Chương 3: Ngạo Mạn Và Thành Kiến (3)
Cảm giác được Triệu Tô Dạng nhìn mình, Sầm Qua đem ánh mắt từ quyển sổ rời đi, bình tĩnh cùng cô đối diện. Từ trong mắt của cô, hắn không nhìn thấy cô tự cho mình là giỏi cùng ương bướng khắc nghiệt giống như các bạn học khác nói, ngược lại có chút thuần lương cùng thanh khiết, không kịp tìm tòi mà nghiên cứu kĩ, cô nghi hoặc nhíu nhíu mi, nghiêng nghiêng đầu rồi nhìn nhìn ba thám viên, lộ ra biểu tình khó hiểu, sau đó tỏ thái độ khác thường, thật cẩn thận nói: "Đồng chí cảnh sát, các ngươi... Các người có hay không thấy có "thứ gì đó" đứng sau lưng mình?"
..... Thứ gì đó.
Không hỏi đến còn tốt, vừa hỏi đến thiếu chút nữa đem ba người bọn họ hù chết. Bọn họ quay đầu lại nhìn, thấy Sầm Qua ở sau cách chỗ họ 1 mét, mới nhớ ra vừa rồi vị thám viên xa lạ không thể hiểu được này lại đi đến, không biết đến để làm gì.
A Đông nhẹ nhàng thở ra, hỏi : "Đúng rồi, anh ở phòng nào? Mới tới sao?"
Nghe cậu ta hỏi như vậy, Triệu Tô Dạng cũng nhẹ nhàng thở ra, một tay xoa xoa huyệt Thái Dương – người đàn ông kia vô thanh vô thức tiến vào, đứng ở sau lưng ba thám không nói một lời, ba thám viên kia một chút phản ứng cũng không có, mà cô tối hôm qua không làm sao mà ngủ ngon được, nên nghĩ rằng chỉ có mình mới nhìn thấy được người đàn ông kia, nhịn một lúc lâu mới mở miệng ra hỏi, nếu bọn họ nói phía sau căn bản không có ai, cô không dám đảm bảo chính mình có hay không mở cửa mà chạy.
"Các ngươi hảo, ta là người của Cục điều tra Lăng Châu – Sầm Qua". Sầm Qua lại lần móc thẻ chứng nhận ra, để ở trên bàn trước mặt bọn họ.
"Sầm Qua.... A, Sầm Qua!" Tiểu Đinh vỗ trán một cái, "Mấy năm nay thường xuyên ở khen thưởng thông báo thấy tên của anh! Ở cục bọn ta có mấy nữ đồng sự năm trước đến Lăng Châu huấn luyện về mỗi ngày đều nhắc anh mãi, nói anh là cái gì... " thần thám !"
Thần thám? Triệu Tô Dạng rất có hứng thú nhìn qua, nghĩ thầm, thần hay không còn phải xem vào hiểu biết, các nữ chuyên viên nhắc mãi cả ngày có lẽ còn có giá trị nhan sắc cao đi, ha ha. Cô không hứng thú ngồi nghe ba chuyên vien thổi phồng Sầm Qua, chống cằm, chán đến chết nhìn lên trần nhà.
Chỉ nghe Sầm Qua nói : " Tỉnh cục cũng không có ý định vì vụ này mà thành lập tổ chuyên án, cũng không có ý định phái thám viên chuyên nghiệp chỉ đạo. Tôi cùng với một đổng sự thăm người thân sau đó đi ngang qua, nhất thời có chút tò mò nên mới tiến vào xem. Quấy rầy".
"Thì ra là thế. Ha ha, tuy rằng chỉ là đi ngang qua, nhưng nếu như anh có ý tưởng gì, cũng đừng bủn xỉn mà nói cho chúng tối biết nha." A Đông mang thêm cái ghế và, mời Sầm Qua cùng ngồi xuống. Sầm Qua không ngồi, một bàn tay nhàn nhã đặt ở trên lưng ghế, một tay khác quang minh chính đại cầm lấy cuốn sổ của Lục Đinh nhìn, sau một lúc lâu, nói :
"Nếu tôi là Hướng Mạn, quan hệ ác liệt như thế mà bỗng dưng bạn cùng phòng lại chủ động cho tôi đồ ăn, tôi sẽ không lấy."
Triệu Tô Dạng chớp chớp mắt, kinh ngạc, một câu nói của hắn trực tiếp nói lên điểm mấu chốt, cô thế nào không nghĩ tới cái này?
"Nhưng là, nếu độc tố này đã trải qua một quá trình tích luỹ lâu dài, ở ngày đó mới đạt đến điểm chết, thì lại phải nói cách khác. Cho nên, Hướng Mạn di vật, đặc biệt là những đồ vật có thể tiếp xúc trực tiếp với môi cùng làn da, đều phải tiến hành kiểm chứng độc trên các đồ vật đó." Một câu nói này của Sầm Qua, khiến cho Triệu Tô Dạng cảm thấy chính mình lại lần nữa có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội.
Bởi vậy, Triệu Tô Dạng quyết định, chính mình nghiêm túc nói ra quan điểm, nếu không bước tiếp theo điều tra đều quay xung quanh vấn đề "Tô Dạng như thể nào hạ độc" mà tiến hành!
"Thông thường phương hướng điều tra có ba loại, giết người vì tiền, báo thù cùng giết người vì tình. Các ngươi hoài nghi tôi, cũng ở tình lý bên trong, rốt cuộc theo tình huống trước mắt, tôi cùng Hướng Mạn có mâu thuẫn lớn nhất, động cơ cường liệt nhất. Nhưng mà, các ngươi xem nhẹ vài điều" Triệu Tô Dang giơ ngón trỏ, "Thứ nhất, hung thủ cảm thấy thoả mãn. Chúng ta không nói đến việc hung thủ giết người để cảm thấy vui do tâm lý biến thái, một người muốn giết một người khác mà không phải do nhất thời xúc động thì là trước đó đã dự mưu. Hướng Mạn trúng độc không phải độc bình thường nông dược hay là thuốc diệt chuột, chứng minh hung thủ có biết chút ít về độc. Lựa chọn đồ vật cùng mua sắm một phen tốn không ít tâm tư, vậy thì không phải nhất thời xúc động. Một khi đã như vậy, Hướng Mạn chết khẳng định có thể làm cho hung thủ cảm thấy thoả mã. Các ngươi ngẫm lại tôi..."
Triêu Tô Dạng tựa hồ cho bọn họ một chút thời gian tự hỏi, qua vài giây mới lại nói : "Tôi có thể được cái gì tốt? Lại qua mấy tháng nữa tôi liền tốt nghiệp, nếu cô ta ở Gia Hoa công tác, thì tôi có thể về quê, cũng có thể đi địa phương khác. Tôi đã nhịn cô ta lâu như vậy rồi vậy mà còn mấy tháng nữa lại không thể? Một hai phải phạm phải tội này có khả năng bị phán tử hình vì tội cố ý giết người? Vụ án Xương Hoa đại học bạn cùng phòng đầu độc vết xe đổ đó chẳng lẽ còn không đủ làm tôi sợ hãi?"
Sầm Qua đem ghế dựa kéo về phía sau một chút, sau đó ngồi xuống, giống như đang xem phim điện ảnh vậy, nhìn nghiêm túc Triệu Tô Dạng vì bản thân mà biện hộ.
" Thứ hai, đồ vật có độc. Tôi là sinh viên khoa văn, hoá học cùng vật lý hỏng bét, nếu có cho tôi phòng thí nghiệm cùng nguyên liệu, cũng không chế ra kịch độc, nếu thật sự muốn giết bạn cùng phòng, hà tất phải lựa chọn lĩnh vực mà bản thân mình không quen thuộc? Chờ lúc cô ta đến ban công phơi quần áo sau đó đẩy cô ta một phát xuống dưới ban công sau đó ngã chết, rồi nguỵ trag thanh trượt chân rơi xuống, không phải đơn giản hơn sao?"
Tiểu Vương gấp không thể chờ nổi hỏi: "Không phả có nam sinh viên khoa hoá học kêu.... Trần gì gì đó theo đuổi ngươi sao?"
"Trên thế giới còn có người quên bản thân vì tình yêu?" Triệu Tô Dạng khịt mũi coi thương. " Tôi nên dùng cái gì báo đáp hắn – cùng hắn nói chuyện yêu đương sau đó cùng nhau đi lữ hành?"
Tiểu Vương và A Đông nhìn nhau, Tiểu Đinh theo thói quen mà cầm bút lên viết vào quyển sổ.
"Thứ ba...." Triệu Tô Dạng nói tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên.
Tiểu Đinh ngẩng đầu, chờ cô nói tiếp.
Triệu Tô Dạng ngừng lại trong chốc lát, bởi vì không thể nghĩ ra điều biện hộ khác, có chút chán nản nói : "Tôi nói xong rồi."
" Thư ba, dựa theo cô hiện tại thể hiện ra năng lực tư duy logic, hạ độc xong ít nhất sẽ nhớ rõ đem lưu tại đồ sinh hoạt của Hướng Mạn một dấu vân tay của người khác" Sầm Qua thế cô nói tiếp, " Thứ tư, lúc cô biết trước khi mình giời giường thì cô ta đã chết, biểu tình kinh ngạc là thật, cùng với cảm xúc sợ hãi, hiển nhiên, cô cùng người chết cùng nhau vượt qua một đêm an tĩnh mỹ diệu làm cô nghĩ mà sợ."
Triệu Tô Dạng vỗ trán, "An tĩnh mỹ diệu" từ hình dung này sẽ là bóng ma cả đời của cô.
Sầm Qua đứng dậy, ngoài cửa sổ có chút ánh sáng mặt trời len vào đúng bờ vai anh, "Tuy rằng tôi không nên nhúng tay vào, những xuất phát từ hy vọng án tử mong chóng tra ra manh mối, tôi đề nghị các ngươi..... không cần ở trên người Triệu Tô Dạng lãng phí thời gian, tạo cơ hội cho hung thủ tiêu huỷ chứng cứ."
Tư lịch già nhất A Đông suy xét trong chốc lát, "Triệu Tô Dạng, cô có thể trở về. Nhưng mấy ngày nay tốt nhất không xuất ngoại, chúng tôi sẽ còn tìm cô để tìm hiểu tình huống."
Triệu Tô Dạng khó chịu mà mắt trợn trắng, đứng dậy chạy lấy người.
"Này cô ấy thật kiêu ngạo, bộ dạng mạnh mẽ khi phân tích kia làm cho người ta thông thể nào không thích." A Đông chép miệng, bình luận, "Những lời cô ấy nói rất có đạo lý, không biết bình thường cô ấy xem những cuốn truyện, sách có quan hệ hay không. Tôi vẫn cảm thấy cô ấy không tầm thường chút nào."
Tiểu Vương khó xử mà nói : "Dựa theo trình tự, chúng ta vẫn phải đi tìm hiểu một chút về tình huống của Hướng Mạn với Triệu Tô Dạng đi, không chừng có thể tìm ra điểm khác. Có lẽ mâu thuẫn của hai người bọn họ so với các bạn nói còn sâu hơn?"
A Đông hút điếu thuốc, sau đó nói : "Như vậy, Tiểu Vương cậu tiếp tục điều tra về các mối quan hệ của Hướng Mạn, Tiểu Đinh đi thu thập một chút tư liệu về Triệu Tô Dạng, hồ sơ lý lịch, lịch sử trò chuyện, lịch sử giao dịch, nếu xác thật không có vấn đề gì liền tính." Dứt lời, hắn xoay người muốn tìm Sầm Qua nói chuyện một chút, lại không biết anh đã rời đi từ bao giờ.
"Tô Dạng, không có việc gì chứ?" Ngô Tuyết Lộ thấy Triệu Tô Dạng từ bên trong ra, bước nhanh tới giữ cô lại hỏi.
"Tạm thời không có việc gì." Triệu Tô Dạng đương nhiên nghe ra ý tứ của Ngô Tuyết Lộ, cô ta bất quá muốn hỏi cô rốt cuộc có phải cô hạ độc Hướng Mạn hay không. Bởi vì Hướng Mạn đã đồn đại rất nhiều điều bất lợi đối với cô, làm cho hiện giờ có rất ít người tin tưởng chuyện này không phải do cô làm, cô cũng lười cùng đám người này giải thích. Cô từ nhỏ cho tới lớn chỉ chơi thân cùng một người bạn duy nhất Quách Nhất Cầm, cô ấy kêu cô không cần sống quá mức trong thế giới của bản thân, rõ ràng lòng dạ tốt bụng ở chung với cô khá tốt vậy mà bên ngoài lại gây cho người ta ấn tượng xấu.
Không có biện pháp, ai kêu EQ của cô thấy. Triệu Tô Dạng mặc kệ tất ca, nhiều năm như vậy cô luôn làm theo ý mình, không nghĩ tới lúc sắp tốt nghiệp lại là lúc đưa tới bản thân "Hoạ sát thân".
Cô quay người chuẩn bị đi xuống lầu đi dạo thuận tiện chờ ăn cơm, vừa qua người thì gặp được Sầm Qua đi từ bên trong ra. Cô biểu tình vô cảm bước qua người hắn, chỉ nghe hắn hỏi:
"Cô gặp qua quỷ sao?"
Lời này là hắn hỏi cô đi?
"Không có." Triệu Tô Dạng trả lời
"Một khi đã như vậy, cô vì cái gì hoài nghi tôi là cái "thứ gì đó" ?"
"Ai biết quỷ có phải hay không có bộ dạng giống ngươi...." EQ thấp lại lần nữa chiếm lĩnh cao điểm, cô vốn định nói "Quỷ có lẽ so với người bình thường đẹp hơn nhiều".
Sầm Qua trầm mặc, Triệu Tô Dạng kiên nhẫn đợi vài giây, thấy hắn không có ý định nói tiếp, liền theo ý định ban đầu xuống lầu.
La Từ cùng Ngô Tuyết Lộ đi qua, mời Sầm Qua cùng nhau ăn tối. Trên đường, La Tử hỏi hắn : "Cậu đừng nói với tôi là bởi vì chúng ta huynh đệ tình thâm mới đưa ta đếm đại học Lăng Nam, nhất định là cậu có chuyện gì, nói đi."
Sầm Qua nhắm mắt, thái độ cùng tiếng nói có chút khác thường, có chút trầm thấp : "Mấy năm trước bác sĩ nói Tiểu Ngưng bị bệnh ung thư máu, phải ghép tuỷ mới có thể cứu sống em ấy, may mà có người đã tình nguyện hiến tuỷ. Thông qua quá trình cấy ghép tuỷ, em ấy thuận lợi khôi phục, ngày đầu tiên khi xuất viện em ấy nói với tôi, tương lai nếu có cơ hội em ấy muốn gặp một lần người đã hiến tuỷ cho em ấy."
"Bạn gái cũ của anh ấy sao?" Ngô Tuyết Lộ nhìn một cái rồi khuỷnh tay chọc eo La Tử, dùng khẩu hình hỏi.
"Là em gái cậu ta." La Tử cũng cùng khẩu hinh trả lời.
"Pháp luật quốc gia quy định, người tình nguyện hiến tuỷ và người nhận tuỷ không thể gặp mặt trong vòng một năm, tin tức các nhân cũng được quốc gia bảo hộ, trừ phi sau khi hết thời hạn đương sự tự mình xin. Tiểu Ngưng giải phẫu xong có đan một chiếc khăn quàng cổ, ý định đưa cho người đa cứu mạng em ấy. Trước đó không lâu chúng tôi mới hỏi thăm ra người hiến tuỷ đến từ đại học Lăng Nam, tôi vẫn luôn nhớ chuyện này, để giúp Tiểu Ngưng hoàn thành tâm nguyện."
Ngô Tuyết Lộ có cảm giác em gái của Sầm Qua có khả năng không còn sống, lại không tiện hỏi trực tiếp, cẩn thận suy nghĩ sau đó nói: "Trường học chúng tôi mỗi năm đều sẽ làm hoạt động tình nguyện hiến tuỷ do cốt tuỷ kho tuyên truyền, nhưng số người tình nguyện cũng không nhiều, hẳn là tương đối dễ tìm.Ngày mai tôi đi tìm danh sách xem."
"Cảm ơn". Sầm Qua chân thành nói.
"Đúng rồi, chúng tôi mấy năm trước cũng có người hiến tuỷ, Triệu Tô Dạng chính là một trong số đó, có thể nói là người tình nguyện đầu tiên." Ngô Tuyết Lộ thuận miệng nói.
Sầm Qua như suy tư gì gật gật đầu.
Sau khi ăn xong, Ngô Tuyết Lộ an bài bọn họ ở phòng giành cho khách của giáo viên, cùng La Tử một chỗ cô không nhịn được hỏi: "Em gái Sầm Qua.... Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
"Đúng vậy." La Tử trả lời, "Chuyện này anh cũng là nghe người khác nói, em gái cậu ta thật vất vả mới có thể khôi phục nhưng không đến một năm lại bị người khác bắn chết, hơn nữa trước khi chết còn bị người ta tra tấn. Một cô gái mười mấy tuổi, thanh xuân còn chưa bắt đầu, thật đáng tiếc. Sầm Qua ở Cục truy nã Quốc gia có rất nhiều kẻ thù, có thể là do bọn buôn lậu mà tuý làm. Bất quá còn có người nói khác, nói em gái cậu ta không phải chết do bọn buôn ma tuý báo thù, mà là đơn thuần chỉ là một vụ án bình thường, cho nên Sầm Qua mới rời đi Cục truy nã Quốc gia đến trung tâm hình sự trinh thám chính là vì đề điều tra hung thủ đã giết hại em gái cậu ta, chính cậu ta là trực hệ, cơ bản không có khả năng tham dự phá án....Haizz, không có căn cứ không nên nói bậy. Vấn đề này luôn là khúc mắc trong lòng cậu ta, theo ta đoán, bởi vì không có Sầm Ngưng trực tiếp đi xin, nên rốt cuộc ai đã hiến tuỷ cho em ấy vẫn luôn không có tin tức, hỏi thăm mãi cũng chỉ hỏi thăm ra người đó học ở trường của bọn em."
"Haizz, quả nhiên mỗi soái ca đều có chuyện xưa" Ngô Tuyết Lộ cảm thán.
"Anh chuyện xưa nhiều như vậy, như thế nào không thấy em nói anh là đại soái ca?" La Tử khó chịu nói.
Ngô Tuyết Lộ khinh thường nói: " Bởi vì không phải soái ca có chuyện xưa không ai nguyện ý nghe."
Thật đúng là thế giới nhìn mặt.
Đôi lời của edit : Do mình đang học 12 nên không có nhiều tgian edit. Vì vậy lịch đăng chương của mình sẽ không cố đinh. Mong mọi người thông cảm <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro