dạng kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) ngẩng đầu, giống như con sóc viễn cổ gặp được quả thông trong 'Kỷ Băng Hà'.

"Sau đó bất hạnh gặp được Võ Tòng sao?" La Tử nói tiếp, vỗ vỗ bả vai Sầm Qua: "Hai người các cậu đi đi, buổi chiều tôi còn có việc..." Nói xong, vẻ mặt nhăn nhó như sắp lên pháp trường, có lẽ buổi chiều anh phải đi gặp mẹ vợ.

Gần khu ký túc xá của sinh viên đại học Lăng Nam có chưa tới mười tiệm Internet, trong đó có năm nhà có phòng bao nhỏ, Triệu Tô Dạng hỏi đến nhà thứ ba thì chủ tiệm internet có cách ăn mặc lỗi thời như có điều suy nghĩ gật gật đầu, sau đó mới mở miệng đầy mùi thuốc lá nói: "Quả thật là có người như thế, một tháng tới khoảng năm sáu lần, mỗi lần đều ngồi trong phòng, nhưng chưa tới một giờ đã đi, chưa bao giờ dùng mạng để chơi game. Có một lần đi được vài phút thì vội vàng trở lại tìm ổ cứng di động. Tôi rất ít khi nhìn thấy người tới chỗ chúng tôi mà còn mang mấy thứ đồ này theo, còn nữa, cô gái đó có phải là hacker không?"

"Nữ?" Triệu Tô Dạng hơi ngạc nhiên.

"Đúng rồi, mấy hôm trước còn tới mà." Chủ tiệm internet trả lời.

"Mở camera." Sầm Qua lấy giấy chứng nhận thám viên ra, hất cằm về phía màn hình máy tính trước mặt chủ tiệm internet.

Người đó vừa thấy giấy chứng nhận thám viên, không ngừng xem camera mấy ngày hôm trước, suy nghĩ lại một chút, điều chỉnh tiến độ của video, chỉ vào nửa mặt của một cô gái: "Đây! Chính là cô ta!"

Triệu Tô Dạng nhanh chóng tiến tới, trừng to mắt giống như người dân muốn dùng sổ xố để đổi thưởng, không đầy một lát thì ngẩn ra, lại nhìn một cái rõ ràng, người này là... "Hướng Mạn?!"

Sầm Qua vốn không để ý lắm tới tên biến thái ngược mèo, nhưng khi nghe thấy Triệu Tô Dạng hô lên như thế thì anh cũng nhìn lên màn hình camera, ngày đó là ngày trước hôm Hướng Mạn gặp nạn.

"Cô ta ngồi căn phòng bao nào?" Sầm Qua hỏi.

"Cô ta ngồi phòng bao... Tôi không biết." Dứt lời, chủ tiệm internet lắc đầu.

Máy móc lặp lại vấn đề của đối phương rồi đưa ra một đáp án phủ định, bởi vì không tự tin nên để tăng thêm cảm giác tín nhiệm sẽ dùng ngôn ngữ tay chân, nhưng lại dùng sau khi nói.

Được rồi, đụng phải chuyên nghiệp của Sầm Qua rồi. Đôi mắt anh lạnh lùng: "Anh đang nói láo."

Chủ tiệm internet có chút bối rối, ấp úng: "Cái này... Đồng chí thám viên, anh... anh đến để tảo hoàng (càn quét tệ nạn) sao?"

Sầm Qua nhướn mày: "Các anh tổ chức bán dâm ở trong phòng bao riêng sao?"

"Không có không có!" Chủ tiệm internet kích động lắc đầu khoát tay, lúc này mới nói thật: "Anh biết đấy, phòng lớn không khí tốt, còn tiết kiệm được một đồng, người thường lên mạng sẽ không vào phòng bao, ặc..." Anh ta hơi khó mở miệng, nhỏ giọng nói: "Máy tính trong phòng bao của chúng tôi... chứa một ít phim... để có ít người cái đó... cái đó, anh hiểu mà, ha ha..." Mặc dù cười nhưng nét mặt anh ta còn khó coi hơn khóc: "Chúng tôi sửa! Nhất định sửa! Lập tức sửa!..."

"Anh hiểu" -- biết cái gì? Khuôn mặt Sầm Qua trầm xuống, lạnh lùng nhìn anh ta.

Tôi hiểu... Triệu Tô Dạng liếc mắt, lúng túng dời ánh mắt nhìn về phía khác.

"Mang tôi tới phòng bao đó." Sầm Qua không để ý đến những lời lải nhải mà trực tiếp ra lệnh.

Chủ tiệm internet vẻ mặt đau khổ tra một chút lịch sử dùng máy tính, mang bọn họ đến phòng bao số 4, nhờ khách bên trong ngồi ra bên ngoài một chút: "Chúng tôi có đóng băng máy tính, nếu như cô gái đó có lưu đồ vật gì thì nhất định sẽ không thấy đâu."

Sầm Qua ngồi trước máy tính, tắt cửa sổ trò chơi của vị khách vừa rồi, quả nhiên trên đó còn có vài folder, ghi rất rõ như 'Âu Mĩ', 'Nhật', 'Đồng chí'... Anh ngẩng lên nhìn Chủ tiệm internet, người đó lần nữa thề với trời -- "Chúng tôi sửa! Nhất định sửa! Lập tức sửa!"

Triệu Tô Dạng dở khóc dở cười.

Chỉ thấy Sầm Qua đánh một hồi lên bàn phím, lịch sử vi tính mấy hôm trước và lịch sử truy cập website hiện lên màn hình, so sánh quãng thời gian Hướng Mạn đến tiệm, anh tìm được một trang web là 'Thiên đường manh sủng'.

Cái tên nhìn rất bình thường nhưng nội dung bên trong lại rất khó coi, giống như Sầm Qua suy đoán, có vài chủ đề không mất tiền nhưng cũng có chủ đề phải trả tiền. Topic của Hướng Mạn phải trả tiền, không có tài khoản hội viên thì sẽ không vào được. Sầm Qua lấy điện thoại gọi cho một dãy số, nghe nội dung trò chuyện dường như là phòng giám sát Internet của Cục điều tra bọn họ, chỉ chốc lát sau, đối phương đã gửi ID và mật mã qua, anh rất thuận lợi đăng nhập vào.

Sầm Qua liếc mắt nhìn Chủ tiệm internet: "Anh đi ra ngoài, sao chép một bản lịch sử camera cho tôi."

Chủ tiệm internet nghi ngờ và tiếc nuối bước đi.

"Cô có cần tránh đi không?" Sầm Qua lại hỏi.

Triệu Tô Dạng nghĩ nghĩ: "Tố chất tâm lý của tôi cũng không tệ lắm."

Sau khi nghe thế thì Sầm Qua mở topic mà Hướng Mạn đăng lên, tất cả đều là các hình thức ngược mèo, mà không chỉ một con bị hành hạ, thủ đoạn cũng tàn nhẫn khiến người khác tức giận, rất khó tưởng tượng được những chú mèo nhỏ đáng thương kia đã thống khổ như thế nào khi chịu đựng những thủ đoạn ngược đãi bi thảm này. Triệu Tô Dạng khiếp sợ không nói nên lời, cô chỉ đứng ở bên ngơ ngác nhìn Sầm Qua kéo trang web, cũng lưu lại ảnh chụp màn hình. Không biết Hướng Mạn lấy ở đâu một cái giày cao gót màu đỏ cùng với đôi tất lưới màu đen, cùng với một đống các dụng cụ hung ác khác, con mèo bị hại trong bài đăng cuối cùng của cô ta chính là con mèo mẹ mà Triệu Tô Dạng hay cho ăn, con mèo vốn ngoan ngoãn thông minh như vậy mà cả người đầm đìa máu tươi, tàn tạ vô cùng, cái xác khiến người ta không đành lòng nhìn tiếp.

Hướng Mạn ơi Hướng Mạn, không ngờ cô lại là loại người này! Đáng đời cô, bị người ta độc chết, đây là báo ứng! Triệu Tô Dạng không tự giác nắm chặt quyền, căm hận nghĩ.

Sầm Qua là người đã gặp rất nhiều trường hợp sóng to gió lớn, sau khi anh chụp màn hình lưu chứng cứ xong, thuận tiện báo cáo trang web 'Thiên đường manh sủng' lên trung tâm cục giám sát Internet, chắc rằng không lâu sau trang web này sẽ bị niêm phong, những người có liên quan cũng sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật.

"Cô có để ý tới bối cảnh trong hình không?" Anh đột nhiên hỏi.

Triệu Tô Dạng khẽ giật mình.

"Phòng tắm, sân thượng, phòng sách... Mặc dù bối cảnh không giống nhau, nhưng nhìn từ phong cách trang trí đồ dùng thì là cùng một nơi. Sầm Qua lấy ra vài tấm hình, xem nhẹ hình ảnh con mèo nhỏ chết thảm thì những bối cảnh còn lại quả thực như anh nói: "Ảnh chụp không lộ mặt, có rất nhiều tấm tự chụp, có tấm thì người khác chụp hộ, còn có những tấm dùng giá đỡ máy ảnh."

"Cô ta còn có đồng lõa?!" Triệu Tô Dạng đột nhiên nghĩ đến nữ giáo sư ở ngoài trường mà La Tử nói đến, chẳng lẽ Hướng Mạn và cô ta cùng ngược mèo, sau đó hai người có mâu thuẫn gì đó nên bị giết?

"Hướng Mạn bị người độc chết, nhất định có chút liên hệ gì đó với 'sở thích' này của cô ta, động cơ của hung thủ còn phức tạp hơn chúng ta dự đoán nhiều. Triệu Tô Dạng, lần này 'lòng hiếu kỳ' của cô đã lập công rồi. Bây giờ thì xem đoạn video này trước đã." Tốc độ Internet ở đây rất tốt, Sầm Qua kích vào 'Download' chỉ nửa phút đã xong.

Trong video xuất hiện một người đàn ông cởi trần đeo mặt nạ, Hướng Mạn đặt con mèo bị hành hạ sắp hấp hối lên lưng của anh ta, sau đó dùng giày cao gót nhọn mười phân đạp lên con mèo... Con mèo và người đàn ông đều đau đớn kêu lên, nhưng rõ ràng tiếng kêu của con mèo thảm thiết hơn.

Triệu Tô Dạng vẫn chăm chú nhìn nội dung của video, còn Sầm Qua để ý tới, chếch về phía bên phải, trên lưng của người đàn ông này có một cái bớt nhỏ màu nâu nhạt hình tiền xu.

Màn hình góc độ là cố định, chứng tỏ bọn họ dùng giá đỡ. Bối cảnh là phòng tắm, trên bồn tắm lớn có bày một ít sữa tắm... một trong số đó nhìn rất quen mắt, dường như rất giống với sữa cừu non đặt trên giường Hướng Mạn. Trong lòng Sầm Qua hiểu ra bảy tám phần, bởi vì không mang USB theo nên anh quay đầu hỏi Triệu Tô Dạng: "USB?"

"Có mang." Mang theo USB bên mình là thói quen của rất nhiều tác giả tiểu thuyết, Triệu Tô Dạng cũng không ngoại lệ. Cô nghĩ một nghìn lần, nếu như ký túc xá bị cháy thì thứ đầu tiên cô cứu nhất định là máy tính chứa bản thảo, người ngoài không biết bản thảo quan trọng như thế nào với tác giả đâu. Vì phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, cô chuẩn bị một cái USB mang theo bên người, mỗi lần viết xong đều lưu vào đó, như vậy sẽ không sợ nếu máy tính có chuyện gì.

Sầm Qua mở USB ra, bên trong có một folder ghi là 'Quái lực loạn thần', anh không mở ra mà chỉ hỏi: "Bên trong là tiểu thuyết mà cô viết sao?"

"... Đúng vậy." Không biết vì sao khi nhắc tới tiểu thuyết thì Triệu Tô Dạng luôn có chút ngượng ngùng: "Chỉ là lý luận suông mà thôi, không giống như tự mình lâm vào việc kỳ lạ này."

Sầm Qua mỉm cười gật đầu, lưu ảnh chụp màn hình và bản chính chứng cớ vào một folder mới.

"Rõ ràng anh không nói một câu 'Tôi có thể lưu vào hay không'..." Triệu Tô Dạng nghiêng đầu nói.

"Nhưng tôi không có gì để lưu." Anh tắt máy tính đi, đứng lên nói.

Chỉ số EQ thấp của Triệu Tô Dạng lại bộc phát lần nữa, cô khen anh: "Có rất ít người có thể tự hiểu lấy mình như anh."

Ngụ ý, Sầm Qua quả thực không có gì để lưu vào.

Sầm Qua dừng bước lại, đáy mắt hiện lên ít vui vẻ bất đắc dĩ, rồi lại tiếp tục đi lên phía trước.

Chủ tiệm internet ngoan ngoãn giao video camera cho Sầm Qua, thấy bọn họ đi thì thở dài một hơi, đi vào phòng bao sửa hết tên folder 'Âu Mĩ', 'Nhật Bản', 'Đồng chí', 'Nữ x nữ', 'Người x thú' thành 'Văn hóa phục hưng', 'Chiến tranh kháng Nhật', 'Anh em dũng cảm', 'Nữ sinh siêu cấp' và 'Thế giới động vật'.

Lời tác giả: Lì xì bình luận chương trước gửi cho Trần Sài Sài.

Vụ án đầu tiên dẫn nam nữ chính đến, khá đơn giản.

Mọi người đừng sợ, câu chuyện này không có quỷ quái, tất cả đều là người, có đôi khi, người còn đáng sợ hơn cả quỷ.

Chuyện của Hướng Mạn, tôi đã từng tự mình thể nghiệm.

Sau khi lên đại học, cả ngày tôi đều ở trên ký túc xá viết truyện, không biết tại sao lại có tin đồn nói tôi quen biết rất nhiều bạn trai trên mạng, bị đá rất nhiều lần, sau này mới biết được là một người bạn cùng phòng đến từ nông thôn, người nào đó muốn lĩnh học bổng tung tin đồn khắp nơi, cùng đưa những tình tiết tiểu thuyết mà tôi viết trở thành chứng cứ kết giao bạn trai trên mạng. Lúc mới vào đại học, tôi lo lắng cho tình hình gia đình cô ấy, tôi và hai bạn cùng phòng khác thương lượng sẽ gánh đa phần tiền điện nước, chúng tôi còn thường xuyên tặng cô ấy quà quê hoặc quần áo. Nhưng cô ấy lại không bỏ qua cho chúng tôi, tung những lời đồn khó nghe về ba người đến từ thành phố như chúng tôi, nhưng mà tất cả mọi người đều lựa chọn tin tưởng cô ấy, vì cô ấy là người yếu thế hơn. Có đôi khi tôi nghĩ, có phải tôi đã tự cho mình là đúng, có lẽ người khác không cần tôi trợ giúp, theo ý của cô ấy thì loại việc mà tôi làm chính là bố thí, mặc dù ý định ban đầu không phải như thế. Hai năm đầu đại học, tôi trải qua trong sự chê cười và khinh bỉ của bạn học, tôi cười chào hỏi với mọi người nhưng không ai để ý đến tôi.

Nhưng mà, ác giả ác báo. Thì ra cô ấy không chỉ tung lời đồn về những người trong phòng ký túc bọn tôi mà còn truyền tin đồn về những người khác, cuối cùng trải qua sự cân nhắc, rốt cuộc cũng có người phát hiện việc làm này của cô ấy. Những bạn học hiểu ra bắt đầu thử tiếp xúc với tôi và hai người bạn cùng phòng, sau đó phát hiện chúng tôi không giống như trong lời đồn. Lên đại học năm ba mới có người chịu để ý tới chúng tôi, làm bạn với chúng tôi.

Tốt nghiệp thì tất cả ân oán đều được xóa bỏ. Cô ấy về quê trở thành giáo viên. Không biết cô ấy sẽ làm gương sáng cho người khác như thế nào, chỉ hy vọng cô ấy đừng dạy hư những đứa trẻ.

Những câu nói 'Tôi nghèo tôi có lý', 'người giàu thường bất nhân' giống như một ma chú, có khi người nhìn như yếu thế cũng không phải người lương thiện bị bắt nạt, người nhìn như có ưu thế cũng không phải là người có lòng dạ độc ác, vênh váo hung hăng. Hi vọng tất cả mọi người sẽ mang trái tim nhiệt tình làm bạn với mọi người, trợ giúp những người nguyện ý đón nhận sự giúp đỡ, đồng thời cũng phải đề phòng kẻ bỉ ổi ti tiện!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro