Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Khúc ca thần kỳ ( 5 )


Vụ án tạm thời chưa có tiến triển mang tính đột phá, mọi người chỉ có thể chia nhau đi tìm manh mối. Cốc Lai là người bận rộn nhất, chạy đôn chạy đáo quanh thôn Thần Khúc, đương nhiên, ông ta cũng không quên chào hàng cho những gì ông ta bán.

Vất vả lắm mới vào thôn Thần Khúc được một chuyến. Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm không hề có tự giác tham gia với chuyên viên điều tra mà muốn đi dạo quanh thôn. Chân trước còn chưa đi ra khỏi ngôi nhà thì đằng sau đã bị người gọi lại.

"Tô Dạng."

Sầm Qua đứng sau lưng các cô, vẻ mặt tự nhiên nhìn thấu động cơ bất lương của hai cô, giống như chủ nhiệm lớp đột nhiên xuất hiện bắt được hai học sinh hư chuẩn bị bỏ giờ thể dục để ngủ bù vậy.

"Sao, muốn đi đâu hả?" Sầm Qua biết rõ còn cố hỏi, chỉ chỉ vào giấy chứng nhận làm việc treo trước ngực các cô: "Tiểu Quách, pháp y Tưởng đang chờ cô ở đầu thôn, ba thi thể đã được đưa tới trung tâm kỹ thuật của cục điều tra. Tô Dạng, cô đi theo tôi."

Hai người lúng túng liếc nhìn nhau, đồng chí Tô Dạng thở dài, chỉ có thể yên lặng đi theo Sầm Qua.

Anh gọi cô là 'Tô Dạng', gọi Nhất Cầm là 'Tiểu Quách' đấy. Triệu Tô Dạng giương mắt nhìn bóng lưng của anh, chạy về phía trước vài bước, cố gắng đuổi kịp bước chân anh.

Đi thuyền qua thành cổ Long Uy, Sầm Qua bước lên chiếc xe của cục điều tra, Triệu Tô Dạng ngồi ở vị trí ghế phụ, anh lái xe rất ổn định, đều đặn, chiếc xe nhanh chóng chạy về phía nội thành của Tửu Lương.

"Nói thật với anh nhé, mặc dù tôi đã qua thi viết nhưng lại xếp bét. Nghe nói khảo sát thể lực phải chạy 800 mét, tôi chưa bao giờ đạt yêu cầu đâu." Triệu Tô Dạng nhớ Sầm Qua đã giới thiệu cô là 'Chuyên viên điều tra thực tập', trong lòng còn sợ hãi, không khỏi thẳng thắn để được khoan hồng.

Sầm Qua lơ đễnh, hai tay khẽ vịn tay lái: "Yêu cầu của các cô là bao nhiêu?"

"Bốn phút hai mươi giây."

"Bốn phút hai mươi giây." Sầm Qua lập lại một lần, giọng điệu có vẻ như không quá để ý đến mức này, giống như nghe nói điểm chuẩn của ngôi trường nào đó là 40 điểm vậy: "Cô có thể chạy được nhanh nhất kém mức yêu cầu chuẩn là bao nhiêu?"

Triệu Tô Dạng có chút thất bại, đảo mắt nhìn qua một bên.

Sầm Qua nhất quyết không tha: "Thế là bao nhiêu?"

Trong giọng nói còn có chút hả hê và chê cười.

"Năm phút hai mươi giây!" Triệu Tô Dạng tức giận trả lời.

"Mức yêu cầu của khảo sát thể lực nữ là bốn phút mười giây." Sầm Qua nói rõ hiện thực tàn khốc cho cô.

"Không khoa học chút nào." Triệu Tô Dạng bình luận.

"Đối với người năm phút hai mươi giây thì mức chuẩn là bốn phút mười giây hay năm phút mười giây cũng là giống nhau." Sầm Qua lại sát muối vào vết thương của cô.

"Làm sao đây..." Triệu Tô Dạng rơi lên: "Vì sao làm chuyên viên điều tra còn phải chạy 800 mét? Chẳng lẽ, phạm nhân chạy phía trước, chúng ta đuổi theo ở phía sau, so sánh xem phạm nhân và chúng ta ai có thành tích tốt hơn hả?"

"Cô nói rất có lý." Sầm Qua phụ họa, nhưng một giây sau lại đổi giọng: "Có khi phải so 1500 mét, thậm chí là 3000 mét có chướng ngại."

"Vậy thành tích 800 mét của anh thế nào?"

"Không biết." Sầm Qua trả lời dứt khoát.

"Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ anh không tham gia khảo sát thể lực à?" Triệu Tô Dạng hứng thú, hỏi.

Triệu Tô Dạng không biết, vị ngồi bên cạnh cô không thông qua thông báo tuyển dụng vào cục điều tra. Lúc đó anh được đại học hình sự thủ đô đề cử, bộ đặc biệt chiêu mộ vào Cục truy bắt tội phạm ma túy, đặc huấn trong nửa năm, trong lúc đó có bao nhiêu cái 8000 mét anh cũng không nhớ rõ nữa, 800 mét là cái gì chứ.

"Sau khi thức giấc bài huấn luyện đầu tiên của tôi sẽ là 5000 mét." Sầm Qua nhắc qua.

Triệu Tô Dạng khiếp sợ nhìn anh, lặng lẽ làm bộ 'oa', sau này cô sẽ không bao giờ thảo luận chuyện chạy bộ với anh nữa.

Sầm Qua nhìn không chớp mắt: "Nếu như biểu hiện lần này của cô tốt, vụ án tiến triển thuận lợi, tôi sẽ nói cho cô biết bí quyết thuận lợi để vượt qua bài khảo sát thể lực."

"Thật sao? Tôi chỉ còn không tới một tháng, có thể qua được à?"

"Xem tư chất." Lạnh lùng nói.

"Chúng ta đi đâu thế?" Vẫn nên trở lại vấn đề chính.

"Khách sạn JK, người nhà của Willdatan đang được sắp xếp ở đó."

Nissan không phải là một quốc gia siêu cường, nhưng mà cho dù là quốc gia nào, khi người trong nước đi du lịch ở nước ngoài bị sát hại thì đều liên quan đến ngoại giao, nghe nói Đại sứ quán Nissan rất chú ý tới việc Willdatan bị ngộ sát ở thành cổ Long Uy, phái nhân viên tới cục điều tra thành phố Tửu Lương để can thiệp với Cục trưởng, yêu cầu nhất định phải nhanh chóng tra ra hung thủ đã giết chết Willdatan, đồng thời điều tra rõ bối cảnh của hung thủ.

Mặc dù tiếng Nissan của Triệu Tô Dạng không lưu loát như tiếng Anh, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng trao đổi với người nhà Willdatan. Cô trò chuyện với người nhà Willdatan hơn một tiếng tại đại sảnh khách sạn JK thành phố Tửu Lương, miệng đắng lưỡi khô đi ra, Sầm Qua đưa cô tới còn đang đứng chờ bên cạnh bể phun nước ở cửa ra vào. Chỉ thấy anh đeo kính đen dựa trên cửa xe, mặc áo sơ min trắng muốt càng khiến quần jean nổi bật, trên cổ tay trái đeo đồng hồ mặt tròn, dây đeo màu rám nắng, nếu như bỏ qua chữ viết tắt tiếng Anh của cục điều tra thì anh giống như một cậu ấm đang đợi bạn gái đi shopping. Anh thấy cô đi từ trong ra thì khẽ nâng tay để nói vị trí của mình, Triệu Tô Dạng nở nụ cười, anh đã quá coi thường sự nổi bật của mình rồi.

"Vợ của Willdatan nói, anh ta rất có hứng thú với những buổi lễ ly kỳ cổ quái, nghe nói lễ tế chính thức của tộc Hích không thể quan sát, anh ấy đã sớm trốn trong điện chủ của miếu. Đây không phải là lần đầu anh ta làm như thế, trước kia anh ta đã từng xem lễ thành nhân của một quốc gia nhỏ ở Châu Phi, bởi vậy còn bị ong đốt sưng cả đầu. Người nhà của anh không biết lễ tế sẽ tiến hành trong bao lâu, ban đầu cũng không nghĩ theo hướng xấu. Đúng rồi, Willdatan có mang theo cả máy ảnh, không biết có bị lửa đốt không."

"Theo như điều này thì quả thực Willdatan đã thấy được hung thủ, không chừng còn chụp được rồi." Sầm Qua nhíu mày: "Chỉ tiếc miếu cũng đã thành tro, camera của anh ta..."

Triệu Tô Dạng thấy anh đột nhiên không nói gì nữa thì hỏi: "Làm sao thế?"

"Kết quả điều tra của Khang Chấn không nhắc tới trong hiện trường vụ cháy có máy ảnh hay gì đó." Vẻ mặt Sầm Qua lộ ra chút vui mừng: "Hung thủ đã mang máy ảnh đi, có lẽ hắn không biết đó là gì, bởi vì không xác định nó có thể bị thiêu hủy không, cho nên không dám để nó lại hiện trường. Bây giờ khắp thôn Thần Khúc đều có bóng dáng của chuyên viên điều tra, nhất định hắn không thể ném máy ảnh đi, nếu như chúng ta tìm được người bị tình nghi, có cất giấu máy ảnh của Willdatan không chính là một chứng cớ trực tiếp để định tội.

Triệu Tô Dạng có chút mong chờ: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó?"

"Chẵng lẽ không giống như trong thám tử lừng danh Conan, sau khi phát hiện được chi tiết như vậy thì đột nhiên bị một tia sét đánh trúng, sau đó lộ ra nụ cười tự tin, trong lòng nói -- "Thì ra hung thủ chính là hắn'?"

"Bị sét đánh nhiều quá, cho nên đã bao năm nay cậu ta vẫn là học sinh lớp một." Sức tưởng tượng của tác giả tiểu thuyết luôn cao như vậy, Sầm Qua còn chưa đủ chứng cứ để tập trung trên người một ai, cho nên nói với cô: "Mà tôi, cho tới giờ chưa từng bị sét đánh như thế."

Triệu Tô Dạng tiếc nuối thở dài: "Mặc dù có hơi thất vọng, nhưng tôi vẫn phải nói cho anh, hiện tại thì Conan đã học lớp hai rồi!"

"Chúc mừng Conan." Sầm Qua bất đắc dĩ cười.

"Đầu tóc của tôi rối loạn, hoàn toàn không biết xâu chuỗi lại những manh mối nhỏ vụn này thế nào."

"Bởi vì, bây giờ chỉ là những đốm nhỏ, chưa đủ để tạo thành lửa cháy lan ra đồng cỏ." Sầm Qua lên xe, khởi động xe lần nữa.

Triệu Tô Dạng nhíu mày: "Không biết cảm giác lửa cháy lan đồng cỏ như thế nào."

"Tôi nghĩ lúc cô viết tiểu thuyết đã biết được cảm giác đó rồi."

Triệu Tô Dạng vẫn ngồi lên ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Đó là do đã đặt tốt tình tiết, khi nào nên phát hiện điều gì đều được sắp xếp, chỉ cần phân tán các manh mối vào các tình tiết, sau đó sẽ bị sét đánh trúng và tìm ra được chân tướng -- có thể nói là đã biết trước kết quả sau đó đẩy ngược lên."

"Nếu như vụ án này xuất hiện trong tiểu thuyết..." Sầm Qua ngừng lại: "Cô sẽ tạo điểm đột phá như thế nào?"

Triệu Tô Dạng không nghĩ ngợi, dùng suy nghĩ của một tác giả trinh thám trả lời: "Nhất định phải nói tới quan hệ của đấu tranh phe phái nhiều năm trước. Ví dụ như, hung thủ thật ra là con trai của trưởng lão phe đối nghịch, bởi vì cha, chú hoặc cả nhà bị giết chết, vẫn mai danh ẩn tích trong thôn, làm bộ ủng hộ tộc trưởng. Anh xem, một phái chuyên về phù thủy, một phát thì chuyên về xem bói, hắn có oán hận với xem bói cũng hợp tình hợp lý. Hắn dùng cổ độc dẫn hai bà cụ tới giết... Tình tiết hay! Tôi phải nhớ kỹ."

Sầm Qua nghiêng đầu nhìn cô một cái, chỉ thấy cô đang nghiêm túc lấy điện thoại, gõ lại từng chữ.

Trong xương vẫn là nhà văn viết truyện, đúng là có lương tâm nghề nghiệp.

Đúng lúc gặp phải đèn đỏ, Sầm Qua dừng lại: "Lúc điều tra vụ án của Hướng Mạn, một vài bạn học có nói về cô là 'Thích quan hệ mập mờ với những chàng trai trên mạng ở ngoài tỉnh', bọn họ là độc giả của cô sao?"

Ô, trí nhớ tốt quá vậy.

Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới thì trong lòng Triệu Tô Dạng lại buồn bực, mặc dù bất kính với người chết nhưng trong lòng cô vẫn mắng một câu 'Hướng Mạn đáng chết': "Không phải độc giả, là tổ tác giả trinh thám trên trang web, phần lớn là nam. Bọn họ tổ chức hoạt động gì đó ở hồ Gia Lan gần trường tôi. Thật ra trước khi gặp thì bọn họ không biết tôi là nữ, sau này bọn họ sợ tôi đi về trường mộ mình sẽ gặp nguy hiểm, nên đưa tôi tới dưới ký túc xá. Không biết sao tới miệng các cô ấy lại thành như vậy, ba người có thể tạo thành con hổ."

"Lời đồn đãi dừng ở trí giả."

"Đúng." Triệu Tô Dạng gật đầu, đến nay, những chuyên viên điều tra cũng không nói chuyện mình là nhà văn trinh thám, nhân phẩm và chỉ số thông minh khác biệt ở chỗ này.

Sau khi đèn xanh, xe lái vào một khu phố khác: "Chúng ta tới trung tâm hình sự của thành phố."

Điều kiện trong trung tâm hình sự khá hơn thôn Thần Khúc, trong thôn chỉ có thể kiểm tra sơ bộ thi thể, bây giờ đang tiến hành kiểm nghiệm chính xác hơn. Quách Nhất Cầm đã học giải phẫu thi thể không ít lần trong trường, nhưng xác chết bị thiêu cháy thì là lần đầu, mặc dù là một bác sĩ khoa ngoại tương lai, tố chất tâm lý mạnh nhưng sau khi đi ra cũng tỏ vẻ sẽ không ăn thịt nướng trong vòng mấy tháng tới đây.

Người chết Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý chết trước ngày tế một ngày, Willdatan chết cùng ngày với ngày tế. Hung khí là một thanh búa, đầu sau dùng để đánh vào đầu người chết, tạo thành tử vong, rìu dùng để móc mắt, chặt tay, mổ bụng, không nhắc tới kỹ xảo. Vết thương trí mạng của ba người đều ở phía sau bên phải, điều này chứng tỏ hung thủ thuận tay phải, hắn tránh sau lưng người bị hại, tập kích bất ngờ, dùng sức đánh vào gáy Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý, một chiêu trí mạng. Willdatan bị gõ ba cái, đều rất mạnh, có lẽ liên quan tới thân thể khỏe mạnh của Willdatan. Lần đầu hung thủ đánh khiến anh ta ngã ra, khiến cổ Willdatan bị lệch, cằm bị trật khớp, mất sức chống cự, sau đó hắn lại đánh hai cái khiến anh ta chết.

Thời gian tử vong của Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý cách nhau không lâu, bởi vậy có thể thấy được, hung thủ không 'đánh bại từng người' mà là 'một mũi tên trúng hai con nhạn'. Muốn tấn công hai bà cụ lại không bị người khác phát hiện, còn có thể phá hỏng thi thể, nếu không phải là nhà trống bí ẩn thì phải là một nơi ít ai lui tới. Tại sao hai bà lại đến chỗ như vậy?

Bước tiếp theo, chính là phải tìm hiện trường đầu tiên, nơi mà hung thủ đã giết Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý.

Sầm Qua xem hết báo cáo khám nghiệm tử thi, phân phó một chuyên viên điều tra trong trung tâm hình sự phụ trách vụ án thôn Thần Khúc: "Lát nữa bảo Cốc Lai tới nhà thôn trưởng, đại tế tư, hỏi xem mấy ngày trước tế lễ thì hai người đã gặp ai hoặc có thu được thư hay tín vật gì không."

Không cùng ngôn ngữ rất phiền phức, tên gian thương Cốc Lai kia, vì để cho ông ta làm việc cho vụ án mà đưa cho ông ta không ít thuốc xịn và rượu ngon, ông ta thì hay rồi, tự mình thu lại một ít, còn lại thì bán với giá cao hơn. Lần này lại bảo ông ta chạy tiếp, chuyên viên điều tra đành phải ước lượng xem đưa thêm mấy bao thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro