Chương 13: Khúc ca thần kỳ ( 3 )
Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm khẽ giật mình, hai người quay sang nhìn nhau.
Đây là một vụ án giết hại hoàn toàn khác với vụ án của Hướng Mạn, giết người, vứt xác, đốt miếu thờ, vừa rồi ông chủ nhà hàng có nói đến phe phái trong tộc Hích tranh đấu như phái Hoa Sơn, đột nhiên trở nên có vài phần thực, có thể tin được. Nhà văn trinh thám Triệu Tô Dạng cảm thấy kích động từ trong lòng, cô không còn là kẻ bị tình nghi, có thể đứng ở lập trường khách quan để nói thoải mái.
Trời dần tối, giờ cơm đã qua, trong nhà hàng dần dần vắng hơn, những con thiêu thân phi vào chiếc đèn ở ngoài cửa ra vào, tạo ra những tiếng 'tách tách'. Ba người ngồi vây quanh, ông chủ mang một bình trà lên, Triệu Tô Dạng nhìn thoáng qua ảnh chụp ở hiện trường, cô lập tức quay đầu đi chỗ khác. Dù sao Quách Nhất Cầm cũng xuất thân chính quy, sức chịu đựng với những hình ảnh này cũng mạnh hơn một chút, cô kiên trì xem hết toàn bộ, thở dài một hơi.
"Cũng đốt cháy hết thành than..." Quách Nhất Cầm lắc đầu.
"Cho nên công tác xác định thân phận và suy đoán thời gian tử vong rất tốn thời gian." Sầm Qua sửa lại ảnh chụp, bỏ lại vào trong túi tài liệu, lại trải rộng bản đồ thành cổ Long Uy, ngón trỏ vòng một vòng tại thôn Thần Khúc: "Khu vực này gồm những dân tộc nguyên sinh, tồn tại rất nhiều pháp chế vùng, nhưng vài chục năm gần đây chưa từng xảy ra sự cố xấu như vậy. Rất nhiều thôn buổi đêm không cần đóng cửa, quy luật tự nhiên, tộc đàn nói luân thường đạo lý chính là sự ràng buộc lớn nhất, khái niệm 'phạm tội' hoàn toàn không tồn tại trong ý thức của bọn họ. Nếu vụ án này ở một nơi khác, chính là một vụ án giết người phóng hỏa có chủ đích, nhưng mà ở thành cổ Long Uy, tính chất nghiêm trọng cao hơn ở những nơi khác rất nhiều."
Triệu Tô Dạng hỏi: "Bởi vì liên quan đến dân tộc tôn giáo và người nước ngoài sao?"
"Có thể nói như vậy." Sầm Qua gật đầu: "Đại đa số người dân trong thôn đều cho rằng miếu bị hủy có liên quan đến việc du lịch phát triển trong mấy năm gần đây, một nhóm người trong bọn họ vốn cho rằng khách du lịch đã phá hủy cuộc sống bình thường của người dân trong tộc, biểu diễn lễ tế cũng là bất kính với tổ tiên và thần linh, cho nên bọn họ phải nhận 'sự trừng phạt' của thần linh. Có 'vết xe đổ' của thôn Thần Khúc, cho nên những bộ tộc khác cũng bị ảnh hưởng, mấy ngày nay một vài thôn đã có tâm lý tẩy chay khách du lịch."
"Hẳn nào tổng cục muốn thành lập tổ đặc án, chỉ sợ cũng muốn tập trung lực lượng bất chấp tất cả để phá án." Triệu Tô Dạng gật đầu, rốt cuộc đã hiểu được nguyên nhân điều động lực lượng lớn.
Sầm Qua phát danh sách tổ đặc án cho các cô: "Thành viên tổ đặc án được thành lập vào ngày hôm nay, thời hạn phá án là một tuần."
Các cô cứ tưởng rằng tổ đặc án sẽ có ít nhất mười mấy người, ai ngờ trên danh sách chỉ vẻn vẹn có sáu người. Ngoài phó tổ trưởng thì có hai nhân viên kỹ thuật, theo thứ tự là pháp y Tưởng Hàm đến từ trung tâm hình sự Hỗ Châu, pháp chứng Khang Chấn, một nghiên cứu viên tâm lý học phạm tội đến từ đại học hình sự thủ đô, tên là Chiêm Trạch Kỳ, một giáo sư dân tộc và phong tục tập quán dân tộc, đến từ đại học thủ đô Thiệu Chấn, Vu Đại Tông.
Triệu Tô Dạng cầm bút, điền tên mình và Nhất Cầm vào sau danh sách, cả trường học và phương thức liên lạc.
Sầm Qua mang theo vui vẻ nhìn Triệu Tô Dạng đang viết như đang làm bài thi đại học, ngón tay của cô thanh mảnh và trắng, móng tay tròn tròn hình trứng, hơi lộ ra màu hồng nhạt khỏe khắn, móng tay ngón trỏ hơi cong như mặt trăng trốn sau dãy núi. Khác với nét chữ cứng cáp bay bổng của Sầm Qua, chữ của cô tuân theo đúng quy củ, còn mang theo nét mảnh và mềm mà nữ sinh thường có.
Lúc cô đang viết thì Sầm Qua giới thiệu qua về vụ án. Ngày tế hôm đó để tộc Hích cầu phúc bắt đầu mua săn bắt và đánh cá, sau khi du khách rời khỏi, bọn họ đóng cửa thôn, nhóm lửa, thầy tế vừa nhảy điệu múa tế lễ vừa chỉ dẫn người hiến tế đưa vật phẩm tới cung phụng trước miếu. Sau khi buổi tế lễ chấm dứt, người trong thôn vẫn ca hát và đợi đống lửa tự tắt, nhưng lửa bên này còn chửa tắt thì phía sau miếu lửa và khói dâng lên dày đặc.
Hiện trường rất hỗn loạn, cuối cùng lửa cũng bị dập tắt, sau đó mọi người vội vàng chăm sóc cho người thân bị phỏng vì cứu hỏa, không ai dám đi vào miếu vẫn còn mùi cháy khét. Tộc trưởng (tương đương với trưởng thôn) Bố A Thác (dịch âm) lập tức sai người đóng lại tất cả những con đường đi vào thôn, không cho bất kỳ người ngoài nào vào thôn, nhưng người trong thôn vẫn có thể đi ra ngoài, bởi vậy thông tin thôn Thần Khúc sẽ đóng lại mới truyền ra bên ngoài.
Một ngày sau, mùi dần dần tan đi, Bố A Thác mới dám đưa mấy thanh niên cao lớn cùng với nhân viên phòng cháy chữa cháy đi vào miếu để lục xem có sót lại gì không, nhưng lại phát hiện ba xác chết trong đống tro tàn. Thôn dân không hề có ý thức bảo vệ hiện trường, mặc dù nhân viên phòng cháy chữa cháy đã bảo bọn họ không được di chuyển thi thể, nhưng bọn họ vẫn nhớ phải làm chú ngữ gì đó, nâng thi thể ra ngoài, còn dùng nước để rửa.
Nhân viên phòng cháy chữa cháy nói, khi phát hiện thì cả ba thi thể đều nằm trên đất, trong đó có hai thi thể đối diện với thần bói toán, một thi thể khác hơi dựa vào sau, nằm nghiêng, không có gì đáng chú ý. Bởi vì bị đốt cháy, mọi người không biết là người trong thôn hay là du khách.
Sau khi kiểm tra sơ bộ thi thể, trong khí quản ba người không có bụi khói, mà xung quanh không có dấu vết giãy dụa, chứng tỏ khi xảy ra hỏa hoạn thì ba người đã chết.
Pháp y kiểm tra thi thể hai người phụ nữ trong thôn, vết thương trí mạng là vết thương làm sọ bị vỡ, tay, mắt, bụng là sau khi chết mới bị. Hung thủ ra tay rất thô lỗ, có nghĩa là không có kiến thức chuyên nghiệp, thậm chí là chưa giết cả gia súc, chỉ xử lý theo suy nghĩ của mình, miệng vết thương không đều nhưng mục đích vô cùng rõ ràng, giống như không có lý do không làm vậy.
Thi thể người Nissan sạch sẽ hơn rất nhiều, cũng bị vỡ sọ mà chết, thi thể cũng không có dấu vết bị đâm chém.
Thân phận thi thể nhất thời khó xác định, chỉ có thể tìm kiếm trong những người mất tích ở thôn Thần Khúc.
Sau hai ngày tìm kiếm, vẫn luôn không thấy bóng dáng của mẹ của tộc trường Nhượng Tác Ma và vợ của đại tư tế Nham Cô Lý đâu, hai người này có quan hệ không tệ, mặc dù năm nay đã hơn tám mươi nhưng vẫn thường xuyên gắn bó, bọn họ rất ít khi rời khỏi thôn, tất cả mọi người đều nghi ngờ hai cỗ thi thể nhỏ hơn một chút chính là của hai bà.
Xác nhận được thân phận của Wildanta người Nissan ở phòng phục vụ của thành cổ Long Uy, người nhà anh ta báo án, lúc đó chuyên viên điều tra thành phố Tửu Lương mới nghĩ tới thi thể của anh ta.
"Xem ra có lẽ người Nissan này không nằm trong kế hoạch của hung thủ, tám phần là anh ta trốn trong miếu muốn xem trộm buổi tế của tộc Hích, đúng lúc đó nhìn được hình dáng của hung thủ, cho nên không may bị diệt khẩu. Từ đầu hung thủ chỉ muốn giết mẹ của tộc trưởng và vợ của đại tế tư." Nghe xong vụ án, Triệu Tô Dạng suy đoán: "Tộc trưởng và đại tế tư đắc tội với ai đó nên khiến hai người bị sát hại, nhưng hung thủ làm những chuyện này với thi thể... đây có lẽ là một loại tin tưởng, tư tưởng cũng khép kín so với bộ tộc, có lẽ hành vi này có hàm nghĩa đặc thù gì đó, là biểu tượng của một thứ gì đó."
Sầm Qua yên lặng nghe cô nói xong, suy nghĩ của cô giống với suy đoán sơ bộ của chuyên viên điều tra thành phố Tửu Lương, xem ra lối suy nghĩ điều tra phá án củ cô phù hợp với logic của những chuyên viên điều tra bình thường: "Tộc Hích có ngôn ngữ của riêng mình, phiên dịch viên của chúng tôi đang đi hỏi thăm dân trong thôn, hỏi thăm về hàm nghĩa của những hành vi này."
"Ngoài lịch sử tranh giành phe phái thì tộc Hích còn thần thoại truyền thuyết gì không?" Nhà văn trinh thám Triệu Tô Dạng bắt đầu dựa theo suy nghĩ của mình nói tiếp: "Chúng ta được giáo dục bằng khoa học, cảm thấy thần thoại hay truyền thuyết đều không có căn cứ, nhưng những bộ tộc tự khép mình này lại luôn tin tưởng một vài đồ vật trong thần thoại, nếu như trong chuyện thần thoại xưa của bọn họ có tình tiết giống như thế, ví dụ như quái thú trộm đồ, bị thần trừng phạt, phải chặt đứt cánh tay quái thú, ăn thịt, phải mổ bụng hay cái gì đó -- rất có khả năng hung thủ dựa theo logic này để giết người"
Mỗi khi phân tích một vụ án, Triệu Tô Dạng luôn lộ ra vẻ mặt khẩn cấp mang theo chút đắc ý nhỏ, trong mắt như có một ngọn lửa nhỏ.
"Cô đưa ra một suy nghĩ rất hay, nhưng bỏ quên hành vi ý nghĩa biểu tượng của hung thủ." Sầm Qua nhắc nhở, như một người thầy hướng học sinh đi theo phương hướng chính xác: "Phóng hỏa đốt miếu."
Quách Nhất Cầm không hề ham điều tra phá án, chỉ muốn tham gia náo nhiệt với bạn thân, cô chống cằm nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Mình đã xem qua vài bộ phim Mỹ, chỉ biết người phóng hỏa thường là nam, để chứng tỏ khát vọng quyền lực. Nhưng mà, vụ án này là hung thủ giết người phóng hỏa, hủy thi diệt tích, điều này có nghĩa gì đây?"
"Miếu thờ -- đối với những dân tộc ở đây thì đó là một nơi vô cùng thần thánh, tội ác đốt miếu sẽ tày trời như đào mộ tổ tiên chúng ta vậy." Sầm Qua giải thích: "Chỉ hận thù với hai người trong tộc mà đốt cháy cả miếu thờ của bộ tộc mình? Độ thù hận này sợ rằng đã vượt qua cả ân oán cá nhân."
Năng lực tự hiểu của Quách Nhất Cầm cũng khá mạnh, chỉ một thoáng đã suy một ra ba: "Đúng vậy, ví như tôi không vui khi cha mẹ ép tôi đi xem mắt, vì thế mà đào mộ tổ tiên của nhà họ Quách... Không hợp lẽ thường chút nào."
Sau khi Quách Nhất Cầm nói đùa như vậy, cuối cùng Triệu Tô Dạng cũng hiểu được chính xác ý của Sầm Qua: "Thật ra hung thủ bất mãn với người trong bộ tộc, cho nên giết hại hai người phụ nữ của hai người có địa vị cao trong bộ tộc, đặt hai bà trước tượng thần trong miếu, sau đó đốt cả tông miếu."
Sầm Qua nhìn cô, nhíu mày hỏi: "Còn gì nữa không?"
Triệu Tô Dạng khẽ nhíu mày, lại nghĩ một lát:"Sở dĩ 'hắn' bất mãn với người trng bộ tộc, có lẽ có liên quan tới việc thân thể hai người chết không được trọn vẹn -- mắt, tay và cả bụng, ví dụ như hắn bị người trong bộ tộc khinh bỉ, bị đập, bị đạp bụng chảy máu chẳng hạn. Có một số người do bị chút tâm lý mẫn cảm nên việc nhỏ như vậy cũng sẽ nhớ cả đời, sau đó dùng phương pháp tàn nhẫn khiến những người vô tội phải trả giá thật lớn, lúc đó tâm lý mới cân bằng. Không biết trong thôn có người như vậy không..."
Sầm Qua nghe phân tích của cô, nhưng anh vẫn suy nghĩ gì đó, sau khi nghe xong thì khẽ gật đầu, không có ý kiến gì, anh liếc mắt nhìn đồng hồ: "Nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai tôi đưa các cô tới thôn Thần Khúc xem, cũng gặp mặt các thành viên khác trong tổ đặc án. Tất cả chi phí đi lại trong khu du lịch sẽ chi trả như chi phí của tổ đặc án.
Mặc dù hiện tại chỉ là 'thành viên không hợp pháp' của tổ đặc án, nhưng mà hai người không phải đi làm, cũng không có cảm giác áp lực khi phải phá án trong một tuần của thành viên tổ đặc án. 'Đặc quyền' như vậy làm các cô vui vẻ, liếc nhìn nhau, hưng phấn vô cùng, vui vẻ đáp ứng.
Sau khi hai cô rời đi, Sầm Qua cầm danh sách tổ đặc án mới, cười cười, không bỏ vào trong cặp văn kiện, mà là đút vào trong túi mình.
Không phải người được đào tạo chính quy, mặc dù suy luận còn non nhưng lại rõ ràng, được dẫn dắt thì cô sẽ là một thanh bảo kiếm sắc bén. Sự trưởng thành của cô sau này khiến người ta phải chờ mong, nhưng mà thi viết đếm ngược từ dưới lên... Sầm Qua khẽ lắc đầu, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải cố gắng
)
Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm khẽ giật mình, hai người quay sang nhìn nhau.
Đây là một vụ án giết hại hoàn toàn khác với vụ án của Hướng Mạn, giết người, vứt xác, đốt miếu thờ, vừa rồi ông chủ nhà hàng có nói đến phe phái trong tộc Hích tranh đấu như phái Hoa Sơn, đột nhiên trở nên có vài phần thực, có thể tin được. Nhà văn trinh thám Triệu Tô Dạng cảm thấy kích động từ trong lòng, cô không còn là kẻ bị tình nghi, có thể đứng ở lập trường khách quan để nói thoải mái.
Trời dần tối, giờ cơm đã qua, trong nhà hàng dần dần vắng hơn, những con thiêu thân phi vào chiếc đèn ở ngoài cửa ra vào, tạo ra những tiếng 'tách tách'. Ba người ngồi vây quanh, ông chủ mang một bình trà lên, Triệu Tô Dạng nhìn thoáng qua ảnh chụp ở hiện trường, cô lập tức quay đầu đi chỗ khác. Dù sao Quách Nhất Cầm cũng xuất thân chính quy, sức chịu đựng với những hình ảnh này cũng mạnh hơn một chút, cô kiên trì xem hết toàn bộ, thở dài một hơi.
"Cũng đốt cháy hết thành than..." Quách Nhất Cầm lắc đầu.
"Cho nên công tác xác định thân phận và suy đoán thời gian tử vong rất tốn thời gian." Sầm Qua sửa lại ảnh chụp, bỏ lại vào trong túi tài liệu, lại trải rộng bản đồ thành cổ Long Uy, ngón trỏ vòng một vòng tại thôn Thần Khúc: "Khu vực này gồm những dân tộc nguyên sinh, tồn tại rất nhiều pháp chế vùng, nhưng vài chục năm gần đây chưa từng xảy ra sự cố xấu như vậy. Rất nhiều thôn buổi đêm không cần đóng cửa, quy luật tự nhiên, tộc đàn nói luân thường đạo lý chính là sự ràng buộc lớn nhất, khái niệm 'phạm tội' hoàn toàn không tồn tại trong ý thức của bọn họ. Nếu vụ án này ở một nơi khác, chính là một vụ án giết người phóng hỏa có chủ đích, nhưng mà ở thành cổ Long Uy, tính chất nghiêm trọng cao hơn ở những nơi khác rất nhiều."
Triệu Tô Dạng hỏi: "Bởi vì liên quan đến dân tộc tôn giáo và người nước ngoài sao?"
"Có thể nói như vậy." Sầm Qua gật đầu: "Đại đa số người dân trong thôn đều cho rằng miếu bị hủy có liên quan đến việc du lịch phát triển trong mấy năm gần đây, một nhóm người trong bọn họ vốn cho rằng khách du lịch đã phá hủy cuộc sống bình thường của người dân trong tộc, biểu diễn lễ tế cũng là bất kính với tổ tiên và thần linh, cho nên bọn họ phải nhận 'sự trừng phạt' của thần linh. Có 'vết xe đổ' của thôn Thần Khúc, cho nên những bộ tộc khác cũng bị ảnh hưởng, mấy ngày nay một vài thôn đã có tâm lý tẩy chay khách du lịch."
"Hẳn nào tổng cục muốn thành lập tổ đặc án, chỉ sợ cũng muốn tập trung lực lượng bất chấp tất cả để phá án." Triệu Tô Dạng gật đầu, rốt cuộc đã hiểu được nguyên nhân điều động lực lượng lớn.
Sầm Qua phát danh sách tổ đặc án cho các cô: "Thành viên tổ đặc án được thành lập vào ngày hôm nay, thời hạn phá án là một tuần."
Các cô cứ tưởng rằng tổ đặc án sẽ có ít nhất mười mấy người, ai ngờ trên danh sách chỉ vẻn vẹn có sáu người. Ngoài phó tổ trưởng thì có hai nhân viên kỹ thuật, theo thứ tự là pháp y Tưởng Hàm đến từ trung tâm hình sự Hỗ Châu, pháp chứng Khang Chấn, một nghiên cứu viên tâm lý học phạm tội đến từ đại học hình sự thủ đô, tên là Chiêm Trạch Kỳ, một giáo sư dân tộc và phong tục tập quán dân tộc, đến từ đại học thủ đô Thiệu Chấn, Vu Đại Tông.
Triệu Tô Dạng cầm bút, điền tên mình và Nhất Cầm vào sau danh sách, cả trường học và phương thức liên lạc.
Sầm Qua mang theo vui vẻ nhìn Triệu Tô Dạng đang viết như đang làm bài thi đại học, ngón tay của cô thanh mảnh và trắng, móng tay tròn tròn hình trứng, hơi lộ ra màu hồng nhạt khỏe khắn, móng tay ngón trỏ hơi cong như mặt trăng trốn sau dãy núi. Khác với nét chữ cứng cáp bay bổng của Sầm Qua, chữ của cô tuân theo đúng quy củ, còn mang theo nét mảnh và mềm mà nữ sinh thường có.
Lúc cô đang viết thì Sầm Qua giới thiệu qua về vụ án. Ngày tế hôm đó để tộc Hích cầu phúc bắt đầu mua săn bắt và đánh cá, sau khi du khách rời khỏi, bọn họ đóng cửa thôn, nhóm lửa, thầy tế vừa nhảy điệu múa tế lễ vừa chỉ dẫn người hiến tế đưa vật phẩm tới cung phụng trước miếu. Sau khi buổi tế lễ chấm dứt, người trong thôn vẫn ca hát và đợi đống lửa tự tắt, nhưng lửa bên này còn chửa tắt thì phía sau miếu lửa và khói dâng lên dày đặc.
Hiện trường rất hỗn loạn, cuối cùng lửa cũng bị dập tắt, sau đó mọi người vội vàng chăm sóc cho người thân bị phỏng vì cứu hỏa, không ai dám đi vào miếu vẫn còn mùi cháy khét. Tộc trưởng (tương đương với trưởng thôn) Bố A Thác (dịch âm) lập tức sai người đóng lại tất cả những con đường đi vào thôn, không cho bất kỳ người ngoài nào vào thôn, nhưng người trong thôn vẫn có thể đi ra ngoài, bởi vậy thông tin thôn Thần Khúc sẽ đóng lại mới truyền ra bên ngoài.
Một ngày sau, mùi dần dần tan đi, Bố A Thác mới dám đưa mấy thanh niên cao lớn cùng với nhân viên phòng cháy chữa cháy đi vào miếu để lục xem có sót lại gì không, nhưng lại phát hiện ba xác chết trong đống tro tàn. Thôn dân không hề có ý thức bảo vệ hiện trường, mặc dù nhân viên phòng cháy chữa cháy đã bảo bọn họ không được di chuyển thi thể, nhưng bọn họ vẫn nhớ phải làm chú ngữ gì đó, nâng thi thể ra ngoài, còn dùng nước để rửa.
Nhân viên phòng cháy chữa cháy nói, khi phát hiện thì cả ba thi thể đều nằm trên đất, trong đó có hai thi thể đối diện với thần bói toán, một thi thể khác hơi dựa vào sau, nằm nghiêng, không có gì đáng chú ý. Bởi vì bị đốt cháy, mọi người không biết là người trong thôn hay là du khách.
Sau khi kiểm tra sơ bộ thi thể, trong khí quản ba người không có bụi khói, mà xung quanh không có dấu vết giãy dụa, chứng tỏ khi xảy ra hỏa hoạn thì ba người đã chết.
Pháp y kiểm tra thi thể hai người phụ nữ trong thôn, vết thương trí mạng là vết thương làm sọ bị vỡ, tay, mắt, bụng là sau khi chết mới bị. Hung thủ ra tay rất thô lỗ, có nghĩa là không có kiến thức chuyên nghiệp, thậm chí là chưa giết cả gia súc, chỉ xử lý theo suy nghĩ của mình, miệng vết thương không đều nhưng mục đích vô cùng rõ ràng, giống như không có lý do không làm vậy.
Thi thể người Nissan sạch sẽ hơn rất nhiều, cũng bị vỡ sọ mà chết, thi thể cũng không có dấu vết bị đâm chém.
Thân phận thi thể nhất thời khó xác định, chỉ có thể tìm kiếm trong những người mất tích ở thôn Thần Khúc.
Sau hai ngày tìm kiếm, vẫn luôn không thấy bóng dáng của mẹ của tộc trường Nhượng Tác Ma và vợ của đại tư tế Nham Cô Lý đâu, hai người này có quan hệ không tệ, mặc dù năm nay đã hơn tám mươi nhưng vẫn thường xuyên gắn bó, bọn họ rất ít khi rời khỏi thôn, tất cả mọi người đều nghi ngờ hai cỗ thi thể nhỏ hơn một chút chính là của hai bà.
Xác nhận được thân phận của Wildanta người Nissan ở phòng phục vụ của thành cổ Long Uy, người nhà anh ta báo án, lúc đó chuyên viên điều tra thành phố Tửu Lương mới nghĩ tới thi thể của anh ta.
"Xem ra có lẽ người Nissan này không nằm trong kế hoạch của hung thủ, tám phần là anh ta trốn trong miếu muốn xem trộm buổi tế của tộc Hích, đúng lúc đó nhìn được hình dáng của hung thủ, cho nên không may bị diệt khẩu. Từ đầu hung thủ chỉ muốn giết mẹ của tộc trưởng và vợ của đại tế tư." Nghe xong vụ án, Triệu Tô Dạng suy đoán: "Tộc trưởng và đại tế tư đắc tội với ai đó nên khiến hai người bị sát hại, nhưng hung thủ làm những chuyện này với thi thể... đây có lẽ là một loại tin tưởng, tư tưởng cũng khép kín so với bộ tộc, có lẽ hành vi này có hàm nghĩa đặc thù gì đó, là biểu tượng của một thứ gì đó."
Sầm Qua yên lặng nghe cô nói xong, suy nghĩ của cô giống với suy đoán sơ bộ của chuyên viên điều tra thành phố Tửu Lương, xem ra lối suy nghĩ điều tra phá án củ cô phù hợp với logic của những chuyên viên điều tra bình thường: "Tộc Hích có ngôn ngữ của riêng mình, phiên dịch viên của chúng tôi đang đi hỏi thăm dân trong thôn, hỏi thăm về hàm nghĩa của những hành vi này."
"Ngoài lịch sử tranh giành phe phái thì tộc Hích còn thần thoại truyền thuyết gì không?" Nhà văn trinh thám Triệu Tô Dạng bắt đầu dựa theo suy nghĩ của mình nói tiếp: "Chúng ta được giáo dục bằng khoa học, cảm thấy thần thoại hay truyền thuyết đều không có căn cứ, nhưng những bộ tộc tự khép mình này lại luôn tin tưởng một vài đồ vật trong thần thoại, nếu như trong chuyện thần thoại xưa của bọn họ có tình tiết giống như thế, ví dụ như quái thú trộm đồ, bị thần trừng phạt, phải chặt đứt cánh tay quái thú, ăn thịt, phải mổ bụng hay cái gì đó -- rất có khả năng hung thủ dựa theo logic này để giết người"
Mỗi khi phân tích một vụ án, Triệu Tô Dạng luôn lộ ra vẻ mặt khẩn cấp mang theo chút đắc ý nhỏ, trong mắt như có một ngọn lửa nhỏ.
"Cô đưa ra một suy nghĩ rất hay, nhưng bỏ quên hành vi ý nghĩa biểu tượng của hung thủ." Sầm Qua nhắc nhở, như một người thầy hướng học sinh đi theo phương hướng chính xác: "Phóng hỏa đốt miếu."
Quách Nhất Cầm không hề ham điều tra phá án, chỉ muốn tham gia náo nhiệt với bạn thân, cô chống cằm nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Mình đã xem qua vài bộ phim Mỹ, chỉ biết người phóng hỏa thường là nam, để chứng tỏ khát vọng quyền lực. Nhưng mà, vụ án này là hung thủ giết người phóng hỏa, hủy thi diệt tích, điều này có nghĩa gì đây?"
"Miếu thờ -- đối với những dân tộc ở đây thì đó là một nơi vô cùng thần thánh, tội ác đốt miếu sẽ tày trời như đào mộ tổ tiên chúng ta vậy." Sầm Qua giải thích: "Chỉ hận thù với hai người trong tộc mà đốt cháy cả miếu thờ của bộ tộc mình? Độ thù hận này sợ rằng đã vượt qua cả ân oán cá nhân."
Năng lực tự hiểu của Quách Nhất Cầm cũng khá mạnh, chỉ một thoáng đã suy một ra ba: "Đúng vậy, ví như tôi không vui khi cha mẹ ép tôi đi xem mắt, vì thế mà đào mộ tổ tiên của nhà họ Quách... Không hợp lẽ thường chút nào."
Sau khi Quách Nhất Cầm nói đùa như vậy, cuối cùng Triệu Tô Dạng cũng hiểu được chính xác ý của Sầm Qua: "Thật ra hung thủ bất mãn với người trong bộ tộc, cho nên giết hại hai người phụ nữ của hai người có địa vị cao trong bộ tộc, đặt hai bà trước tượng thần trong miếu, sau đó đốt cả tông miếu."
Sầm Qua nhìn cô, nhíu mày hỏi: "Còn gì nữa không?"
Triệu Tô Dạng khẽ nhíu mày, lại nghĩ một lát:"Sở dĩ 'hắn' bất mãn với người trng bộ tộc, có lẽ có liên quan tới việc thân thể hai người chết không được trọn vẹn -- mắt, tay và cả bụng, ví dụ như hắn bị người trong bộ tộc khinh bỉ, bị đập, bị đạp bụng chảy máu chẳng hạn. Có một số người do bị chút tâm lý mẫn cảm nên việc nhỏ như vậy cũng sẽ nhớ cả đời, sau đó dùng phương pháp tàn nhẫn khiến những người vô tội phải trả giá thật lớn, lúc đó tâm lý mới cân bằng. Không biết trong thôn có người như vậy không..."
Sầm Qua nghe phân tích của cô, nhưng anh vẫn suy nghĩ gì đó, sau khi nghe xong thì khẽ gật đầu, không có ý kiến gì, anh liếc mắt nhìn đồng hồ: "Nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai tôi đưa các cô tới thôn Thần Khúc xem, cũng gặp mặt các thành viên khác trong tổ đặc án. Tất cả chi phí đi lại trong khu du lịch sẽ chi trả như chi phí của tổ đặc án.
Mặc dù hiện tại chỉ là 'thành viên không hợp pháp' của tổ đặc án, nhưng mà hai người không phải đi làm, cũng không có cảm giác áp lực khi phải phá án trong một tuần của thành viên tổ đặc án. 'Đặc quyền' như vậy làm các cô vui vẻ, liếc nhìn nhau, hưng phấn vô cùng, vui vẻ đáp ứng.
Sau khi hai cô rời đi, Sầm Qua cầm danh sách tổ đặc án mới, cười cười, không bỏ vào trong cặp văn kiện, mà là đút vào trong túi mình.
Không phải người được đào tạo chính quy, mặc dù suy luận còn non nhưng lại rõ ràng, được dẫn dắt thì cô sẽ là một thanh bảo kiếm sắc bén. Sự trưởng thành của cô sau này khiến người ta phải chờ mong, nhưng mà thi viết đếm ngược từ dưới lên... Sầm Qua khẽ lắc đầu, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải cố gắng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro