Chương 1: Chẳng Là Gì Trong Thanh Xuân Của Nhau.
Ngày 26 tháng 6 năm 2019.
Cuối cùng thì ngày cũng đến, khoảnh khắc mà cả ba người chúng tôi mong đợi lâu nay đã thật sự đến...
... Ngày mà công ty giải trí ACDONA chính thức có mặt trên bản đồ thị trường của Việt Nam.
Được biết, ACDONA là một dự án cách đây bảy năm trước do nhóm bạn trẻ tài năng gậy dựng nên. Nhóm bạn đó được gọi là "Starlight Youth", họ đã tốt nghiệp trường đại học danh tiếng ở Hà Nội. Đại tam cổ đông quan trọng góp phần xây dựng công ty ACDONA:
...Ngụy Băng Vương, con trai của chủ tịch họ Ngụy, người chiếm cổ phiếu lớn nhất và trở thành vị chủ tịch của công ty khi tuổi đời còn rất trẻ...
...Trương Tuấn Anh và Bùi Linh Chi là những người bạn đồng hành suốt chặng đường dài khó khăn cùng cậu.
Họ quả thật là một biểu tượng tiêu biểu của câu nói: "Có công mài sắc, có ngày nên kim". Dù khoảng thời gian đầu gặp biết bao nhiêu là trở ngại, nhưng cuối cùng nhờ vào niềm khát khao thực hiện ước mơ của mình, họ vẫn bước tiếp trên đoạn đường đen tối, và đến bây giờ đã bước ra khỏi con đường tâm tối và nhìn ánh sáng rực rỡ. Họ rất xứng đáng với thành quả ngày hôm nay!
Đêm hôm đó, các thành viên của "Starlight Youth" tổ chức một buổi tiệc nhỏ chỉ riêng ba người để chúc mừng ngày thành lập ACDONA.
1...2..3... Dzô!!
Cả ba cùng nâng ly chứa bia lên, rồi cụng chúng vào nhau.
Bùi Linh Chi đứng lên, cô đã đại diện cho hai chàng trai còn lại để phát biểu về cảm xúc của mình suốt nhiều ngày tháng qua:
"Chúng ta đã mất bảy năm cho ACDONA. Thời gian bảy năm không quá ngắn cũng không quá dài. Không quá dài, nhưng cũng đủ khiến cho Thanh Xuân của chúng ta bị lãng quên sau những giông tố cuộc đời. Tuy không quá ngắn, nhưng cũng khiến cho chúng ta nhiều lúc chán nản và chùn bước về phía sau. Cảm giác hạnh phúc của những đứa sinh viên chân ướt chân ráo vào chốn Hà Nội đông người để lập nghiệp, rồi lại nao lòng với những gì chúng ta đã trải qua... Dù nhiều lúc, mình muốn dừng lại ước mơ. Nhưng đến cuối cùng, chúng ta lại chọn đi cùng nhau, đi tiếp cùng ước mơ của mình. Mình biết ơn vì bao nhiêu điều, chúng ta lại hiểu nhau hơn.
Mình cảm thấy rất vui vì là một phần quan trọng của ACDONA. Một lần nữa, xin chúc mừng thành công của tất cả chúng ta!"
Linh Chi vừa dứt câu, theo sau là tiếng vỗ tay của hai chàng trai còn lại. Cô tỏ vẻ ngại ngùng, vì thế nên áp mặt mình vào lồng ngực ấm áp của người bạn trai - Ngụy Băng Vương, cậu cũng đáp trả lại bằng cách choàng tay qua vòng eo thon thả của cô. Băng Vương nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, cất giọng nói trầm thấp ấm áp:
"Em run hả?"
"Vâng." - Linh Chi gặt nhẹ đầu.
Rồi cả hai nhìn nhau không nói vì, nhưng lại cùng lúc bật cười sặc lên. Trương Tuấn Anh ngồi đối diện họ, nhìn họ làm trò tình trò cảm, cũng dần cảm thấy tủi thân, nhưng cậu lại nở một nụ cười gượng gạo.
Như chợt nhớ ra điều gì, nên Băng Vương khẽ "à" lên một tiếng, cậu ấy lại nhẹ nhàng đưa bàn tay lên mà xoa đầu của Linh Chi, vẫn với giọng điệu khi nãy:
"Chờ anh một chút nhé."
Ngụy Băng Vương đứng dậy rồi đi ra khỏi cửa để làm thứ gì đó. Không khí trong căn phòng giờ còn lại cả hai người đang ngồi đối diện nhau, nhưng cảm giác không gian đang trùng xuống trong sự im lặng của cả hai. Tuy thế, Trương Tuấn Anh vẫn thi thoảng liếc nhìn sang cô gái ngồi đối diện mình, song Bùi Linh Chi vẫn không quan tâm, chẳng thèm nhìn cậu, dù chỉ là một cái nhìn nhẹ... cũng không. Giờ đây, Linh Chi xem cậu như một "người vô hình"!
Ngụy Băng Vương bước vào, không khí căng thẳng trở nên khác đi, không khí trở lại vui vẻ trở lại, tâm điểm mắt của Linh Chi hướng nhìn vào người bạn trai, cô nhìn anh cười rạng rỡ...
Tuấn Anh nhìn cô, cậu biết giờ đây trong cô chẳng còn hình bóng của cậu nữa rồi... Cậu chỉ là quá khứ. Mà quá khứ chỉ như đồ vật cũ xài hư rồi vứt bỏ đi. Còn hiện tại... Cô và Băng Vương...
Thiếu gia họ Ngụy trên cầm chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, cậu từng bước từng bước tiến lại gần về phía cô, rồi cậu quỳ xuống dưới chân Linh Chi, ánh mắt cầu khẩn tha thiết nhìn về cô, Băng Vương mở chiếc hộp ra:
"Em... Làm vợ anh nhé?"
Linh Chi trợn mắt tròn xoe ngạc nhiên, cô cười e ngại...
... Lạ thật, tại sao cô lại đưa ánh mắt khó xử khi vô tình nhìn vào Tuấn Anh chứ?
Linh Chi có cảm giác vừa tin tưởng, vừa lúng túng trước hành động này của người yêu. Nhưng, suốt bảy năm qua, do anh là người luôn luôn bên cạnh, tạo cho cô một cảm giác an toàn. Vì thế, cô không còn do dự, mà gặt nhẹ đầu xuống:
"Em đồng ý!"
Ngụy Băng Vương cười lên đầy sung sướng, cậu đeo chiếc nhẫn có khắc dòng chữ: "Love You. Love Your Things." vào đôi tay búp măng thon thả của Linh Chi. Cảm xúc của thiếu gia họ Ngụy rất hạnh phúc muốn vỡ òa ra, hôm nay thật sự là ngày đáng nhớ nhất của cuộc đời cậu: Một kẻ vừa thành công trong công việc, vừa hạnh phúc trong hôn nhân, cậu hoàn toàn viên mãn với kết quả này! Nhưng chẳng có ngôn từ nào có thể biểu đạt ra thành lời với những cảm xúc trong Băng Vương hiện tại, nhưng cậu vẫn cố gắng ôm chặt người bạn gái sắp trở thành vợ của mình thay cho những lời muốn nói.
Anh yêu em!!
Một tiếng vỗ tay được vang lên từ phía đối diện với hai người họ, Trương Tuấn Anh đang nở một nụ cười gượng gạo để chúc phúc cho cặp đôi trẻ, dù có thứ gì đó đau bên trong như một thứ gì đó đập vỡ đi tấm kính ký ức của cậu ra thành nhiều vụn vỡ, cậu vẫn diễn như rất ổn, nó thật đến mức cũng chẳng ai nhận ra được điều bất thường gì, song ánh mắt vẫn đang lộ rõ một vẻ buồn rõ rệt.
Hiện tại, dù trong phòng vẫn là buổi tiệc chúc mừng cho ACDONA, cùng một thời điểm, nhưng lại chia ra thành hai thái cực: Cặp đôi sắp kết hôn đang ôm nhau thắm thiết, nụ cười họ đầy mãn nguyện. Còn "kẻ si tình" Tuấn Anh lại giả tạo với chính cảm xúc thật của mình, nụ cười cậu sao méo mó đến đáng thương.
.
Vài tháng sau,
Ngày 29 tháng 9, Ngụy Băng Vương và Bùi Linh chính thức tổ chức đám cưới tại nhà thờ.
Tất cả gia đình, bạn bè và các đồng nghiệp cùng công ty ACDONA đều góp mặt đông đủ trong buổi lễ quan trọng này của cặp vợ chồng son. Nhưng chỉ riêng một thành viên còn lại của "Starlight Youth" là không thể có mặt được, vì ngay chính ngày hôm nay, cậu phải chuyển đến chuyến sân bay sang Pháp cho một dự án lớn của công ty đối với đối tác nước ngoài. Nhưng hôm trước đó, cậu đã gửi một đoạn tin nhắn qua cho chú rể, với thông điệp: "Phải thật hạnh phúc nhé, bạn thân!!"
.
Trên chuyến sân bay sang Pháp.
Trương Tuấn Anh ngồi ở vị trí gần cuối bên cạnh cửa sổ phía bên trái, cậu đang đeo một chiếc tai nghe được cắm vào iPhone để nghe nhạc. Cậu vừa nhìn ngắm trời xanh trắng xóa, vừa lẩm bẩm trong miệng câu hát:
"Tại sao anh vẫn yêu... Yêu người không thể yêu là em!"
Cậu vừa hát vừa nở một nụ cười nhạt nhẽo như đang tự oán trách duyên phận bạc bẽo của cuộc đời mình...
Trong phút giây yếu lòng, cậu để rơi vài giọt nước mắt, tưởng nhớ lại thời gian cậu và Bùi Linh Chi yêu nhau thắm thiết... khoảng thời gian ấy thật đẹp!
Nhớ đến câu hứa sẽ sống bên nhau muôn đời, cuộc sống bình yêu chỉ có hai người. Mà giờ đây, không biết từ con sóng nào khiến cho họ phải xa nhau và thành ra đến nông nỗi này..?
.
Tại lễ cưới, trong phòng chuẩn bị.
Bùi Linh Chi đang đứng trước gương để chỉnh sửa lại bộ đầm cưới của mình, từ đầu tóc đến khuôn mặt đều hoàn hảo miễn chê.
Từ sau, chú rể họ Ngụy bất thình lình xuất hiện và ôm lấy eo cô từ phía sau, khuôn mặt đẹp trai rạng rỡ hơn mọi ngày:
"Cảm ơn em, đã đồng ý thành vợ anh."
Cô dâu nhìn gương mặt có chút nũng nịu của anh qua tấm gương trước mắt, cô đặt tay lên tóc anh, nở một nụ cười hạnh phúc:
"Em mới phải nói cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã xuất hiện trong khoảng đời thanh xuân của em."
"Nếu em được lựa chọn lại, em có chọn anh không?"
Trước câu nói khó hiểu của anh, Linh Chi trợn to mắt kinh ngạc, cô suy nghĩ một điều gì đó trong vài giây, rồi nở một nụ cười trên môi, đáp:
"Không... Không đâu!"
Từ phía cửa, một cô gái với mái tóc xước màu hạt dẻ dài hơn vai, mặc một chiếc áo thun đen cùng chiếc quần jean ngắn không đến đùi, cô còn mặc thêm chiếc áo khoác da màu xanh đậm, trên tay cầm một bó hoa đang sải bước đi lại. Nhìn thấy cô, hai người kia đang tình tứ cũng vì ngạc nhiên mà tự động tách nhau ra. Chú rể nhanh chóng bước ra khỏi phòng, còn cô dâu nhìn cô gái đó mà cười trừ:
"Mày đến rồi à?"
"Ừ." - Cô gái vô cảm đáp lại.
Rồi sắc thái của cô gái đó tiếp tục thay đổi sang vui tươi, cô đưa tặng cho Linh Chi bó hoa hồng thơm ngát:
"Mày nhớ hạnh phúc nha."
Cô là Trần Gia Hân, bạn thân của Linh Chi từ hồi đại học. Cô dâu tươi tắn nở nụ cười trên môi:
"Cảm ơn mày nhiều lắm!"
Cả hai ôm chặt nhau như tình bạn thân vẫn còn vẹn nguyên, dù lâu ngày không gặp nhau.
Từ trong phòng, nhân viên phụ trách trang điểm cho cô dâu chạy đến, nói:
"Xin mời cô dâu vào trong chuẩn bị để bắt đầu buổi lễ."
"Được", Linh Chi khẽ vọng lại, rồi quay sang nhìn Gia Hân, "Tao đi nhé, sau này gặp mày."
"Tao biết rồi."
Từ giã cô bạn thân, Gia Hân xoay người để đi ra khỏi phòng.
Trong lúc các nhân viên trang điểm đang tô tô quét quét trên khuôn mặt mình, Linh Chi chỉ biết ngồi yên và hy vọng mình sẽ là người cô dâu xinh đẹp nhất trong ngày hôm nay.
Sau khi nhân viên rời đi vì hoàn thanh công việc, chỉ một mình Linh Chi đang soi gương mặt xinh xắn của mình. Bỗng, một giọng nói của người đàn bà, giọng nói ấy gợi cho cô một cảm xúc vừa thân thuộc vừa khiếp sợ đến khó tả...
... - Mẹ??
Cô trừng mắt xoay người lại, người đàn bà đó chính là mẹ ruột cô, người đã bỏ rơi cô vào hai mươi năm trước khi Linh Chi chỉ là một đứa bé 5 tuổi.
Bà ta vẫy tay chào cùng với nụ cười thảo mai:
"Chào, lâu rồi không gặp, con gái?"
"Tôi không phải là con gái của bà!" - Cô tức giận, thét lên phản pháo.
Bà ta nhướng mày phải lên, vẫn nói bằng giọng điệu ấy nhưng có chút mỉa mai:
"Chúc mừng con hạnh phúc cùng chàng thiếu gia kia nha!"
"Không cần bà phải bận tâm đến."
Thái độ của Linh Chi vẫn sắc lạnh, dùng những lời lẽ khó nghe đối với người đã đẻ cô ra. Người mẹ đó cười phá lên, rồi quay lại giải thích sự có mặt của mình ở đây:
"Ta đang cần một số điền lớn. Khoảng tầm 50 triệu, con có thể đưa cho ta?"
"Ta đừng có mơ. Sẽ không có chuyện đó đâu."
"Vậy sao?"
Bà ta cười với một nụ cười đầy xảo quyệt, một tấm giấy xét nghiệm được lấy ra từ chiếc túi xách hiệu màu đốm vàng, sắc thái cùng giọng nói bà chuyển sang lạnh lùng:
"Giờ thì, con hãy mở ra xem đi!"
Linh Chi cầm tờ giấy trên tay, mở nó ra với một tâm trạng đầy bất an. Cô trừng to mắt ngạc nhiên, dùng tay che đi khuôn miệng đang há ra như không thể ngậm lại được, cô rõ từng chữ được ghi:
"Bảng Xét Nghiệm Quan Hệ Huyết Thống Của Bùi Văn Tài Và Bùi Linh Chi:
05% là quan hệ ruột thịt.
Kết luận: Bùi Văn Tài và Bùi Linh Chi không có quan hệ huyết thống."
Miệng cô lắp bắp, tay cô khẽ run rẫy liên hồi vì phát hiện ra một sự thật vô cùng khủng khiếp, người đàn ông mà cô đã sống hơn hai mươi lăm năm, người mà cô luôn gọi với cái danh xưng thân thương "Cha"... Lại không phải là cha ruột của cô!?
Nhìn thấy sắc mặt của "cô con gái" đang tái biến lại, bà liền cười ha hả như chúng thưởng lớn, bà nói với giọng khinh thường:
"Phải làm sao đây? Khi con gái duy nhất của chủ tịch họ Bùi lại không phải là con ruột. Chắc chắn sẽ hấp dẫn lắm đây?"
"Bà thật là thâm độc!" - Cô gào thét lên trong sự bất lực ném tờ giấy đi.
Bà ta lại bật cười có chút phấn khích, ngay lập tức nhắc lại lời yêu cầu khi nãy cùng điều kiện:
"Ta cho con lựa chọn: Một là đưa tiền cho ta thì chuyện này sẽ xem như không ai biết, còn hai là sự thật của tấm giấy này sẽ đến tay của chủ tịch con sẽ không còn gì. Con chọn đi."
"Được... Sáng mai tôi sẽ chuyển khoản với số tiền bà yêu cầu."
"Ta tin con."
Nói rồi, người đàn bà thâm độc ấy nhặt tờ giấy xét nghiệm, bà quay lưng bước đi và gọi điện thông báo cho tên tình nhân của bà ta, để lại Linh Chi suy sụp tinh thần với sự thật không thể nào chấp nhận.
Tại sao bà ta lại làm vậy chứ? Bà ta còn là mẹ của cô không, và bà ta có xem cô là con gái của mình không? Nếu có thì tại sao lại khiến cho ngày hạnh phúc trọng đại biến thành ngày nhận ra một sự thật đáng sợ.
Không sao đâu... Thật sự, không sao đâu...
.
Buổi lễ đã bắt đầu, trước khi bước vào, Bùi Linh Chi cố gắng che đậy đi cảm xúc sửng sốt của mình lại, phải cho mọi người nhìn thấy một cô dâu xinh đẹp tuyệt trần. Cô cố trấn an bản thân bằng châm ngôn: "Hãy suy nghĩ mọi thứ theo cách tích cực, rồi chúng sẽ qua đi nhanh thôi."
Cô dâu bước vào, cùng với một nụ cười rạng rỡ, một cô gái với vẻ đẹp kiêu sa, với đôi mắt trông biếc tựa như chim bồ cầu, Linh Chi cầm bó hoa trong bộ đầm cưới lấp lánh, khách mời tham dự hai bên phải há hốc trầm trồ trước vẻ đẹp làm lu mờ tất cả những gì đằng sau mình. Khi cô bước lên đúng vị trí của mình. Từ phía cửa chính, chú rể dần dần tiến vào.
Thiếu gia Ngụy Băng Vương bước vào cùng dàn phù rể phía sau, chàng trai có khuôn mặt soái ca tựa như trong truyện tranh chỉ đưa mỗi ánh nhìn nâng niu vào người vợ của mình. Cậu đứng lại đúng vị trí, cả hai đứng đối diện nhau, ánh mắt khẽ chạm nhau, nhịp tim cũng vì thế mà đập mạnh hơn.
Cha Xứ bắt đầu buổi lễ bằng cách thực hiện các nghi thức truyền thống, sau đó đọc những điều quan trọng hóa để có thể giữ gìn hạnh phúc trong hôn nhân. Cuối cùng, trước khi chính thức về chung nhà, cặp đôi phải tuyên thề về quyết định này của mình trước mặt Chúa, trước mặt cha Xứ, toàn thể khách mời và người sẽ đồng hành trong tương lai.
Ngụy Băng Vương nhìn thẳng vào cô dâu, một luồng cảm xúc yêu thương đang dâng trào, cậu bắt đầu nói ra những gì mình suy nghĩ, những cảm xúc của mình tại thời điểm này:
"Con xin thề, nếu sau này có sung sướng, Linh Chi phải là người đầu tiên được nhận điều đó. Dù có khó khăn, vất vả thế nào chúng con quyết sẽ bên nhau để vượt qua mọi sóng gió, thì đôi tay chúng con sẽ mãi mãi nắm chặt vào nhau."
Linh Chi có thể cảm nhận được sự chân thành từ ánh mắt và lời nói anh vừa thốt ra, cô cũng dùng lời nói của con tim:
"Con xin thề, dù có thế nào, chúng con mãi mãi bên nhau trọn đời, một lòng một dạ thủy chung, không bao giờ thay lòng!"
Hãy nhìn ánh mắt mà họ đang trao cho nhau, nó thật hạnh phúc và thật ấm áp!
Cha Xứ chính thức xác nhận một bước tiến triển mới trong mối quan hệ của cả hai:
"Ta xin tuyên bố, chúng con đã chính thức thành vợ chồng!"
Cùng với sự vỗ tay nồng nhiệt của các khách mời đã có mặt tại buổi lễ trọng đại ngày hôm nay, như để chứng kiến những lời hứa hẹn sẽ cùng nhau của cặp vợ chồng trẻ kia.
Kết thúc lời thề, chú rể nhẹ nhàng trao tặng cho cô dâu một nụ hôn thắm thiết, khiến cho những người chứng kiến hô thét phấn khích. Thế là câu chuyện kết thúc thật đẹp như một câu chuyện cổ tích...
... Nhưng mà... Liệu sẽ thật sự kết thúc chưa?
Trần Gia Hân nhìn họ trao nhau nụ hôn ngập tràn sự ngọt ngào, cô nhìn họ với một nụ cười méo môi đầy ẩn ý.
"Chưa kết thúc ở đây đâu. Rồi xem tôi sẽ làm gì!"
[End Chương 1.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro